Chương 13: WEIRD

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kavin mơ màng tỉnh giấc vì cảm giác nhột nhạt ở ngực, trước mắt cậu một màn tối đen, chắc hẳn trời đã xập tối rồi.

"Ah..."

Kavin tỉnh táo nhận ra, đầu nhũ của mình đang bị gặp nhấm bởi con sói bị tinh trùng thượng não kia, cậu liền dùng toàn bộ lực vào tay, xách vành tai tên biến thái kia lên,

"Ái, ái, đau."

"Mày não chỉ có tinh trùng à?"

"Ah, ui ui, tao sai tao sai, ahhh, nhẹ tay, nhẹ tay thôi."

"Tao đói." - Kavin trút giận một lúc cũng buông tha cho cái tai của Thyme.

"Tới giờ ăn tối rồi, xuống ăn thôi."

Thyme ôm eo Kavin giúp cậu đi không quá khó coi, dù đã ngủ một giấc dài nhưng chân vẫn còn run rẩy. Cả hai như một couple mới cưới thong dong bước xuống nhà ăn liền bắt gặp ánh mắt sắc lẹm của Elise. Cả Kavin và Thyme đều đứng hình, vội vã tách nhau ra, nhưng do đột ngột mất đi điểm tựa, Kavin có phần hơi chao đảo, Thyme nhìn thấy liền vươn tay ra đỡ, nhưng cũng vội vã rút về. Kavin cố gồng gánh đứng vững, chắp tay chào,

"Con chào dì, lại đến làm phiền dì rồi."

"Dạo này hai đứa có vẻ thân thiết hơn nhỉ?"

Kavin và Thyme đồng loạt nhìn nhau, mồ hôi lạnh đã thấm ướt áo từ bao giờ, cảm giác áp lực này thật ngột ngạt. Đột nhiên cả hai sực nhớ ra, quần áo lúc nãy vứt ngổn ngang trước cửa, làn gió lạnh thổi qua gáy Kavin.

"Con thân với ai mẹ cũng quản nữa à? Kavin cũng không được?"

Kavin nghe lời nói của Thyme liền muốn đâm đầu đi chết luôn, tên này không biết trời cao đất dày là gì à; cậu liền đá chân ra hiệu. Thyme đau liền nhăn nhó, nhưng vẫn đối mắt với mẹ mình, hắn không muốn bị quản, người yêu quản đã đành, đây bạn cũng muốn quản; nhưng cũng không phải là bạn.

"Một câu hỏi thôi, sao lại căng thẳng thế?" - con trai phản ứng như thế, bà có hơi ngạc nhiên, nhưng rồi mỉm cười xoa dịu bầu không khí.

"Dì còn nhớ Kavin thích ăn chè đậu, hôm nay nhà bếp có làm đấy." Bà phất tay ra hiệu cho người hầu mang chè đậu lên, bát chè đậu vừa bắt mắt lại dậy mùi.

"Con cảm ơn, dì còn nhớ ạ."

"Lúc nhỏ ngày nào cũng sang đòi ăn chè đậu mà, sao dì quên được."

Không khí nhờ bát chè đậu mà đôi phần dịu xuống, Kavin cũng thả lỏng hơn, thầm nghĩ người hầu chắc là đã dọn dẹp trước khi phu nhân về, đúng là ngàn cân treo sợi tóc. Kavin bỏ qua mọi lo lắng, tập trung vào bát chè đậu, thức ăn chính là phương thuốc xoa dịu mọi lo âu mà. Elise ăn nửa bát thì rời bàn đi lên phòng, Thyme hướng mắt dõi theo mẹ, bà vẫn như bình thường, nhưng sao hắn lại cứ cảm giác có gì đó thay đổi. Kavin ăn uống no nê lại cảm thấy buồn ngủ, cậu là người thức rất giỏi; vì bay lắc trong một khoảng thời gian dài, thành thói quen. Nhưng hôm nay thật sự quá mệt, bị tên cầm thú kia hành tận mấy tiếng, vừa thức lại muốn ngủ, định nói xin phép ra về thì quản gia mang đến một bộ pijama.

"Phu nhân dặn tôi đưa đồ ngủ cho cậu."

Kavin hơi bất ngờ, nhưng cũng lập tức nhận bộ đồ trong tay quản gia, liếc nhìn tên kia đang khoanh tay dựa vào cửa với vẻ mặt nham hiểm.

"Mày giở trò đúng không?"

"Tao không hề làm gì cả." - Thyme nhún vai tỏ vẻ không liên quan gì đến mình, và đúng là không liên quan gì đến hắn cả, mẹ hắn đột nhiên lại thế, chính Thyme cũng không hiểu. Cả hai đều mang khúc mắc lớn trong lòng về thái độ của Elise, nhưng tuyệt nhiên không muốn nghĩ nhiều, người phụ nữ này quá thâm sâu, sau này nên cẩn thận một chút thì hơn.

Elise ngồi một mình trong phòng làm việc, chiếc bút đang xoay vòng trên từng đầu ngón tay, bà như đang hồi tưởng điều gì đó. Không gian tĩnh lặng bị tiếng chuông điện thoại phá vỡ, Elise nhìn vào màn hình, nhấc máy,

"Có thông tin gì không?"

"Có thưa phu nhân, tôi đã gửi toàn bộ thông tin thu thập được qua mail của bà."

Elise mở tập tin trên máy tính, ánh mắt sâu hun hút nhìn vào từng bức ảnh, tay chợt tạo thành nắm đấm,

"Tiếp tục điều tra, thu thập càng nhiều hình càng tốt."

Nói xong liền cúp máy, những hình ảnh trong quá khứ chợt ùa về, Elise với lấy cốc rượu, một hơi uống cạn. Rượu nồng làm cổ họng cay xè, nhưng nó giúp áp chế cảm giác cay sóng mũi. Tại sao dù đã cố gắng đến thế, bà vẫn không thể ngăn cản chuyện này xảy ra. Một ly, lại thêm một ly nữa, Elise để bóng tối và hơi men cứ thế nhấn chìm mình, chỉ có như vậy bà mới có được giấc ngủ ngon.

Cách vách là một khung cảnh hoàn toàn khác biệt, Kavin một lần nữa đi lòng vòng trong phòng chỉ với một chiếc khăn ngang hông; Thyme không nhịn được hỏi,

"Mày thế này nhiều lần là đang cố tình câu dẫn tao phải không?"

Kavin có phần khó hiểu, nhưng nhìn ánh mắt lang sói soi từng bộ phận trên cơ thể mình, từ đầu đến chân, thì liền hiểu ra.

"Mày đang ảo tưởng rồi đó, đây là thói quen của tao thôi."

"Lúc trước mày làm gì như thế?"

"Ai rồi cũng khác."

Kavin vớ lấy bộ đồ quay lại phòng tắm,

"Ới, sao mày không thay tại đây đi."

"Thay ở đó cho mày nhìn thì có phải mày lời quá rồi không."

Thyme bật cười, gì cũng thấy rồi, chỗ nào cũng liếm qua rồi, nhìn một chút thì lỗ lã gì chứ; nhưng chỉ là thầm nghĩ thôi, con thỏ bạo lực này không nên đùa giỡn ẩu.

"Phu nhân chưa ngủ ạ."

"Tôi vào ngay đây, đêm nay hơi khó ngủ một chút."

"Phu nhân uống tách trà gừng, sẽ thấy khá hơn đấy."

"Cám ơn chị Tan, chị cũng ngủ đi."

"Vâng."

Phu nhân Mei cầm tách trà gừng, tiếp tục nhìn về ánh trăng sáng trên cao, đêm đen dẫu có tối tăm đến đâu, ánh trăng cũng có thể soi sáng.

Một đêm mỗi người một giấc mơ, có người mơ ác mộng về quá khứ đau thương, có người hạnh phúc với thực tại, lại có người suy tính cho tương lai. Ngày mai lại là một cuộc chiến mới.

*Note: Phu nhân Mei chính là mẹ của Kavin nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net