Phiên ngoại 12 - Tàng Đao ( lỗi chữ , sửa sau TvT )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
câm nín một trận, "Nếu như là Tiểu Lượng, thật sự không có gì là kỳ quái." Hắn pha trò.

Muốn ăn đòn! Ta xắn tay áo một quyền bay qua, bất đắc dĩ "Hữu Lượng" ta đây khí lực nhỏ đến bạo, đánh vào trên người hắn căn bản không đau không ngứa.

Sỏa Tử giảng giải: "Phải xem Tiểu Lượng muốn luyện loại hình nào, trên cơ bản, thêm sức mạnh là công kích cùng phụ trọng; thêm thể chất là phòng ngự cùng lượng máu; thêm nhanh nhẹn là. . ."

Ta không tỉ mỉ nghe, ta quyết định trước tăng sức mạnh đã, thêm nhiều một chút có thể một quyền đánh bay bọn họ! Sau đó sẽ thêm trí lực, chức nghiệp hệ tinh thần hình như rất cần ma lực. . . Vì vậy chín điểm thăng cấp, bị ta bỏ năm điểm vào sức mạnh, ba điểm vào trí lực, thêm một điểm mẫn tiệp.

Thật lâu sau này ta cực kỳ hối hận, nếu như ta tỉ mỉ nghe Sỏa Tử giảng giải. . .

Giống như đã nói rồi đó, ta ── là tên mù game.

Đừng nói là game online, ngay cả RPG ta cũng chưa từng chơi, toàn bộ là trạng thái vô tri, từ cấp 0 đến cấp 10 chỉ cần ngồi nhìn A Ưu bọn họ đánh quái mà thôi, sau khi nhậm chức, vấn đề đã tới rồi. . .

Cái gì là kéo quái?

A Ưu bỏ lại nhất câu "Tao đi kéo quái, nhớ phải giúp tao bổ huyết." xong, chạy một cái không thấy bóng dáng.

Ta còn đang sững sờ, chẳng biết phải phản ứng thế nào, A Ưu vác một đoàn quái vật chạy theo đuôi trở về.

Lúc đó phản xạ của ta chính là ── xoay mông bỏ chạy.

Sau đó A Ưu bị quái vật bao phủ biến thành bạch quang, Đại Phiên cùng Sỏa Tử cũng biến thành bạch quang, cuối cùng ta cũng biến thành bạch quang. . .

Đây là có chuyện gì? Ta đứng ở ngoài điểm sống lại, không hiểu ra sao.

Bị A Ưu bọn họ đập một trận, lôi kéo ta hảo hảo "giáo dục lại" một phen, lần thứ hai khiêu chiến.

"Tao không đủ ma pháp." Đã đánh ra hai ba lần Trì Dũ Thuật, hệ thống nhảy ra thông báo ta không đủ ma lực.

"Uống nước nhanh!" Đại Phiên đang cùng bầy quái vật chém giết quát lên.

Nước? Nước gì?

Ta mở bảng trang bị, A Ưu bọn họ cho ta một đống đồ, ta còn chưa có chỉnh lý đâu. Tìm nửa ngày, rốt cục trong bảng trang bị tìm được một vật phẩm tên là "Thanh thủy" (nước sạch).

Là cái này đi? Ta chọt vào "thanh thủy", cầm lấy ực ực ực uống vào. . .

Kết quả là, lần thứ hai khiêu chiến của chúng ta tuyên cáo thất bại, kế hoạch "có Tế Ti là có thể đánh quái trâu" của A Ưu bọn họ, hoàn toàn đã đánh sai bàn tính.

Mấy chuyện ngu xuẩn như thế cứ ùn ùn kéo đến.

Tỷ như:

"Tiểu Lượng, chạy mau, boss ra rồi!"

"Cái gì?" Boss là cái gì?

Ta không hiểu quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cái mồn to như chậu máu xuất hiện ở trước mắt, răng nanh trắng hếu hướng ta nhào tới.

"Vèo ──", ta lại trở về thành.

Hoặc là:

"Buff trạng thái!"

"A?" Ta ngây ngốc đem Chúc Phúc Thuật, Tật Phong Thuật các loại kỹ năng vứt xuống trên người quái vật, lập tức năng lực bọn quái vật tăng lên rất nhiều, như có thần phù hộ một móng đánh bay nhóm đội hữu của ta. . .

Có thể, chơi game online cũng cần thiên phú. . .

Hiện tại ta đã biết A Ưu bọn họ thật sự là những người bạn tốt, bạn học tuyệt vời, dù ta làm nhiều chuyện ngu xuẩn như vậy, bọn họ cũng không có bỏ rơi ta, còn nghĩ hết biện pháp bù lại "thường thức trò chơi" ít đến thấy thương của ta.

A Ưu sửa sang lại một đống từ dùng trong võng du cho ta học, cái gì danh từ "Trang bị", động từ "Trang bị", xe lửa, ăn boss các loại, Đại Phiên cùng Sỏa Tử đi nhà sách mua không ít tạp chí game cho ta xem.

Ôm mộng tưởng đuổi theo Nguyệt Phi Ly, ta nỗ lực "Nghiên cứu" những "sách tham khảo" này, hơn nữa tháng sau, cuối cùng ta cũng tạm tính là thoát ly trạng thái gà, đẳng cấp chính thức bước vào ba mươi.

Đốt pháo, tung bông, lắc mông, thật đáng mừng.

Lúc chúng ta rời khỏi vùng phụ cận tân thủ thôn, ngồi mã xa đi cảng biển duy nhất của Xích Thổ đại lục – Bích Sa cảng.

Có người nói, Nguyệt Phi Ly năm đó chính là từ cảng này ngồi thuyền đến Trung Ương đại lục (Lời vô ích! Xích Thổ cũng chỉ có một cái cảng này).

Trong lúc chúng ta bổ thủy mua trang bị thì Sỏa Tử tới công hội mạo hiểm tiếp nhận nhiệm vụ, ta hiện tại biết, làm nhiệm vụ là phương pháp kiếm tiền cùng luyện cấp nhanh nhất, vé tàu đến Trung Ương đại lục đến một ngàn hai kim tệ lận, ta hiện tại để dành chưa được phân nửa a!

Đến tột cùng phải đến lúc nào, mới có thể đứng trên một mảnh đất cùng Nguyệt Phi Ly đây? Ta hy vọng dường nào, có ngày được chính mắt thấy được những cường giả mà mình sùng bái kia.

"Tiểu Lượng! Tao nhận một nhiệm vụ, nhất định mày sẽ thích." Sỏa Tử hưng phấn nói trên kênh đội ngũ.

"Nhiệm vụ gì?" Ta hỏi.

"Diệt sạch Quang Ưng. . . Tao đã nói với mày, trước đây Nguyệt Phi Ly cũng đã làm nhiệm vụ này, con Quang Ưng của hắn chính là bắt được trong nhiệm vụ này đó." Sỏa Tử nói.

"Bạch Vũ sao?" Sự tích về Nguyệt Phi Ly ta đã thuộc làu làu, hắn hiện tại cấp 112, có một sủng vật Quang Ưng tên là Bạch Vũ, còn có một con Băng Diễm Phi Long song thuộc tính gọi là Tương Linh. Hắc hắc hắc! Xin gọi ta là "Fan số 1 của Nguyệt Phi Ly" !

"Đúng vậy, Tiểu Lượng, thế nào? Có muốn làm không?"

Sỏa Tử căn bản đang hỏi lời vô ích, đương nhiên là làm!

"Bất quá. . . Nhiệm vụ kia cấp bậc bình quân là 45, bây giờ chúng ta làm có thể nào quá sớm không?" Đại Phiên hỏi.

Ta hiện tại cấp 32, A Ưu 46, Sỏa Tử 41, Đại Phiên 43, chỉ có A Ưu vượt lên trước 45 cấp.

"Đúng là hơi miễn cưỡng. . ." Sỏa Tử do dự nói: "Hay buông tha trước đi?"

"Không được!" Ta lập tức ngăn cản, "Làm đi! Liền làm nhiệm vụ này! Dù sao cũng không chưa từng chết quá!" Những lời này thật thích hợp dùng ở trên người ta.

"Này. . ."

"Dù sao Tiểu Lượng đều nói muốn làm, chúng ta không làm, lát nữa nó sẽ lăn cho chúng ta xem." A Ưu cười nói.

Ác! A Ưu mày thật hiểu tao, làm sao mày biết tao đang chuẩn bị lăn vậy. Cảm động!

"Vậy làm đi! GOGOGO!" Ta giơ tay lên, một bộ như là rất 'high" .

Nhiệm vụ Nguyệt Phi Ly đã làm! Hắc hắc. . . Cứ như đi theo cước bộ của hắn ấy, nếu cứ tiếp tục giống như vậy, nhất định có thể đi tới bên cạnh hắn đi!

Đứng trên tường thành cao cao, cao ngạo quan sát phía dưới. . .

Sỏa Tử chia xẻ nhiệm vụ, trước mắt ta nhảy ra nội dung nhiệm vụ.

Nhiệm vụ tên gọi: Diệt sạch quang ưng

Đẳng cấp: 2B

Nội dung nhiệm vụ: ngươi biết mình e ngại cái gì, đó là điều chúng ta đều sợ hãi... Dù sao số lượng của chúng thực sự nhiều lắm, ta cũng không khẩn cầu ngươi có thể sát diệt toàn bộ, ta chỉ hy vọng, có thể tìm được trứng của chúng, diệt dần dần, như vậy chí ít cũng giảm thiểu số lượng của chúng, cho chúng ta một khoảng thời gian yên bình ngắn ngủi... ( Nhiệm vụ này chỉ có Ma tộc mới có thể tiếp nhận).

Nghĩ đến Nguyệt Phi Ly cũng từng xem qua nội dung nhiệm vụ giống ta, ta bắt đầu xoa tay, phấn khởi muốn thứ. Để làm nhiệm vụ này, chết một vài lần tính là cái gì! Không sợ không sợ!

Dưới sự cổ súy cường lực của ta, A Ưu bọn họ quyết định tối nay sẽ đi giải nhiệm vụ này, Quang Ưng là quái vật thuộc tính quang, buổi tối năng lực sẽ giảm đi. . . tuy rằng cũng sẽ không yếu nhiều ít.

Mua đủ đồ ăn cùng vật phẩm tiếp viện, chúng ta xuất phát đi đến khu rừng phân bố Quang Ưng. Cánh rừng này là một trong nhữn tràng cảnh ta thích nhất, sâu trong rừng thỉnh thoảng truyền đến tiếng hát du dương khi ẩn khi hiện, đom đóm lập lòe xuyên qua rừng cây, có được cảm giác thần bí không nói ra lời.

Đi về phía trước một đoạn đường, chúng ta phát hiện một đàn Quang Ưng nhỏ bên rừng. Quang Ưng cũng là sinh vật rất xinh đẹp, trong đêm đen, bộ lông vũ màu trắng của chúng hình như đang phát quang. . . Được rồi, ta thừa nhận, bởi vì Quang Ưng là sủng vật của Nguyệt Phi Ly, yêu ai yêu cả đường đi lối về mà!

A Ưu lôi kéo chúng ta trốn trong bụi cây, hạ giọng nói: "Đại Phiên, mày đi dẫn một con về, cẩn thận một chút."

"Giao cho tao." Đại Phiên gật đầu.

Đẳng cấp của chúng ta không đủ, hơn nữa thuộc tính và thể chất của ta cùng Sỏa Tử là tương khắc với Quang Ưng, nếu như không dẫn từng con về đánh, rất dễ biến thành bạch quang trở về thành.

Đại Phiên khom người sát xuống đất, thận trọng tới gần đàn Quang Ưng, hắn giơ tay lên bắn ra một mảnh phi tiêu, bắn trúng một con Quang Ưng ở vòng ngoài, Quang Ưng đau nhức kêu lên một tiếng, tức giận vỗ vỗ cánh bay tới chỗ Đại Phiên, Đại Phiên nhanh chóng lui về phía chúng ta.

A Ưu cùng Sỏa Tử xông lên trước, một trái một phải giáp công Quang Ưng, phi tiêu trong tay Đại Phiên cũng không ngừng, không được một hồi, lông chim trắng tuyết rơi tán loạn đầy đất, bị A Ưu bọn họ chém nát bét

"Ô ô ô ── Bạch Vũ của ta." Ta nhỏ xuống hai giọt nước mắt, thương tiếc nói: "Bạch Vũ chết rồi."

"Bạch Vũ là của Nguyệt Phi Ly." Sỏa Tử diêu cấp mê luyến Nguyệt Phi Ly thưởng cho ta một cú huých, "Có giỏi thì mày bắt a!"

"Mày tưởng tao không dám sao!" Ta trừng hắn. Hanh! Dám tranh Nguyệt Phi Ly với ta, vị trí "fan" số một chỉ có ta mới có thể ngồi!

"Quang Ưng không tính là sủng vật quá tốt. . ." Thu được thế tiến công bằng mắt của ta cùng Sỏa Tử, A Ưu vội đổii giọng, "Nó không dễ bắt đâu!"

Này còn không sai biệt lắm, chờ đẳng cấp ta cao chút nữa, nhất định phải bắt một con Quang Ưng làm sủng vật!

"Xem ra chúng ta có thể dẫn tới nhiều mấy con." Đại Phiên nói: "A Ưu mày cảm thấy thế nào? Ba con OK sao?"

"Hẳn là OK. . ." A Ưu nhìn về phía ta ──

Một hai con thì không thành vấn đề, nếu như muốn đánh ba con trở lên, phản ứng của máy truyền máu ta đây liền rất trọng yếu.

Ta nói: "Đương nhiên OK!"

Không biết người khác là nghĩ như thế nào, sau khi ta chăm chú ngoạn Tế Ti, mới cảm nhận được. . . khi đội hữu thụ thương thì đúng lúc buff máu, phóng ra các kỹ năng phụ trợ kịp lúc, khi ta làm như vậy thì đội hữu của ta sẽ khen ngợi hoặc thở phào ra, khiến ta vô cùng. . . có cảm giác thành tựu.

Trên diễn đàn thường nói, Tế Ti tinh khiết rất phế, không thể PK không thể công thành, chỉ có thể ỷ lại người khác thăng cấp. Nhưng nghiêm túc chơi sẽ biết, từng chức nghiệp đều có chỗ hữu dụng, ai ỷ lại ai còn chưa nhất định! Toàn bộ phải xem chúng ta có dụng tâm hay không mà thôi.

Tựa như Nguyệt Phi Ly, cũng chỉ là chức nghiệp hệ phụ trợ, nhưng có thể cường đại như vậy chói mắt như vậy, nhất định hắn rất thích trò "Thiên Vận" này, rất thích các đồng đội của hắn đi.

"Vậy nhờ vào mày, Tiểu Lượng!" A Ưu vỗ vỗ bả vai ta.

Ta dựng lên ngón tay cái.

"Ta đi dẫn quái, cả đám chú ý!" Đại Phiên nói xong, lần thứ hai hạ thấp thân thể, tới gần đàn Quang Ưng. . .

Bọn họ một lần đánh ba con quái, tuy rằng ta vụng về tay chân có chút cật lực, nhưng miễn cưỡng cũng buff tốt, vấn đề duy nhất là ma lực của ta quá ít, buffkhông được vài lần lại ăn ma hoàn.

Điều này làm cho ta cực kì không giải thích được, rõ ràng ta rất nỗ lực điểm trí lực, thế nào còn có thể không đủ dùng? Ma hoàn thành chi tiêu lớn nhất của ta.

Nhiệm vụ này phải thanh lý 25 ổ Quang Ưng, mỗi một ổ có chừng năm, sáu con Quang Ưng thủ hộ, lấy năng lực chúng ta bây giờ, bình quân thanh lý một ổ tốn mười phút, thêm thời gian tìm kiếm cùng hồi huyết, còn chư đánh tới phân nửa, trăng đã treo lên giữa đỉnh đầu.

Nhìn đồng hồ, hiện tại đại khái một giờ sáng, sáng sớm mai chúng ta còn có tiết đầu, không thể ngủ muộn, vậy là chúng ta quyết định hôm nay làm đến đây thôi.

"Ngày mai lại bắt đầu đánh từ nơi này." A Ưu ghi nhớ tọa độ, "Trước khi chúng ta làm xong nhiệm vụ, đám Quang Ưng này sẽ không tái sinh, không cần lo lắng phải đánh lại lần nữa."

"Được. . ." Sỏa Tử ngáp một cái, "Ngày mai đánh đi."

"Trở về thành ngủ." Ta nói, lớp ngày mai cũng không thể ngủ gà ngủ gật.

Chúng ta một bên thanh trừ tiểu quái phụ cận, một bên đi ra ngoài rừng, trong lúc bất chợt, một bóng trắng thoảng qua khóe mắt.

Quay đầu nhìn lại, nguyên lai là một ổ Quang Ưng khác, bốn người chúng ta liếc mắt nhìn nhau, rất có ăn ý đồng thời cúi người ngồi xổm xuống, tới gần ổ Quang Ưng. Đánh xong ổ này rồi ngủ cũng không trễ!

Chiếu như lệ cũ, Đại Phiên bắn phi tiêu đưa tới ba con Quang Ưng, nhưng không biết có phải là chúng ta muốn ngủ hay không, không chú ý kỹ cự ly, ba con Quang Ưng mới đánh tới phân nửa, từ trong ổ lại có hai con Quang Ưng khác bay ra.

Ta toát mồ hôi lạnh, bị dọa đến tỉnh lại, vội vàng buff máu cho ba người bọn hắn. Khi thêm một con Quang Ưng nữa bay về phía chúng ta, ta quả thực muốn khóc lên.

Ba con đã rất miễn cưỡng, chớ nói chi là sáu con!

A Ưu cùng Đại Phiên đều là chức nghiệp mẫn hệ, đối mặt sáu con Quang Ưng vây công, lượng máu tụt xuống cực nhanh, cơ hồ là ta vừa buff đầy, máu của bọn họ lại lập tức tụt xuống một mảng lớn.

"Ta hết nước!" Ta khóc tang nói, bởi vì chúng ta đã quyết định phải về thành ngủ, cho nên lúc nãy đánh tiểu quái, ta liền thuận tiện đập thủy (liều mình uống nước) luyện luyện kỹ năng, nào biết sẽ bị quái vây.

A Ưu đánh văng một con Quang Ưng, cắn răng nói: "Tiểu Lượng, ngươi chạy mau, trở về thành rồi giúp chúng ta sống lại!"

Ta rất muốn nói không muốn lăn, nhưng bây giờ không phải lúc để ta hành động theo cảm tính, nhưng nếu như ta cũng nằm úp sấp, A Ưu bọn họ không ai hồi sinh, nhất định sẽ rớt cấp.

"Được! Tụi bây cẩn thận một chút." Nói xong, ta quyết tâm, quay đầu ... bỏ chạy!

Ta quên buff cho mình cái Tật Phong Thuật.

Chơi "Thiên Vận" lâu như vậy, lần đầu tiên ta thật sự vì sai lầm của mình mà cảm thấy ảo não.

Đội hữu của ta gào một tiếng rồi tất cả an tĩnh lại. A Ưu nói gì đó trên kênh đội ngũ, ta không nghe được, ta chỉ là vẫn chạy, vẫn chạy.

Tiếng vỗ cánh đuổi sát ta, dù vứt thế nào cũng vứt không được. Ta không muốn bị đuổi theo. . . Ta không muốn chết! Ta chết, ai đến giúp đội hữu của ta sống lại.

Thật vô dụng. . . Ta tự giễu nghĩ, ta đã rất nỗ lực, vẫn là một điểm hữu dụng cũng không có.

Ánh trăng non xuyên qua những phiến lá rừng, ánh sáng vẫy đầy đất, ta rất muốn trở thành ánh trăng chói mắt trong trời đêm như vậy, ta rất muốn cường đại như hắn.

Tiếng vỗ cánh từ từ tới gần, ưng trảo cào lên lưng ta, huyết lượng trong nháy mắt thấy đáy, chỉ cần thêm một kích, ta cũng chỉ có thể ôm hận trở về thành.

Nếu như là Nguyệt Phi Ly, nhất định sẽ không bỏ đội hữu của hắn xuống đi, nếu như là hắn, nhất định có năng lực đánh ngã con Quang Ưng này đi. "Đáng ghét! Ta không muốn chết!" Ta gầm nhẹ, "Ta muốn cứu bọn họ!"

Trên lưng đau xót, móng vuốt sắt bén của Quang Ưng đã đâm vào vai. . .

Hệ thống thông báo! Đã bị quái vật "Quang Ưng" công kích, tổn hại 85 HP.

Đường nhìn đột nhiên trở nên không rõ, thiếu chút nữa rơi vào trạng thái hôn mê, ta vội ăn khỏa huyết hoàn, miễn cưỡng hồi chút máu.

Cảm giác Quang Ưng muốn kéo ta về phía sau, ta lửa nóng xông lên đầu, nhấc trượng đánh ra phía sau, Quang Ưng bị ta đánh lui một khoảng cách. Có cộng sức mạnh quả nhiên vẫn hữu dùng! Ta lăn một vòng trên đất, xoay người đối mặt Quang Ưng.

Quang Ưng vỗ vỗ đôi cánh không lồ, không ngừng lớn tiếng kêu to với ta, ta chú ý tới, cách đó không xa còn có mấy con Quang Ưng đang bay tới gần đây

Ta nắm chặt vũ khí duy nhất trong tay ── pháp trượng, hung hăng trừng đàn Quang Ưng, cho dù trong nháy mắt kế tiếp đám Quang Ưng sẽ nhào lên xé rách ta, ta cũng sẽ không ngừng chống lại! Muốn ta nhắm mắt chờ chết, ta làm không được!

Bốn con Quang Ưng đồng thời vỗ cánh, thân hình to lớn của chúng nó chắn đi ánh trăng, đúng lúc Quang Ưng nhất tề đánh về phía ta, một hắc ảnh trong nháy mắt lóe tới trước mặt của ta.

"Ta giúp ngươi."

Một giọng nam ôn hòa vang lên bên tai, ta còn chưa kịp phản ứng lại, Quang Ưng ở trước mắt ta phát sinh tiếng rống thê lương, vẫy ra một tảng lớn máu đỏ tươi.

Ta mở to hai mắt nhìn.

Một nam tử Hắc Ám Yêu Tinh tộc xuyên qua đám Quang Ưng, hắn tựa như cái bóng thoắt ẩn thoắt hiện, ánh mắt ta không thể nào bắt được, chỉ là chủy thủ trong tay hắn dưới ánh trăng phản xạ ngân quang.

Bước chân mềm mại lưu sướng, thân hình như nước chảy mây trôi, trong lúc thoải mái chém xuống, có lực đạo cực mạnh vô pháp tưởng tượng.

Thật mạnh! Ta ở Bích Sa cảng thấy qua không ít người chơi đẳng cấp cao, nhưng nam nhân trước mắt này, trừ Nguyệt Phi Ly cùng Húc Chi Vô Cực ra, là người duy nhất khiến ta cảm thấy cường đại.

Đối phương trong lúc ta sững sờ, dễ dàng giải quyết hết đám Quang Ưng.

"Ngươi không sao chứ?" Thu hồi chủy thủ, nam tử lau đi vết máu trên mặt, ấm áp cười hỏi. Nụ cười của hắn thật là ôn nhu thật là ôn nhu, làm cho người ta cảm thấy an tâm bình tĩnh, trong con ngươi màu tím đậm lóe ra kiên định không thể nào dao động.

"Hoàn. . . Hoàn hảo." Ta ngồi bệt xuống đất, "Ngoại trừ có điểm chân nhũn ra cộng thêm HP AP đều thấy đáy ra . ."

Nam tử cười mở miệng, "Cẩn thận một chút." Nụ cười ấm áp như gió xuân rót vào lòng.

Tim ta đập thật nhanh, còn có hơi khó thở, bởi vì vừa rồi chạy trốn thở không nổi sao?

"Cảm ơn . . cám ơn ngươi đã cứu ta." Nhìn thi thể Quang Ưng đầy đất, ta có chút ngượng ngùng gãi gãi mặt.

"Sẽ không." Hắn ngồi xổm xuống bên cạnh ta, "Nhấc tay mà thôi."

"Ta cùng ngươi hồi huyết đi, vùng này có rất nhiều quái mạnh." Hắn hảo tâm nói.

"Cám... cám ơn." Kháo! Ta cư nhiên lại xấu hổ.

Ta hồi huyết và ma lực, tốc độ rất chậm, ngồi ở bên đống lửa có thể đẩy nhanh tốc độ hồi phục, nam tử thẳng thắn đốt lên đống lửa, A Ưu bọn họ ở trên kênh đội ngũ tức tức tra tra nói liên tục, ta không hề đáp lại một câu, tất cả lực chú ý đều đặt trên người nam tử đang nổi lửa trại. (Phong: ="=)

Tuy rằng Hắc Ám Yêu Tinh có làn da ám sắc rất khó thấy rõ tướng mạo, bất quá có A Ưu có thể so sánh, ta đại khái có thể thấy được, nam tử này có bề ngoài tuấn dật ôn hòa, bất đồng với loại tuấn mỹ đoạt nhãn của Húc Chi Vô Cực, thuộc về dạng dễ nhìn hợp mắt. Kỳ quái, sao ta lại nghĩ cái này nha?

Trầm mặc khiến người xấu hổ, ta nỗ lực kiếm đề tài: "Xin lỗi, ta quá yếu, ngươi còn phải cùng ta..." Mặc dù không phải chuyện quan trọng lại cực kỳ thiếu muối.

"Sẽ không." Đối phương lắc đầu, "Ai cũng từng là tân thủ. . . Lại nói, ta thực sự rất bội phục ngươi."

"Bội phục? Nói như thế nào?"

"Ngươi là Tế Ti thuần đi?" Hắn nói.

Ta gật đầu.

"Nhưng Tế Ti thuần giống ngươi thế này, nếu như bị nhiều quái truy như vậy, đã sớm buông tay, nhưng ngươi không có, vẫn cắn răng chống, ta thế nhưng chạy một hồi lâu mới đuổi kịp ngươi." Hắn ôn ôn cười.

"Bởi vì ta không thể buông tha!" Ta nắm nắm tay nói: "Đội hữu của ta còn đang chờ ta hồi sinh, nếu như ta chết, bọn họ sẽ rớt cấp!" (Phong: biết vậy sao còn không nhanh chân chạy về ="=)

A Ưu bọn họ cố gắng mang ta như vậy, tuy rằng có rắp tâm khắc, nhưng ta làm sao có thể hại bọn họ rớt cấp!

"Như vậy a. . ." Hắn nhìn thiên không, lộ ra vẻ mặt hoài niệm, "Ta biết một người rất giống ngươi."

"Đây là bình thường đi! Bọn họ là

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net