Chap 84 - Giải cứu (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
đầy ắp, ngồi bên cạnh cô, chăm sóc từng chút một.

"Thế nào?! Là ai tỏ tình chị?!"

Em ấy cắm ống hút vào hộp sữa đưa cho cô, ôn nhu hỏi.

"Là... là... là tôi.!"

Nghe giọng em ấy khẽ liếc mắt sang nhìn bọn chúng, ánh mắt hình viên đạn xuyên thấu cả tim bọn chúng.

"Chị nói gì chưa?!"

Em ấy lại quay sang cô, nhẹ nhàng đưa tay vén tóc cô ra sau tai, ánh mắt đầy cưng chiều và sủng nịnh hỏi nhẹ.

"Chị từ chối rồi, nhưng mà... em ấy..."

Cô rụt rè nói rồi khẽ liếc sang bọn chúng bất lực, em ấy gật đầu như đã hiểu khi nghe cô nói.

"Chị ăn đi.!"

Nói xong Vương Dịch đứng dậy tiến về phía bọn chúng, em ấy bước một bước, bọn chúng lùi một bước.

"Người của tôi... cũng muốn đụng?!"

"Cô... cô... cô là ai chứ?! Tôi... tôi... tôi chỉ tỏ... tỏ tình với Thi... Thi Vũ tiền bối, thì... thì liên quan gì đến... đến cô?!..."

"Chị ấy nói đã có người yêu.!"

"Đó... đó chỉ là lý... lý do để... để từ chối tôi thôi.! Cô... cô... cô đừng có dọa tôi.!"

" *Bật cười*... Ngu dốt, người yêu của chị ấy là tôi.!"

Bọn họ nghe em ấy nói thì cả kinh trợn to mắt.

Vương Dịch quay về ngồi xuống bên cạnh Châu Thi Vũ, cô vừa thấy em ấy, liền đưa đến đút em ấy một miếng thịt, mỉm cười nhận lấy, em ấy đặt tay sau ghế cô, đưa ánh mắt thách thức nhìn bọn chúng.

"Thi... Thi Vũ tiền bối, ngườ... người yêu của tiền... tiền bối là... là cô ta sao?!"

" *Gật đầu*... đúng vậy, nên đừng thích tôi nữa,... nào, tiểu Vương, a~.!"

Châu Châu cuối đầu xẻ miếng cá trả lời rồi lại đưa lên đút cho Nhất Nhất một miếng cơm kèm cá đặt phía trên, em ấy mỉm cười ngoan ngoãn ăn mà không than phiền gì.

"Lúc tôi còn tử tế, các người nên rời đi.!"

Em ấy lạnh giọng liếc nhìn bọn chúng, âm vực cực lạnh như bắc cực, đôi mắt sắt như dao, bọn chúng đổ mồ hôi bỏ chạy khỏi căn tin.

*Bốp*

"Em đừng có dùng ánh mắt đáng sợ đấy, em đang dọa mọi người xung quanh đó."

Cô đánh vào vai em ấy một cái cảnh cáo, trau mày không vui nói, hàn khí của em ấy tỏa ra bao trùm không khí nơi này rồi.

"Hảo~.!"

Nghe cô nói vậy, em ấy liền quay sang cười như cún con gật đầu trả lời, Nguyên Nguyên bĩu môi, rùng mình nhìn cảnh tượng đó mà tủi thân.

------------

Đến buổi trưa, nhóm Châu Thi Vũ cùng nhóm Trương Hân và Vương Dịch, Tả Tịnh cùng nhau dùng bữa, thì có một anh chàng chạy đến, dáng vẻ thư sinh.

"Đan... Đan Ny, một... một lát, em... em có thể đến sân sau trường gặp tôi không?!"

Anh chàng đó, ngượng ngùng ngập ngừng hỏi.

"Hả?! Có... có chuyện gì sao ạ, tiền bối?!"

"Không... không có gì.! Chỉ... chỉ là tôi hơi ngại nếu nói ở đây, nên... nên phiền em đến đấy gặp tôi một lát."

Anh chàng đỏ mặt cuối đầu nói rồi bỏ chạy khỏi nhà ăn.

"Âyzô, Đản Đản nhà ta được tỏ tình kìa.!"

"Thật ngưỡng mộ quá nha.!"

Viên Nhất Kỳ và Tả Tịnh Viện cười cười hùa nhau trêu ghẹo nàng nói.

"Hai người thôi đi.! Làm gì có chứ?!"

Trịnh Đan Ny ngại ngùng nói.

"Ngại rồi sao?! Em cũng biết ngại à?!"

Hứa Dương Ngọc Trác cười cười hỏi.

"Hóa ra Đản Đản nhà chúng ta cũng biết ngại đó nha.!"

Trương Hân đẩy ly nước sang cho Miên Dương mỉm cười nhìn nàng nói.

"Không có mà~.!"

"Mình ăn xong rồi, đi trước đây.!"

Trần Kha đứng dậy nói.

"Hửm?! Chị mới ăn được mấy miếng mà, CK?!"

Hồng Tĩnh Văn ngước mắt khó hiểu hỏi.

"No rồi.!"

"Ơ kìa, Kha Kha?! Cậu định đi đâu?!"

Tằng Ngải Giai gọi với theo hỏi.

"Sân bóng.! Lo cho Chu Chu đi.!"

Trần Kha khua tay nói rồi bỏ vào túi rời khỏi nhà ăn, Đan Ny nhìn theo ánh mắt buồn bã, cuối đầu không nói.

"Chị ấy làm sao vậy?!"

Chu Di Hân thắc mắc hỏi, Ngải Giai nhún vai không trả lời.

"Em sao thế, Đản Đản?!"

Thẩm Mộng Dao quay sang thấy nàng bất thường liền tò mò hỏi.

"Em ấy không khỏe chỗ nào sao?!"

Đường Lỵ Giai cũng chú ý đến liền lên tiếng hỏi han, Trịnh Đan Ny nhanh chóng nở nụ cười lắc đầu không nói.

"Hai người này cứ kỳ kỳ quái quái thế nào ấy?!"

Châu Thi Vũ nhỏ giọng hỏi, Vương Dịch cười cười không nói, xé miếng gà đút cho cô.

"Em đi đây.! Gặp mọi người sau nha.!"

Một lát sau, Đan Ny cũng đứng dậy nói, mọi người cười gật đầu, Đản Đản mới bước đi.

Đúng như bọn họ nghĩ, anh chàng thư sinh nhút nhát đó hẹn Trịnh Đan Ny ra là để tỏ tình, nhưng mà nàng đã lịch sự từ chối, anh chàng đó buồn bã rời khỏi sân vườn.

Đan Ny cũng thở dài, chỉ là nàng dường như đã thích người khác mất rồi, nên không thể đồng ý lời tỏ tình đó được.

Vừa xoay người, định gọi cho Trần Kha thì đột nhiên có người ở phía sau chụp thuốc mê nàng, không kịp trở tay, nàng ngấm thuốc mê mà từ từ ngất đi.

Nghe thấy tiếng động, người đó vội vàng mang Đan Ny giấu vào trong nhà kho, Trần Kha từ bức tường bước ra nhìn xung quanh không thấy ai, nghĩ nàng đã về lớp nên liền bỏ đi.

Không ngờ ít giờ sau, bọn họ lại nhận được tin Đản Đản mất tích đến giờ vẫn không về lớp, Kha Kha đã vô cùng hoảng loạn chạy khắp nơi tìm.

"Nè, Hâm Lộ, cho chị hỏi một chút.!"

Thấy hai người đi đằng trước cậu vội chạy lại hỏi.

"Em không có tên sao, CK?!"

Dương Khả Lộ và Vương Tỷ Hâm quay lại chống hông đồng thanh nói.

"Được rồi, được rồi,... hai em có thấy Đan Ny đâu không?!"

"Đan Ny?! Không thấy.!"

"Lúc nãy, hình như em thấy cậu ấy ở sân sau trường làm gì đó thì phải."

"Được rồi, cảm ơn hai đứa.!"

Trần Kha quay đầu gọi cho những người khác hỏi tình hình, bọn họ đều cùng một dạng không ai tìm thấy hết.

Đang nhìn xung quanh thì cậu bắt gặp anh chàng đã hẹn Đan Ny ra sân sau trường.

"NÈ, TÊN KIA.!!!"

Kha Kha hét lên chạy về phía anh chàng thư sinh, anh ta bị dọa sợ cong chân lên chạy.

"ĐỨNG LẠI, TÊN KIA.!"

"Chuyện gì vậy, Kha Kha?!"

Tằng Ngải Giai đầu bên kia khó hiểu hỏi.

"Sao vậy?!"

Viên Nhất Kỳ cũng hốt hoảng hỏi.

"Cái tên... hẹn em ấy... hắn đang bỏ chạy lên tầng hai...!"

"Tầng hai?! Nãi Cái.!!!"

"Đằng kia.!!!"

"ĐỨNG LẠI.!!!"

Anh chàng đó vừa chạy lên tầng hai lại bị hai người khác đuổi theo, anh ta chạy bán sống bán chết về phía cầu thang.

"Hắn muốn bỏ chạy lên tầng ba.!"

"Để đó cho em và A Xin.!"

Viên Nhất Kỳ nói rồi cùng Trương Hân chạy về hướng cầu thang, anh ta vừa chạy đến tầng ba thì gặp hai người họ, quay đầu lại thì gặp Ngải Giai và Hồng Tĩnh Văn cùng CK chạy đến.

"Chạy nữa đi...!"

Nãi Cái thở không ra hơi nói.

"Có ngon... thì chạy cho... tụi này xem đi.!"

Kỳ Kỳ thở hồng hộc nói.

"Đan Ny đang ở đâu hả?!"

Trần Kha xách cổ áo anh ta lên gằn giọng hỏi.

"Tôi... tôi..."

"Buông anh ta ra đi, mọi người.! Đến sân sau trường đi, bọn em tìm thấy một thứ."

Giọng của Tả Tịnh Viện vang lên trên điện thoại, bọn họ nghe xong buông anh chàng đó ra, bỏ đi, anh ta sợ đến mức xém ngất xỉu tại chỗ.

------------

Ở chỗ của Vương Dịch và Tả Tịnh Viện.

Hai người tìm kiếm phía sau sân trường, thì phát hiện vết giày bị kéo lê về phía nhà kho, vào trong thì phát hiện ra một chiếc điện thoại làm rơi lại.

"Sao vậy?!"

Chu Di Hân chạy đến lo lắng hỏi.

"Đây là... điện thoại của em ấy phải không?!"

Tả Tịnh Viện đưa cho bọn họ hỏi lại.

"Không phải.!"

Hứa Dương Ngọc Trác lắc đầu xoa mi tâm nói.

Trần Kha đỡ trán lo lắng, nhìn xung quanh thì bất chợt nhìn thấy một người đang cầm điện thoại của Đan Ny tìm gì đó.

Vì cậu nhìn thấy huy chương do chính cậu tặng được treo trên chiếc điện thoại mà hắn cầm.

"Cái điện thoại đó...?!"

Cậu vô thức nói, bọn liền quay sang nhìn.

"Là của Đản Đản.!"

Thẩm Mộng Dao nhận ra nó, liền reo lên.

"TÊN BẮT CÓC KIA.!!!"

Trần Kha hét lớn, bọn họ chạy ùa về phía hắn.

Nghe tiếng hét đó, hắn ngước mắt lên nhìn thì thấy một đám người lao về phía mình, tên đó biết đã lộ liền vội vã bật nhảy khỏi tường bỏ chạy.

Trần Kha và Vương Dịch cùng Tả Tịnh Viện nhanh chóng bật nhảy đuổi theo, còn Trương Hân và những người khác bị bảo vệ bắt lại.

Sau một hồi được Dao Dao và Miên Dương giải thích cùng sự bảo đảm của Liga và Chu Chu, bọn họ được rời khỏi trường đuổi theo mấy người kia.

CK dùng hết sức bình sinh, đuổi theo tên đó vào mấy cái hẻm nhỏ, rồi đến một nhà kho lớn, thì thấy một đám người đứng đó đang canh chừng.

"Mày làm sao vậy?!"

"Thở như heo vậy mậy?!"

"Có... có mấy đứa đuổi... đuổi theo tao.!"

"Ai đuổi theo mày?!"

"NÈ, ĐÁM NGƯỜI KIA.!!!"

"Mày là con nào?!"

"Mày đến đây làm gì?!"

"ĐAN NY ĐÂU?! CÁC NGƯỜI BẮT EM ẤY ĐI ĐÂU HẢ?!"

"À.!!! Ra là mày đến để cứu nó.!"

"Được, để xem mày làm được gì?!"

"Nè.! Kia không phải là thứ đại ca cần sao?!"

"Hình như là nó rồi, đánh nó.!!!"

Một top hơn chục người xông vào chỗ của Trần Kha.

"KHA KHA.!!!"

Tả Tịnh Viện cùng Vương Dịch chạy đến, cậu hốt hoảng hét lên xông vào đánh nhau với bọn chúng, em ấy cũng lao theo hỗ trợ.

Đám người đó thấy không ổn liền giật lấy cái móc khóa trên điện thoại Trần Kha rồi quay đầu bỏ chạy.

"Đứng lại đó.!!!"

"Tả Tả.! Không cần đuổi theo.!"

"Nhưng mà... bọn chúng...?!"

"Hai người họ quan trọng hơn.!"

Vương Dịch hướng mắt nhìn Trần Kha rồi nhìn Trịnh Đan Ny trong nhà kho, thấp giọng lên tiếng nhắc nhở.

Ra lệnh cho vệ sĩ dìu hai người họ ra ngoài xe, chở đến bệnh viện ngay lặp tức, cả hai được đẩy vào trong phòng cấp cứu.

Nhất Nhất ngồi bên ngoài, khoanh tay, yên lặng chờ đợi, em ấy đã báo cho Châu Thi Vũ biết, bọn họ đang trên đường đến đây.

Tả Tả quay lại cũng là lúc nhóm Thi Vũ và nhóm Trương Hân đang đứng chờ bên ngoài phòng cấp cứu lo lắng.

"Tay em bị sao vậy?!"

Đường Lỵ Giai ngước mắt thấy cánh tay bị thương của Tả Tịnh Viện, vô thức hỏi, lúc này mọi người mới chú ý đến cánh tay bị băng bó của cậu.

"Không sao, vết thương nhỏ thôi.!"

"Em có bị thương không, tiểu Vương?!"

Châu Thi Vũ lúc này hoảng hốt quay sang Vương Dịch kiểm tra.

"Không sao, chỉ bị ngoài da thôi.!"

Nhất Nhất nắm chặt tay Châu Châu cười trấn an nói.

"Em ấy sẽ không sao đâu, đúng không, Ngải Giai?!"

Chu Di Hân hốc măt dần đỏ quay sang Tằng Ngải Giai hỏi.

"Ừm, hai người họ sẽ không sao đâu.!"

Ngải Giai kéo Chu Chu vào lòng ôm lấy, nhẹ giọng nói.

Một chị y tá gấp gáp chạy ra từ phòng cấp cứu, mang mấy túi máu vào thì bị Hồng Tĩnh Văn níu lại.

"Cho hỏi tình hình hai người trong đó thế nào rồi ạ?!"

"Không ổn lắm, một trong hai đang mất máu quá nhiều dẫn đến nguy kịch.! Chúng tôi đang cố gắng hết sức."

Nói xong chị ấy bỏ đi, mọi người nghe xong ai cũng gần như suy sụp, Hứa Dương Ngọc Trác xuýt ngất may là có Trương Hân ở phía sau đỡ lấy cô.

"Chúng ta phải làm sao đây, Hân tử?!"

Miên Dương run rẩy hỏi.

"Không sao, sẽ ổn thôi, Dương~, họ sẽ không sao đâu.!"

A Xin ôm lấy Hứa Dương dịu dàng trấn an cô.

"Họ sẽ ổn thôi, chị đừng lo lắng.!"

Viên Nhất Kỳ bước tới đặt tay lên vai Thẩm Mộng Dao nói vài lời an ủi, Dao Dao quay đầu nhìn Kỳ Kỳ gượng cười gật đầu, đưa tay lên kéo tay cậu nắm chặt.

"Không cần lo, họ nhất định sẽ không sao.!"

Tả Tịnh Viện tiến đến sát bên cạnh Đường Lỵ Giai nhỏ giọng thì thầm.

"Ừm.! Nhất định sẽ không sao.!"

Liga quay lại nhìn Tả Tả gật đầu nói, ánh mắt hai người chạm nhau như trao nhau sự an ủi mà không cần những lời hoa mỹ.

"Không sao đâu, sẽ ổn thôi.!"

Vương Dịch vòng tay ôm lấy Châu Thi Vũ, cũng nhỏ giọng an ủi cô, Châu Châu gật đầu, ôm chặt eo Nhất Nhất không trả lời.

Bọn họ nhìn chằm chằm vào cửa phòng cấp cứu như chờ đợi một tia hy vọng.

{ Chuyện gì đã xảy ra với Đan Ny và Trần Kha?! Hai người họ sẽ không sao chứ?! Vương Dịch đang có mưu tính gì với Nhậm Hào, tại sao móc khoá trên điện thoại của Kha Kha lại bị lấy đi?! }

£______ 🌱🌱🌱🌱🌱🌱 ______£

- Dành cho những bạn nào chưa biết mình và yang (tác giả chính) đang tổ chức cuộc bầu chọn cho fic mới ở fic [Thi Tình Hoạ Dịch] - Kẻ trung thành vô cảm, mọi người có thể qua đó kham khảo sơ lượt nội dung của các fic mới sắp tới. -

- Đương nhiên mọi người có thể bình chọn ở đây cũng được tính, bằng cách để lại số dựa theo các fic sau đây.

• Bộ đầu tiên:

1. [Dao Dịch Dao] ⟨⟨Nghiệt duyên?!⟩⟩

• Bộ thứ hai:

2. [Dịch Kỳ] ⟨⟨Chỉ muốn là em⟩⟩

• Bộ thứ ba:

3. [Hân Dương] ⟨⟨Lão bà tôi là tên trộm⟩⟩

• Bộ cuối cùng:

[Thi Tình Hoạ Dịch] ⟨⟨Dáng hình âm thanh⟩⟩

- Hiện tại fic số 3 đang dẫn đầu với 7 vote, đuổi sát nút là fic số 2 với 5 vote, đứng thứ ba là fic số 4 với 4 vote, fic xếp cuối là số 1 với 3 vote. -

- Lưu ý: Những bạn nào đã vote ở fic kia rồi thì không được vote nữa, nếu có hai fic với số vote bằng nhau, mình sẽ bàn lại với yang (tác giả chính), có khả năng sẽ viết song song cả hai fic đấy. -

- Lời cuối: Cảm ơn năm qua mọi người đã theo dõi và thích truyện, một năm mới sang chúc mọi người vạn sự như ý, sức khoẻ dồi dào, may mắn tìm đến, thành công tiến tới.! Yeah.! ✌️ -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC