[Triền Chuyên Mộc Mã] Địa ngục trần gian

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 旋转木马终将抵达/Triền Chuyên Mộc Mã @ LOFTER

Lời tác giả: Là thủy tinh, nhân vật thuộc về Khứu Khứu, OOC là do tui.

Lời dịch giả: OOC hay không thì chưa biết nhưng đây là thủy tinh xịn 100%.

Truyện viết ra trước chương 204 trong nguyên tác, khi đó Sư Thanh Huyền vẫn chưa xuất hiện trở lại, mọi người coi đây là nửa AU nhé.

-

Hắc Thủy quỷ vực cả một vùng tĩnh mịch, gió biển trong không trung lạnh đến thấu xương, không khác gì một nơi tử vực.

Hạ Huyền từ lâu đã không còn nhớ liệu có phải Hắc Thủy quỷ vực trước nay đều âm u như vậy, nhưng dù sao nơi này cũng chỉ có một mình hắn, khó tránh khỏi thỉnh thoảng lại có cảm giác mông lung nửa tỉnh nửa mơ.

Đã hơn trăm năm nay, hắn chưa từng đặt chân ra ngoài Hắc Thủy quỷ vực. Sau khi chấm dứt thỏa thuận với Hoa Thành, hắn tựa như không còn ràng buộc gì với trần thế, trải qua hơn trăm năm chưa rời nhà, cũng chưa từng nói với ai nửa câu. Trên hòn Hắc Thủy đảo quạnh quẽ chỉ còn mình hắn này, thứ duy nhất còn có chút sinh khí, ngoài hắn ra, chỉ là một đốm hồn hỏa xanh nhàn nhạt.

Hồn hỏa kia được đặt trong phòng ngủ của Hạ Huyền, là nơi gần hắn nhất, chỉ cần nâng mắt là sẽ nhìn thấy được, bị nhốt trong một chiếc lồng thủy tinh đẹp đẽ, ngọn lửa to bằng lòng bàn tay chốc chốc lại bập bùng.

Hắc Thủy quỷ vực không giống với chợ quỷ, không cần Hạ Huyền phải đứng ra quản lý. Thù đã báo xong, hắn không còn hứng thú với chuyện trong tam giới, cả ngày trở nên nhàn rỗi, chỉ việc ngắm nhìn đốm hồn hỏa gần trong gang tấc nọ.

Phải, đúng vậy, đó là hồn hỏa của người mà hắn đã hủy hoại cả một kiếp, hồn hỏa của Sư Thanh Huyền.

Cho đến bây giờ hắn vẫn chưa từng nghĩ đến chuyện lấy mạng Sư Thanh Huyền. Chết thì có gì đáng sợ? Địa ngục trần gian mới là tàn nhẫn hơn cả, vì vậy khi hắn đưa ra cho Sư Vô Độ hai lựa chọn, cả hai đều không có con đường nào gây thương tổn đến Sư Thanh Huyền. Dù cho Sư Vô Độ chết rồi, Sư Thanh Huyền lại một lần nữa khẩn cầu hắn giết y, thì Hạ Huyền vẫn chưa bao giờ nảy ra ý định đó.

Phải là địa ngục trần gian.

Hắn hạ một hồn chú trên cổ tay phải của Sư Thanh Huyền, chú ngữ quấn ba vòng quanh cổ tay y mới thôi. Sau đó, hắn đích thân đưa Sư Thanh Huyền không chút thương tổn ra khỏi Hắc Thủy quỷ vực.

Hạ Huyền vẫn còn nhớ rõ, một trăm năm mươi năm trước, Sư Thanh Huyền đứng ở đầu bên kia ngọn sóng, ánh mắt chết lặng cứ như vậy nhìn hắn đăm đăm, mà trong đôi mắt ấy lại phản chiếu ra ảnh ngược rõ ràng của hắn. Một lúc lâu sau, y mới quay người bỏ đi. Hạ Huyền không biết đôi môi khẽ nhếch của y khi ấy vừa dằn lại cái gì, là 'Hạ công tử'... hay là hai tiếng 'Minh huynh' mà đã rất lâu hắn chưa từng nghe lại.

Chuyện đầu tiên Sư Thanh Huyền làm sau khi rời đi là tìm cách tự tử. Y tìm thấy trong rừng sâu một khúc cây nhọn để tự đâm vào ngực, cảm giác đau thấu đến tận xương. Từ nhỏ đến lớn y chưa từng phải chịu phạt, ngay cả lúc bị nhốt ở Hắc Thủy quỷ vực Hạ Huyền cũng chưa từng động đến một sợi tóc của y. Đau đớn khủng khiếp khiến cho trán y rỉ ra mồ hôi lạnh, trong lòng cảm thấy tủi thân, lại đột nhiên bật cười như điên. Chẳng mấy chốc y cũng mở miệng, nhưng âm thanh sắp thoát ra lại bị dằn xuống, để lại y khổ sở cuộn mình trên đất, sau cùng chỉ còn một tiếng cười nhẹ. "Ha ha... Suýt nữa là... đã gọi sai người..."

Bàn tay buông thõng của Hạ Huyền hơi run nhẹ, gương mặt lại vẫn như trước lạnh lẽo không thay đổi. Hắn ẩn hình đi theo Sư Thanh Huyền, mà người nọ đã bị rút hết pháp lực, không hề phát hiện ra.

Sư Thanh Huyền cào cấu trên đất, cỏ xanh trát mặt, máu trước ngực tuôn ra đã ướt đẫm một mảng cỏ nhàu nát. Cảm giác đau đớn kia rõ ràng đến vậy, kéo dài từ bình minh đến đêm đen, nhưng y vẫn không thể chết. Mồ hôi lạnh dưới cằm nhỏ xuống bãi cỏ sũng máu khiến y thấy hoang mang, liền trở tay rút khúc cây kia ra, đâm vào ngực lần nữa.

Một vạt máu vẩy lên mặt Hạ Huyền không một tiếng động.

Sư Thanh Huyền không phải Tạ Liên, không phải bị biếm, cho dù Quỷ vương nào có cho y mượn pháp lực thông thiên thì tình thế này cũng chẳng thể nào mảy may xoay chuyển. Y đã sớm không còn thần cách, hiện giờ vốn chỉ nên là một phàm nhân bình thường hơn hết thảy, một phàm nhân với sinh mệnh mong manh không biết khi nào sẽ tàn.

Nhưng y đã tuyệt vọng quỳ gối không biết bao lâu trong vũng máu của chính mình, nhìn sắc trời chuyển sáng, trên ngực là vô số vết đâm trong lúc cuồng dại, cảm nhận rõ ràng những đau đớn của thể xác, lại càng hiểu thấu một chuyện đã rõ mười mươi.

Y không chết được.

Đôi mắt ướt đẫm cả máu và nước mắt dừng lại trên hồn chú nơi cổ tay. Sư Thanh Huyền bắt đầu gào lên điên dại. "AAAAAAA——"

Miệng vết thương của y phải rất lâu mới lành, mà theo đó, nỗi đau cũng kéo dài đến đáng sợ. Y ngồi trong rừng sâu suốt nửa tháng chưa từng nhúc nhích, lạnh đến phát run, đói cũng quặn bụng, nhức nhối toàn thân khiến y nghĩ biết đâu mình có thể chết vì đau. Nhưng sau nửa tháng, bất kể có đói khổ lạnh lẽo đến đâu y vẫn còn sống, mà vết thương trên ngực dĩ nhiên cũng đã lành hẳn.

Ánh mắt trống rỗng liếc qua hồn chú trên tay, y lảo đảo đứng dậy, lê đôi chân yếu ớt tập tễnh bước ra khỏi rừng rậm.

Minh huynh, thì ra ngươi hận ta đến thế.

Những lời này y không nói ra miệng, mà Hạ Huyền đứng ở sau lưng y cũng chưa từng nghe qua.

Sau đó y cũng đã thử rất nhiều cách khác – bệnh tật, đuối nước, tự thiêu, cùng vô vàn phương thức.

Sư Thanh Huyền vốn nghĩ, sinh mạng chỉ còn kéo dài chút hơi tàn này sau khi đã hóa thành tro bụi sẽ không thể chắp vá lại lần nữa, nhưng y đã quá coi thường hồn chú mà Tuyệt cảnh Quỷ vương đã hạ, hồn chú mà hiện giờ đang một mực quấn riết lấy y. Càng ngày y càng hiểu rõ, làm như vậy sẽ chỉ chuốc lấy đau đớn khi xác thịt bị giày vò, cũng ngày một hiểu được những oán hận nặng nề mà hắn đã đặt lên một tấm thân bất tử.

Sau này, Sư Thanh Huyền dường như đã bỏ cuộc. Bởi vì ngoài đau đớn ra thì tự sát cũng vô ích, nên những lúc có đồ ăn y sẽ ăn, có nước y sẽ uống, có nơi để đặt lưng y sẽ nghỉ ngơi. Mặc dù không thể chết, nhưng những bần hàn đói rét này vẫn có thể khiến con người ta khổ sở không chịu nổi.

Cuối cùng Sư Thanh Huyền tìm đến một trấn nhỏ ven biển, ngụ trong một căn phòng nát, bắt đầu tự thu xếp kiếm kế sinh nhai.

Hắc Thủy Huyền Quỷ đi theo y suốt ba năm rốt cuộc cũng cảm thấy tẻ nhạt. Nhìn thấy người kia không ngừng tự tìm chết rồi lại tự chữa lành, hắn thấy buồn bực khó chịu, trong ngực luôn có cảm giác nặng nề. Kia đã không còn là Phong Sư bướng bỉnh tự tại trong trí nhớ của hắn, là tiểu công tử tùy hứng ban phát công đức được ca ca và Địa Sư cùng che chở. Y của hiện tại đã mang đầy những vết thương kết vảy trên mười đầu ngón tay, đến cả một ổ bánh mỳ cũng phải sống còn mà đổi lấy, chẳng qua chỉ là phận con kiến đáng buồn mà thôi.

Con kiến đáng buồn ấy hiện giờ đang co mình nơi góc sáng duy nhất trong căn phòng nát, cánh cửa kép đơn sơ chẳng thể cản được gió lạnh lùa qua. Hạ Huyền vươn tay, muốn được chạm một chút lên vầng trán nóng bỏng của thân người gầy yếu kia, lại đột nhiên nhớ tới bốn hũ tro cốt trong điện U Minh Thủy Phủ, lập tức thu tay lại, như trốn chạy mà trở về Hắc Thủy đảo.

Từ đó về sau đến hơn một trăm năm, Hạ Huyền cũng chưa từng bước khỏi Hắc Thủy quỷ vực, chỉ lẳng lặng nhìn đốm hồn hỏa xanh biếc nọ. Trong vài chục năm đầu, Sư Thanh Huyền dường như vẫn còn ý định tự tử, hồn hỏa thỉnh thoảng sẽ suy yếu giống như bị dội một gáo nước lạnh, nhưng rốt cuộc vẫn không tắt. Lại cũng không biết bắt đầu tự khi nào, đốm hồn hỏa kia bỗng nhiên trở nên tràn đầy sức sống, báo hiệu chủ nhân của nó đã hoàn toàn an khang yên ổn.

Hạ Huyền hiểu được, như vậy có nghĩa Sư Thanh Huyền cuối cùng đã từ bỏ mọi hy vọng tìm đến cái chết. Không những thế, y dường như còn sống rất thoải mái. Chẳng mấy khi hắn còn nhìn thấy hồn hỏa này suy yếu, cho thấy rõ Sư Thanh Huyền không hề bị thương, thậm chí còn chẳng hề sinh bệnh.

Ban đầu, Hạ Huyền cũng không để ý đến việc này. Nhưng ngày lại qua ngày, năm nối tiếp năm, hắn dần dần nghĩ lại, dựa vào cái gì mà kẻ đã đoạt mệnh cách của hắn, hủy đi của hắn cả đời lại được sống tử tế như vậy?

Quỷ vương vốn không cần ngủ, nhưng hắn thường thường vẫn sẽ nằm trên giường mà chập chờn thiếp đi, bất kể là khi trong lòng buồn bực hay là khi thấy mờ mịt trống rỗng.

Thuận theo thời điểm, người trong mộng kia vẫn sẽ tìm đến hắn để trò chuyện như ngày xưa. Hôm nay sẽ là chuyện y nghịch ngợm ban công đức trong thông linh trận, ngày mai sẽ có y trong hình hài nữ nhi làm nũng sát bên người hắn, thỉnh cầu hắn cùng hóa nữ để dạo chơi. Rồi sẽ còn có bữa tiệc Trung Thu, người ấy không ngoài dự liệu kề sát vào hắn nói chúc mừng, cùng với rất nhiều, rất nhiều những lần cãi cọ đã quen thuộc như ghi tâm khắc cốt.

"Ngươi tốt với ta một chút có được không?"

"Ta không rảnh."

"Ngươi là bạn tốt nhất của ta cơ mà!"

"Ai cơ? Chưa nghe thấy bao giờ."

"Ta muốn gọi ngươi như vậy đó, có thích không?"

Và còn một âm thanh kia mãi quanh quẩn ở bên tai, một tiếng gọi nhẹ nhàng thanh thúy.

"Minh huynh—"

Hạ Huyền giật mình mở mắt, trong ngực dội lên từng cơn. Hắn quay đầu nhìn hồn hỏa ở cạnh giường, thấy nó vẫn tươi đẹp rực rỡ, khe khẽ bập bùng.

Hắn đột nhiên cảm thấy giận phát cuồng, dựa vào đâu y được thoải mái như thế, còn chính mình lại sống không dễ chịu, dựa vào cái gì?!

Trải qua hơn trăm năm cho đến hôm nay, tay cầm theo hồn hỏa, Hạ Huyền mới lần đầu tiên bước khỏi Hắc Thủy quỷ vực. Độ mạnh yếu của hồn hỏa trong lồng thủy tinh có thể dẫn đường tới nơi cư ngụ của Sư Thanh Huyền, Hạ Huyền một mạch đi theo nó, mãi cho tới khi đến một tòa Đại Thành ven biển.

Đây không phải khu trấn nhỏ mà Sư Thanh Huyền đã từng dừng chân. Từ khi ra khỏi cửa, Hạ Huyền đã biết mình đi ngược hướng.

Lúc này, hồn hỏa trong lồng thủy tinh lại bùng lên mạnh mẽ. Đến cả Hạ Huyền đang cầm nó trên tay cũng thấy trong ngực dội lên càng nhiều. Đã hơn trăm năm rồi, hắn chưa từng gặp lại thanh niên áo trắng kia.

Khoảng cách đã quá gần, hồn hỏa sẽ không có nhiều thay đổi. Hạ Huyền cầm theo nó tản bộ ở trên đường, cảm thấy những thứ xung quanh đều hoàn toàn xa lạ. Thời hắn còn che giấu thân phận, lượng tin tức thu được trong tam giới cực kỳ lớn, những gì hắn am hiểu cũng không hề kém cạnh so với Hoa Thành, nhưng báo được đại thù xong, hắn lại mất sạch hứng thú đối với chuyện trần thế. Cả trăm năm qua ngoại trừ nhìn thấy một đốm hồn hỏa, thì thế giới bên ngoài hắn cũng chưa tiếp xúc nửa phần.

Đốm lửa trong tay bất chợt lại bùng lên. Trong một chớp mắt thất thần, hắn như có thể thấy được thanh niên áo trắng kia kéo hắn dạo chơi trong phố phường náo nhiệt, huyên thuyên nói không biết bao nhiêu chuyện lạ nhân gian, lại vô cùng thân thiết ôm lấy hắn mà nhét một xâu mứt quả ăn dở vào miệng.

Thanh Huyền.

Hạ Huyền hơi ngây ra nhìn hồn hỏa trong tay mình, lại như có như không ngửi thấy một mùi hương khói quen thuộc. Hắn theo mùi hương đi dọc con phố, chẳng mấy chốc liền thấy một ngôi miếu Phong Thủy.

Đáy mắt đen sẫm trong nháy mắt lạnh xuống, quanh thân hắn nổi lên lệ khí, thậm chí bầu trời đang sáng sủa cũng cuồn cuộn âm phong vần vũ.

Hạ Huyền không biết hai vị Phong Sư Thủy Sư kế nhiệm trên Thiên đình là ai, cũng không cần phải biết. Nhưng trong tòa miếu Phong Thủy vàng ngọc rực rỡ này, pho tượng thần đang nhận hương khói cung phụng kia chính là Sư Vô Độ. Thủy Sư Vô Độ đã bị đọa gần một trăm năm mươi năm, nhân gian đã qua mấy lượt luân hồi, chắc chắn không còn phàm nhân nào có thể nhớ rõ vị Thủy Sư này là ai, chưa nói đến việc được nhang đèn thịnh vượng như thế.

Là Sư Thanh Huyền.

Hạ Huyền cười lạnh một tiếng, khớp xương kêu lên răng rắc, sau cùng mới thu lại sát khí đi vào miếu Phong Thủy. Hắn đứng trước tượng thần bễ nghễ kia, trong lòng nghĩ thầm, tìm được Sư Thanh Huyền rồi đập bỏ vẫn chưa muộn. Hỏi tăng nhân trong miếu xem miếu này là ai dựng nên, hắn liền nhận được câu trả lời, là Trương viên ngoại đã làm nghề buôn bán nhiều thế hệ kiến thành.

Trương gia kia là gia đình thương nhân giàu có nhất trong thành, mà nghe nói gia chủ Trương viên ngoại hiện tại là một á tiên. Hình như khoảng năm mươi năm trước gã từng vượt qua thiên kiếp, có lẽ là có mệnh phi thăng, nhưng chung quy không thành công. Thực ra như vậy cũng ổn, á tiên bất lão bất tử, ở lại nhân gian không phải lo cơm áo, còn được phú quý an khang, thoải mái tự tại. Sau khi độ kiếp gã cũng ban phát ân đức cứu đói cứu nghèo, lại trùng tu ngôi miếu Phong Thủy nơi đây, khiến cho vị Thủy Sư không còn ai nhớ rõ lại một lần nữa được nhận hương đèn cung phụng.

Lúc sắp rời đi, Hạ Huyền đưa mắt nhìn gian miếu rộng rãi, hỏi tiếp tăng nhân, nếu đã là miếu Phong Thủy, tại sao lại không thờ cúng vị Phong Sư đại nhân nọ. Tăng nhân đáp hắn, Trương viên ngoại là tín đồ của Thủy Sư, cũng không cung phụng Phong Sư.

Mệnh phi thăng cái gì chứ, chẳng qua là một người phàm thôi. Sau khi lẻn vào phủ họ Trương, Hạ Huyền thấy được Trương viên ngoại nọ không có kim quang quanh mình, cùng lắm cũng chỉ là hạng người phú quý nhàn tản. Hắn nhất thời không đoán ra người này với Sư Thanh Huyền có quan hệ ra sao, nhưng nếu đã vì Sư Thanh Huyền mà xây nên một miếu thờ khang trang như vậy, nhất định quan hệ không đơn giản. Hơn nữa tín đồ của Thủy Sư tất cũng sẽ cung phụng Phong Sư, bất luận dân gian có đồn đại họ là huynh muội hay là vợ chồng, một khi tín đồ đã có lòng thành như thế, dù có chút liên quan cũng sẽ thờ cúng. Nếu đã quyết định không thờ thì chỉ có một nguyên nhân, là Sư Thanh Huyền đã tự mình yêu cầu như vậy.

Hồn hỏa kia trong tay hắn cũng cháy ngày càng vượng, chứng tỏ Sư Thanh Huyền với người này quan hệ rất thân quen. Hạ Huyền đột nhiên nhớ lại hình ảnh luôn quẩn quanh trong đầu mà hắn chưa từng quên, là một thanh niên tú lệ áo trắng phiêu phiêu, từng lôi kéo hắn lên trời xuống đất, cùng một tiếng 'Minh huynh' vẫn vương vấn bên người.

Hạ Huyền bặm chặt môi, đột nhiên cảm thấy trong lòng rỗng đi một khoảng. Người thanh niên áo trắng ấy có phải cũng thường quấn quít bên Trương viên ngoại này như vậy hay không?

À, khó trách người này không lo cơm áo, rảnh rỗi phú quý, thì ra là thế.

À, cũng không sao. Trong mắt Tuyệt cảnh Quỷ vương lúc này đã nổi lên hàn khí thấu xương. Địa ngục trần gian này tất sẽ không thể tha cho Sư Thanh Huyền, Trương gia sẽ sớm bị diệt môn, mà ngôi miếu Phong Thủy kia cũng sẽ sớm trở thành tro bụi.

Hắn đã từng nói, những người thân cận nhất với Sư Thanh Huyền, kể cả bạn bè thân thiết, cũng sẽ vì y mà chết không có chỗ chôn.

Chỉ có điều Hạ Huyền lục soát cả Trương phủ cũng không tìm thấy Sư Thanh Huyền. Không còn cách nào khác, hắn phải miễn cưỡng kiềm chế sát ý gần như không khống chế nổi của mình, chờ ở bên Trương viên ngoại để đợi Sư Thanh Huyền xuất hiện.

Nhưng một tuần qua đi vẫn không thấy bóng dáng Sư Thanh Huyền, thậm chí người trong Trương phủ cũng chưa từng nhắc tới y. Hạ Huyền bắt đầu cảm thấy bất an. Hắn vốn là người ẩn nhẫn khó ai bì được trên đời, đến lúc này lại bồn chồn không yên, tựa như thêm một giờ một phút cũng nhịn không nổi.

Vừa lộ mình, hắn liền siết lấy cổ Trương viên ngoại. Thanh niên ấy bị hắn nhấc lên cao, khiếp đảm mà níu lấy cổ.

"Sư Thanh Huyền ở đâu?" Hạ Huyền hỏi gã.

Trương viên ngoại ho một tiếng, khó khăn đáp, "Ai cơ?"

"Trả lời ta, Sư Thanh Huyền—" Hạ Huyền đột nhiên ngừng lại. Trương viên ngoại vẫn giãy giụa không thôi, hai tay bấu chặt lấy tay phải của hắn, mà khi ánh mắt hắn dừng lại nơi cổ tay gã, hắn mới chợt nhận ra thế nào là nỗi sợ. Nỗi sợ này, ngay cả khi hắn còn đang vật lộn với Bạch Thoại Chân Tiên cũng chưa từng nếm qua.

Cả người hắn phát run, cánh tay chợt buông lỏng, Trương viên ngoại vì vậy mà ngã xuống đất. Hạ Huyền vẫn không thể tin hắn đang nhìn thấy ba vòng hồn chú quấn quanh cổ tay người kia. Ba vòng hồn chú mà chính hắn đã từng hạ.

Gần như mất sạch khống chế, Hạ Huyền túm lấy cổ áo người nọ. "Thanh Huyền... Thanh Huyền ở đâu? Ta hỏi ngươi Thanh Huyền đang ở đâu?!"

Trương viên ngoại kia cũng cả giận đáp, "Đã nói là không biết rồi!"

"Hồn chú trên tay này của ngươi là từ đâu ra?"

Trương viên ngoại dừng một chút, nâng cổ tay lên. "Hồn chú gì chứ? Cánh tay này... là Thủy Sư đại nhân đã cho ta."

Thủy Sư? Ha ha, Thủy Sư? Sư Vô Độ là do chính tay Hạ Huyền vặn cổ kết liễu, chết không toàn thây còn không có chỗ chôn cất, liên quan gì đến gã?

Trương viên ngoại khi đó mới nói ra ngọn nguồn. Nhà hắn buôn bán, nhiều thế hệ đã thờ phụng Thủy Sư, cho dù trước đây Thủy Sư đã bị đọa gần một trăm năm, bọn họ vẫn giữ nguyên nề nếp mang theo ngọc bội hộ thân của Thủy Sư để cầu phúc, coi như tín vật của gia chủ. Năm mươi năm trước, trời giáng họa lớn, cả thương thuyền của gã đã chết ở biển, chính gã cũng mất đi cánh tay phải, chỉ còn níu lấy chút hơi tàn.

Gã từng nghĩ chính mình cũng sẽ chết, trong lúc hoang mang chỉ biết nắm chặt lấy ngọc bội kia của gia chủ, hướng về Thủy Sư cầu một kỳ nguyện.

Đúng lúc này, Thủy Sư xuất hiện. Gã không thấy rõ gương mặt người kia, chỉ thấy y đạp sóng mà đến, một thân áo trắng tung bay.

Y hỏi, "Ngươi là đang cầu Thủy Sư Vô Độ?"

Trương viên ngoại thừa nhận, "Vâng."

Người nọ cong cong khóe môi, cánh môi nhạt màu cười lên đẹp đến động lòng. "Có lẽ ngươi là tín đồ duy nhất của Thủy Sư Vô Độ còn lại trên thế gian này nhỉ. Vậy để ta thử một lần."

Gã thấy người nọ như đang tìm kiếm cái gì, chợt một luồng sáng lóe lên, cánh tay phải của y rơi xuống, máu tươi văng ra lẫn vào sóng biển đang cuồn cuộn. Sau đó gã cũng mất đi ý thức, đến khi tỉnh lại đã được gia đình cứu về nhà, sống sót như một kỳ tích, cánh tay phải đã mất kia cũng đã có trở lại, chỉ có duy nhất một đường khâu dày đặc giữa bắp tay với thân thể. Cánh tay này hoạt động tự nhiên, cũng rất thích hợp với cơ thể gã, nhưng chẳng cần đến ba vòng hồn chú trên cổ tay nhắc nhở, gã cũng biết đây vốn không phải là tay mình.

Là cánh tay của người đã cứu gã, của người đã ứng với kỳ nguyện của gã, của Thủy Sư Vô Độ.

Cho nên gã mới xây nên miếu Thủy Sư, ngày ngày nhang đèn cung phụng, thành kính tạ lễ.

"...Không thể nào." Hạ Huyền sửng sốt hồi lâu, đột nhiên trở tay đánh một chưởng lên mặt Trương viên ngoại. Kẻ kia bắn về phía sau đến tận bức tường ngoài, thất khiếu lập tức đổ máu.

Hạ Huyền cũng không tiếp tục, chỉ nhìn chằm chằm đốm lửa trong tay. Ngọn u hỏa màu xanh kia trong nháy mắt rút lại hơn nửa, cảnh báo tính mạng chủ nhân đang bị đe dọa.

Đồng tử hắn co rút lại, môi không tự chủ được hơi run, thanh âm phát ra dường như vỡ vụn, "Thanh Huyền..."

Hắn hỏi bọn họ sự tình phát sinh ở hải vực nào, đoạn vội vàng rời đi, không diệt cả nhà Trương gia, cũng không màng đốt ngôi miếu Phong Thủy nọ.




Nửa tháng sau, một người đàn ông áo đen bước tới chợ quỷ phồn hoa, ánh mắt âm trầm, vẻ mặt tiều tụy, thoạt nhìn không ăn nhập với cảnh sắc náo nhiệt xung quanh. Hắn đến Cực Lạc Phường liền nghe thấy tiếng những nữ quỷ xung quanh đang cười đùa.

"Thành chủ với điện hạ lại dùng lá vàng xếp nhà rồi."

"Hì hì, ta nhìn thấy rồi, xếp cao bằng người kìa, lần này có đặt cược, ai mà làm rơi một lá sẽ coi như thua luôn."

"Ha, ta biết tỏng thành chủ rồi, nhất định lần này sẽ lại để cho điện hạ thắng."

"Không, lần này không như thế đâu. Nếu điện hạ lần này thắng, thành chủ sẽ phải biến thành một đứa trẻ để điện hạ bồng bế ôm hôn."

"Trời đất, không hổ là điện hạ, chỉ có y mới dám yêu cầu như thế. Thành chủ thì sao?"

"Nói là cái gì đó trong sơn động, lúc đó ngài cắn vào tai điện hạ, không nghe thấy, chỉ biết cả người điện hạ đều đỏ bừng."

Hạ Huyền đi đến sau điện, gặp được Dẫn Ngọc. Dẫn Ngọc thấy hắn thì ngẩn ra, lập tức đưa hắn đến gặp Hoa Thành.

Hắn ở trong sảnh đường nhìn thấy tòa cung vàng điện ngọc kia đã được xếp cao

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net