Phiên ngoại 12 - Tàng Đao ( lỗi chữ , sửa sau TvT )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
dốc, thiếu chút xíu nữa. . . ta đã biến thành bạch quang mất rồi!

Tàng Đao tựa hồ rất tức giận, tử mâu trầm xuống, phát động kỹ năng, hai ba cái giải quyết xong hai con quái vật.

Nhìn ta thở hổn hển, hắn cũng thở hắt ra."Tiểu Lượng, ngươi dọa đến ta."

"Hắc hắc hắc! Xin lỗi xin lỗi, ta không dám chạy a." Ta gãi gãi má, ngượng ngùng nói.

Hắn đưa tay sờ sờ cái trán ướt đẫm mồ hồi của ta, ấm giọng hỏi: "Có quái công kích ngươi, sao ngươi không gọi ta ni?"

Sao lại phải gọi?

"Kỳ thực. . . quái không phải công kích ta." Tàng Đao ôn nhu nhìn ta. . . Mặt nóng nóng.

"Có ý gì?" Tàng Đao hỏi.

"Ta là thấy hai con quái muốn công kích ngươi, cho nên không chút suy nghĩ liền kéo nó tới." Ta nhếch miệng cười nói.

"Tiểu Lượng. . ." Tàng Đao nhíu mày, "Ngươi hẳn là trốn đi mới đúng, ta là đạo tặc, mẫn tiệp cao, chúng nó đánh ta cũng không đau."

"Ta biết mà! Thế nhưng. . ." Ta ngước mắt nhìn vào mắt Tàng Đao, "Cho dù như vậy, ta cũng không thể trơ mắt nhìn Tàng Đao ngươi bị quái đánh a! Đừng nói là hai con quái xấu xí, cho dù là BOSS Ba Phong Đặc muốn công kích ngươi, cho dù ta chỉ có một cấp, ta cũng sẽ kéo nó đi!"

Tàng Đao sửng sốt, ánh mắt ôn nhu, sinh ra ta tình tự phức tạp mà ta không hiểu.

"Ánh mắt của ngươi. . . giống như hắn." Thanh âm của Tàng Đao nhẹ như có gió thổi qua liền tiêu tán vô tung.

Hắn?

"Nguyệt Phi Ly sao? Ta chọn màu mắt giống như hắn a." Ta nói.

"Không, không phải màu sắc." Tàng Đao cong khóe miệng, "Là thứ bên trong. . . vừa rồi ánh mắt của ngươi, thật sự rất giống hắn..."

"Rõ ràng là mong manh, phải được người bảo vệ, lại có ánh mắt kiên định lại cường đại."

Ta nhướng mi lên, "Tàng Đao, ta một chút cũng không yếu!" Nguyệt Phi Ly cũng vậy, vô cùng mạnh.

"Ta biết, các ngươi đều rất mạnh. . ." Hắn quay đầu, đưa lưng về phía ta.

"Đi thôi, ta tra được đi như thế nào."

Ánh trăng xuyên thấu qua song cửa sổ, chiếu xuống mặt đất, Tàng Đao nhấc chân, đi về phía ánh sáng. . .

"Tàng Đao!" Ta nắm vạt áo hắn lại. Trong chớp nhoáng này, Tàng Đao hắn tựa hồ. . . cũng bị ánh sáng mang đi, tiêu thất ở nơi ánh trăng chiếu xuống ấy, đến nơi ta không đến được.

Tàng Đao dừng bước, quay đầu lại, ấm áp cười hỏi: "Làm sao vậy?"

"Tàng Đao, ngươi bị bỏ lại sao. . . Bị Nguyệt Phi Ly bỏ lại sao?"

Trong nụ cười của Tàng Đao hiện lên vẻ khổ sở, hắn nói: "Không có, ta không có bị hắn bỏ lại. Là ta tự nguyện rời đi. Biết rõ không thể trở lại, nhưng ta vẫn rời đi."

Hai tay ta nắm lấy y phục của hắn, cúi thấp đầu, áp mặt vào lưng bàn tay. "Vậy. . . Ta có thể xin ngươi đừng rời đi được không?" Đừng rời khỏi ta, ngươi là ta phát hiện, là người tốt nhất tốt nhất.

Vai ta hơi co quắp, không phải đang khóc, là khẩn trương chờ đáp án của hắn.

"Sẽ không, ta không sẽ rời đi." Tàng Đao rất ôn nhu rất ôn nhu nói.

Ta rất muốn trở thành ánh trăng mỹ lệ chói mắt, trở thành ánh trăng ngươi vẫn ngưng mắt nhìn. . .

4 – Tiểu nguyệt lượng của Tàng Đao

Ta nằm ở trên giường, quấn chăn kín người, lăn qua lăn lại

Ô ô ô ── ta thật thê thảm a!

"Tiểu Lượng làm sao rồi, sao lại bắt đầu lăn?" Sỏa Tử cười hỏi.

"Không phải là chuyện kia, nó bị đả kích rất lớn đi." A Ưu cười hì hì nói.

Một đám chết tiệt không có lương tâm!

Tàng Đao tra được cách đi chính xác, chúng ta quay đầu lại đi qua mấy tràng cảnh biến ảo, cuối cùng cũng tìm được hỏa bồn "Truyền thừa chi hỏa".

Lấy được ngọn lửa, chúng ta lập tức bị truyền tống quay lại đại thính. Dựa theo những bước hệ thống quy định, Tàng Đao giao dịch cây đuốc cho A Ưu, A Ưu giao dịch lại cho ta, ta châm giá cắm nến, trước mắt xuất hiện hệ thống thông báo nhiệm vụ hoàn thành.

Ta cùng A Ưu bọn họ đi ra ngoài lĩnh tưởng thưởng, nhiệm vụ "Tân hỏa truyền thừa" thưởng cho cũng quý như độ khó của nó, ngoại trừ kinh nghiệm cùng danh vọng ra, còn có ba loại đạo cụ để ta chọn một.

Ba loại đều là những trang bị tốt mà ta chưa từng thấy, ta không quyết định được phải chọn cái nào mới tốt, Vì vậy báo ra thuộc tính đạo cụ, nhờ Tàng Đao giúp ta quyết định.

"Tàng Đao, ma trượng, pháp trượng cùng hạng liên ta chọn cái nào mới tốt?"

"Ân. . . Tiểu Lượng, nói cho ta nghe tố chất của ngươi." Tàng Đao hỏi.

Tố chất? Chính là điểm số đi.

Ta gọi ra bảng trạng thái nhân vật, chọn điểm tiềm năng của bản thân."Cấp 58, sức mạnh: 2+18, thể chất: 4+11, mẫn tiệp: 6+4, trí lực: 6+19, tinh thần: 8+5, mị lực: 7. . . Chọn loại nào mới tốt?"

Nghe ta báo cáo xong, Tàng Đao ngây ngẩn cả người.

A Ưu lặng lẽ một hồi, nói: "Tiểu Lượng, mày thêm điểm số quỷ dị gì thế này! Nào có hệ tinh thần lại cộng sức mạnh với thể chất a!"

Sỏa Tử cũng nói: "Khó trách mày luôn thiếu ma lực, mày hẳn là phải thêm tinh thần a! Tinh thần cao, buff máu cũng cao hơn."

"Tiểu Lượng, tao thấy mày nên luyện lại đi, loại tố chất này, cực kì phế!" Đại Phiên càng hung hăng tuyên án tử hình ta.

"Tao cộng sai rồi sao?" Ta hoàn toàn há hốc mồm.

Không ── ta không muốn luyện lại!

"Tàng Đao. . ." Ta quay đầu cầu cứu Tàng Đao, "Như ta vầy phải luyện lại sao?"

Tàng Đao do dự một hồi, cười khổ nói: "Này. . . Tốt nhất là luyện lại."

── tử hình xác định! Ta bị đả kích lớn. Không thể hồi sinh được nữa!

"Ô ô ô ── vì sao không ai nói cho tao biết!"

"Ai biết mày ngay cả cái này cũng không hiểu." Đại Phiên lãnh huyết nói.

Nghĩ đến chuyện vừa mới phát sinh, ta nằm ở trên giường lăn qua lăn lại, có xung động lên tiếng khóc lớn.

Đẳng cấp rất khó luyện nha! "Tao không muốn luyện lại đâu!"

"Đẳng cấp của mày bây giờ không cao lắm, luyện lại rất nhanh. . . Không phải Tàng Đao nói sẽ kéo mày sao?" A Ưu nói.

"Cho dù như vậy tao cũng không muốn luyện lại ──" ô ô ô, ta luyện cũng rất khổ cực đó, "Tao không muốn đâu!" Tiếp tục lăn khắp giường.

Sỏa Tử tung chân đá về phía ta, ta một cú xoay người lăn chỗ khác.

Hắn hừ lạnh nói: "Cái loại tiềm năng nát bét như mày còn không chịu luyện lại, còn dám nói lấy Nguyệt Phi Ly làm mục tiêu!"

Ta nắm gối đầu che mặt lại, hiện tại không muốn nghe đến nhất chính là Nguyệt Phi Ly.

Thật là khổ sở, thật không cam lòng! Vô luận ta cố gắng như thế nào, ánh trăng vẫn cứ treo ở trên trời xa không thể nào với tới.

Là ta quá ngây thơ, cư nhiên lấy Nguyệt Phi Ly là mục tiêu. . . Ta căn bản không thể biến thành hắn, căn bản không thể biến thành ánh trăng mà Tàng Đao vẫn mãi nhìn chăm chú.

Sùng bái ban đầu, dần dần biến chất. . . Ta đố kị, ánh trăng sáng ngời chói mắt như vậy.

Đố kị y không cần mất công sức gì, có được tất cả mọi thứ, trang bị, đẳng cấp, thành trì, còn có, ánh mắt của Tàng Đao. . .

Ta hy vọng biết bao nhiêu. . . hắn có thể quay đầu lại nhìn ta một cái.

"Ác. . . được, ta biết, ta sẽ nói với Tiểu Lượng."

Tiếng của A Ưu yếu ớt truyền vào tai ta, ta lấy gối đầu ra, thấy hắn đang nói chuyện điện thoại.

"Tiểu Lượng nó không có việc gì." A Ưu nhìn về phía ta, nhếch miệng cười nói: "Chỉ là lại bắt đầu lăn khắp giường."

Người này đang nói xấu ta với ai vậy? Ta hồ nghi nheo lại lườm hắn.

"Ha hả! Đúng vậy, đó là thói quen của nó."

"Này! Ưu chết toi, mày lại dám nói xấu tao!"

Ta chụp chiếc dép dưới chân giường chọi hắn, A Ưu không dám né cũng không dám tránh, ôm màn hình máy tính, liều mình bảo vệ máy vi tính.

"Trước như vậy đi, Tiểu Lượng phát điên rồi! Ta ngắt đây." Nói xong, A Ưu cúp điện thoại, xoay người nhặt lên chiếc dép vừa in dấu trên lưng hắn, chọi vào ta."Mày có bệnh hả!"

Ta nhanh tay lẹ mắt lấy gối đầu ngăn trở, mắng: "Mày nói xấu tao với ai đó?"

"Tao nào có! Đây là sự thật có được hay không! . . . Vừa rồi là Tàng Đao đó."

Tàng. . . Tàng Đao? Ta lại càng hoảng sợ, "Sao mày lại có số của Tàng Đao?" Ta đánh về phía hắn, kết quả không cẩn thận bị chăn bông làm sẫy chân, cả người bị ngã xuống đất.

"Đương nhiên là tao hỏi hắn, Sỏa Tử tụi nó cũng có a." A Ưu vẻ mặt chẳng hiểu ra sao, "Gì mà kích động dữ vậy?"

Cư nhiên không ai tới đỡ ta dậy, một đám chết toi không có lương tâm! Ta nhào qua cướp di động của A Ưu, "Đáng chết! Tụi bây bỏi lúc nào, sao không ai nói cho tao biết?"

Ta mở điện thoại của A Ưu, thấy trên danh sách biểu hiện hai chữ "Tàng Đao", gương mặt đột nhiên nóng hừng hực. Ta trả điện thoại cho A Ưu, vô lực ngồi chồm hổm dưới đất.

"Tụi bây đều gạt tao!" Vô luận là A Ưu bọn họ hay là Nguyệt Phi Ly, đều biết một Tàng Đao ta không biết. . . Chỉ có ta bị bỏ xuống ở xa tít mù.

"Mày đang nói cái quỷ gì vậy a? Tàng Đao đại ca cũng không phải em gái, xin số điện thoại thì thế nào?" Đại Phiên thưởng ta một cái cốc đầu.

Các ngươi không hiểu. . . Tàng Đao cũng không hiểu. . . Tâm tình của ta, không cách nào nói ra với bất kỳ người nào.

"Tàng Đao nói gì với mày?" Ta buồn buồn hỏi.

"Ác ác, cái này a. . ." A Ưu kéo ghế, ngồi trước máy vi tính."Tàng Đao nói với tao, Nguyệt Phi Ly cũng từng luyện lại."

"Nguyệt Phi Ly?" Thật vậy chăng? Sao ta không biết!

"Hình như chỉ có các bạn của hắn biết." A Ưu mở máy vi tính ra, kết nối mạng, tiến nhập diễn đàn Thiên Vận, "Ta ở trên diễn đàn cũng không tìm được tư liệu. . ."

Nguyệt Phi Ly. . . Từng luyện lại? Fan số một ta đây cư nhiên không biết!

"Vì sao hắn luyện lại?" Sẽ không giống như ta cộng sai điểm đi?

"Tàng Đao nói. . . Húc Chi Vô Cực trước đây cưới một bà xã trong game, người này tính tình không tốt lắm, Nguyệt Phi Ly thường thường vì chuyện này cùng hắn cãi nhau, hình như hai người có xích mích, cho nên Nguyệt Phi Ly luyện lại luôn."

Cái Húc Chi Vô Cực cười cao ngạo nói với Nguyệt Phi Ly "Chỉ vì ngươi mà chiến!" đó, làm sao có thể cùng hắn xích mích, phương diện này nhất định có ẩn tình khác. . .

"Tìm được rồi!" A Ưu xoay màn hình về phía ta, "Đây là một acc khác của Nguyệt Phi Ly, Minh Nguyệt."

Một Tinh Linh tộc có vẻ ngoài tương tự Nguyệt Phi Ly, đứng phía sau Húc Chi Vô Cực, quay đầu lại, hơi u ám nhìn màn ảnh, hai tay hắn rũ xuống, bàn tay nắm chắt, như muốn bắt ở cái gì lại không dám.

Nguyệt Phi Ly hắn, kỳ thực không phải thuận lợi như ta nghĩ vậy đi. . . Có thể có tất cả mọi thứ như hiện nay, hắn nhất định cũng từng nỗ lực đấu tranh đi.

"Thế nào, Tiểu Lượng, mày quyết định luyện lại sao?"

. . . Không có người nào có thể không tốn chút sức lực mà có được hạnh phúc.

Ta nhìn vào đôi mắt màu lam đậm của "Minh Nguyệt", nặng nề gật đầu, kiên định nói: "Được! Luyện lại thì luyện lại!"

Đuổi theo bước chân của trăng, bị ngã nhưng không buông tha lần thứ hai đứng lên, có một ngày, ta sẽ có thể đuổi kịp hắn đi.

Ngày thứ hai, ta login mật cho Tàng Đao.

"Tàng Đao! Ta quyết định trọng luyện!" Có Tàng Đao ta không biết, nhất định cũng sẽ có Tàng Đao chỉ có ta biết đến, ta sẽ không bỏ qua!

Ngay cả Nguyệt Phi Ly cũng không phát hiện ngươi tốt thế nào, chỉ có ta phát hiện, cho nên ── ngươi là của ta!

Ta sẽ khiến ngươi chỉ nhìn chăm chú vào ta!

"Được! Tiểu Lượng, ta dẫn ngươi đi Luân Hồi Trì ở Trung Ương Thánh Thành." Tàng Đao nói, "Giao cho ta đi! Ta sẽ giúp ngươi thuận lợi luyện lại!"

Đương ── nhiên, đều giao cho ngươi cũng không thành vấn đề! Bất quá. . . Luân Hồi Trì là cái gì?

"Được thì được, nhưng đó là gì a?" Ta hỏi. Nguyên lai luyện lại phiền phức như vậy, sao A Ưu bọn họ không nói với ta?

Tàng Đao bật cười nói: "Ha, ta sẽ dẫn ngươi đi."

"Được!" Đây là ngươi nói, ta sẽ không buông tha ngươi đâu!

Cùng Tàng Đao hẹn địa điểm tập hợp, bỏ lại vậy ba con người chết không có lương tâm, hắn mang ta đến bến tàu Bích Sa Cảng ngồi thuyền. Bị Tàng Đao lôi kéo, ta ngốc hồ hồ từ trong tay hắn cầm vé tàu, ngốc hồ hồ lên thuyền.

Chờ thuyền rời bến, ta mới phát hiện một việc. . .

"Tàng Đao, ngươi vừa giúp ta xuất tiền mua vé tàu!" Oa ô! Ta lại để hắn giúp ta bỏ tiền, thật là mất mặt!

"Phải." Tàng Đao ôn cười nói: "Đến Thiên Thê đại lục phải chuyển tàu hai lần, vé tàu ta ra là tốt rồi."

"Không cần đâu! Dù sao số tiền này của ta cũng vô ích."

A Ưu bọn họ nói qua, sau khi trọng luyện nhân trang bị trên người nhân vật sẽ mất hết, cho nên trước khi xuất phát ta đã giao hết những thứ có giá trị cho Tàng Đao bảo quản.

"Hay là ta tự trả là được rồi!" Ta điểm giao dịch, muốn trả tiền lại cho hắn.

Tàng Đao hủy giao dịch, "Không cần cự tuyệt, Tiểu Lượng, đây là một chút tâm ý của ta. . . Ngươi đã giúp ta không chỉ một lần, lần này, ta nhất định phải giúp ngươi bỏ ra số tiền này."

Hắn nhìn ta, cười đến có khác hàm nghĩa."Cả hai chuyến, ta đều giúp ngươi ra."

"Cái gì?" Ta ngốc lăng, Tàng Đao hắn. . . Tựa hồ trong thoại có thoại.

Tàng Đao cười cười, quay đầu nhìn về phía mặt biển trời nước một màu xanh biếc, đường viền cảng khẩu từ từ hiện lên. Đường chân trời nhìn trong tầm mắt dần dần rõ ràng, Tàng Đao lộ ra vẻ thở phào nhẹ nhõm.

"Ta từng nói với một bằng hữu, trước khi ta trở nên mạnh mẽ, ta sẽ không trở lại. . ."

"Tàng Đao ngươi rất mạnh a!" Ta siết chặt nắm tay, nhấn giọng nói nói: "Ngươi là mạnh nhất! Nguyệt Phi Ly cùng Húc Chi Vô Cực cũng không mạnh bằng ngươi!"

"Ta có thể tưởng tượng Vô Cực nghe được câu này sẽ phản ứng thế nào. . . Cám ơn ngươi, Tiểu Lượng." Tàng Đao cười ấm áp.

Rốt cục. . . nụ cười ấm áp ấy đã truyền vào trong mắt hắn, không còn bất đắc dĩ, không có buồn khổ, không có tối tăm, nụ cười ấm áp phát ra từ nội tâm.

Nụ cười ấm áp như gió xuân, dễ dàng có thể hòa tan nhân tâm, khóe mắt ta tự dưng nóng lên.

"Có ngươi cùng, ta có thể đi trở về. Lần sau, ta mang ngươi đi tham quan Ngân Chi Vô Hạn thành!" Hắn nhìn về phía ta, lần này, là chân chính dừng ở ta.

"Ừ!" Ta gật đầu.

Tàng Đao cực kỳ NICE, cực kỳ NICE, ngươi là người tốt nhất tốt nhất ta phát hiện, ta không sẽ rời khỏi ngươi, ngươi tới chỗ nào, ta cũng sẽ đi theo ngươi.

Không được bỏ ta lại, chúng ta cùng nhau. . .

Trong khoảnh khắc thân ảnh Hữu Lượng bị dòng nước của Luân Hồi Trì bao phủ, hắn xoay người, đối Tàng Đao bày ra nụ cười thật thật lớn.

"Tàng Đao, ta sẽ trở nên chói mắt hơn cả vầng trăng kia, cho ngươi không thể dời tầm mắt được!" Hắn giơ ngón cái lên với Tàng Đao.

Nước ao nhấn chìm Hữu Lượng, mặt nước đang kịch liệt ba động dần khôi phục lại bình tĩnh, ảnh ngược của một vầng trăng tròn sáng tỏ lung linh trên mặt nước trong suốt.

Tàng Đao nhìn vầng trăng trên mặt nước, nở nụ cười."Ta sẽ không dời mắt. . ."

Mặt nước phản chiếu ánh trăng nho nhỏ, mặc dù không rạng ngời chói mắt như vầng trăng trên bầu trời, nhưng đây là tiểu nguyệt lượng mà Tàng Đao có thể bắt được, đặt ở trong tay hắn, chỉ thuộc về hắn...

Hắn không cần nhìn về phía bầu trời xa xôi nữa, không cần khổ sở mỉm cười. Có thuộc về người khác, nhất định cũng có thuộc về mình. . .

"Lạc Hồn, ta có thể về. . . Rất nhanh thì có thể trở về Trung Ương đại lục." Chờ tiểu nguyệt lượng của hắn đủ mạnh, hắn sẽ trở về Trung Ương đại lục, đến lúc đó, tiểu nguyệt lượng của hắn nhất định sẽ cùng hắn.

Hữu Lượng logout, mệt mỏi bay lên giường vù vù ngủ ngon.

Điện thoại di động của hắn khẽ chấn động, sáng ngày thứ hai, hắn sẽ phát hiện trong điện thoại có một tin nhắn ngắn.

Trên đó viết: Tiểu Lượng, ta là Tàng Đao, ta vốn tên là. . .

Kỳ thực, sao không là thái dương của người khác?

— Thiên Vận ONLINE ngoại truyện 《 Tàng Đao thiên 》 hoàn —

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net