Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trình Nhất Tạ lúc đó chỉ có thể vừa che mắt cậu em ngây thơ của mình vừa theo dõi tiếp câu chuyện gia đình nhà lão đại. Sau đó, Nguyễn Lan Chúc và Lăng Cửu Thời cùng nhau đi dạo quanh phố mà không có đích đến. Hai anh em theo sau để bảo vệ an toàn cho hai người mà vô cùng mệt mỏi, muốn về khách sạn đi ngủ.

Đi quanh quanh, lang thang không mục đích trong ít nhất hai tiếng và tất cả những gì thay đổi đó là trên tay Lăng Cửu Thời xuất hiện một chiếc vòng tay được đan bằng sợi vải đen với điểm nhấn là viên đá nhỏ thạch anh vàng chanh. Đây là một món đồ được hắn tranh thủ ghé qua mua được ở gần tháp Eiffel trong khi anh tìm chỗ đi vệ sinh.

Đi được hồi lâu, Nguyễn Lan Chúc nghĩ thầm chắc chắn rằng cả hai bọn họ đều đi lạc mất rồi. Hắn không có ý muốn phàn nàn vì đây vốn là chủ đích của gã. Nhìn dáng vẻ Lăng Lăng của hắn chạy đi khắp nơi trông rất thú vị. Lăng Cửu Thời thật quá ngây thơ trong thế giới của hắn. Bản thân Nguyễn Lan Chúc không biết điều gì đã thôi thúc hắn kéo anh đến đây. Nhưng ngay bây giờ, anh ở ngay trước mặt hắn và hắn sẽ không để anh đi. Không bao giờ.

"Lăng Lăng, tôi nghĩ chúng ta lạc đường rồi" Hắn mỉm cười trìu mến nói với anh.

"Uhm tôi biết mà." Lăng Cửu Thời trả lời vô cùng thoải mái.

"Anh biết?" Hắn ngạc nhiên với câu trả lời của anh.

"Hihii, tôi đoán đó" Lăng Cửu Thời mỉm cười đáp lại hắn. "Anh chắc là đã tới Paris rất nhiều rồi đúng không? Ý tôi là anh có từng đi dạo loanh quanh và ngắm nhìn mọi thứ như thế này bao giờ chưa?"

"Chà, đối với tôi thì chỉ có công việc thôi. Hôm nay là lần đầu tiên tôi được đi dạo thế này." Hắn chỉ đáp lại anh vô cùng ngắn gọn. Bởi rằng nơi đây là nơi Nguyễn Lan Chúc hắn lớn lên nhưng đối với hắn, những việc thoải mái như đi dạo hay đi chơi là vô cùng xa vời. Chính vì không được lựa chọn ngay khi sinh ra, hắn đã để mình cuốn vào mớ hỗn của chính bản thân hắn. Năm hắn 17 tuổi, hắn từ Trung Quốc bay qua Paris theo chân ông chủ đời trước. Chưa từng có ai dám tiếp cận hắn, bởi hắn vô cùng lạnh lùng và man rợn với cách giết người của mình. Bàn tay hắn nhuốm quá nhiều máu. Vì vậy, đối với hắn mà nói, Paris chưa bao giờ là thành phố tình yêu. Nó chỉ đơn giản là một thành phố của sự sống còn.

“Hay là chúng ta cùng.....”

Một tiếng súng nổ vang lên giữa lòng thành phố, khiến mọi người xung quanh đó chạy toán loạn. Lăng Cửu Thời và Nguyễn Lan Chúc đều bị tập kích bất ngờ. Hắn chỉ biết làm theo bản năng của mình, vội vã che chắn cho anh. Trình Nhất Tạ và Trình Thiên Lý cũng vội vã chạy tới chỗ hai người che chắn. Nếu như bọn họ bị đám theo dõi lúc ở HongKong bắt được, có khả năng sẽ không bao giờ có thể thoát thân. Chính bản thân Nguyễn Lan Chúc cảm nhận được người đứng sau ra lệnh cho chúng vô cùng thâm độc và rất thông minh.

Trình Nhất Tạ nhanh chóng gọi cho Trần Phi gấp rút thông báo hiện trường,

"Trần Phi, Chúng tôi và lão đại bị mắc kẹt ở ngay gần tháp Eiffel cách tháp khoảng 1km. Có kẻ vừa nổ súng, em cần anh cử thêm người đến viện trợ và cho điều tra thông tin ngay. Và có vẻ chúng nhắm đến Lăng Cửu Thời, không phải lão đại."

"Hiểu rồi." Trần Phi nghe được thông báo tức tốc lấy áo khoác đứng dậy khỏi văn phòng.

Nguyễn Lan Chúc ôm chặt Lăng Cửu Thời trong lòng, cả 4 người cố gắng cầm cự trong vài phút cho đến khi Trần Phi tới. Trong lúc hỗn loạn, có người đến từ phía sau và lén nhét vào túi áo hắn một bức thử. Nguyễn Lan Chúc lúc này mọi tâm trí chỉ có thể bảo vệ cho anh chu toàn.

Nhưng chuyện gì tới rồi cùng sẽ tới...

Lăng Cửu Thời dù được hắn ôm vào lòng nhưng không biết vì sao anh lại quay đầu nhìn về phía sau hắn. Đúng lúc này, có một tên bịt mặt trông rất dữ tợn đang chĩa súng về phía Nguyễn Lan Chúc.

Bang!

Một phát súng lại được bắn ra. Lăng Cửu Thời đột nhiên ôm chặt lấy và xoay người hắn lại muốn bảo vệ thứ quý giá đối với anh. Lăng Cửu Thời từ từ ngã gục trong vòng tay hắn.

Nguyễn Lan Chúc sững sờ trước hành động của anh. Hắn nhang chóng ôm chặt đỡ lấy anh. Bàn tay hắn có thể cảm thấy được có chất lỏng trong lòng bàn tay mình. Từ từ hắn ngửa đôi bàn tay của mình từ phía sau eo anh. Đó là máu! Lăng Lăng bị bắn. Lăng Lăng là vừa đỡ đạn cho hắn. Tâm tình hắn bắt đầu dao động lớn, hắn lúc này thật sự rất sợ hãi. Bởi dù đôi bàn tay của hắn có dính nhiều máu đến như thế nào thì chúng cũng không được là của Lăng Cửu Thời. Không bao giờ là của anh được. Bảo bối của hắn.

"L-Lăng Lăng! L-Lăng Lăng!" Hắn sợ hãi ôm lấy anh.

"B-bình tĩnh...La...Lan Chúc...Tôi.. khôn.. không sao" Lăng Cửu Thời nén cơn đau buốt từ dưới bụng đang truyền đến đại não của anh.

Nguyễn Lan Chúc ấy vậy mà rất nghe lời anh. Hắn cũng đang rất sợ nhưng nghe được giọng anh, hắn phải kiềm chế nước mắt của mình ngay bây giờ. Hắn không được yếu đuối vào lúc này.

Tên bắn Lăng Cửu Thời cũng đã bị Trình Thiên Lý bắn chết. Cậu cũng rất hoảng sợ, vội vã chạy lại gần xem tình hình của anh. Đột nhiên, một chiếc ô tô dừng lại bên cạnh bọn họ và đó là Dịch Mạn Mạn, cộng sự thân cận của Trần Phi.

Bình thường, Dịch Mạn Mạn chỉ chuyên xử lý công việc kinh doanh của hắn ở Paris. Cửa kính xe được hạ xuống, "Nhanh lên xe! Cậu ấy cần được cấp cứu ngay!"

Nhanh chóng, Trình Thiên Lý chạy trước mở cửa xe cho hai người bọn họ gồi yên vị phía sau. Hắn vòng tay bế Lăng Cửu Thời chạy vào trong xe. Hiện tại anh gần như không di chuyển được, hắn vô cùng tự trách bản thân vì đã để anh gặp nguy hiểm. Lẽ ra hắn không nên để anh ra ngoài. Đây là lỗi của hắn.

Trình Thiên Lý cũng chuẩn bị vào xe liền hét lớn gọi anh trai vẫn đang đấu súng tay đôi với những tên bạo loạn kia. "Anh! LÊN XE!"

Trình Nhất Tạ cũng rất nhanh chóng vừa bắn súng về phía đối thủ vừa nhanh nhẹn mở cửa và trèo lên xe. Ngay khi Trình Nhất Tạ ngồi vào vị trí. Dịch Mạn Mạn liền đánh tay lái, quay xe chạy một mạch hướng tới bệnh viện.

Trên đường đi, hắn vừa run vừa ôm chặt lấy anh trong lòng. "Lăng Lăng ngoan...anh đợi em.... chúng ta sắp tới bệnh viện rồi...cố gắng một chút...... được chứ? Anh sẽ ổn thôi...Em..em yêu anh Lăng Lăng à..... Và em sẽ không để bất cứ điều gì xảy ra với anh.... anh nghe thấy giọng em không?"

Đôi mắt hắn đỏ ngầu, nắm chặt lấy tay anh, tay còn lại vẫn cố gắng giữ chặt muốn ngăn chất lỏng màu đỏ đang chảy ra.

Đôi mắt của Lăng Cửu Thời mơ màng, anh nghe thấy hắn nói. Ánh mắt cả hai một lần nữa lại chạm vào nhau, anh định mở miệng nói điều gì đó nhưng hắn đã cắt ngang.

"Đừng nói nữa. Chúng ta sẽ vượt qua được chuyện này. Em....em sẽ không để anh bị thương một lần nào nữa...."

Lăng Cửu Thời nhìn hắn rồi một giọt nước mắt rơi xuống khuôn mặt anh. Vì anh, hắn lần đầu tiên biết rơi lệ vì người khác. Nhưng rất nhanh hắn lau chúng đi ngay khi chiếc xe dừng trước cổng cấp cứu của bệnh viện. Nguyễn Lan Chúc một mạch bế anh vào phòng phẫu thuật. Nhưng trước khi anh được đẩy vào phòng mổ, Lăng Cửu Thời níu lấy tay hắn và ngỏ ý muốn hắn lại gần anh. Nguyễn Lan Chúc hiểu ý liền cúi xuống gần mặt anh để nghe lời thì thầm của thiên thần,

"Lan Chúc... yêu... yêu anh.... anh cũng vậy"

Sau đó đoàn bác sĩ thực hiện ca phẫu thuật đã kéo anh đi. Hắn chết đứng tại chỗ. Hắn yêu anh. Chính hắn còn chưa bao giờ biết tình yêu rốt cuộc là gì. Bởi chưa có ai chỉ cho hắn điều đó. Nhưng giờ thì hắn biết rồi. Là Lăng Cửu Thời dạy hắn yêu. Hắn sẽ giữ thật chật lấy tay anh, thứ mà cả đời hắn chưa bao giờ có được. Hắn sẽ yêu thương anh hơn nữa. Cố gắng chứng minh cho anh thấy.

Hắn lững thững lùi lại tựa vào tường. Tay hắn đúi vào túi áo mới nhận ra có một bức thư được bỏ vào trong lúc hỗn loạn. Hắn lôi nó ra và đọc.

_______________________________________

Gửi Nguyễn Lan Chúc,

Đến bây giờ cậu đã biết tôi có khả năng gì và đừng nghĩ rằng tôi không biết cậu định làm gì. Tôi biết rất rõ về cậu, từng nước cờ cậu đi. Hôm nay tôi đưa người quý giá nhất của cậu vào phòng bệnh. Đây là một lời cảnh báo.

Nhưng thật ra, tôi đã nhìn thấy anh ta vào hôm nay lúc chưa có cậu đến. Vô cùng ấn tượng. Anh ta vô cùng đơn thuần, như một tờ giấy trắng vậy. Mọi hành động hôm nay của cậu đã chứng tỏ rằng, anh ta là một điều gì đó vô cùng quý giá đối với cậu. Và tôi sẽ là người hủy hoại điều đó. Tôi sẽ cướp lấy thứ quý giá nhất của cậu đi. Hãy để mắt đến anh ta thật cẩn thận.

Bản thân cậu nghĩ sao khi thứ quý giá nhất bị bắt cóc ngay trước mũi mình. Cậu từng lấy đi thứ quý giá của tôi và giờ là lúc tôi lấy của cậu.

Và sau đó giữ anh ta lại, giết anh ta ngay trước mặt cậu.

Chúc cậu may mắn
Cuộc chiến đã bắt đầu rồi,

Vậy đến đây, cậu đã biết rõ tôi là ai rồi.
_______________________________________

Nguyễn Lan Chúc đọc xong bức thư. Nội tâm hắn thật sự đã biết kẻ giật dây đằng sau là ai rồi. Đây thật sự là một cuộc chiến.

Nhưng hắn thề với lòng chắc chắn sẽ giết kẻ đó vì đã làm tổn thương Lăng Lăng.

Thật thú vị!

Hắn suy nghĩ rồi nở một nụ cười gian xảo. Hắn sẽ thay đổi chiến thuật.

Kẻ gửi bức thư đe dọa nghĩ rằng quả bóng đang ở trong sân chơi của mình sao? Tên này nghĩ bản thân mình là ai chứ?

Hắn là Nguyễn Lan Chúc và không ai được phép làm tổn hại đến những gì thuộc vệ hắn.

Khoảng 2 tiếng sau, ca phẫu thuật kết thúc. Trần Phi bước ra nói là anh đã an toàn và đã thức dậy. Hiện đã đẩy anh vào phòng hồi sức đặc biệt. Nói xong liền vỗ vai hắn rồi rời đi.

Nguyễn Lan Chúc thở dài một hơi. Hắn yên tâm rồi. Hắn bước tới căn phòng được Trần Phi chỉ dẫn. Gần tới nơi, hắn nghe thấy tiếng cười nói chuyện vô cùng vui vẻ từ bên trong. Tiếng cười khúc khích của Lăng Cửu Thời giống như thanh âm nhẹ nhàng vang đến tai hắn vậy. Hiện giờ, anh không còn cô đơn nữa. Bên cạnh đó, hắn cũng nghe thấy tiếng của 3 người còn lại là Dịch Mạn Mạn, Trình Thiên Lý và Trình Nhất Tạ.

Hắn bước vào thấy mọi người đang cười đùa với anh. Nhưng ngay khi vừa thấy hắn, họ liền chào tạm biệt với anh rồi để lại không gian riêng cho hai người.

Lăng Cửu Thời nhìn hắn, mỉm cười gọi tên hắn " Lan Chúc, em đây rồi"

Nghe giọng anh gọi tên hắn thật ngọt ngào. Anh chắc chắn phải là của hắn. Lăng Cửu Thời phải là của Nguyễn Lan Chúc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net