Hồi Ba Mươi: C'est la vie (c)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
của cái ngày định mệnh đó. Bắt đầu từ ngày hôm ấy, cô không còn tham dự lễ lạc, tiệc tùng của đám bạn cũ, mà siêng năng đi nhà thờ và tìm hiểu Kinh Thánh, nhưng cô biểu cô vẫn chưa gầy dựng ̣được mối liên hệ mật thiết với Chúa. Cho tới một ngày, người cha vô thần của cô đi khám sức khỏe định kỳ và bị nhận kết quả mắc phải căn bịnh trầm kha, vì đây là chuyện cá nhân của cha nên cô mạn phép không nêu tên căn bịnh với cả lớp; các bác sĩ tiên liệu mạng sống của ông đã ngàn cân treo sợi tóc, xin gia đình hãy chuẩn bị tinh thần. Cô đã van nài Chúa xin hãy cứu cha mình. Và một phép lạ đã xảy ra, cha cô đã bình phục chỉ sau một đêm ngủ trong bệnh viện, căn bịnh trầm kha đã hoàn toàn biến mất, trước sự kinh hãi của đội ngũ bác sĩ đang làm việc tại đây, ai nấy không thể hiểu nổi tại sao những dấu hiệu thông báo căn bịnh đó trên cơ thể ông đã không còn nữa, trái lại toàn là những chỉ số thông báo cơ thể có sức khỏe rất tốt. Từ đó về sau, nguyên gia đình cô theo Chúa hết và cô hiện đang là cộng tác viên của một nhà thờ Tin Lành bên Hoa Kỳ. Cô đã ăn chay theo kiểu Mùa Chay, tức là kiêng ăn thịt và chỉ ăn một chút đồ biển, còn lại là đồ chay; xin nói thêm, cô không lập gia đình và quyết sống đời độc thân phụng sự Chúa và nhân loại.

Khi khoa học không chứng minh được sự mầu nhiệm đó, họ đổ cho hai chữ "kỳ tích" và một mực phủ nhận sự hiện diện của đức tin. Tôi tìm thấy sự mầu nhiệm nơi Phật, cô giáo Hoa Kỳ tìm thấy sự linh hiển nơi Chúa, cho nên đức tin của tôi và cô giáo rất vững.

Rất nhiều người chối bỏ đức tin và cười nhạo những ai có tín ngưỡng, nhưng hễ Trái Đất và nhân loại xảy ra chuyện gì thì họ lại ép Chúa, Phật, Thánh Allah phải đứng ra giải quyết và cứu rỗi; nếu không thực hiện như ý họ muốn, họ lại càng có cớ phỉ bảng tất cả các đức tin.

Trần Cảnh Chiêu lặng người nghe anh bạn bụi đời kể. Hương thơm của tô hủ tíu gõ đặc biệt cũng không đủ sức lôi kéo anh cầm đũa lên ăn.

- Tôi không thích cách khoa học cố gượng ép và giải thích mọi thứ theo ý mình. Nếu họ đã là nhà khoa học, thì xin hãy nhớ "Thuyết Tương Đối" của Albert Einstein. Ngay cả những thuyết của Albert Einstein cũng không phải cái nào cũng đúng đâu. 

Chàng pháp y nói một câu trước khi tắt máy để ăn cho hết tô hủ tíu gõ đặng còn tới nhà xác làm việc:

- Bây giờ tôi đã hiểu tại sao anh không bao giờ phủ nhận đức tin của ai hay ép buộc người nào tin vào Như Lai. 

- Tôi còn nhớ một bài Thánh Ca mang tên "Chính Chúa chọn con", gia đình cô giáo được Chúa chọn, còn tôi thì được Phật giác ngộ. Nhân duyên đến với đức tin của đôi bên khác nhau, hà cớ gì phải cưỡng cầu người khác phải tin và nghe theo Kinh và giáo lý của Đạo mình khi người ta chưa từng trải qua sự chứng nghiệm như mình?

- Rồi ăn lẹ đi con. Có ăn đùi gà không tao gắp cho?

- Dạ không, ông với anh đây ăn giùm con đi, con không thích ăn đùi gà lắm.

Ngoài trời mưa lất phất rơi, từng hạt mưa sa như châu ngọc, ông già Ba Tri là người mừng nhứt trong bọn vì khỏi phải tốn tiền nước tưới tiêu. Nam Kỳ có hai mùa: Mùa mưa và mùa nắng; Xuân - Hạ - Thu - Đông chỉ là những mùa tồn tại trên "danh nghĩa".

Trên đài đang phát bản tin thời sự trong nước, Lương Thái Anh và Phạm Đình Vân không có mặt trong bản tin tối nay. Vừa nhúng miếng thịt gà vào cháo, ông già Ba Tri vừa chỉ vô mặt của một tên tù nhân can tội tham nhũng:

- Nhất lé và tam hô có nhiều khi không phải do bẩm sinh, mà là do ứng xử tạo thành. Tức là nói chuyện liếc ngang liếc dọc riết thành ra mắt bị chinh, và chu miệng chửi rủa, quát tháo riết thành ra bị hô hoặc nhọn.

Phan Hoài Việt ăn được một cái bánh quẩy rồi đâm ra ngán nên Thương Hận "xu" luôn mấy cái còn lại. 

Có người lượm ve chai sống ở xóm trên vô xin đồ bỏ được ông già Ba Tri cho năm bịch cháo gỏi gà và đồ lòng gà kèm theo mấy cái bánh quẩy đem về. Ông còn nhắn ngày mốt nhớ lên xách dưa hấu về ăn cho mát. Tiễn chân người hàng xóm tới tận cây gòn phân chia ranh giới giữa hai xóm, ông mới quay gót về nhà; mưa vẫn nhè nhẹ bay.

Gã điên đang tán gẫu với hai người bạn:

- Nhiều lúc thấy người ta biểu làm cái này, không làm cái kia để sống lâu tôi thấy mắc cười.

Thương Hận cười hỏi:

- Tại sao?

Tuyết nhìn màn mưa giăng đầy ngoài song cửa sổ mà trả lời bâng quơ:

- Nhiều người theo Phật mà sợ đủ thứ: Vô sinh, Đẻ con bị dị tật, Chết yểu, Ung thư, Nghèo khổ,... Vì tôi tin vào Thuyết Luân Hồi - Nghiệp Quả nên đã từ rất lâu buông bỏ những nỗi sợ đó xuống.

Ông già Ba Tri dầm mưa dãi nắng nguyên ngày nên bị trúng gió, ăn lưng chén cháo nữa thì leo lên võng nằm. Nằm một hồi thấy không xong, ông nhờ mấy thằng bạn trẻ cạo gió giùm; chàng nhạc sĩ phong trần nhận lãnh "sắc lệnh" trên.

Gã điên đang trả lời anh thầy thất chí:

- Cũng có người ở gần độc tài riết rồi bị lây nhiễm luôn tư tưởng độc tài. Nói cụ tỷ như một số người ưa quy chụp LBGT là người xấu và đòi giết chết không tha; nghe luận điệu này có giống với cái nhóm ưa quy chụp họ là "Phản động" không ha?

Ngừng lại để uống hớp nước trà đặc, gã điên trình bày tiếp:

- Anh không thích, thậm chí ghét cay ghét đắng đi chăng nữa, anh cũng không nên đòi chém giết hay xử tội những ai mà anh không vừa mắt. Nhiều người khoái nói khích tướng tôi lắm, nhưng rất tiếc, tôi không quởn ngồi đó gây lộn với một người trên mạng xã hội. Hết.

Ông già ngứa miệng chen vô nêu quan điểm cá nhân:

- Nếu một chính trị gia chửi thề, ăn nói bỗ bã và dùng từ ngữ nặng nề, có hai trường hợp sẽ xảy ra: Với chính trị gia họ thích, họ sẽ khen người đó thật bộc trực, không màu mè đạo đức giả. Nhưng với người họ ghét, họ sẽ chửi người đó là quân mất dạy, đồ thất học và không xứng đáng đứng ở cương vị đó.

Thương Hận gật đầu:

- Một chính trị gia phải biết kiểm soát lời ăn tiếng nói của mình và chịu trách nhiệm từ ngôn từ cho đến hành động.

Phan Hoài Việt bấy giờ mới lên tiếng:

- Ăn nói bỗ bã và thô thiển không đáng khiển trách bằng việc ăn nói ngu dốt và nổ banh nhà lồng. Rất nên thông cảm cho một người chính trị gia có tài nhưng "xấu miệng" và không giỏi khống chế cảm xúc.

Gã điên dẫn chủ đề vấn đáp về "đơn vị cũ":

- Mình ghét ai thì đừng trở thành bản sao của kẻ đó, coi kỳ lắm. Giống như một người luôn lên án một đám người suốt ngày mở miệng ra là chém giết, chửi thề và ăn dơ ở bẩn; nhưng chính người đó lại nói, "Đ* má, tao mà gặp tụi nó ở đâu tao thề tao giết sạch hết" mỗi khi đề cập tới đám người đó.

Chàng nhạc sĩ và anh thầy ôm bụng cười ngặt nghẽo. Đây là lần đầu tiên họ chính tai nghe thấy ký giả Sương Tuyết chửi thề. Cái giọng đơn đớt vì phải miễn cưỡng nói câu mà bản thân không muốn thốt ra nghe mới mắc cười làm sao.

- Nếu mình để bản thân hành xử và ăn nói y chang đứa mình ghét thì coi như mình đã bị thua một trái rồi. 

Anh thầy giơ ngón cái, biểu thị sự đồng tình. Rồi anh phát biểu:

- Đừng để kẻ thù đồng hóa mình. 

Thương Hận gật đầu lia lịa. Đoạn hỏi:

- Nhiều người cho rằng anh là phường ngụy quân tử, cuội,... anh thấy sao?

Gã điên bật cười ha hả, và đáp:

- Rồi bị gán mấy câu "Đạo đức giả", "Phật online", "Kẻ nói đạo lý thường sống như...",... có làm mình lùn xuống miếng nào hay mất đi một năm tuổi thọ hay không, mà phải bận tâm tới nỗi bỏ thời giờ sống quý báu ra cãi lộn với một kẻ người dưng trên mạng xã hội? Đó là quyền tự do ngôn luận và tư tưởng của họ, và tôi cũng có quyền tự do ngôn luận và tư tưởng của tôi; tôi sẽ phản bác lại nếu lời bình phẩm của họ có thể gây tổn hại nghiêm trọng tới danh dự và công ăn việc làm của tôi, còn nếu đó chỉ là những lời bình phẩm thông thường trên mạng, tôi sẽ không xen vô. Muốn nói tôi Cuội, Hằng Nga, cây Đa hay Thỏ Ngọc đều được, tôi chẳng rảnh chứng minh bản thân với ai đâu.

Ông già Ba Tri che miệng mà ngáp ngắn ngáp dài. Cơn buồn ngủ do mấy viên thuốc Tây rủ đến đã nhận chìm ông vào giếng sâu mộng mị.

Chàng nhạc sĩ hỏi ý kiến của anh bạn ký giả:

- "Sử dụng" hay "Xử dụng" hả anh?

- Là "Sử dụng", trong Hán - Việt chữ "Sử" này có bộ Nhân đứng trước, còn nếu không có thì là chữ "Sử" trong "Lịch sử". Muốn kiểm chứng, hãy tìm đọc cuốn "Việt Nam tự điển" của hội "Khai Trí Tiến Đức".

Phan Hoài Việt hỏi anh về hai chữ mà mình đang thắc mắc, và nhận lại câu trả lời như vầy:

- Offline hay Online dịch ra thuần Việt hay Hán - Việt đều không đúng và sát nghĩa hết, ông bác đó khuyên tôi nên giữ nguyên gốc tiếng Anh. 

- Ông bác đó tên chi vậy anh?

- Ổng họ Võ. Không phải là cái người mà anh biết đâu. Nhờ người này mà tôi mới biết thêm chữ Nôm và sửa lỗi chính tả tiếng Việt.

- Có thể giới thiệu rõ hơn không?

- Ổng là kỹ sư đã về hưu, hiện đang sống ở tiểu bang Florida, Hoa Kỳ. Ngoài ngôi nhà riêng bự như biệt thự, ổng còn có mảnh vườn rất lớn trồng toàn những giống cây ăn trái thân thuộc của Việt Nam.

Có lẽ bị trời gầm đánh thức nên ông già Ba Tri vừa ngáp vừa hỏi:

- Cha, ở Mỹ mà mua được miếng vườn như tao thì chắc ông này phải giỏi lắm đa?

- Dạ, kỹ sư hẳn hòi mà ông.

- Nhiều đứa hổng thích nghe câu chuyện "Người Việt thành đạt ở Hoa Kỳ" đâu, tụi nó khoái nghe mấy cái tin người Việt vô gia cư và đói khổ bên đó hơn.

Thương Hận mời gã điên nói tiếp. Nhưng anh ta khoát tay từ chối, rồi viện cớ mỏi mắt nên thất lễ đi ngủ sớm.

- Tuyết mệt rồi.

Nghe anh thầy nói vậy, chàng nhạc sĩ sững người:

- Người điên cũng biết mệt hả?

- Và cũng biết buồn nữa.

Từ ngoài đồng không mông quạnh vọng vào bản "Đi từ đồng ruộng bao la" của ca - nhạc sĩ Duy Khánh, do tam ca Duy Khánh - Mai Hương - Hương Lan trình bày; trước đây bác song ca bài này với cô Hà Thanh. Không biết ai là chủ nhân của cái đài bỏ túi cổ lỗ sĩ đó.

- Tôi làm anh Tuyết buồn hả?

- Không, ảnh buồn ngủ. Mấy bữa rày phải ngồi viết truyện thay em gái thâu đêm nên giờ anh thèm ngủ lắm.

- Vậy anh nghĩ cụ Bùi Giáng có buồn không?

- Có, cho nên cụ mới mặc lớp áo Điên. Nhiều người không tin cụ điên, mà cho rằng cụ đã tự chuốc say mình trong cõi Thơ để quên đi con tạo xoay vần và "Lá đổ muôn chiều".

Thương Hận đọc tờ nhạc đang viết dở dang, rồi cất giọng phê bình:

- Trịnh Công Sơn đã mượn ý thơ của cụ để viết nhạc nhưng chỉ có một số bài đính kèm tên cụ, như "Nguyệt ca", "Còn hai con mắt",...

- Tắc kè bông đứng ở núi này

Dõi đôi mắt trông qua núi nọ

Tới chừng khi ở trên núi nọ

Lại thầm than, tiếc nhớ núi xưa

Ngâm xong bài thơ, ông già Ba Tri quay mặt vô vách ngủ tiếp.

Phan Hoài Việt đốt đèn dầu. Đợi ngọn lửa nhóm lên như ánh sao băng đêm mưa, anh thầy mới tắt hết đèn điện. Mưa vẫn rả rích rơi ngoài kia. Lẫn trong tiếng lửa lách tách vì thiêu thân hủy đời, giọng anh trầm thật trầm:

- Nếu anh làm nghề viết mà ai nói gì anh làm theo đó thì thôi anh bỏ nghề cho rồi. Cái mà anh Tuyết giữ gìn, là thế giới trong đầu ảnh, chớ không phải là đẹp lòng thiên hạ hay vừa mắt ai.

Thương Hận ngó qua cái võng, rồi ngó lên bộ ngựa, hai người điên kia đều đã ngủ say; chàng nhạc sĩ nhớ về bản tin tự tử của một người diễn viên nữ mà cảm thán nói:

- Trên thế giới này, lúc nào chẳng xảy ra hiện tượng tung hê cho đã rồi đạp người ta xuống đất. Đã biết nhân vô thập toàn thì hà cớ gì phải tôn sùng người dưng nước lã một cách mù quáng và thái quá, để rồi phải nhận lại thất vọng ê chề khi người ta phát biểu, hành động và sống không đúng ý mình, cũng như trái luân thường đạo lý?

Trời bỗng nghỉ làm mưa. Gió lạnh cũng bớt lùa những cơn rét vào gian nhà sau lắp cửa như cho có. Anh thầy và chàng nhạc sĩ rủ nhau đi thăm mảnh đất thấm đẫm phù sa và đầy rẫy cây lành - trái ngọt.

Đôi bạn loạng choạng bước trên những mô đất phân ranh giữa hai thửa ruộng. Sao nhiều và gần đến độ cảm tưởng với tay hái được từng vì xuống. Họ còn nhìn thấy một đàn đom đóm lập lòe bên hàng rào bông bụp của một ngôi nhà lợp mái ngói Âm - Dương. Đi ngang qua một lò bánh tráng đã đóng cửa vì ông chủ mất, họ chợt thấy chạnh lòng: Nghe đâu hồi còn sống, một tay ông chủ lo liệu việc làm bánh, bà chủ chỉ có việc phơi bánh lên liếp và đi bán, nên giờ ông mất đi rồi bà không sao cáng đáng nổi lò bánh tráng; từ đó mỗi mùa Tết bà con dưới đây vắng xấp bánh tráng của họ.

- Ông Tư dè sẻn từng đồng từng cắc nên không đi thăm thám sức khỏe định kỳ, thành thử ra bịnh phát bất thình lình thì không trở tay kịp, ông than mệt rồi "đi luôn".

Nghe anh thầy thất chí kể như vậy thì chàng nhạc sĩ cảm thấy rất buồn, anh dõi đôi mắt nhìn những vì sao hấp hối trên nền trời hừng đông rực rỡ như thể tìm kiếm câu trả lời về nhân tình thế thái ở đó. 

- Nhiều người trách bà Tư có phước mà không chịu hưởng, ngày nào cũng lôi chồng ra càm ràm, nhiếc móc, hoạnh họe... Giờ đây chăn đơn gối chiếc mới hối hận.

Căn nhà mà hai má con thím Bảy đang ở tắt đèn tối thui, cửa đóng then cài chắc chắn. Con nhỏ đã lên Sài Gòn vào khoảng mười hai giờ trưa hai bữa trước, nghe thím Bảy thuật lại thì nó cần phải ở trỏng mấy tuần để điều trị bịnh tình. 

- Anh Việt.

- Hửm?

- Nghe đâu cái chất gì có trong cuống rốn có thể chữa được bệnh ung thư.

Phan Hoài Việt bật cười:

- Anh hỏi lộn người rồi. Tôi đâu có phải bên Y Học đâu mà biết. 

Mải lo nói chuyện, hai người đi xuống khu xóm trên tự bao giờ. Nơi đây có một ngôi chùa mới cất khá lớn, là chùa của ni cô và sa-di nữ. Do không biết đường về nên họ quẹo lộn vô một con hẻm lạ hoắc lạ huơ. Thương Hận vốn đã quen với việc lang thang khắp nẻo Sài Gòn nên rất dạn dĩ trong chuyện "thám hiểm" những cung đường mới; chàng ta hối người bạn đồng hành mau theo mình đi sâu hơn.

Thương Hận ngứa miệng nên mở bài "Đoàn người lữ thứ" của nhạc sĩ Lam Phương do Thanh Phong ca lên nghe rồi hát nho nhỏ theo.

- Đa đi hia!

Anh chàng nhạc sĩ cụt hứng nên tắt nhạc. Anh quay qua hỏi người thầy Kiến Hòa:

- Khứa đó nói gì vậy anh?

- À, đây là tiếng Nam Kỳ cổ, có nghĩa là "Đi chỗ khác". Mèn đét ơi, giờ còn sót lại một người Nam Kỳ biết câu này.

Vì tò mò nên Thương Hận bước lại gần hàng rào và ghé mắt nhìn vào trong coi ai ở trỏng.

Té ra là con nhồng. Chắc sợ chủ bị ăn trộm nên nó mới cao giọng xua đuổi. Thương Hận đoán chừng nó khoảng bảy tuổi, do chú anh bán chim chóc nên anh có thể đoán được.

- Đa đi hia!

Sau hàng rào trà vọng ra tiếng mắng nhỏ của một ông cụ, con nhồng lập tức im phăng phắc. Nó cúi đầu rỉa bộ lông già xơ xác, dáng chừng như đang đánh trống lảng với chủ.

- Người ở ngoài kia nếu biết đờn ca tài tử thì vô đây hát đôi câu vọng cổ được không?

- ... Dạ, con không rành Cổ nhạc...

- ... thì hát Tân nhạc...

Thì ra ông cụ thời trẻ là một kép hát, vừa mới chập chững có tiếng thì hỡi ôi con Tạo xoay vần nhấn chìm hết bao công lao gầy dựng của cụ, khiến cụ phải bỏ nghề và lui vào bóng tối.

- Tại sao bây giờ không ai trở thành soạn giả cải lương giỏi à? - Cụ vừa cười vừa vuốt chòm râu bạc như cước. - Giờ ưa chuộng cái "mốt" chửi hay như hát, ai ăn nói bặt thiệp thì chê bôi đạo đức giả, lời ca và cách hành văn mà trau chuốt, trang trọng quá thì phê phán người ta màu mè, sáo rỗng và sến rện; biểu sao cải lương không chết dần chết mòn kia chớ?

Phan Hoài Việt xin được pha trà giùm. Ông cụ vui vẻ chịu liền, rồi chỉ đường cho anh thầy xuống nhà sau. Gian nhà sau vẫn bày trí y hệt kiểu cách thập niên Năm Mươi, với bộ xoong, nồi, quánh, chảo treo trên vách và bộ mâm đồng đặt trên bộ ván gõ. Cái sàn nước nằm cạnh con mương chuyển màu đen ngòm và nặng mùi vì nước thải sinh hoạt; hồi lên hỏi ông cụ mới hay trước đây có cây bần ngọt mọc sát mé mương, sau nước trong mương chết, nó cũng chết theo, thành ra ông mới chặt bỏ và sửa sang chỗ này thành sàn nước.

Ông cụ xẻ bánh Trung Thu nhưn thập cẩm ra đãi hai ngươi khách trẻ tuổi. Con trai ông thí cho ông già nó mấy hộp bánh cao sang rồi leo lên xe về đô thành với gia đình mẫu mực của nó.

Thương Hận khoe rằng bữa nay mình số hưởng, toàn được ăn món ngon và hợp khẩu vị. Nghe vậy, người kép hát già vuốt râu cười hề hà, chừng như rất vui với lời cảm thán của cậu nhạc sĩ đó.

- Nghe một vở cải lương hay có thể giúp mấy đứa học Sử và văn hóa Đàng Trong, cũng như nắm được lối đối nhân xử thế mà ông bà xưa thường làm khi giao tế.

"... Ai có thương con nước tràn bờ?

Con nước nhớ nguồn, con nước khóc than

Còn tôi ngẫm lại phận mình nên tủi buồn rưng rưng lệ... ớ..."

Do tuổi tác đã cao nên ông cụ không nhớ rõ lời, thành ra đắp chữ này thế chữ kia vô cho khớp điệu Nam Ai. Hai người trai trẻ vẫn cảm nhận được cái hay và mùi trong giọng hát của người đàn ông sắp sửa tròn trăm.

Thương Hận hỏi:

- Cụ có ái mộ ai không?

Cụ vỗ đùi một cái đét rồi cười hớn hở:

- Có chớ, anh Thành Được nè, anh Hùng Cường nè, anh La Thoại Tân nè,...

- Cụ ơi...

Thấy người trai có vóc dáng tiều tụy và khuôn mặt xương xương ngập ngừng mãi mà chẳng nói tròn câu, cụ giục:

- Nói phứt ra cho cụ nghe đi con.

- Con muốn nghe một bản nhạc yêu thích của cụ.

Cụ già nghiêng đầu nhìn anh thầy, rồi chỉ chỉ tay bâng quơ mấy cái trước khi đi lấy cái máy hát. Bài hát mang tên "Tình trăng Bến Hải" do nghệ sĩ Hùng Cường tự sáng tác và trình bày.

- Đây không phải là bản nhạc yêu thích của cụ, song cụ cho mấy đứa nghe đỡ trước khi nhớ ra tên bài hát

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net