Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối
Hạ Thanh nặng nề mở mắt , thân nhiệt cô đã giảm , mang máng trong đầu , hình như .. đại ca vừa ở đây ? Lê thân ướt mồ hôi vào phòng tắm , ngâm mình trong bồn đến khi hết mỏi nhừ . Cô hồi phục rất nhanh , chỉ là vết thương trên eo còn chưa cắt chỉ , tắm cũng phải tránh nơi đó . Cô thay băng gạt , sấy tóc , chọn bừa 1 bộ váy trơn màu vani . Bước chân có hơi chậm đi xuống cầu thang dài , sảnh không có ai , phòng khách cũng không . 1 người làm đi đến :
- Kim , Bắc Tiên Sinh dặn cô dậy thì đến phòng ăn !
Cô gật đầu , rẽ vào mở cửa phòng ăn .
Bọn Hoa Tư đang ăn rất ngon lành , hừ , coi cô là không khí sao ? Cô đi đến ngồi vào ghế cạnh Bắc Tử .
- Không sao chứ ?
- Không hề gì !
- Tôi bảo em nhận phạt sao ?
- Phạt phải phạt , không cần đại ca bảo , em cũng sẽ tự giác đi !
1 câu này đầy khí thế khiến bọn Hoa Lư đang ăn cũng phải nhùn cô nể phục . 2 tên kia rất nhanh ăn xong bữa tối , hỏi han cô vài câu rồi lui ra ngoài . Trong phòng chỉ còn 2 người :
- Đại ca , lúc sáng anh đến phòng em sao ?
- Ừ !
- Hic , lại để anh nhìn thấy bộ dạng thê thảm .
Anh buông dĩa , nhẹ giọng :
- Em không những để tôi thấy , mà còn dày mặt bám víu lấy tôi !
Phụtttt ! Hạ Thanh sặc dữ dội :

- Em coi tôi như cục đá hạ nhiệt , chân tay cả người bám chặt tôi , vặn vẹo , nói nhảm đủ trò .
Mặt cô bây giờ đỏ đến mức muốn tìm cái lỗ để chui xuống :
- Việc này .. là thật sao ?
- Ừ!
- Anh nghiêm túc chứ ?
- Ừ!
- Đích thị là em làm sao ?
- Chứ tôi nhảy lên người em chắc ?
- Ách việc này .. em ăn xong .. đại ca từ từ dùng bữa ahh !
Trốn ,phải trốn , cô sao có thể làm ra việc mất mặt này ? Cô vừa định chạy đã bị anh bắt lại , lôi lại :
- Ngồi xuống !
- Đại ca , em ăn đủ rồi ah .. cho em về phòng !
- Ngồi !
- Đại ca à ..
- Em xác định muốn đi ?
Cô gật lia lịa .
Anh không nói gì , tay dùng sức kéo , cô lập tức ngã ngồi vào lòng anh .
- Đại ca , anh ..
1 tay anh ôm eo cô , tay vừa vặn xoa nhẹ vết thương :
- Còn đau không ?
- Hả ? À , còn 1 chút , anh mau bỏ em ..
Anh cướp lời :
- Ông bác sĩ già kia bảo em phải dưỡng thương , bảo tôi phải chiếu cố em . Cho nên chịu khó ngồi ăn đi !
- Đại ca , phương thức chiếu cố của anh ..
Mặt cô đỏ bây giờ đến cổ cũng đỏ nữa , căng hết cả người . Anh không nói gì , chỉ với tay bỏ rất nhiều đồ ăn vào đĩa , anh đưa dĩa lại miệng cô :
- Ăn !
- Em có thể tự..
Cô vừa mở miệng anh đã đưa thức ăn vào , hại cô nghẹn gần chết .Cô đưa mắt ai oán nhìn anh , mà mặt anh vẫn không cảm xúc .
- Được , đại ca muốn bồi em sao ? Em muốn ăn cái đó, cái đó , .. cái kia nữa ..
Cô nghĩ bụng sẽ hành anh gãy cả tay , thế nào đại ca hôm nay lại tốt bụng gắp đủ mọi món vào đĩa cho cô ? Anh đưa dĩa vào tay cô :
- Tốt , em muốn ăn nhiều như vậy tôi liền theo ý em , em ăn hết chỗ này !
Hả ? Cô nhìn dĩa đầy mà ngao ngán , vốn chỉ là chọn bừa , sao lại nhiều vậy chứ ?
- Đại ca , cho em xuống được không ? Ăn trong khi căng thẳng rất khó nuốt !
Anh mỉm cười trêu chọc :
- Sao lại căng thẳng ?
Cô im bặt , cúi gằm mặt , trời ơi mặt vừa nóng vừa đỏ ahhh . Tay hậm hực xiên mạnh đồ trong đĩa , ăn liên tục , phải ăn mới hết ngại ! Anh cười , quả nhiên làm cô nghe lời , bên dưới 1 tay xoa chỗ vết thương , tay còn lại vòng qua ôm eo cô .
- Này , đại ca anh làm gì ?
- Làm gì ? Tôi là đang đo eo em , sao lại gầy thế này ?
Cô buông dĩa :
- Đại ca à , anh đừng thấy tôi quá xinh đẹp mà có ý đồ ahh ? Anh chính là đang lơi dụng em đấy ?
A ? Cô lại dám phản kháng ?
- Em là thủ hạ của ai ?
- Của anh !
- Thủ hạ thì có là người của tôi không ?
- Tất nhiên !
- Vậy người của tôi , tôi có được dùng không ?
- Co..
Cô suýt nữa thì mắc lừa anh . Hừ , đại ca dạo này rất hay khi dễ cô ? Cô tức giận ném 1 quả nho vào miệng anh :
- Không cho đại ca nói nữa !
Cô lại cúi xuống ăn , anh thì thản nhiên ăn hết quả nho kia , môi con cười rất thỏa mãn .


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net