Chương 265: Xung đột trí mạng giữa rắn và báo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vương?" Lang vương lo lắng mà nhìn về viên vương.

Viên vương nói: "Không có việc gì, mang thấu tinh thu từ hổ vương bảo đến cho ta."

"Đó là tài sản của hổ tộc, sau khi hổ vương mới tại vị phải giao cho hắn."

"Lấy cho ta." Viên vương trầm mặt, nhìn về phía lang vương.

Lang vương cúi thấp đầu xuống: "Vâng."

_________

Đám người Bạch Tinh Tinh ra khỏi viên vương bảo, bên ngoài rộn ràng nhốn nháo, còn náo nhiệt hơn cả viên vương bảo. Nhìn kỹ thì tất cả đều là hổ thú.

"Bọn họ đang làm gì vậy?" Bạch Tinh Tinh nhìn Vinson hỏi.

Vinson nói: "Tỷ thí, hổ vương đã chết, hổ tộc muốn lập ra hổ vương mới."

Bạch Tinh Tinh hiểu ra, nói: "Anh không đi sao? Anh mới là người lợi hại nhất hổ tộc mà."

Anh mới là người lợi hại nhất....

Trong lòng Vinson rung lên một chút, cúi đầu nhìn Bạch Tinh Tinh một chút, hóa thành hình thú gầm lên một tiếng, vọt vào trong đàn hổ.

Bạch Tinh Tinh ở bên ngoài nhìn trong chốc lát, chỉ nghe được tiếng gầm hùng hậu của Vinson, thầm nghĩ: Vị trí hổ vương hình như không phải là mục đích của Vinson đi.

Về đến nhà, Bạch Tinh Tinh nằm bẹp trong ổ của Parker, ngay cả đầu ngón tay cũng lười động.

An tĩnh lại, trong đầu liền hiện lên hình ảnh Tu hấp hối, Bạch Tinh Tinh khổ sở mà chôn mặt vào lông thú mềm mại, đoạn hình ảnh kia làm nàng cảm thấy mình sẽ không quên được.

Trong ổ chăn truyền ra tiếng ấu xà kêu vang, phía dưới da thú có gì đó đẩy tới đẩy lui. Bạch Tinh Tinh nhích nhích để chúng nó chui ra ngoài.

"Tê tê~"

Mấy con rắn nhỏ bò ra khỏi ổ chăn, mười chín đầu rắn quây quanh người Bạch Tinh Tinh le le lưỡi.

Bạch Tinh Tinh nghiêng đầu nhìn chúng nó, xoa xoa đôi mắt ướt nhẹp, "Mấy đứa sao lại ngủ dưới đệm? Ai nha, hôm nay còn chưa cho tụi con ăn."

Kha Đế Tư mang theo rổ trứng chim vào, không có chút cảm tình nào nói với chúng nó: "Mau tới ăn."

Bạch Tinh Tinh nhìn Kha Đế Tư đột nhiên hào phóng, con rắn nhỏ tuy là thích ăn trứng chim, nhưng Kha Đế Tư nói trứng chưng không đủ cho chúng nó no, không thích hợp cho đám rắn con ăn thường xuyên. Cũng không biết có thật hay không, dù sao trứng nàng ăn không hết đều được hắn thầu.

Hôm nay vậy mà lại lấy một rổ ra cho chúng nó, trứng rớt trên trời xuống sao?

Kha Đế Tư dường như nghe được tiếng lòng của Bạch Tinh Tinh, giải thích: "Ta không muốn rời khỏi nàng, cho chúng nó ăn trứng là được."

Hắn thật sự không yên tâm để Bạch Tinh Tinh ra khỏi tầm mắt, trong vạn thú thành, bạn lữ của Tiểu Bạch thực sự hơi ít, nhưng để lại Parker đã là cực hạn của hắn.

Mỗi con rắn nhỏ hai quả trứng, cơ thể chúng nó còn không to bằng quả trứng thô, nhưng cơ thể sau khi nuốt trứng vào lại không có gì thay đổi, hùa nhau nằm trong ổ tiêu thực.

Parker nấu nước nóng, bưng chậu đá vào, "Tinh Tinh mau tắm rửa, ta đi nấu bữa tối."

"Không cần, em chưa cần ăn, anh đi săn đi." Bạch Tinh Tinh hữu khí vô lực mà đứng dậy, nếu không phải Parker đã nấu nước tắm, nàng cũng không nghĩ tới việc đi tắm nữa.

"Vậy làm sao được." Parker trừng mắt nhìn Bạch Tinh Tinh một cái, đi đến chỗ rương gỗ tìm quần áo cho nàng.

Bạch Tinh Tinh vừa cởi quần áo vừa nói: "Anh tự nấu cho mình ăn, lát nữa em ăn một chút là được."

Không khí vẫn rất lạnh nhưng so với đau xót trong lòng vẫn không thể so được.

Ánh mắt Kha Đế Tư dính lấy trước ngực của Bạch Tinh Tinh, đồng tử nhanh chóng co lại, kéo thành một đường đỏ tươi.

Bạch Tinh Tinh như cảm nhận được cái gì đó, cúi đầu nhìn về phía ngực của mình, bị con báo đốm kiêu ngạo kia làm cho xuýt xoa một hơi.

Không tốt!

"Parker, mau chạy!"

Parker bỏ quần áo xuống chuẩn bị đi ra ngoài, nghe được Bạch Tinh Tinh hô liền cảnh giác, chuyển động tròng mắt nhìn về phía Kha Đế Tư.

***********************************

1.11.2021

Này thì con báo đốm kiêu ngạo :)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net