5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù đang là giữa thu, nhưng những đợt gió Đông bắc đầu tiên đã bắt đầu xuất hiện và mang theo nó là những cơn mưa mau rét buốt. Ban đầu chỉ là những cơn mưa bé nhỏ sẽ biến mất chỉ sau vài giờ, nhưng giờ đây, chúng trở nên dẳng mãi không dứt từ ngày này sang ngày khác, khiến cho bầu trời lúc nào cũng âm u tối tăm không thể phân biệt được là ngày hay đêm.

- Trời cứ mưa suốt như thế này thật là chán. Nghe đi, những khớp xương của chị cứ kêu rôm rốp suốt, còn cơ thể thì cứ nhũn ra vì mệt mỏi do không được vận động thường xuyên.

" Không được vận động thường xuyên? KHÔNG ĐƯỢC VẬN ĐỘNG THƯỜNG XUYÊN?!" – Hàn Dạ nghiến răng nghiến lợi nghĩ thầm trong lòng, cây gậy gỗ trong tay cậu như được tiếp thêm lực, lập tức bổ nhào về phía sườn phải đang để trống của Echo.

Trước khi cây gậy chạm được vào cô, thì Echo đã kịp thụp người xuống né tránh, đồng thời vung chân nửa vòng gạt vào bàn chân trụ của Hàn Dạ khiến cậu mất thăng bằng té ngã lông lốc.

- Lần thứ 60 tròn chẵn chặn. Vậy là thêm một cái hôn nhẹ vào má trái.

Vốn Hàn Dạ đang nằm dưới đất thở hổn hển, nghe cô nói vậy thì vừa tức vừa thẹn, lại lập tức đứng dậy, nhặt lại cây gậy gỗ và lao vào cuộc chiến mới.

- Lần thứ 61...

Đúng lúc này, một tiếng mở cửa cành cạch phát ra từ phía sau lưng Hàn Dạ cùng với giọng nói trầm ấm của một bà lão già vang lên:

- Hai đứa, nghỉ tay tắm rửa chuẩn bị ăn cơm nào.

- Vâng ạ! – Echo hét lên hưng phấn.

Nói rồi, cô nhanh chóng kéo lê Hàn Dạ đang thở không ra hơi ngồi bệt dưới đất vào phòng tắm, chuẩn bị nước ấm rồi lấy ra một bộ quần áo mới cho Hàn Dạ và để vào bên cạnh tủ đựng khăn tắm.

- Nhanh lên nhé, chị nghe nói hôm nay bà sẽ làm món tôm hấp bia với cá đuối nướng gừng đấy. Chao ôi, chỉ ngửi mùi thơm là dãi chị đã sắp chảy thành sông rồi nè.

Còn không đợi Hàn Dạ lên tiếng, Echo đã nhanh chóng biến đi như một làn gió.

Dù không biết vì sao Hàn Dạ đổi ý mà đưa cả gia đình đi về hướng Đông, nhưng Echo chẳng quan tâm lắm vì theo cô, có hải sản ăn mỗi ngày là hạnh phúc rồi. Tuy nhiên do đến gần khu vực biển nên trời trở lạnh sớm hơn, mỗi ngày Echo lại phải mặc cho Hàn Dạ thêm một đống đồ để đảm bảo cậu không bị nhiễm lạnh mà lăn ra ốm lại.

Vô tình trong lúc tìm kiếm chỗ ở, bọn họ gặp được một đôi vợ chồng già tốt bụng vẫn còn sống sót và đồng ý để cho họ trọ ở nhà mình trong lúc những người khác đã đi theo quân đội vào sống ở căn cứ phía Đông.

Vào thời gian này, Echo cảm thấy mình là người bận rộn nhất trên thế giới, khi mỗi ngày phải dậy thật sớm theo ông ra biển lớn đánh bắt hải sản về, tối lại luyện tập với Hàn Dạ để tăng cường sức khỏe và khả năng tự vệ của cậu, lúc rảnh lại cùng Poppy đi tiêu diệt lũ zombie xung quanh và tìm xem có người nào còn sống mà vẫn bị kẹt lại ở đây không. Nhờ có Echo nên dù biển động cỡ nào, 2 ông cháu cũng có thể về đến đất liền an toàn mang theo thật nhiều thành quả.Mỗi lần như vậy, cô luôn xin ông một nửa số hải sản đánh bắt được thả vào trong không gian luôn nhận được cái gật đầu khoái trá cùng cái vỗ vai đau điếng từ ông.

- Thích lấy bao nhiêu thì lấy, giờ không có điện nên cũng chả bảo quản được nhiều. Mà cái ống năng lượng này của cháu hay nhỉ, một viên đá bé tẹo mà đi mấy ngày thuyền vẫn chẳng sao. Nếu mà nó có bán thì chắc ông cũng để tiền ra mua, tiện hơn dùng xăng không biết bao nhiêu lần.

Nghe ông nói thế, Echo bĩu môi đáp trả:

- Đấy là công nghệ tương lai đó ông, đương nhiên phải xịn hơn cái đống chất lỏng chết tiệt ấy rồi.

Chà, có trời mới biết cô ghét cái từ xăng đấy như thế nào.

Những chuyến ra khơi mở mang hiểu biết của cô lên rất nhiều, những cái vỏ óc, vỏ sò, những viên ngọc trai trắng bóng hay những tảng san hô chết be bé được cô đem về mỗi lần cũng khiến Hàn Dạ thích thú không ít. Hai người hay dành hàng giờ nghe ông bà kể những câu chuyện cổ tích hay truyền thuyết về các vị thần biển liên quan đến những thứ Echo đem về và chăm chú xem cách bà xuyên viên ngọc trai và vỏ sò một cách khéo léo thành những cái vòng tuyệt đẹp.

Đồ ăn ngon cùng với những viên tinh hạch và công cuộc luyện tập vất vả hàng ngày khiến cơ thể Hàn Dạ phổng phao lên nhanh chóng. Cậu cao lên nhiều, giờ đã đến ngực Echo, làn da thì trở nên căng bóng, hồng hào và khỏe mạnh ( tất nhiên không thể thiếu những vết bầm tím mà Echo gây ra cho cậu ), tóc cậu cũng đen nhánh chứ không còn vàng xơ xác như xưa và quan trọng nhất là cậu đã có thể đỡ và đánh trả được vài chiêu chứ không để bản thân bị ăn đập liên tục nữa.

Tuy không nói gì nhiều về Poppy nhưng Echo biết ông bà vẫn có chút sợ hãi chú ấy. Ngay từ lần đầu tiên thấy chú, bà đã giật mình suýt ngất xỉu còn ông thì vội vàng cầm lấy cái xẻng ở góc nhà để tự vệ. Mãi đến lúc thấy chú ngoan ngoãn để Echo vuốt ve thì họ mới từ từ bình tĩnh lại, mặc dù vậy để ông bà thoải mái, Echo đành ủy khuất Poppy và bảo em ấy ở ngoài săn tinh hạch suốt chứ không được bước chân vào nhà nữa. Bù lại, do số lượng tinh hạch mà em ấy đem về nhiều hơn và cũng chất lượng hơn nên chả mấy chốc em ấy đã trở lại cấp độ ban đầu. Echo nhờ dựa hơi đã lên đến trung kì cấp 3 còn Hàn Dạ mặc dù hấp thụ cũng khá nhiều tinh hạch nhưng vẫn chưa thấy có gì xảy ra.

- Đừng lo lắng quá, cơ thể em thay đổi nhiều như vậy chắc chắn là có dị năng. Chỉ là khả năng cao nó thuộc loại hiếm hoặc biến dị, khó kích phát sử dụng hơn những loại dị năng thông thường.

Thấy Hàn Dạ vẫn còn hơi cau mày thất vọng, Echo đành nói:

- Thôi, chị thấy khả năng tự vệ của em cũng khá lên rồi, ngày mai theo chị ra ngoài thực chiến với lũ zombie. Nếu may mắn thì dị năng của em sẽ tự động được kích phát trong tình huống khẩn cấp, còn nếu không thì cũng học được nhiều kinh nghiệm hơn.

.

.

.

- Cục cưng, cẩn thận phía sau kìa .

- Cục cưng phía trước đường hơi gồ ghề đó.

- Cháu xin ạ- Echo lấy túi bỏng ngô từ trong tay ông, cho cả nắm vào miệng nhồm nhoàm nhai rồi lại gân cổ hét - cố lên Hàn Dạ, sắp được 1 tiếng rồi.

Hiếm khi có một ngày trời không mưa, ông bà cùng Echo đang ngồi trên mái nhà, bọn họ ngắm Hàn Dạ đang chật vật tìm cách chém giết từng con zombie một. Khi trông thấy Hàn Dạ mặc dù vẫn còn chống cự được nhưng đang dần trở nên mệt mỏi, bà e dè hỏi Echo:

- Hay là thôi đi Echo, trông thằng bé có vẻ đuối sức rồi.

Bà còn chưa hỏi hết câu, thì ông đã lấy tay khum lại hình cái loa để ở trước miệng rồi gào lên:

- Giỏi lắm thằng nhóc, mau sút vỡ mồm chúng nó cho ông!

Rồi quay sang bà cằn nhằn:

- Bà chỉ được cái nhát gan quá đỗi, con bé đã bảo nếu nguy hiểm thì đã có ... ờ po... gì ấy nhỉ?

- Poppy ạ- Echo nói.

- Ừ nếu tình huống nguy hiểm thì đã có Poppy giúp đỡ. Trẻ tuổi thì phải xông pha nơi chiến trường chứ ai lại ru rú xó nhà cả ngày để cho đàn bà nuôi bao giờ.

- Đâu có ru rú xó nhà đâu, chỉ là xó xe thôi- Echo bĩu môi đáp trả- mà nếu muốn thì cháu để ra cả đời nuôi em ấy cũng được mà.

Ông nghẹn họng không nói nổi lên lời.

Bà thấy ông như vậy, thì phì cười:

- Cái con nhóc này, nếu mà cháu không nói 2 đưá là chị em thì ông bà còn tưởng Hàn Dạ là "cô dâu" nuôi từ nhỏ của cháu ấy chứ.

" Thì đúng là vậy mà, chỉ là em ấy không cho cháu nói thể thôi" – Echo thầm nghĩ, rồi cười khúc khích với bà, trong lúc ông đang đau khổ lầm bầm:

- Đúng là lũ đàn bà...

Chờ lúc Hàn Dạ đuối sức quỳ phịch xuống nền đường thở dốc, thì Poppy mới từ trong bụi cây xuất hiện, giải quyết nốt lũ zombie còn lại , rồi vác cậu phi người lên chỗ Echo đang đứng.

- Chà, chà, làm tốt lắm nhóc- Echo xoa đầu Hàn Dạ.

- Còn trên cả tốt ấy chứ- ông lấy tay vỗ mạnh vào vai cậu- Cái lúc mà nhóc cầm cái gậy bóng chày cũ của ta rồi đập vào mõm con zombie khiến nó trệch cả khớp hàm , cảnh đấy hay nhất cả tập phim!

- Đâu có, lúc em ấy head shot con zombie mặc đồ y tá gợi cảm ấy mới hay nhất!- Echo phản bác- mà sao lại có y tá gợi cảm ở đây nhỉ? Con nhớ bệnh viện ở tít trong thành phố cơ mà.

- Ôi dào, thú vui mãnh liệt của người lớn, bọn bay chưa đủ tuổi biết đâu.- Ông phẩy tay- Tiện lúc đang rảnh, 2 đứa có muốn mở tiệc đồ nướng với ông bà không?

Echo nghe thấy cụm từ tiệc đồ nướng thì cười tít mắt quay sang ôm chầm lấy ông bà, khiến ông lại cười ha hả từng cơn một cách khoái trá, còn bà vừa mỉm cười vừa đỡ lấy Hàn Dạ đang lủng lẳng từ trên tay Poppy.

- Thằng bé mệt quá ngủ thiếp rồi...

"Hàn Dạ chỉ có khi ngủ là dễ thương nhất"- Echo vừa thì thầm vừa tranh thủ bẹo má Hàn Dạ mấy cái – "Khi em ấy thức thì cái mồm thật là chẳng thể ưa nổi.."

" Nhưng mà nhóc biết không? Mỗi ngày, cái cách mà nhóc cố gắng trở nên mạnh mẽ ấy khiến chị lại càng thích nhóc nhiều hơn nữa"

" ngủ ngon và mơ những giấc mơ đẹp nhé, hoàng tử bé của chị"

#

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net