Khúc cầu hồn (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đức ông Vengi  thích sự yên tĩnh, do đó mà người ta dành cho ông nửa phía đông của lâu đài Jagun – phần tiếp giáp với một khu vườn lớn và cửa sổ hướng ra con sông Sare – dòng phụ lưu của sông Shedan.

"Người có thể đi tìm thấy phòng khách của ngài ấy ở cuối hành lang. Sau giờ đọc sách buổi chiều, ngài sẽ gặp người, thưa nữ tu." Người hầu thân cân của đức ông Vengi dừng bước ở đầu hành lang, anh ta cẩn thận chỉ dẫn cho nàng. "Những người hầu không được đến gần thư phòng khi chưa được gọi nên tôi không thể đưa người tới tận nơi, xin người thứ lỗi cho tôi."

Tên người hầu nói rồi cung kính lui bước quay trở lại vị trí đứng ban đầu của mình, hắn để Aisha tự đi đến phòng khách. Đấy là một căn phòng khá rộng rãi và vẫn còn giữ nguyên lối bài trí của quý tộc Vespero, giống với phần lớn những căn phòng khác ở tòa lâu đài này với thảm trải từ Aum, hai chiếc ghế bọc nhung kê gần lò sưởi cùng những tấm rèm thêu hoa văn dây leo tinh tế màu hoàng thổ hợp cho tiết trời mùa đông. Aisha ngồi xuống một trong hai chiếc ghế một cách dè dặt, nàng đã và đang tưởng tượng ra hàng tá cách mà cuộc nói chuyện này có thể diễn ra. Thế nhưng, lạ lùng là cho đến tận lúc xế chiều, nàng vẫn chưa gặp được đức ông Vengi. Thủ lĩnh của người Cigany luôn nghiêm khắc và ưa thích kỷ luật, thật khó để tìm được một cái cớ hợp lý cho sự trễ nải này. Aisha bắt đầu trở nên bồn chồn khi phải chờ đợi quá lâu. Nàng bắt đầu nhấc mình đi loanh quanh trong căn phòng để nhìn qua những món đồ trưng bày, rồi nàng dừng lại trước một bức tượng sư tử nhỏ nom cũ rích đặt trên lò sưởi. Thứ đồ bé xíu ấy khiến nàng sững người đôi chút, nó gợi cho nàng nhớ đến dòng họ Hamilton – gia huy của gia đình nàng cũng có hình một con sư tử gần giống như vậy. Ở chốn xa lạ như lâu đài Jagun này, bất cứ thứ gì gợi nhắc đến gia đình của nàng đều có thể làm nàng xúc động vô cùng. Và trong cơn xúc động ấy, nàng chạm nhẹ vào bức tượng, toan nhấc nó lên để vuốt ve thêm một chút.

"Nặng hơn mình nghĩ." Nàng nhún vai tự nhủ, cố sức thêm lần nữa để nhấc bức tượng lên.

Đột nhiên nàng nghe thấy tiếng lẫy cửa bật mở đanh gọn vang lên ở góc phòng, ngày dưới tấm thảm trải. Một phần sàn gỗ nhô lên nom thật gồ ghề. Aisha giật mình, nàng lưỡng lự đôi chút trước khi quyết định cúi người lật ngược một góc tấm thảm. Hiện ra trước mắt nàng là đường hầm sâu hút với những bậc thang kiên cố dẫn xuống dưới. Aisha lớn lên trong cung điện Esta, hiển nhiên nàng không mấy lạ lẫm với những mật đạo chỉ sử dụng để chạy trốn, chúng luôn được xây chằng chịt trong các tòa lâu đài rộng lớn. Có lẽ mật đạo này từng thuộc về đại pháp quan xứ Aras-người chủ cũ của lâu đài Jagun. Đức ông người Cigany hẳn đã biết đến sự tồn tại của nó. Tuy nhiên, sẽ thật khó xử nếu ngay lúc này ông ta đến đây và bắt gặp nàng loanh quanh bên cạnh cánh cửa bí mật này, Aisha nhìn theo những bậc thang sâu hun hút, nàng thầm nghĩ. Rồi nàng vội vã đóng cánh cửa lại. Và đó cũng là lúc những âm thanh ồn ào, cãi vã phía dưới vọng lên.

Những âm thanh đó nhỏ thôi, nhưng cũng đủ để khơi gợi lòng hiếu kỳ và cho nàng biết rằng bóng tối đã đánh lừa thị giác của nàng như thế nào. Cầu thang không hẳn xuống quá sâu, hoặc giả nó dẫn đến một mật thất nhỏ thay vì một con đường dẫn thông ra bên ngoài. Aisha bị thu hút bởi tiếng cãi vã ngày càng lớn, thậm chí nàng lờ mờ thấy quen thuộc với giọng nói nào đó lẫn trong mớ âm thanh hỗn độn kia. Cuối cùng, nàng hít một hơi thật sâu và bước xuống cầu thang chỉ với một ngọn nến tiện tay lấy được.

Bậc cầu thang xếp từ những khối đá vuông, nom chúng cũ kỹ đi khá nhiều nhưng lại chẳng mấy bám bụi. Có lẽ ai đó vẫn thường đi đến đây. Aisha bước từng bước thận trọng, từng bậc, từng bậc để đôi mắt quen dần với bóng tối và sẵn sàng bỏ chạy bắt cứ lúc nào. Tiếng người tranh cãi với nhau lớn dần, nàng đã có thể dám chắc một trong số đó là anh Timur.

"Quá đủ rồi, thưa hoàng tử! Ngài xúc phạm chúng ta bằng những lời dối trá."

"Chẳng có lời dối trá nào ở đây cả. Vengi, ông nên nhớ rằng chính ông đã cho phép ta dẫn dắt liên minh này."

"Dẫn dắt," Vengi lặp lại. "Dẫn dắt, thưa ngài, dẫn dắt người của ta bảo vệ vùng đất này chứ không phải bán rẻ nó cho lũ Barsine! Ngài chỉ là một kẻ lưu vong được Aras che chở và giờ ngài sẵn sàng đem nó đi trao đổi với kẻ khác!"

"Ta làm điều cần thiết để có được những sự giúp đỡ."

"Ngài là một kẻ hèn nhát, vô ơn. Ngay khi ta rời khỏi đây, ngài sẽ không còn bất cứ liên quan nào đến những người Cigany hay con gái ta. Cút đi, đồ con hoang Vespero. Cút khỏi Aras và quay về phương bắc đi, đấy mới là nơi phù hợp với một đứa con hoang bị nguyền rủa như ngài, ngài và cả con điếm kia nữa."

"Im miệng, Vengi. Đừng thách thức ta bằng những lời vô học của ông."

"Ôi, học thức." Vengi nhếch miệng cười mỉa mai. "Nghe thật giống trò đùa khi thốt ra từ miệng một đứa con hoang như ngài. Hãy chấp nhận dòng máu bẩn thỉu của mình đi, hoàng tử Timur ạ. Lai một con la với một con ngựa chiến cũng chẳng có gì hơn một con lừa."

Aisha vội dập tắt ngọn nến, nàng đứng nép vào tường, cẩn thận dõi mắt nhìn qua khe cửa cuộc cãi vã nảy lửa giữa anh Timur và đức ông Vengi. Từng câu từng lời họ ném vào mặt nhau đã cho nàng rõ cơ sự. Tim nàng đập như điên trong lồng ngực vì lo lắng, hoang mang. Chưa bao giờ nàng thấy họ cư xử hung hãn như lúc này, cả anh Timur và đức ông Vengi.

"Ta không chấp nhận một kẻ phản bội hèn nhát như ngài trong vùng đất của mình, vậy nên hãy sớm rời khỏi đây. Vì Haji và đứa trẻ chưa chào đời, ta sẽ cho ngài giữ lại chút ít danh dự của mình. Hãy-đi-đi."

"Ông nghĩ rằng ông làm được gì nếu không có ta?" Timur cười như một gã điên. "Những chiến thắng, thành quách. Một nhúm người Cigany mọi rợ chống lại được quân đội Thrace ư? Suy nghĩ thực tế đi Vengi, ông chỉ là thủ lĩnh của lũ mọi rợ cho đến khi ta giúp ông có được tòa thành này. Giờ thì ông muốn đuổi ta đi sao?"

"Ta nên làm như vậy từ lâu rồi... đúng hơn là ta không nên chứa chấp một kẻ lưu vong đốn mạt như ngài trong nhà mình."

Vengi nghiến răng, ông thốt ra từng từ với giọng điệu ngập tràn sự mỉa mai, rồi ông ta xoay người rời khỏi căn mật thất, bỏ lại vị hoàng tử và sắp đến còn từng là con rể của ông. Thế nhưng, vừa dợm đi được đôi bước, Vengi khựng lại, trong tíc tắc ngắn ngủi, ông cảm nhận được cơn đâu ập đến từ sau lưng. Ông loạng choạng như một con rối bị giật đứt dây trước khi để cả cái thân hình tráng kiện của mình ngã sấp xuống sàn.

Timur quan sát dáng vẻ khốn khổ của Vengi bằng cặp mắt lạnh lùng, anh chậm rãi cúi người và nắm lấy chuôi dao, nhổ nó ra khỏi người ông ta. Vị thủ lĩnh của những người Cigany chưa chết, dẫu nhát dao như đã muốn xé toạc lồng ngực của ông. Vengi cố lết về phía cánh cửa, đấy có lẽ là sự gắng gượng duy nhất mà ông còn đủ sức để làm với một vết thương khủng khiếp như vậy. Miệng ông hớp lấy không khí, cố hét lên thành lời để đánh động những đứa hầu ở đâu đó phía trên kia...

"Ta sẽ không đi đâu cả, thưa đức ngài. Và cũng không ai được phép gọi hoàng tử của Vespero là con hoang." Anh rít lên, tay lại nắm chặt lấy con dao.

Một nhát, một nhát rồi lại một nhát nữa. Timur găm con dao sắc ngọt của mình vào người Vengi, dứt khoát và mạnh bạo hết sức có thể. Đầu, vai, cổ, tay,... hết nhát này đến nhát khác hạ xuống người gã đàn ông tội nghiệp. Tiếng kêu rên vì đau đớn của ông ta nhỏ dần, nhỏ dần cho đến khi im bặt. Timur chỉ dừng lại khi anh dám chắc rằng bố vợ mình đã thành một cái xác vô hại bị đâm lỗ chỗ. Máu nóng tanh tưởi, nhớp nháp nhuốm đỏ cả người anh, đọng thành vũng to ướt sũng trên nền gô và văng tung tóe lên các bức tường. Vengi đã chết, ông ta thậm chí vẫn còn giữ nét mặt kinh hãi với cặp mắt mở to, trợn ngược hướng về Timur.

Aisha chứng kiến cảnh tượng hãi hùng đó, nàng sợ phát khiếp, đến độ buột miệng kêu lên một tiếng. Và dù nàng đã nhanh chóng đưa tay che lấy khuôn miệng của mình thì phản ứng bất cẩn đó cũng nhanh chóng bị anh trai nàng bắt được. Timur ngước lên nhìn nàng một cách hung dữ, thứ linh tính mơ hồ nào đó vội vã thì thầm bên tai nàng, nhắc nhở nàng rằng nàng đã thấy điều không nên thấy và giục nàng hay bỏ chạy ngay bây giờ. Aisha lùi lại chầm chậm trong khi ở phía đối diện, anh Timur của nàng bước từng bước tiến đến gần với con dao cùng đôi bàn tay vấy máu. Trong ánh nến vàng mật, nàng thậm chí còn thấy rõ những giọt máu trượt dọc một đường theo lưỡi dao rồi thả mình nhỏ xuống sàn gỗ.

"Nghe anh giải thích, Ais." Timur cố gắng trấn an nàng.

"Không, đừng có lại gần em." Aisha luống cuống đưa mắt nhìn quanh, nàng đang cố kiếm một đường thoát thân.

"Em sẽ không tiết lộ chuyện này cho ai biết, đúng chứ?" Timur tiếp tục nói, khuôn mặt bê bết máu của anh khi đứng ngược sáng lại khuất đi vài phần trong bóng tối.

"Anh đã giết ông ấy!"

Đấy là một tội ác! Và anh trai nàng yêu quý, kính trọng là một kẻ giết người man rợ! Aisha co chân bỏ chạy khi Timur chỉ còn cách này năm bước chân. Nàng cần phải quay lại cái cầu thang khốn kiếp kia, Aisha tự nhủ trong lúc lướt qua đoạn hành lang tối đen đặc. Tất nhiên, Timur cũng không dễ buông tha cho nàng, anh đuổi theo nàng. So với một kẻ khỏe mạnh, nhanh nhẹn như Timur thì rõ ràng Aisha không đủ sức duy trì khoảng cách được quá lâu, chẳng mấy chốc nàng đã bị bắt kịp rồi là bị chặn lại. Timur túm lấy tay nàng, lôi ngược đi theo hướng mật thất, bất chấp sự vùng vẫy điên cuồng của nàng.

"Thả em ra, Timur." Aisha hoảng hốt, nàng làm mọi cách để thoát khỏi cánh tay rắn chắc của anh trai mình.

Nàng cào cấu rồi cắn mạnh vào tay Timur. Sự chống cự ấy khiến anh giáng cho nàng hai cái bạt tai trước lúc nắm lấy mái tóc dài mượt của nàng và dộng đầu nàng vào tường. Cơn choáng váng làm nàng lảo đảo ngã xuống. Aisha thậm chí có thể ngửi thấy mùi máu tanh xộc lên mũi vì khi bàn tay đỏ lòm của Timur thộp lấy cái cổ mảnh mai của nàng.

"Bình tĩnh lại nào, Ais. Nghe anh nói đây, nếu em còn chống đối thêm nữa thì anh buộc lòng phải đưa em đi theo lão già kia đấy." Timur ghé sát vào tai nàng và thì thào. "Em không muốn chết xấu xí như vậy đúng không, Ais?"

Aisha lúc lắc cái đầu một cách gượng gạo, nước mắt ứa ra trộn cùng máu me nhớp nhúa. Nàng sợ hãi vô cùng trước dáng vẻ của anh trai mình lúc này, anh ta trông giống một con quỷ hơn là người. Và nàng biết chắc rằng anh ta sẵn sàng bóp cổ nàng cho đến chết nếu nàng dám thể hiện ra chút ý định bất tuân nào.

"Ngoan ngoãn và biết điều hơn rồi đấy, em gái yêu quý của anh." Timur nhếch miệng cười hài lòng khi nhìn thấy dáng vẻ cam chịu của em gái mình, anh ta lập tức buông bàn tay đang siết quanh cổ Aisha, để mặc nàng ngã xuống đất như một bao cát nhỏ.

"Anh đã làm điều không đúng..." Aisha ho sằng sặc, nàng vừa nói vừa cố điều chỉnh lại hơi thở của mình.

"Im đi, Ais! Đừng có dạy bảo anh trai em những điều em nghĩ là đúng đắn." Vị hoàng tử quát lên, rồi anh ta lại tiến gần đến chỗ cô em gái và nói tiếp bằng một giọng cảnh cáo. "Nghe đây, em phải nghe lời anh? Nghe lời anh và em sẽ được sống. Nếu những người Cigany biết chuyện này, anh dám chắc cả hai chúng ta đều sẽ bị thiêu sống ngay lập tức, hiểu chứ?"

"Anh là một thằng điên!" Nàng thốt ra lời này, đôi mắt hơi nhắm lại, sẵn sàng đón nhận thêm những cái bạt tai khác từ anh trai.

"Chẳng ai mang dòng máu Hamilton bình thường cả, em gái ạ. Không một ai."

Thề có thần Viseus, Aisha đã nghĩ rằng nàng muốn giết Timur ngay lúc này, nếu nàng làm được điều đó. Đầu tiên là việc anh ta quan hệ bất chính với ả vũ nữ và giờ là giết đức ông Vengi. Anh ta hành xử một cách ngu ngốc, man rợ đến khó tin nổi. Trong phút chốc, khi đối diện với một hoàng tử Timur nhem nhuốc máu người, lòng tin lẫn sự kính trọng của nàng dành cho anh ta sụp đổ hoàn toàn. Không, đấy không phải hoàng tử Timur mà nàng yêu quý, anh ta chỉ là một kẻ sát nhân tàn ác, bệnh hoạn. Nàng đã toan phỉ nhổ vào mặt anh ta và từ chối việc ngoan ngoãn nghe lời, nhưng dường như anh ta đoán được suy nghĩ trong đầu nàng.

"Cái nhẫn, Ais, em muốn gặp lại Kail đúng không? Hãy nói với ta rằng em muốn sống để gặp lại gã anh họ điển trai ấy của chúng ta. Kail đã đi tìm em ở khắp nơi, gã sẽ rất đau khổ nếu được mời đến Aras để nhận xác hôn thê của mình, nghĩ kỹ đi Ais."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net