[Thu Tửu Cửu] Âm thầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 啾酒九/Thu Tửu Cửu @ LOFTER

Lời tác giả: Chúc mừng năm mới! Mọi người ăn đường hông!

Để ăn đường tui bèn xóa luôn cái kết gốc!

* Một câu chuyện xưa về hai người thầm mến nhau.

* Viết một truyện về tinh thần thể trong AU lính gác x dẫn đường, vốn là muốn viết nguyên một cái AU cơ, nhưng mà nghĩ ra mấy từ cổ đại chuyên dụng cho AU này khó quá, tui đành tự chém một chút vậy.

Lời dịch giả: Phát đường sớm cho đẹp ngày ~

Về AU lính gác x dẫn đường thì các bạn google là sẽ có bài chi tiết, đại để nó là một AU ghép cặp nhân vật dựa theo vai trò (tựa tựa như ABO, nhưng sự ghép cặp giữa Lính gác và Dẫn đường mang tính tinh thần nhiều hơn là thể chất). Nhưng mà thật ra cũng không cần tìm hiểu kỹ đâu, vì truyện... không có sử dụng AU này =))))) Chính xác mà nói thì truyện chỉ mượn khái niệm 'tinh thần thể'/mind-guide thôi, đại khái là giống như thần hộ mệnh trong Harry Potter ấy, là một dạng linh hồn thực thể động vật, có ý thức riêng và có nhiều điểm giống với chủ nhân mình.

-

Gần đây không có ai được gặp linh thú của Phong Sư đại nhân.

Linh thú với chủ nhân vẫn thường bầu bạn không rời, nếu là ngày thường, chỗ nào có Phong Sư đại nhân thì nhất định cũng sẽ có chú chim bụ bẫm kia đậu ở đầu vai. Nếu có tiệc rượu thì càng không cần phải nói, con chim có phần bụng trắng như tuyết kia sẽ kéo cái đuôi màu vàng bay quanh mọi người không thôi, đến lúc mệt liền đậu bừa cạnh chén rượu nào đó dùng mỏ chấm rượu chải lông. Nói tóm lại, Sư Thanh Huyền nhiệt tình ra sao thì linh thú của y cũng lăng xăng hệt như vậy.

Linh thú do chính pháp lực mình hóa thành, mỗi vị thần quan đương nhiên sẽ cưng như vàng ngọc, nên cũng sẽ không có chuyện tự dưng Sư Thanh Huyền đi chán linh thú của mình. Huống hồ, y cũng không giống với đám tiểu thần quan sĩ diện ở Trung Thiên đình chưa gì đã vội vàng hóa ra linh thú, song không có đủ pháp lực để nuôi dưỡng, bởi vậy mới phải hay giấu đi. Đối với y thì chỉ cần ngày nào Thủy Sư còn chiếm vị trí tài thần, ngày đó Sư Thanh Huyền sẽ không thiếu pháp lực để nuôi linh thú.

Thế Phong Sư đại nhân bao lâu nay không thả linh thú ra ngoài, rốt cuộc là vì sao?

Phong Sư đại nhân phe phẩy quạt Phong Sư mà líu lo đáp, "Con quái đó rất phiền, suốt ngày ở ngoài gây chuyện thôi, nhốt lại ít lâu để cho ngoan đã, ngoan rồi thả ra sau."

Vậy thì nhốt bao lâu mới được?

Phong Sư đại nhân úp úp mở mở, "Dăm... dăm ba trăm năm gì đó? Ai mà biết được..."

Ngay sau đó là một tràng nói nói cười cười, đổi chén thay cốc, Phong Sư đại nhân lại một lần nữa đánh trống lảng thành công khỏi cái chủ đề mình không muốn nhắc tới này.

Trong thông linh trận mọi người cũng hỏi tới hỏi lui, rốt cuộc lại là Minh Nghi trước giờ vẫn kiệm lời nhưng đến nay cũng không khỏi tò mò. "Con chim kia của ngươi đâu rồi? Sao không thấy nữa?"

Khi đó, Địa Phong nhị sư đang đi trên đường trừ tà túy dưới phàm, không phải trọng trách gì lớn mà Quân Ngô giao cho, chẳng qua là Minh Nghi đi nghe kỳ nguyện của tín đồ xong, hạ phàm chuyến này liền thuận tay đi xử lý chút việc nhỏ. Sư Thanh Huyền cũng vui vẻ nhân cơ hội này thuận đường đi theo.

Lúc Minh Nghi đặt câu hỏi này, Sư Thanh Huyền còn đang ôm con mèo đen của hắn trong ngực, tay mải sờ sờ cặp tai nhọn của nó. Y nghe thấy câu này, trong lòng chột dạ, miệng vẫn lấy cớ là do linh thú nghịch ngợm linh tinh nên nhốt lại, lúc nói chuyện lại không để ý hơi mạnh tay, suýt chút nữa là đã véo tai của mèo đen nhỏ. Mèo đen liền "ngoao" một tiếng, xòe vuốt sang hướng Sư Thanh Huyền, nhưng đúng lúc chạm vào y thì chợt thu móng vuốt lại, chỉ lấy đệm thịt mềm ấn vào người y hai cái không mạnh không nhẹ.

Ôi, ôi, khẩu thị tâm phi. Sư Thanh Huyền tủm tỉm cười, trong lòng cảm khái, sao mà giống chủ nhân nó như đúc.

Tự dưng thấy khoan khoái hơn, Sư Thanh Huyền lập tức cất tiếng hỏi, "Minh huynh, ta thấy phía trước hình như có khói bếp, ngươi có đói không?"

Minh Nghi cũng lập tức đáp, "Có đói."

Sư Thanh Huyền biết trước là sẽ nghe được câu trả lời này, gật đầu theo thói quen mà rằng, "Vậy chúng mình nhanh chân chút, chốc lát là tới nơi rồi."

Hai người vừa đi vừa nói chuyện một hồi, quả nhiên đã đến một thôn làng. Sư Thanh Huyền dừng bước, nhìn thấy bên đường có phiến đá khắc chữ liền lẩm bẩm, "Thôn Mua Sầu, tên này cũng thú vị nhỉ. Nhưng mà Minh huynh này, xem chừng khó kiếm cái gì bỏ bụng được."

Sư Thanh Huyền phe phẩy quạt, vừa nhìn vừa nhăn mũi, nhưng cái định nghĩa 'bỏ bụng được' của Minh Nghi khác xa với của y. Tuy rằng hắn ngoài mặt vẫn bình thản, không để lộ ra vẻ trông đợi gì, nhưng linh thú trong lòng Sư Thanh Huyền lại chống hai chân lên cánh tay y, "meo meo" vài tiếng đầy vẻ mong đợi.

Linh thú với chủ nhân tâm ý tương thông, bởi vì vẫn còn là động vật chưa mở mang thần trí, cho nên cảm xúc càng dễ lộ ra ngoài. Sư Thanh Huyền nhìn Minh Nghi mặt không đổi sắc, lại nhìn mèo con trong lòng đang đảo tròn đôi mắt, liền lăn ra cười ngặt nghẽo không cách nào dừng nổi.

Minh Nghi chỉ yên lặng nhìn y, không thấy xấu hổ vì bị cười, cũng không tỏ ý ngăn y lại.

Sư Thanh Huyền lại vì thế mà trở nên ngượng ngùng, đang chuẩn bị nói gì đó, đột nhiên lại kêu lên, "A?"

Minh Nghi nhìn theo ánh mắt y, liền thấy thì ra là một tòa Phong Thủy điện nho nhỏ. Dù sao cũng chỉ là miếu nhỏ vùng nông thôn, trong điện không được sơn son thếp vàng như rất nhiều Phong Thủy điện khác ở Hoàng Thành, nhưng dù vậy vẫn rất sạch sẽ tươm tất, trên ban có bày hoa quả tươi. Một nơi hẻo lánh thế này cũng có điện thờ quy cách như thế, nhìn là biết Phong Thủy nhị sư rất được chào đón ở nhân gian.

Sư Thanh Huyền cảm thấy hài lòng, lại phát hiện ra tượng thần của y và Thủy Sư trong điện đều đẽo thêm linh thú trên vai, một đen một trắng sắp bay, như một đôi chim liền cánh. Xem ra đây là đang thờ y với ca ca thành vợ chồng, y cũng không để lộ ra vẻ bất mãn. Song y lại xem xét cái khác. "Con chim này đẽo không giống rồi. Linh thú của bổn Phong Sư đây sao có thể là bộ dạng sợ hãi rụt rè thế này chứ?"

Người trong dân gian vẫn cho rằng Phong Sư là nữ, bởi vậy cũng đẽo gọt linh thú của y thành hình dáng xinh xắn dễ thương. Minh Nghi nhìn chăm chăm vào con chim nhỏ hẳn một vòng so với linh thú thật của Sư Thanh Huyền, trầm giọng nói, "Vậy cũng tốt."

Sư Thanh Huyền đáp, "Sao cơ? Minh huynh bảo cái gì tốt?"

Minh Nghi trả lời, "Ngươi không thả nó ra cũng tốt."

Sư Thanh Huyền đồng tình đáp, "Đúng mà! Ví dụ bây giờ mà để nó thấy người ta đẽo nó thành ra thế này, lại không tức chết sao."

Minh Nghi nhớ lại những lúc con chim kia khoe ra cái đuôi vàng óng rực rỡ của nó, liền để lộ ra vẻ ghét bỏ mà Sư Thanh Huyền nhìn mãi đã thành quen.

Sư Thanh Huyền thấy vậy liền nằng nặc đòi Minh Nghi nói xem hắn có gì bất mãn với linh thú của y, nhân tiện giữ chân một người gánh hàng rong đi qua, lấy ít bạc vụn mua bánh bao thịt đưa cho Minh Nghi, còn chính mình cũng bóc một chiếc rồi lấy từng miếng dụ mèo.

Một lúc lâu sau, Sư Thanh Huyền dụ mèo mãi cũng chán, Minh Nghi ăn xong bánh bao liền lẳng lặng bế mèo về, hai tay tung về phía trước. Con mèo mượn lực nhảy lên một bờ tường thấp bên cạnh, rồi lại nhảy lên một mái hiên, chẳng mấy chốc đã chạy xa.

Sư Thanh Huyền vừa định xắn tay áo đuổi theo liền bị Minh Nghi giữ lại, y giật mình hỏi, "Nó tự mình đi được sao? Không sao chứ?"

Minh Nghi đáp chắc nịch, "Tất nhiên không sao rồi."

Sư Thanh Huyền liền đáp, "Nó giỏi thế rồi cơ à? Thế sao con chim kia nhà ta lại càng ngày càng phiền thế???"

Minh Nghi không khách khí trả lời, "Tất nhiên là vì nó giống ngươi."

Sư Thanh Huyền giận dữ. "Gì hả? Minh huynh sao ngươi chẳng vui gì cả thế? Mắc công ta còn dỗ mèo cho ngươi nữa!"

Hai người họ ồn ào thêm một lúc nữa, mãi vẫn không thấy linh thú trở về. Sư Thanh Huyền cứ lo lắng muốn đi xem, nhưng năm lần bảy lượt đều bị Minh Nghi lạnh lùng cự tuyệt, cho đến khi họ tìm thấy một nhà trọ nghỉ chân.

Gọi là nhà trọ, nhưng kỳ thực cũng không giống nhà trọ đứng đắn cho lắm, mà giống với nhà trọ để giết người cướp của hơn, nhưng hai người bọn họ đều là thần quan, cũng không có gì để lo sợ.

Từ lúc ban ngày đợi đến khi đêm xuống, đèn hoa đã bập bùng ánh lửa, linh thú mới trở về. Nó men theo cửa sổ mà vào, trên râu còn dính thứ cặn gì đó, làm cho Sư Thanh Huyền đang buồn ngủ díp mắt trên giường cũng phải ngồi dậy, hoảng sợ hỏi, "...Cái gì đây? Minh huynh ngươi xem nó ăn cái gì đây! Liệu không bị đau bụng chứ???"

Minh Nghi liền phất tay, linh thú hóa thành làn khói mỏng tan đi, trưng ra gương mặt lạnh nhạt chán nản nhìn bộ dạng ngạc nhiên của Sư Thanh Huyền.

Sư Thanh Huyền liền đáp, "Được rồi, được rồi, là do ta kiến thức kém cỏi, được chưa? Ta cũng chỉ lo nó ở bên ngoài ăn bậy ăn bạ thành ra đau bụng thôi mà! Minh huynh, ngươi thả nó ra cho ta xem với."

Minh Nghi ngoài miệng lạnh nhạt nói, "Nó không muốn gặp ngươi nữa đâu." Nhưng cuối cùng hắn vẫn thả linh thú ra, con mèo liền bị Sư Thanh Huyền nắm lấy gáy ôm vào lòng, đoạn y quay người về giường, ranh mãnh nói, "Hôm nay cho ta giữ nhé, Minh huynh ngươi về phòng cách vách đi, sáng sớm mai ta trả cho ngươi."

"..." Vẻ mặt Minh Nghi phức tạp, hắn nhìn y một cái, Sư Thanh Huyền chỉ bình chân như vại nhìn lại, cuối cùng hắn cũng đành phải tự về phòng.

Sư Thanh Huyền nghe thấy tiếng cửa gỗ cách vách 'cạch cạch' hai tiếng mới bình tĩnh lại, ngồi dậy một lần nữa, để con mèo đen trong lòng ngồi trên đầu gối, nhìn nó trong chốc lát, rồi mới thấp giọng tự trấn an mình, "Được rồi, được rồi, cuối cùng cũng được."

Y nhắm mắt lại, trong lòng bàn tay chậm rãi xuất hiện một con chim trắng mềm tròn ủng, rồi y đặt nó ngay trước mặt mèo con.

Mèo đen vốn ngồi im nghiêng đầu nhìn nó, mà con chim này dường như bị nhốt đã lâu, mãi sau mới mở ra đôi mắt như đậu đen, chợt thấy mèo liền lập tức bay qua lấy mỏ và đầu quẹt quẹt, quẹt đến mức lông tơ ngắn ngủn trên bụng cũng chẳng mấy chốc đã xù lên hết cả.

Sư Thanh Huyền dường như thấy cảnh này khó lòng nhìn lọt mắt, đau đầu nâng tay ôm mặt, thấy chim trắng của y mãi vẫn không chịu thôi mới đau khổ nói, "Đủ rồi! Đồ đần này! Còn dọa người như thế thì tám trăm năm nữa cũng đừng hòng ra!!"

Cả hai linh thú đều bị dọa gần chết, mèo đen liền bò tới bên gối Sư Thanh Huyền nằm xuống, mà con chim béo tròn vẫn đậu trên lưng mèo, cứ theo cái đuôi của mèo đen mà lắc lư không thôi.

...Đần thật đấy, Sư Thanh Huyền nghĩ bụng. May là y vẫn cố gắng nhốt nó lại.

Dường như đã có một ngày mà con chim trắng gặp ai cũng quý này lại đột nhiên cực kỳ thích mèo đen của Minh Nghi, thích đến mức Sư Thanh Huyền nhìn thôi cũng muốn đi đầu xuống đất. Nhưng mà, Sư Thanh Huyền nghĩ, bởi vì Minh huynh là bạn thân nhất của y, nên linh thú của y mới thích linh thú của Minh huynh đến vậy, phải không?

Mà mặc kệ có phải hay không, Sư Thanh Huyền cam chịu nằm xuống đi ngủ liền hạ quyết tâm sẽ không bao giờ thả nó ra ở chỗ công cộng nữa. Bằng không, cứ mỗi lần nhắc tới tên của Phong Sư đại nhân, thì chắc là đến tiệc Trung Thu sang năm thần quan trên Thiên đình vẫn còn cười.

Dầu trong ngọn đèn bàn chỉ ít như hạt đậu, cuối cùng cũng đốt hết. Mèo đen nằm bên gối cũng nhắm mắt lại, chỉ nhè nhẹ cuộn mình, để cho chú chim nhỏ béo tròn có thể ngủ say trong ngực.

-end-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net