Chap 73 - Không đề (16)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
xếp hành lý xong sẽ đi tắm."

"Để mình giúp cậu, hai người vẫn nhanh hơn."

"Thôi, cậu cứ đi tắm trước đi, cứ để mình làm cho."

Trương Hân lấy đại một bồ đồ đưa cho Hứa Dương Ngọc Trác, đẩy cô vào phòng tắm, sau đó mới tiếp tục sắp xếp hành lý.

Khi Miên Dương từ phòng tắm trở ra, cô nhìn thấy A Xin đang ngồi trên giường kiểm tra máy quay phim của cô và cậu.

"Tới lượt cậu đấy, Hân tử.!"

"Hảo~, cậu tranh thủ nghỉ ngơi đi."

Đặt máy lên bàn, cậu cầm đồ mình bước vào phòng tắm, khi trở ra thì cô đã nằm trên giường ngủ ngon lành, cậu mỉm cười, đi đến bên cạnh giường, mở sổ tay ra viết gì đó.

######

Phòng của Bắc Nhiễm.

"Khổng lão sư thật biết cách bày trò."

"Chị bắt đầu cảm thấy sợ vị lão sư này rồi đó. Chị qua chỗ của Tả Tả đây."

Tống Hân Nhiễm đứng dậy tiến về phía cửa.

"Em cũng qua chỗ của Nhất Nhất xem sao."

Lời của Phùng Tư Giai vừa nói xong thì cô liền đứng lại, quay đầu sang nhìn.

"Em muốn đi thật à?!"

"Sao vậy?! Từ lúc trên xe buýt chị đã cư xử rất kỳ lạ đấy, Nhiễm Nhiễm."

"Tiểu Bắc à, trên xe, Nhất Nhất đã nhờ chị nói với em ..."

"Em biết chị muốn nói gì.! Nhưng đây là do em chọn."

Cô nàng lên tiếng cắt ngang lời của cô.

"Cần chị giúp gì thì em cứ nói."

"Được, cảm ơn chị, chúng ta đi thôi."

######

Phòng của Tả Giai.

[Cốc, cốc]

"Lão sư không đồng ý rồi đúng không?!"

Đường Lỵ Giai cứ nghĩ là Tả Tịnh Viện quay về nên liền nhanh chân chạy ra mở cửa, hỏi.

Khi cửa vừa mở ra cả hai người im lặng nhìn nhau, ngạc nhiên, ngại ngùng, không biết phải mở lời thế nào.

"Hmmm ... Tả Tả có ở đây không?!"

Tống Hân Nhiễm đành lên tiếng mở lời trước.

"Em ấy vừa ra ngoài để tìm Khổng lão sư rồi."

"Vậy sao?!"

Không khí lại tiếp tục có chút kỳ cục khi một người đứng ngoài cửa, một người bên trong nhìn nhau không nói.

"Àh, cô muốn vào trong đợi em ấy về không?!"

"Được chứ?! Tôi có thể vào sao?!"

"Ừm, cô vào đi, em ấy sẽ về ngay thôi."

"Cảm ơn.!"

"Đừng khách sáo, cứ tự nhiên."

...

Tả Tịnh Viện buồn bã về phòng, vừa mở cửa ra, phát hiện có điều gì không đúng, Tống Hân Nhiễm ngồi trên giường, Đường Lỵ Giai thì ngồi đối diện.

Cậu vừa bước vào không khí có chút khó xử không nói thành lời, được rồi, cậu muốn rời khỏi phòng, đến chỗ của Vương Dịch ngay bây giờ.

"Em về rồi hả, Tả Tả?!"

"Hả?! Ừm, chị đến tìm em có gì không, Nhiễm Nhiễm?!"

"Không có, chị đến xem em như thế nào thôi."

"Em ổn mà, chị đâu cần phải đến tận đây."

"Sao?! Chị không được đến đây?!"

"Hả?! ... Đâu có.! Ý em không phải như vậy."

"Được rồi, chị hiểu rồi.! Chị đi là được đúng không?!"

"Không phải, Nhiễm Nhiễm àh~, chị nghe em nói đi mà. Chị cũng mệt rồi, cứ nghỉ ngơi đi.!"

Cậu quay đầu nói với Liga xong thì nhanh chóng đuổi theo sau cô, cố giải thích.

######

Phòng của Hắc Miêu.

Viên Nhất Kỳ thất thiểu quay về phòng, nằm trên giường không biết tối nay phải làm gì, thì cửa phòng tắm mở ra.

Thẩm Mộng Dao bước từ bên trong ra, hơi nóng từ phòng tắm, cộng thêm áo choàng tắm bên ngoài mà cô đang mặc, làm cậu vô thức nuốt khan cổ họng, đỏ mặt nhìn.

*Ực*

Trong không gian yên tĩnh, tiếng động đó vô cùng rõ ràng, cô đang cuối người xuống lựa đồ nghe thấy thì chợt dừng lại hành động của mình, quay đầu lại nhìn.

"Em về rồi hả?! Khổng lão sư không đồng ý đúng không?!"

"Cô ấy còn không thèm mở cửa cho tụi em, chỉ chuyền ra một tờ giấy thôi."

"Vậy à?! Cô ấy sẽ không dễ dàng đồng ý vậy đâu.! Thôi, em vào tắm đi rồi nghỉ ngơi."

"Được, chị cũng mệt mà, chị nghỉ ngơi trước đi."

"Ừm, mà cũng trùng hợp thật, em lại ở cùng phòng với chị, may thật đó."

Dao Dao cười hiền nói.

"Hả?! Ah ... haha ... đúng là trùng hợp thật ... haha ..."

Kỳ Kỳ chợt đứng hình, rồi cười lã giã nói, sau đó chui tọt vào phòng tắm.

"Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy?!"

Viên Nhất Kỳ dựa vào cửa phòng tắm, âm thầm nghĩ.

------------

Flashback

"Nè, A Xin, chị biết mình cùng phòng với ai không vậy?!"

"Hở?! Là Dao Dao đó.! Còn em?!"

"Chị đổi với em được không?!"

"Tại sao?! Mà em cùng phòng với ai vậy?!"

"Hình như là cùng phòng với Dương tỷ, nhưng mà chị biết đó em mà ở chung với chị ấy thì ... nên xin chị đó, đổi với em đi."

"Thôi được rồi, mà chị thấy Dương cũng đâu có đến mức như em nói."

"Chỉ có với chị là chị ấy mới như vậy thôi, chị không biết hay sao?!"

"Em nói nhảm nhí cái gì vậy hả?!"

Thế là hai người âm thầm trao đổi số với nhau, Kỳ Kỳ không muốn ở cùng với Miên Dương, chỉ bởi vì cậu biết hai người sẽ cãi nhau inh ỏi không ngừng.

Với lại, Hứa Dương Ngọc Trác chị ấy là cô công chúa hơi bạo lực đó, không vừa ý, chị ấy sẽ có thể thẳng chân đá bay cậu ra khỏi phòng bất cứ lúc nào.

######

Phòng của Đản Xác.

Hiện tại bên trong đang xảy ra cuộc cãi vã kịch liệt giữa hai cô gái.

"Nè, chị ngủ dưới đất cho tôi."

"Em đừng có mơ, tôi sẽ không ngủ dưới đất đâu."

"Chả lẽ chị muốn ngủ cùng với tôi hay sao?!"

"Em ngại thì xuống dưới đất mà ngủ."

"Tôi không thể ngủ cùng người lạ, chị ra sofa ngủ đi."

"Tại sao tôi phải nghe em chứ?!"

"Vậy được tôi ra ngoài ngủ."

Đản Đản định bỏ ra ngoài.

"Em điên sao?! Bên ngoài ban đêm rất lạnh đó."

Kha Kha lặp tức kéo cổ tay cô lại, bắt đầu gắt lên.

"Vậy chị muốn sao?! Chả lẽ chị thật sự muốn ngủ cùng tôi trên chiếc giường bé xíu này à?!"

"Tôi cũng không ngại.!"

"Chị?! Chị còn có thể vô sĩ hơn được nữa không?!"

"Có thể.!"

"Aissss, tức chết mà.!"

"Thôi được rồi, tôi sẽ ngủ sofa, được chưa?! Còn bây giờ thì tôi có thể xếp vali chưa vậy?!"

"Được, còn tôi sẽ đi tắm, cãi nhau với chị mệt thật đấy."

"Ừ.!"

Cả hai im lặng ai làm việc nấy, để còn nhanh chóng nghỉ ngơi, dù vừa cãi nhau nhưng bọn đều âm thầm nở một nụ cười, mà không để đối phương biết.

######

Phòng của Ngải Chu

Khi Tằng Ngải Giai vừa trở về phòng, thì Chu Di Hân đang ngủ trên giường, cô đã sắp xếp xong vali của cả hai người, cũng đã thay đồ ra.

Cậu vừa bước vào thấy cô đang an ổn nhắm mắt ngủ trên giường, nhẹ nhàng giúp cô kéo chăn lên người, rồi quay sang chỉnh điều hòa cao hơn một chút.

Sau đó mang đồ vào trong phòng tắm, khi trở ra, cậu ngồi bên mép giường nhìn cô, dịu dàng vén tóc cô sang tai.

Ngải Giai nằm xuống đối diện với Di Hân, khẽ nắm lấy tay cô, nhìn chằm chằm vào cô, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ, trên môi vẫn nở nụ cười hạnh phúc.

Khi cậu đã thở đều, thì cô từ từ mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào cậu, rồi nhìn bàn tay đang bao trọn, nắm chặt tay mình.

Nở nụ cười hạnh phúc, cô chầm chậm nhích lại gần, áp trán mình dựa vào trán cậu, sau đó, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.

######

Phòng của Thi Tình Họa Dịch.

Hiện tại chỉ có Vương Dịch đang ở trong phòng tắm, khi trở ra, vừa đúng lúc nghe thấy tiếng gõ cửa.

Khi thấy Phùng Tư Giai xuất hiện trước mắt, em ấy không tỏ vẻ gì là bất ngờ, cũng không nói gì cả, chỉ xoay người bước vào lại trong phòng.

Nhất Nhất vừa đi vừa dùng khăn lau tóc, không lên tiếng.

"Có muốn chị giúp em sấy tóc không?!"

Tiểu Bắc dè dặt hỏi, em ấy ngưng lại hành động của mình trong giây lát.

"Chị nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?!"

Vương Dịch thở dài, không trả lời câu hỏi của nàng, chỉ từ tốn hỏi một câu kỳ lạ.

"Sao đột nhiên em lại hỏi như vậy?! Đương nhiên là chị nhớ rồi."

Nàng khó hiểu hỏi, thấy em ấy im lặng đợi, nàng liền nhẹ giọng trả lời.

"Vậy chị có nhớ tôi đã nói gì không?!"

"E ... em ... em đã nói ...?!"

Phùng Tư Giai bối rối không hiểu em ấy đang muốn gì.

"Tôi phải làm gì chị mới chịu hiểu?!"

Nhất Nhất đứng dậy, từng bước tiến lại chỗ tiểu Bắc, lạnh giọng hỏi.

"Chị ..."

Mỗi bước em ấy tiến đến là nàng lại lùi về sau một chút.

"Hai năm là quá đủ rồi, Phùng Tư Giai, chị ..."

"Chị biết, chị biết rất rõ em không yêu chị, chị càng biết rõ hơn là em sẽ không thể thuộc về chị, bởi vì trong tim em đã có một người mà em luôn tìm kiếm, một người mà em muốn bảo và yêu thương, chị biết những điều đó."

Phùng Tư Giai hét lên cắt ngang lời nói của Vương Dịch, nàng nói ra những lời mà mình cố giấu trong lòng.

"Nhưng em bắt chị phải làm sao đây?! Rời xa em, trái tim chị như bị ai đó xé ra từng mảnh, chị biết mình là người đến sau, chị biết cứ đâm đầu vào chỉ tự làm tổn thương mình mà thôi."

Nàng lao vào ôm chặt hông em ấy, vùi mặt mình vào vai em ấy, để từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống, giọng nghẹn ngào nói.

"Ch ... chị ... chị chỉ muốn ở bên cạnh em, như vậy quá đáng lắm sao, Nhất Nhất?!"

"Như vậy thì chị đang tự gieo hy vọng cho mình thôi."

Vương Dịch nắm lấy bả vai nàng đẩy nhẹ ra, thấp giọng nói.

"Như ... nhưng ... nhưng mà, chị ...?!"

"Tôi rất quý chị, hai năm qua, vì không muốn khiến chị tổn thương nên tôi đã cố tìm mọi cách để khiến chị rời xa tôi."

"Tôi hy vọng chị sẽ tìm được người tốt hơn tôi, có thể đem lại hạnh phúc cho chị."

"Tôi từng nói mình không phải người tốt, chị vẫn chưa biết hết con quỷ trong người tôi, sắp tới đây, tôi sẽ ..."

"Nếu chị nghe theo em, chúng ta sẽ còn gặp lại đúng không?!"

"Chị về phòng nghỉ ngơi đi."

Nhất Nhất đưa tay lên nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt nàng, nói.

Phùng Tư Giai buồn bã rời khỏi phòng của em ấy, đứng trước cửa phòng nàng vẫn nhìn chăm chăm cánh cửa đóng chặt, nhỏ giọng thì thầm.

"Xin lỗi em, Nhất Nhất.! Thật sự xin lỗi."

Sau đó, nàng quay về phòng mình, cùng lúc đó, Châu Thi Vũ bước ra từ bức tường gần đó, nhìn tiểu Bắc rời đi, rồi nhìn lại cửa phòng, ánh mắt thập phần lo lắng.

Đẩy cửa bước vào trong phòng, cô thấy vali của mình đã được sắp xếp gọn gàng, còn em ấy từ trong phòng tắm bước ra.

"Á aaa, s ... sao ... sao em lại không mặc áo vào?!"

Thi Vũ hét lên vội quay người đi, em ấy chỉ mặc độc nhất một cái áo hai dây ngắn và chiếc quần cũng ngắn nốt.

"Đều là nữ, sao chị lại ngại?!"

Vương Dịch nhếch miệng cười, lấy một cái áo thun rộng mặc vào, tiến đến từ đằng sau tai cô nhỏ giọng hỏi.

"Ch ... chị ... chị đâu có, ch ... chị ... chị đi tắm đây."

Châu Châu giật mình vội xoay người lại, gương mặt đỏ ửng, ngại ngùng không biết trả lời thế nào, đành lấp liếm cho qua, rồi phóng thẳng vào trong phòng tắm.

Nhất Nhất nhìn theo, lắc đầu bật cười vì sự đáng yêu của cô, bước đến ban công nhìn về phía ngọn núi mà ngày mai mọi người sẽ đến.

Sau đó, lấy ra một cuốn tập giấy vẽ và một cây viết chì, đứng ở đó bắt đầu vẽ khung cảnh trước mắt mình.

Châu Thi Vũ mặc áo choàng tắm bước ra lấy đồ, nhìn bóng lưng của Vương Dịch ngoài ban công, cảm giác cô độc, lạnh lùng luôn muốn đẩy tất cả mọi người ra xa mình.

( Một hạt giống nhỏ đã từ từ nảy mầm, liệu họ sẽ đến với nhau khi chuyến đi này kết thúc?! )

*{ Một ngày cứ vậy mà kết thúc?! Trong phòng Tống Hân Nhiễm và Đường Lỵ Giai đã nói gì với nhau?! Sắp tới Vương Dịch sẽ làm gì?! Liệu có nguy hiểm hay không?! }*

£______ 🌱🌱🌱🌱🌱🌱 ______£

- Miệng mình đúng là linh thật, tiêm xong mũi hai về mình bị hành, mình tưởng mình sắp tiêu luôn rồi. 🥴 -

- Mình bị sốt nè, tay thì đau không nhấc lên được, đầu thì nhức, mắt thì không mở nổi, bữa nay đỡ một chút mới đăng chap cho mọi người được nè, mà đây là chap cũ á.! 👉👈 -

-Đáng lý mình không có đăng chap này mà là chap khác mà tay nó nhức quá viết không kịp, sợ mọi người đợi lâu, nên edit lại chap cũ rồi đăng luôn, mọi người thông cảm.! 🤧 -

- Còn về phần phiên ngoại sau khi bàn bạc lại với bạn, mình quyết định sẽ không ra nha mọi người, lý do thì là vì sẽ làm lộ phần cốt truyện sau, nên mình dự là sẽ không ra nữa. 🥺👉👈 -

- Nhưng mà nếu mọi người thật sự muốn thì mình sẽ đăng cho mọi người đọc, nhưng mình nói trước, là sẽ lộ cốt truyện sau này, mình chắc chắn là đọc xong phần phiên ngoại mọi người sẽ biết diễn biến truyện đi theo chiều hướng nào liền. Nên là mọi người thấy sao?! Nói mình biết nha.! 😅 -

- Mình đang rất hóng MV của H đội đó nha.! 😍 Nói tới đây thôi, mình đi đây, bye bye mọi người. Chúc mọi người sức khoẻ thật tốt nha.! 🙆‍♀️ -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net