Thong thien chi lo 701-740

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
giác được trong sơn cốc có hắc sắc cuồng phong, khí tức thập phần cổ quái, thần thức chạm vào là như đang ở trong một hắc động, không thể vươn ra.

"Viễn cổ quỷ phong là cái gì?" Ngụy Tác không dám sơ ý, lùi lại, đợi khi hắc phong ngừng thổi từ sơn cốc thì mới đi tiếp.

Mã Không Quần rùng mình đáp nhanh: "Hoàng Phủ lão tổ nói trong hắc phong có lệ khí mấy vạn năm tích tụ, điển tịch cơ hồ không ghi lại, viễn cổ quỷ phong là tên do bọn tại hạ đặt, có thể trọng thương thần thức tu sĩ, dù là tu sĩ Phân niệm cảnh bị dính vào thì cũng biến thành si ngốc."

"Trực tiếp tổn thương thần thức?" Ngụy Tác và lục bào lão đầu đều cả kinh, Địa Mẫu cổ kinh không ghi lại điều này.

"Ma văn hung mạch thỉnh thoảng lại xuất hiện hắc phong, từng có mấy chục danh đạo hữu bị hút vào, rồi đều phát điên, cả linh dược ôn dưỡng thần thức cũng vô dụng, khóc cười suốt mấy ngày rồi chết." Mạnh Dư nhợt nhạt mặt mày bổ sung.

"Đúng là tà môn, viễn cổ quỷ phong trước ki chỉ có một vạt, hôm nay lại thổi nhiều thế... Lẽ nào vì thượng cổ sinh vật?" Mã Không Quần không nén được, buột miệng.

"Thế nào, viễn cổ quỷ phong bình thường không nhiều thế này hả?" Ngụy Tác nhíu mày.

"Không nhiều thế, vốn trong sơn cốc chỉ có hơn một trăm trượng có quỷ phong." Mã Không Quần lắc đầu, nhìn xuống sơn cốc, thập phần khẩn trương.

"Có người..." Lý Tả Ý đột nhiên kéo áo Ngụy Tác.

"Có người... sao lại có người được!" Mã Không Quần và Mạnh Dư cứng người hãi hùng.

Ngụy Tác cưỡi phi độn pháp bảo lướt đi, Mã Không Quần và Mạnh Dư thấy trong sơn cốc có viễn cổ quỷ phong sừng sững hai thân ảnh.

"Là thi thể tu sĩ, không phải tu sĩ vừa chết." Ngụy Tác vẫn lướt đi, Lý Tả Ý lên tiếng thì cảm giác được hai thân ảnh loáng lên bất động, không có huyết nhục, chắc là hai bộ xương tu sĩ.

"Trời đất! Viễn cổ lân thi! Chúng ta lại gặp bất tường chi vật!" Mã Không Quần nhợt nhạt kêu lên, lông mày cũng dựng ngược.

Hai bộ xương bốc cháy, khói màu xanh trắng cuồn cuộn, lân quang lấp lánh, trong hỏa quang càng nhìn rõ là hai bộ xương nhưng màu xám đen, có một lớp như dầu, cháy một lúc mới tắt.

"Lại là thứ quỷ quái!" Lục bào lão đầu cũng phải kêu lên.

"Viễn cổ lân thi là cái gì?" Ngụy Tác hỏi.

"Vật này cực kỳ bất tường, không biết khi nào sẽ từ khe nứt trồi ra. Có lúc lại xuất hiện trong khoáng mạch, không ai biết vì sao có những bộ xương cổ quái cỡ này nhưng đều từ rất rất lâu đời, tu sĩ nhìn thấy đều chết." Mã Không Quần cơ hồ bật khóc, trông còn khó coi hơn lúc bị Ngụy Tác chế trụ.

"Trong Ma văn hung mạch có không ít tham mạch tu sĩ thấy thứ này rồi đều chết." Mạnh Dư đáp.

"Tiểu tử, có nên tránh đi không." Lục bào lão đầu nói trong tai gã.

Ngụy Tác hít sâu một hơi, vẫn đi tiếp.

Ma văn hung mạch quá quỷ dị, nếu hôm nay vì những thứ không biết mà lui bước, ngày sau cũng vị tất dám vào.

Thấy gã đã quyết, lục bào lão đầu ấm ức đoạn không nói thêm, liên quan đến tính mạng nên Mã Không Quần mặt cắt không còn hột màu càng chỉ dẫn cẩn thận, không hề gặp việc gì đặc biệt quỷ dị.

"Đây là Ma văn hung mạch!"

Nửa canh giờ qua đi, bọn Ngụy Tác an nhiên đến Ma văn hung mạch, từ trên không ở vòng ngoài nhìn vào, tuy không thấy cảnh tượng cụ thể nhưng mười mấy khe nứt đỏ máu lại kinh rợn cực độ, mặt đất xám đen như Hoang cổ yêu thú, còn những khe nứt là vết thương bị cào nát.

"Vết thương" như có máu chảy, các loại sát khí cuồn cuộn, cạnh nhiều khe nứt có sững sững nhiều đài cao lấp lánh các loại quang hoa, hỏa diễm, trong huyết quang bao trùm thiên địa thì là cảnh tượng khó tưởng tượng nổi!

Tu sĩ nào đối diện cảnh tượng này cũng run lên!

-o0o-

  

"Cha, mẹ, con đến đây." Ngụy Tác nhìn mười mấy khe nứt huyết hồng sắc, dừng lại trên không bất động. Nhiều cảnh tượng cố quên lại ùa về trong óc.

"Tiểu Tác, trừ phi mười ngày mà cha mẹ không về thì con mới được động đến thứ này."

Nhiều thứ đã mơ hồ đi nhưng câu này luôn rõ mồn một trong óc Ngụy Tác.

Vì mỗi lần cha mẹ ra ngoài Thiên khung đều nói thế.

Vốn gã không hiểu câu nói đó, không hiều vì sao mỗi lần cha mẹ đi là lại để Tử Huyền chân kinh nhưng không cho gã tu luyện.

Sau đó cha mẹ thật sự không về, mười mấy ngày sau, Tử Huyền chân kinh hiện chữ, gã mới biết được.

Hóa ra cha mẹ vẫn có công thức Ngưng thể kim đơn, muốn tích đủ linh thạch mua nguyên liệu để luyện chế một viên giúp gã đề thăng tha thể chất tu luyện.

Ngưng thể kim đơn phả uống trước khi tu luyện công pháp, bắt đầu tu luyện rồi thì thành vô dụng.

Nên cha mẹ không để gã tu luyện... Trừ phi hai người không về, không thể luyện chế Ngưng thể kim đơn thì mới cho gã tu luyện, nên mỗi lần hai người rời Thiên khung đều dùng dược thủy đặc chế xòa mờ chữ trong Tử Huyền chân kinh đi, lâu ngày không về thì chữ mới hiện ra.

Trước khi ra ngoài Thiên khung, cha mẹ đều bảo thế nhưng gã không ngờ thật sự có ngày họ không về.

"Cha, sao lại đặt tên con là Ngụy Tác? Tiểu Tác, Tiểu Tác, khó nghe quá."

"Đành vậy, lúc con còn trong bụng mẹ, cha đánh cuộc với một bằng hữu, để y đặt tên cho, ai ngờ y tinh thông khí vận chi thuật, cha mong đặt cho con cái tên sẽ thăng tiến trong tương lai, không ngờ lại là tên này..."

"Tử hài tử, không để con tu luyện,còn lại học người ta vẽ vằn đen lên chim thường để giả làm Hắc phong điêu gạt người, Hắc phong điêu vằn dọc mà con vẽ thành vằn ngang, con tưởng mình vẽ ngựa à... Sao ta lại sinh ra một nhi tử ngốc thế nhỉ, tức chết mất."

"..."

"Mẹ, hiện tại con vẽ Hắc phong điêu, dù mẹ nhìn kỹ cũng không nhận ra là hàng giả nhỉ, còn còng dùng nhựa cây nên dùng nước rửa cũng không sạch, có kẻ còn nuôi cả tháng mà không hiểu sao Hắc phong điêu vẫn chậm như rùa..."

"Cha mẹ, hiện tại con đã tu vi Kim đơn tứ trọng.”

Ngụy Tác nhủ thầm, có những việc vẫn như ngày hôm qua.

"Tiểu tử, việc quá khứ thì nên quên đi, quan trọng là báo cừu." Ngụy Tác bất động hồi lâu, Mã Không Quần không dám nói gì, còn lục bào lão đầu lại nói ra một câu hiếm thấy.

"Ngươi đứng ở đây nên bị phát giác rồi, có tu sĩ Thiên Kiếm tông tới, mau quyết đoán đi." Ngụy Tác mục quang lóe lên, lục bào lão đầu lại nhắc.

Hồng sắc độn quang của gã bất động trên không khá bắt mắt, có ba dải độn quang từ ba hướng ngoài Ma văn hung mạch bay lên, rõ ràng đến để xem nguyên do.

"Thỏ huynh đệ, chốc nữa cứ ở lại đây đối phó tu sĩ tìm tới, mỗ sẽ ẩn thân, nếu có thể thu hút Kim đơn đại tu sĩ tới thì huynh đệ nhớ đừng dốc sức, chỉ cần giữ mình, đừng giết đối, nếu bắt được Kim đơn đại tu sĩ, ngã môn tựu tái hành bức vấn nhất hạ nội lý đí thì chúng ta bức hỏi tình hình cụ thể, còn nếu không bắt sống được hoặc đối phương có đông tu sĩ thì mỗ sẽ hiện thân." Ngụy Tác khôi phục bình tĩnh, bảo Lý Tả Ý.

Ma văn hung mạch càng vào sâu càng hung hiểm, Thiên Kiếm tông cùng bày nhiều cấm chế. Nếu với đại chiến tu sĩ Thiên Kiếm tông ở ngoài, tất nhiên càng ổn thỏa.

Trong vòng hai nghìn dặm của Ma văn hung mạch, huyết quang ngút trời, ẩn hình pháp y của Ngụy Tác càng khó bị phát hiện, để Lý Tả Ý thu hút các tu sĩ, gã đánh lén càng chắc chắn.

"Được! Thỏ huynh đệ cẩn thận." Lý Tả Ý rất tin tưởng Ngụy Tác nên không hỏi mà gật đầu đáp ứng.

"Mạnh đạo hữu, phi độn pháp bảo này do đạo hữu điều khiển. Mỗ ở gần đây, không cần lo." Ngụy Tác dặn Mạnh Dư đoạn mặc ẩn hình pháp y.

Mạnh Dư thập phần khẩn trương, đón lấy phi độn pháp bảo.

Mã Không Quần đã lĩnh giáo thần thông của Ngụy Tác, biết gã muốn giết y chỉ là việc quá đơn giản, nên gã không nói gì thì y cũng không dám động đậy.

Thân ảnh Ngụy Tác trong suốt, hóa thành lưu quang khó thấy bằng mắt thường lướt đi.

Cách bọn Lý Tả Ý hai trăm trượng, Ngụy Tác dừng lại, bất động trên không trung.

Trừ phi có Kim đơn đại tu sĩ, còn tu sĩ thông thường dù lọt vào phạm vi hơn một trăm trượng quanh gã cũng khó phát giác.

Tốc độ của ba dải độn quang, mặc lục sắc quang hoa nhanh hơn cả cũng cần cả trăm tích tắc mới đến cách gã nghìn trượng.

"À!"

Đúng lúc đó mắt Ngụy Tác lóe lên.

Từ giữa Ma văn hung mạch, huyết quang như màn sáng đột nhiên hiện lên hắc sắc quang hoa!

"Trời đất!" Mã Không Quần và Mạnh Dư đứng cạnh Lý Tả Ý cả kinh thất sắc. Ma văn hung mạch trừ linh thạch bảo quang và địa hỏa hồng quang thì các màu quang hoa khác đều là hung quang!

Cả hai ở trong Ma văn hung mạch rất lâu, tuy không có Địa Mẫu cổ kinh như Ngụy Tác nhưng còn hiểu ý nghĩa hung quang hơn.

Ma văn hung mạch có hung quang, có khi vài năm mới xuất hiện, có khi liên tục, nhưng khẳng định mỗi lần xuất hiện hung quang, đều kèm theo những việc quỷ dị ly kỳ cùng không ít tu sĩ mất mạng.

Hung quang lúc nãy có thượng cổ sinh vật xuất thế, kinh động Thiên Kiếm tông thái thượng trưởng lão trấn thủ ở đây, bây giờ lại có hung quang thì sẽ xảy ra chuyện gì?

Hắc sắc hung quang lóe lên, ba dải độn quang vốn nhắm đến bọn Ngụy Tác cũng nhìn thấy nên sững lại.

"Khe nứt có chuyện!"

Tích tắc sau, Ngụy Tác loáng thoáng thấy ở giữa Ma văn hung mạch có quang hoa vút lên, cực kỳ loạn xạ, rõ ràng biến cố không nhỏ.

"Ầm!"

Tiếng nổ vang vọng, tựa hồ có vật gì đó sập xuóng.

...

Ngụy Tác lúc đó chỉ cách trung tâm Ma văn hung mạch nghìn dặm, chỉ thấy độn quang chói lòa trên không, tạo cho người ta cảm giác thêm loạn vào Ma văn hung mạch bây giờ vốn thập phần hỗn loạn.

Tiếng nổ từ khe nứt thứ bảy vang lên, Ma văn hung mạch từ đông vắt sang tây, tổng cộng có mười lăm khe nứt, khe số bảy nằm ở chính giữa.

Khe nứt này là linh thạch khoáng mạch, ban nãy có nhiều linh thạch hiện thế, xuất hiện thượng cổ sinh vật!

Khói bụi như nước triều từ khe nứt phun trào, dù là tu sĩ Thiên Kiếm tông hay các tu sĩ bị bức vào đều cuống cuồng chạy ra.

"Có một đoạn linh thạch khoáng mạch có vấn đề, chết hết rồi! Toàn bộ biến thành khô cốt!"

"Trong đó có một đoạn sụp xuống, viễn cổ quỷ phong tràn ra, nuốt chửng nhiều người."

"Quá nhiều Viễn cổ lân thi, hơn trăm con!"

"Hình như có thứ gì rất to từ dưới đất chui lên..."

Hoang cổ khí tức từ khe nứt không ngừng toát ra, phía trên đã có hơn trăm tu sĩ Thiên Kiếm tông lượn vòng ngăn cản tu sĩ từ trong chạy ra, hỏi han tình hình.

Ba đài cao cách đó không xa đều sụp đổ, hỏa quang rừng rực, xích hồng sắc thiết thủy chảy loạn, không trung toàn là những mảnh đen xám cỡ bàn tay, cảnh tượng khó tưởng tượng nổi.

"A! A!"

Liên tục hơn một trăm tu sĩ chạy ra, hắc sắc cuồng phong đột nhiên cuốn tới, có mấy tu sĩ vừa ra không tránh kịp, bị cuồng phong cuốn vào thì kêu lên thê thảm, rơi xuống.

"Viễn cổ quỷ phong phun ra! Chạy mau!"

Nhất thời, bên trên khe nứt càng hoảng loạn, bốn phương tám hướng có quang hoa đổ về.

Hoàng đồng sắc quang hoa từ trên đáp xuống, là một con thuyền lớn dài chừng năm trượng khắc đầy linh chi phù điêu, có một tu sĩ hơn bốn mươi tuổi mặt chữ điền, đội tử kim quan, mặc kim sắc pháp y thêu như ý phù văn, tướng mạo uy nghiêm, linh khí đỏ rực ngưng thành một viên xích hồng sắc bảo châu, là Kim đơn đại tu sĩ của Thiên Kiếm tông trấn thủ nơi này.

"Tần Kỳ, có chuyện gì hả!"

Hoàng đồng đại thuyền khí thế bất phàm giáng lâm trước mấy tu sĩ Thiên Kiếm tông vừa thoát ra, Kim đơn tu sĩ tướng mạo uy hỏi một bạch diện tu sĩ mặc huyền sắc pháp y.

Bạch diện tu sĩ kinh hồn nhìn về phía sau, "Bọn đệ không biết, chỉ thấy có tiếng sụp đổ thì chạy ra."

"Chu Thiết Lâm đang ở đâu?" Kim đơn tu sĩ tướng mạo uy nghiêm nhíu mày.

"Chu sư huynh đang ở phía sau, chưa ai thoát ra..."

"Oành!"

Cùng lúc, dưới đất như có nguyên khí phun lên, hắc sắc viễn cổ quỷ phong tan biến, sóng bụi dâng tràn.

"Ngần ấy Viễn cổ lân thi!..."

Những tiếng rũ kinh hãi vang lên, trong sóng bụi có mấy trăm dải hỏa quang quỷ dị cực độ, toàn là Viễn cổ lân thi ràn rạt Hoang cổ khí tức, trên bô xương như có dầu đang cháy, lao ra!

"Thật ra có chuyện gì?"

Một tu sĩ lấp lánh lam sắc thần quang xuất hiện ở mé trái hoàng đồng đại thuyền, thấy ngần ấy Viễn cổ lân thi thì biến sắc kinh hô.

Tu sĩ này mặc nguyệt bạch sắc ngô đồng diệp văn pháp y, mặt mày tuấn mĩ, trông thập phần phiêu dật, chừng hơn ba mươi tuổi, linh khí ngưng thành hình lam sắc biên bức, là một Kim đơn đại tu sĩ Thiên Kiếm tông trấn thủ ở đây.

"Cứu mệnh!"

Cùng lúc, trong song bụi có Viễn cổ lân thi, mấy tu sĩ từ khe nứt chạy ra, đều như phát điên, thân ảnh hiển hiện là linh quang tan biến, kêu vang rơi xuống.

"Triệu sư đệ, Lưu sư huynh, xảy ra chuyện gì?" Thanh sắc quang hoa bắn tới, đáp xuống cạnh hoàng đồng đại thuyền, là một trung niên tu sĩ khí vũ hiên ngang, mặt đầy chính khí, mặc thanh sam, đầu tóc buộc bằng thanh sắc ngọc đái, ấn đường rộng rãi, trông có phần giống Lâm Thái Hư. Tu sĩ này da như bạch ngọc, diện mạo tạo cho người ta cảm giác sáng bừng, linh khí hình thành bạch ngọc tiểu kiếm, là một đại tu sĩ Thiên Kiếm tông trấn thủ ở đấy.

"Vạn sư đệ, hiện tại chỉ biết có một đoạn linh thạch khoáng mạch súp đổ, không còn ai sống sót, chưa rõ tình hình cụ thể." Tu sĩ Thiên Kiếm tông đứng trên hoàng đồng đại thuyền, đội tử kim quan, linh khí ngưng thành một viên xích hồng sắc bảo châu bảo tu sĩ mặt như bạch ngọc.

"Sao hôm nay lắm biến cố, phun ra ngần này Viễn cổ lân thi thì thật dị thường, lẽ nào liên quan đến thượng cổ sinh vật mà thái thượng trưởng lão trấn áp xuất thế?" Thiên Kiếm tông đại tu sĩ mặc nguyệt bạch sắc ngô đồng diệp văn pháp y, lạnh lùng nhìn khe nứt phun trào sóng khí.

Ngần ấy Viễn cổ lân thi là chuyện chưa từng có, dù các đại tu sĩ Thiên Kiếm tông cũng rợn tóc gáy.

Cùng lúc, cả khe nứt hỗn loạn, tham khoáng tu sĩ và tu sĩ Thiên Kiếm kinh hoảng cực độ lao ra kinh hô, "Hình như có thứ gì đó mọc ra!"

"Ta thấy rồi, trời ạ, cái gì đấy!"

"Mộ bi... Trời đất, sao lại có mộ bi bay lên, chuyện gì hả?"

"Mau bảo họ lui đi, đừng đào trong Ma văn hung mạch nữa, không thì tất cả sẽ mất mạng ở đây..."

Thoáng sau tu sĩ tham khoáng và của Thiên Kiếm tông, các chân truyền đệ tử, cùng ba đại tu sĩ trên không đều rợn người.

Trong khe nứt còn có Viễn cổ lân thi liên tục phun ra rồi bốc cháy. Cát bụi thoáng tan đi, tu sĩ trên không đều thấy đoạn sụp đổ chừng mấy dặm, bên dưới tựa hồ là một hố sâu, trừ Viễn cổ lân thi phun ra từ đó thì còn một vật đen xì đang trồi lên.

Vật đen xì đó lại là một tấm bia mộ khổng lồ!

Tấm bia cao mấy chục trượng, rộng hơn mười trượng, dày vài trượng, phát ra hoang cổ khí tức thần bí, cực kỳ đáng sợ.

"Linh thạch khoáng mạch còn có huyền cơ này!"

"Lẽ nào chạm vào thượng cổ cấm chế!"

Ba đại tu sĩ Thiên Kiếm tông kinh hãi nhìn nhau, cùng trao đổi thông tin này. Khoáng mạch chìm xuống, bên dưới có hố sâu, nhưng bia mộ lại trồi lên, rõ ràng không vì địa mạch chấn động mà do cấm chế nào đó khiến nó hiện thế.

Bia mộ khổng lồ khiến tất cả chấn động, toát ra khí tức cực kỳ cổ quái, tứ phía còn có Viễn cổ lân thi bốc cháy, cực kỳ kinh rợn, thoáng sau, bia mộ đã thò lên khỏi mặt đất.

"Thái thượng trưởng lão!"

Cùng lúc, ba đại tu sĩ Thiên Kiếm tông đồng thời ngẩng lên cung kính, hắc quang chợt hạ xuống, dừng trước hoàng đồng đại thuyền, thân ảnh này là một đại tu sĩ mặc hắc sắc pháp y, mặt mày lạnh lùng chỉ hơn ba mươi tuổi nhưng nhãn thần vô cùng thương tang, linh khí ngưng thành hình thần linh cầm song kiếm.

Đại tu sĩ mặt mày lạnh lùng như khối huyền thiết này khí tức phi phàm, thôn thiên trấn địa, hơn xa ba Thiên Kiếm tông đại tu sĩ, rõ ràng là thái thượng trưởng lão Tiết Siêu Nhiên.

Tiết Siêu Nhiên có khí tức và uy áp còn hơn của mấy lão bất tử Huyền Phong môn, rõ ràng công pháp cùng thuật pháp trên cấp, tu sĩ Kim đơn tứ trọng bình thường không so được.

"Dừng thăm dò, tất cả lui khỏi khe nứt." Thiên Kiếm tông thái thượng trưởng lão vừa xuất hiện là hạ lệnh từ xa.

"Vạn Kiếm Tam, có chuyện gì?" Thiên Kiếm tông thái thượng trưởng lão không đổi sắc hỏi Kim đơn tu sĩ vấn đạo có thân ngoại linh khí ngưng thành bạch ngọc tiểu kiếm, khí vũ bất phàm. Y là nguyên hung hại chết cha mẹ Ngụy Tác - Vạn Kiếm Tam!

Vạn Kiếm Tam đáp ngay: "Một đoạn linh thạch khoáng mạch trong đó sụp đổ, rồi địa quật bay lên vật quỷ dị này."

"Mọi đệ tử Thiên Kiếm tông và tham khoáng tu sĩ lui khỏi khu vực số bảy, đừng hoảng loạn, không đêt tu sĩ nào thoát." Tiết Siêu Nhiên lạnh lùng hạ lệnh.

"Ầm!"

Thoáng sau, tình hình hoảng loạn bớt đi, hắc sắc cự bi nổi hẳn lên, dưới đáy hắc quang liễu nhiễu, nối liền một bình đài vuông vắn chừng trăm trượng.

Trên bình đài chất dày Viễn cổ lân thi.

"Cái quỷ quái gì nhỉ!"

"Quá giống bia mộ, trong đó mai táng ma vật kinh thiên hả?"

Thấy hắc sắc cự bi bay lên dần ổn định, tu sĩ trong khe nứt lại kinh hô.

Ma văn hung mạch này cả vòng ngoài cũng đã hai nghìn dặm, cực kỳ mênh mông, cách khe nứt đó một khe nứt là không trông thấy hắc sắc cự bi, nhưng tin tức đồn ra rằng phun trào nhiều Viễn cổ lân thi cùng bia mộ, tu sĩ ở các khe khác cũng liên tục rú lên.

"Thái thượng trưởng lão có nhận ra là gì không?" Ba Thiên Kiếm tông đại tu sĩ không dám đến gần hắc sắc cự bi và bình đài phía dưới, cả hai đều không có phù văn hay văn tự nên không thể tìm ra manh mối.

Lăng không đứng trước ba người, Tiết Siêu Nhiên mắt ánh thần quang, chưa kịp nói gì thì hắc sắc cự bi khước như đã phong hóa, xuất hiện vô số vết nứt nhỏ xíu.

Hắc sắc cự bi tan vỡ từ đỉnh trở xuống.

Từng mảnh vỡ rơi xuống ầm ầm.

"Cái gì đấy?"

Đột nhiên đại tu sĩ họ Triệu có thân ngoại linh khí ngưng thành hình lam sắc biên bức kinh hô.

Trong bia mộ vỡ xuất hiện hôi sắc quang hoa.

Có cảm giác như vầng trăng màu xám đen từ màn đêm mọc lên.

Keng. Bia mộ tan vỡ, một vật rơi xuống đống mảnh vỡ trên bình đài.

Hôi sắc quang hoa từ vật đó phát ra.

Là một hôi sắc tinh kim thủ trạc nhỏ xíu!

Cái vòng tay màu đen xám trông rất bình thường, nhưng có phù văn cổ kính toát lên khí tức cực kỳ viễn cổ! Linh quang ràn rạt!

Tiết Siêu Nhiên và ba đại tu sĩ Thiên Kiếm tông đều mắt ánh thần quang!

Cái vòng này rõ ràng là chí bảo phi thường, chỉ qua khí tức và linh quang là biết!

...

"Thật ra có chuyện gì?"

"Cái gì, linh thạch khoáng mạch tan vỡ, hắc sắc cự bi bay lên... Pháp bảo xuất thế?"

Trên không trung bên ngoài Ma văn hung mạch, trừ Mã Không Quần thì

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net