Chương 74: Cứu mạng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 74: Cứu mạng

Thấy Hàn Thất Lục bá đạo như vậy, An Sơ Hạ không khỏi thở dài, thỏa hiệp nói: "Được rồi được rồi, tùy anh. Tôi nhất định sẽ không gọi điện hỏi, đại thiếu gia."

Nói xong, cô còn bắt chước bộ dạng của Hàn quản gia, cung kính cúi người chào anh. Anh lúc này mới hài lòng xoay người rời đi.

Nhìn theo bóng Hàn Thất Lục đang dần biến mất trong tầm mắt, An Sơ Hạ đắc ý nở nụ cười: Không gọi thì không gọi! Ngày mai tôi có thể tới lớp hỏi cậu ta!"

Hàn quản gia đứng một bên thấy một màn như vậy liền nở nụ cười, nếp nhăn trên mặt vốn không rõ giờ hằn hết lên.

Bữa tối sớm đã được chuẩn bị kĩ càng, AN Sơ Hạ vừa đi vào đại sảnh, một cái bóng đen đã lao về hướng cô. Không cần nói, nhất định là Khương Viên Viên rồi. Có suy nghĩ như vậy, cô cứ đứng bất động, tránh cho bà không bị ngã lăn xuống đất.

Nhưng mà... Ai có thể nói cho cô, bóng đen này vì sao lại liếm mặt của cô?

Chậm rãi mở to mắt nhìn, cô suýt chút nữa sợ tới mất hồn, lao về phía cô không phải Khương Viên Viên, mà là một con chó ngao màu đen to lớn! Hiện tại nó đang rất nhiệt tình liếm mặt cô, báo hại trên mặt cô dính đầy nước miếng của nó!

"Mẹ ơi!" Cô kêu lên thất thanh.

"Mẹ ở đây ở đây! Ôi, tiểu Sơ Hạ vừa gọi mẹ là mẹ! Thất Lục, hay là ngày mai hai đứa các con lập tức kết hôn đi!" Từ phòng bếp truyền tới giọng một người, không cần hỏi, người vừa nói chuyện mới chính là Khương Viên Viên.

Hàn Thất Lục nửa nằm trên sô pha không kiên nhẫn trở mình nhìn bằng nửa con mắt: "Mẹ, bọn con còn chưa trưởng thành đâu! Vả lại, ai nói cô ta gọi mẹ, mẹ tự mình ra xem đi!"

Nghe Thất Lục nói vậy, Khương Viên Viên cảm thấy không đúng, cầm cái xẻng xào rau chạy ra.

Cảnh tượng bà nhìn thấy là An Sơ Hạ đang bị một con chó ngao lớn đè ngã trên mặt đất, đã thế nó còn liếm láp người cô.

"Cứu mạng... Cứu... Con!!!" An Sơ Hạ chuyển sang bộ mặt bất lực.

"Hỗn đản!!  Bá Thiên đáng chết! Mau thả tiểu Sơ Hạ ra!" Bà cầm xẻng chuẩn bị hướng tới đánh, Hàn Thất Lục thấy thế vội đứng lên ngăn bà lại.

"Mẹ cầm thứ này là muốn giết Bá Thiên của con sao?" Hàn THất Lục trên mặt viết rõ một vạn lần khó chịu, biểu tình này đương nhiên cũng dọa tới Khương Viên Viên: "Mẹ mau về phòng bếp của mẹ đi, nơi này giao cho con."

"Phòng bếp? Ấy! Đồ ăn của mẹ!!! Tiểu Sơ Hạ, mẹ để THất Lục tới cứu con!" Để lại một câu như vậy, Khương Viên Viên cầm xẻng chạy nhanh về phòng bếp, An Sơ Hạ khóc không ra nước mắt.

Hàn Thất Lục lúc này mới coi như thở phào nhẹ nhóm, xoay người nhìn An Sơ Hạ bị Bá Thiên đè ngã trên mặt đất, đột nhiên nở nụ cười.

Đứng dậy đi đến bên cạnh An Sơ Hạ, anh mở miệng gọi: "Bá Thiên, mày hình như đối với cô ta quá mức nhiệt tình rồi!" Âm thanh lạnh lùng dường như tác động tới con chó ngao, nó buông An Sơ Hạ ra, rối rít chạy đến bên người Hàn Thất Lục.

Việc này nói ra cũng có chút kì quái, Bá Thiên hàng ngày nhìn thấy người lạ đều tránh xa, đối với những kẻ không vừa mắt thì lao tới sủa lớn.

Nó đối với Hướng Mạn Quỳ chính là như vậy, vừa gặp cô liền xông lên cắn. Cái này có thể do Khương Viên Viên huấn luyện, bởi vì lần đầu tiên nhìn thấy Hướng Mạn Quỳ là biểu cảm hờ hững. Sau đó mới hung dữ vùng lên.

Bà Thiên vừa từ trên người cô rời đi, An Sơ Hạ lúc này mới sợ hãi từ mặt đất đứng lên, chân cũng không khỏi lùi về sau mấy bước. Bá Thiên có thể là để ý thấy cô chuyển động, cho nên liền quay người lại bổ nhào về phía cô...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net