Phần 4: Trải qua kiếp kiếp chưa bao giờ là sự dễ dàng cả (phần 3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn mạn thuyền mỗi lúc một xa bờ, ta quay lại nhìn nữ tử một thân hồng y đứng cách đó không xa. Nàng quả thật đúng là một cái yểu điệu mỹ nhân, tóc vấn lên hờ hừng cùng cây trâm ngọc lục bình được trạm khắc tinh xảo, đây quá khiến cho mọi nam nhân đều không nhịn được mà muốn cưng chiều nàng đi. Bộ y phục nàng mặc cũng không quá tinh xảo nhưng khi phất phơ trong gió lại nhẹ nhàng, thanh tao đến kì lạ. Dư quang liếc sang nữ tử bên cạnh ta, nhàn nhạt hỏi nàng:

- Đây là nữ tử mà muội sẽ mượn thân xác sao?

- Ân, chính là nàng ta. – Cửu Mạn tỷ tỷ cười nhẹ mà đáp.

- Nga, vậy làm sao để mượn? – Ta chớp chớp mắt hỏi y.

- Đợi một chút đi. – Nàng nói rồi chỉ về phía trước – Liền đến rồi đi.

Ta quay lại nhìn đằng Cửu Mạn tỷ tỷ chỉ tới, liền nghe thấy một tiếng "Tõm!" bên tai, lại thấy kia hồng y nữ tử đã ngã xuống nước rồi.

- Đến lúc rồi đó. – Cửu Mạn tỷ tỷ nói sát tai ta.

Bên kia, đám nô tỳ cũng phi thường hoảng loạn hô to "Cứu tiểu thư a! Cứu tiểu thư a!" mà bên này Cửu Mạn tỷ tỷ nói xong liền một cước đem ta "đá" đến nữ chủ rồi a!

Thật đáng hận gì đâu á!

Khi ta tỉnh lại, à không, phải là thân xác nữ chủ nhân này tỉnh lại mới đúng, liền thấy một thân ảnh đang ôm chặt lấy ta, bản thân còn đang cuộn tròn trong hắc bào của hắn, nga, đây lại là loại tình huống gì a? Cũng quá mờ ám đi!

Ta ngước lên đôi mắt mà nhìn quá hắn, liền là một cái nam tử đeo mặt nạ bán khuyết, ta chớp chớp đôi mắt nhìn y, a, thật là một cái mỹ nam tử gì đâu á!!!

Đợi một chút, nam tử này...

Có chút hơi quen rồi.

Ngẫm nghĩ một chút, ta mạc danh phát hiện hắn đây chính là cái tiểu mỹ nam ta vừa cứu xong! Á, đây...đây...hắn cũng biết võ công đi?

Phải bình tĩnh, phải bình tĩnh a!

- Tiểu mỹ nam... – Ta nhẹ nhàng cất tiếng, cảm thấy có chút không đúng liền hắng giọng ho nhẹ vài tiếng.

- Cô nương không sao chứ? – Tay hắn dịu dàng đặt ở trên trán ta mà ân cần hỏi han.

- Không sao, không sao. – Ta luống cuống tay chân, mặt đỏ bừng đi lên mà nhảy vội ra khỏi lòng hắn nhưng tay vẫn túm chặt lấy áo bào khoác bên ngoài.

Ta nhắm tịt mắt, hít một hơi thật sâu rồi sẵng giọng nói lớn:

- Đa tạ công tử tương trợ cứu giúp. Tiểu nữ kêu Hi Quân, họ Mạn Lăng. – Ta chắp tay, cúi người hành lễ với y - Phụ thân tiểu nữ là đương triều Đại Tướng Quân Mạn Lăng Thanh Hải, Cô cô của tiểu nữ cũng chính là Thục Quý Phi Uyển Đình. Ơn cứu mạng này của công tử tiểu nữ nhất định sẽ báo đáp. Nhưng đây tiểu nữ xin hỏi công tử là?

Bạch y nam tử cười cười, thấy bộ dáng luống cuống của ta, thong dong đáp:

- Tại hạ là Độc Cô Kỳ Khôi, người nhà thường gọi Hoắc Thiên. – Hắn từ từ đứng dậy, bước chân tiến tới sát lại gần tai ta – Lần trước tương ngộ, lần này tái kiến không ngờ lại biết lai lịch của cô nương đặc biệt đến vậy.

A, đây là chưa ra trận đã bị quân địch phát hiện rồi sao? Thật khổ quá mà!

Hắn nháy nháy mắt với ta rồi nói lớn:

- Nghĩa phụ tại hạ là đương triều Thừa Tướng Độc Cô Bắc Thần. Huynh đệ thân thiết nhất của tại hạ cũng chính là đương kim Thái Tử Tần Tử Tô.

Ta liếc nhìn hắn, dư quang cũng liếc sang đám nữ nhân đang tụ tập bên mạn thuyền, nói lớn:

- Ô, ra là Hoắc đại nhân nổi danh khắp Kinh thành đây a. – Ta giả bộ mà hào hứng đáp – Tiểu nữ đây thật là có đại phúc khí a. Liền tiểu nữ muốn hỏi sao đại nhân lại ở đây?

- A, chuyện này... – Hắn bối rối lùa tay vào mái tóc rối tinh của mình nhìn ta rồi chỉ chỉ về phía xa – Kia là thuyền của tại hạ, thấy cô nương bên này sắp ngã xuống hồ liền...

- A, là như vậy. – Ta cười cười, mạc danh cúi đầu xuống, hai ngón tay nghịch tà áo – Tiểu nữ đây chỉ là muốn cúi người xuống nghịch mấy ngọn đèn hoa đăng dạt mạn thuyền này, không ngờ...

Trăng rằm rọi chiếu khắp nhân gian, mặt hồ xanh trong vắt giờ lại phủ một màn màu đen càng làm nổi lên ánh trăng tuyệt đẹp. Tự cổ xưa, giai nhân in bóng hình dưới nước luôn tựa như bức tranh thủy mặc tuyệt đẹp khiến cho quân tử hảo hảo đắm nhìn đến say lòng.

- Tiểu mỹ nam, sao ngươi nhận ra ta? – Ta hỏi hắn.

Hắn đưa tay lên chọc chọc cái trán của ta mà cười cười:

- Cô nương có dấu chu sa thật đặc biệt!

- Hóa ra vậy. – Ta cũng cười mà nhìn hắn - Có đẹp không?

- Đẹp! Hơn nữa, càng làm nổi bật khuôn mặt mỹ nhân hơn!

Ta đưa tay lên che miệng cười, hất cằm lên mà nói:

- Không phải nhân gian luôn đồn con gái Mạn Lăng gia xưa nay đều là đại mỹ nhân khuynh thành khuynh quốc hay sao?

- Thật đúng là như lời đồn. – Hắn cũng trầm thấp giọng mà đáp lại.

Đêm ấy từ biệt trên cây cầu nhỏ, ta nhìn hắn, gió hiu hiu nhẹ thổi làm tóc mai bay bay, ta gãi gãi tai, mạc danh cúi xuống nhìn mũi đôi hài chạm khẽ vào nhau. A, thật hảo hảo lãng mạn mà lần nữa dệt nên một đoạn giai thoại đẹp nhất.

- Này tiểu mỹ nam, ngươi có lời gì muốn nói với ta không?

- Có! – Hắn nhàn nhạt nói nhưng ý vị lại thâm tình đến kỳ lạ.

- Nói xem.

- Đây tại hạ muốn hỏi cô nương đã có vị lương nhân nào trong lòng hay chưa?

- Tiểu mỹ nam muốn biết?

Hắn gật đầu đầy cương quyết. Ta mỉm cười rồi liền xoay người mà bước tiếp một bước về phía trước, lại không kìm được lòng mà quay người lại nhìn hắn, cong cong khóe miệng nói lớn:

- Này tiểu mỹ nam, độc tôn bảo bối nhi nữ của Mạn Lăng Đại Tướng Quân đây vừa hay cũng mới tới tuổi cập kê. Nếu thích nàng thì sớm mang tam thư lục lễ qua mà hỏi hôn nàng.

- Ân, tại hạ sẽ.

Cửu Mạn tỷ tỷ nói ta phải độ kiếp cho hắn.

Mà độ kiếp là gì? Ta hoàn toàn minh minh bạch bạch hai chữ này.

Đây mới chỉ là bắt đầu...

Rất nhanh, mấy tháng sau. ta đây liền được gia phụ sắp xếp lên kiệu hoa làm tân nương của người ta. Nhưng ta đây không phải gả vào phủ đệ nhà Thừa Tướng mà là được đem tới Đông Cung làm Thái tử Phi của vị huynh đệ tiểu mỹ nam.

- Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết, nhi nữ Mạn Lăng gia, Mạn Lăng Hi Quân, nhận thấy không chỉ có sắc đẹp mỹ miều hơn người mà tính nết cũng hiền thục, thực thích hợp làm nữ chủ nhân Đông Cung. Nay trẫm ban hôn nàng cùng với Thái Tử đương triều Tần Tử Tô, giao đây cho nàng chức danh Thái Tử Phi, mong nàng có thể quản giáo tốt hậu Đông Cung. Khâm thử.

Nghe được tin này như sét đánh ngang ta, ta hoàn toàn đứng hình. Đây là?

- Cô cô, thế lực của phụ thân ở trên triều còn chưa đủ sao? Ngay cả cô cô cũng được Thánh Thượng đắc sủng trong cung rồi, vậy mà vẫn muốn đem con gả cho Thái Tử ư? Người không sợ Hoàng Thượng nghi ngờ Mạn Lăng gia ta có dã tâm độc chiếm quyền lực?

- Quân Quân, con không cần quan tâm mấy cái này, chỉ cần làm cho tốt chức vị Thái Tử Phi của con đi.

- Nhưng cô cô, con không muốn... – Ta lắc lắc cái đầu nhỏ, lệ ngấn đầy mắt mà nhìn nàng.

- Hừ, đừng tưởng bổn cung không biết vì sao con lại nằng nặc không chịu gả. Chuyện giữa con và Độc Cô công tử của phủ Thừa Tướng, bổn cung không phải không biết nhưng con yên tâm, bổn cung sẽ dẹp yên giúp con. Còn nữa chẳng lẽ chính con còn chưa rõ? Bản thân con là không muốn, vậy nhưng con đã từng nghĩ qua mình có thân phận gì chưa? Hoàng tộc có bao giờ được như ý mình? Con đâu thể chỉ vì chút tâm tư của mình mà không nghĩ đến lợi ích gia tộc. Hiểu chứ? Giờ thì hãy quay về mà chuẩn bị sẵn sàng gả vào Đông Cung đi.

Ta không có nói gì, nhẹ cúi đầu, lệ cũng vì thế càng tuôn rơi nhiều hơn. Quãng thời gian ở đây ta cũng dần dần hiểu Hoàng tộc chưa bao giờ đề cao cảm xúc của chính họ, bọn họ chính là kiểu bán đi hạnh phúc bản thân chỉ để đổi lấy những thứ phù phiếm như quyền lực, tiền tài mà họ cho quan trọng.

Ngẩng lên lại thấy Cửu Mạn tỷ tỷ đang đứng ở xa xa nhìn về ta, nàng là đang gật nhẹ đầu hướng tới ta. Ta thầm nghĩ đây ắt hẳn đã đến lúc đó rồi, phải không?

Ngoài kia, mưa phùn vẫn cứ giăng kín bầu trời đen kịt như tâm tư của ta, ta ngoái đầu nhìn ra ngoài cửa, đưa tay gạt đi giọt lệ còn vương trên má rồi cười cười hỏi nàng:

- Trước khi cô cô tiến cung, người có từng thật lòng yêu một người?

- Có lẽ đi. – Nàng cũng cười, ngẩng đầu lên mà nhìn bầu trời đen kịt kia – Qua lâu như vậy rồi, Quân Quân, bổn cung giờ chỉ có thể nhớ tới bóng dáng Bệ Hạ thôi.

- Ân, Quân Quân đã hiểu rồi. – Ta gật đầu, kiên quyết nói – Con đồng ý gả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#yinepark