Chương 3 Chung giường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by tytydauphu on wattpad

Dư âm vang vọng trên hành lang tĩnh mịch.

Ngô Trăn dừng lại một chút rồi mới coi như không có chuyện gì xảy ra, mở cửa.

Hạ Tư Gia nghe thấy tiếng động, quay lại nhìn thì thấy Ngô Trăn và Lục Hinh cùng đi vào. Dù bị bắt tại trận nhưng cậu cũng không xấu hổ, nói thêm mấy câu nữa mới cúp máy, quay sang cười ngoan ngoãn với Lục Hinh, "Chị."

Trước mặt Ngô Trăn nên Lục Hinh không tiện nói gì, chỉ nhìn cậu cảnh cáo, hỏi: "Đỡ hơn chưa?"

"Tốt hơn nhiều rồi."

Lục Hinh nhấc chiếc túi nilon đang treo trên ngón tay của cô: "Anh Ngô mua thuốc cho cậu, nếu thấy chưa ổn thì thì uống vào." Hạ Tư Gia nhìn sang Ngô Trăn, mỉm cười lịch sự.

"Được rồi, mau ăn tối đi, chị đã đặc biệt đến nhà hàng mua cho cậu đây." Lục Hinh hối thúc.

"Chị ăn chưa?"

"Ăn rồi", Lục Hinh nhìn cậu một lát, nhắc nhở: "Chú ý kiểm soát lượng thức ăn. Đoàn phim yêu cầu cậu giảm 5kg, còn 1 chút nữa đúng không?"

Hạ Tư Gia không coi là chuyện to tát, chỉ còn 1kg nữa, căn bản không thấy rõ. "Vậy tôi đi rửa mặt trước."
  
Nhân lúc cậu vào phòng tắm, Lục Hinh xếp từng hộp đồ ăn ra, ngay cả nắp cũng mở sẵn, chăm sóc y như giúp việc chuyên nghiệp. Ngô Trăn ngồi im lặng bên giường, khóe môi hơi nhếch lên khó có thể thấy rõ, nhưng trong mắt không có ý cười.

Chờ Hạ Tư Gia rửa mặt xong, ngồi xuống bàn sát tường, Lục Hinh kể lại cô vừa thấy Mai Khánh ở khách sạn, diễn viên quốc dân mà họ đã gặp ở Nhật Bản.
  
Mai Khánh chỉ mới đàm phán hợp đồng với đoàn phim 《 Chơi Cổ 》 vào tuần trước, ông sẽ dùng thân phận "xuất chúng" của mình đóng một vai phụ quan trọng trong bộ phim.

Hạ Tư Gia cầm thìa ăn cháo. "Mai lão bay cùng chuyến với chúng ta sao? Hôm nay không thấy ông ấy nhỉ."

"Họ đã đến trước 2 ngày."

Hóa ra Mai Khánh hồi trẻ từng là một người lính, có kinh nghiệm ở Tây Tạng. Ông vốn định gặp những đồng đội cũ ở Thành phố K trước rồi đến Tashkurgan, nhưng đúng lúc đường bị chặn.

"Chúng ta có hẹn với Mai Lão vào sáng mai, 6 giờ, đừng dậy muộn." Lục Hinh dặn dò xong, cảm ơn Ngô Trăn lần nữa rồi mới rời đi.

Ngay khi cô rời đi, Hạ Tư Gia đặt thìa xuống, anh không cảm thấy thèm ăn, huống hồ đồ ăn cũng không hợp khẩu vị.

Phòng không có cửa sổ, và mùi nấm mốc hòa với mùi thức ăn hơi kinh tởm, nhưng Hạ Tư Gia không muốn dọn dẹp, chỉ lấy mở điện thoại lên rồi đăng nhập vào tài khoản Weibo phụ.

Trang chủ luôn sống động bất kể lúc nào, Hạ Tư Gia thấy mấy fan lớn của mình share trailer show thực tế.

Nghĩ về những gì đã xảy ra ngày hôm đó, cậu quay sang nhìn Ngô Trăn, đối phương cũng đang dựa vào giường nghịch di động, một bên tai còn đeo tai nghe.

"Không muốn ăn à?" Ngô Trăn như cảm giác được ngước mắt lên nhìn.

Hạ Tư Gia không ngờ đối phương nhạy cảm như vậy, ngốc ngốc gật đầu.

"Vậy thì vứt đi, phòng không được thông gió."

Hạ Tư Gia sững sờ vì trong giọng nói nhàn nhạt dễ nghe đó mang chút ý ghét bỏ, cậu đáp lại với khuôn mặt lạnh lùng: "Tôi sẽ biết vứt sau."

Ngô Trăn đột nhiên mỉm cười, đứng dậy đi đến chỗ cậu, anh dọn bàn trước ánh mắt ngạc nhiên của Hạ Tư Gia, mang theo túi rác và nói rằng, "Tôi đi hút điếu thuốc, cậu Hạ cứ tự nhiên."

Chênh lệch nhiệt độ ngày đêm ở thành phố K rất lớn, Ngô Trăn mặc áo khoác đứng trên sân thượng.

Giữa khói thuốc lượn lờ, anh nhìn bầu trời đầy sao trên cao nguyên, nhận cuộc gọi từ người đại diện.

"Này?"

Một giọng nói thô lỗ vang lên trong tai nghe, "Hôm nay thuận lợi không?"

"Núi bị chặn, anh không biết sao?"

Bên kia im lặng mấy giây, "Nghe A Thủy nói cậu ở cùng một phòng với Hạ Tư Gia."

"Ừm."

"Anh thấy cậu ta thế nào?"
 
Ngô Trăn thở ra một hơi thuốc, mỉm cười lặng lẽ "Ý anh là gì?"

Người đại diện bị hỏi ngược lại, sau một lúc mới nói, "Vì sao lại đề cử cậu ta diễn 《Chơi cổ》?"

"Hình như tôi đã trả lời câu hỏi này của anh rồi. Anh trai cậu ấy là bạn cùng lớp của tôi ở Anh, cậu ấy nhờ tôi."

"Sao tôi lại không biết cậu dễ nhờ như vậy nhỉ?"
  
"Vậy anh cho là thế nào?"
  
"Hạ Tư Gia có khen chê lẫn lộn, nhưng có một điều người khác phải công nhận, cậu ta rất đẹp trai."

"Nên?"

Người đại diện không còn kiên nhẫn để lòng vòng nữa, nói thẳng:

"Tôi là người dẫn dắt cậu, chẳng lẽ tôi còn không biết cậu thích kiểu người nào hay sao? Nhưng Hạ Tư Gia thì không được, cậu ta vào vòng giải trí hoàn toàn chỉ để chơi đùa. Lúc trước cậu ta đắc tội với Trần tổng của giải trí Tinh Dương, công ty đó vẫn ủng hộ cậu ta như thường."
  
"Người có thể không thèm để ý quy tắc như cậu ta, một khi để ý cậu, chắc chắn sẽ công khai chuyện của hai người, cậu có tin không?"

Hắn nói chân thành như vậy, nhưng chỉ nghe thấy mấy tiếng cười của Ngô Trăn.

"Tôi không đùa cậu đâu!"

"Ừm, tôi chỉ bất ngờ vì anh tự tin vào tôi như vậy. Hạ Tư Gia là thẳng nam. Hơn nữa," Ngô Trăn mỉm cười. "Tôi cũng không có hứng hầu hạ thiếu giá. Tôi đề cử vì cậu ta phù hợp với nhân vật, thế thôi. "
  
Cúp điện thoại, Ngô Trăn kéo chặt áo khoác, đứng trong gió lạnh một lúc. Ánh trăng chồng trên vai anh, phủ lên một tầng ánh sáng nhàn nhạt.

Đợi đến khi mùi khói gần như biến mất, Ngô Trăn mới quay người xuống cầu thang.

Vừa bước vào phòng, anh đã nghe thấy tiếng hét từ phòng tắm.

Ngô Trăn bước tới gõ cửa. "Có chuyện gì vậy?"

Không ai đáp lại từ bên trong. Lúc Ngô Trăn định nâng tay lên gõ một lần nữa, cánh cửa đột nhiên mở ra.

Hạ Tư Gia thò đầu ra từ phía sau cánh cửa, trên đầu đầy bọt, cậu nheo mắt run run nói: "Tôi mới tắm được một nửa thì hết nước nóng!"

"Cậu lấy khăn quấn đầu lại trước, mặc áo tắm lên giường chờ đi." Ngô Trăn vừa nói vừa lấy ra một cái áo tắm dày từ trong vali nhỏ, đưa cho Hạ Tư Gia, "Tôi xuống dưới hỏi một chút."

Ngô Trăn quay lại rất nhanh, trong tay còn cầm theo hai phích nước sôi cùng một cái chậu nhựa.

Thấy Hạ Tư Gia mắc áo tắm của anh đang co ro trong chăn, Ngô Trăn khẽ cười: "Chắc là bình nóng lạnh bị hỏng, cậu pha ít nước nóng tắm tạm đi, đây là chậu mới."

Từ bé đến giờ Hạ Tư Gia chưa từng dùng nước tròn phích để tắm bao giờ cả. Cậu không cam lòng hỏi:" Anh đùa sao? "

Nụ cười của Ngô Trăn không thay đổi, "cậu Hạ có thể không dùng."

Hạ Tư Gia nghẹn họng, buồn bực nhảy xuống giường, giật lấy phích nước sôi và chậu quay lại phòng tắm.

Nhanh chóng tắm cho xong, tay chân Hạ Tư Gia vẫn lạnh lẽo, gần như là chạy vào chăn, tiện tay trả áo tắm cho Ngô Trăn.

Cậu đang định nằm xuống, Ngô Trăn đột nhiên lên tiếng: "Không sấy khô tóc sẽ dễ bị cảm."

Hạ Tư Gia khựng lại, thấy Ngô Trăn dùng ánh mắt ra hiệu về phía máy sấy đã cắm sẵn trên tủ đầu giường, "Tôi mượn."

Sau một lát do dự, Hạ Tư Gia cầm máy sấy, trước khi nhấn nút, nói: "Để lại cho anh một phích nước."

Ngô Trăn hơi bất ngờ, mỉm cười nói: "Cảm ơn"

Hạ Tư Gia sấy khô tóc xong, Ngô Trăn vẫn đang ở trong phòng tắm.

Thực ra ngủ cả một buổi chiều, Hạ Tư Gia không cảm thấy buồn ngủ nữa, nhưng ngày mai phải dậy sớm, cậu chỉ có thể ép mình nhắm mắt.

Đang ủ giấc ngủ, cửa phòng tắm mở ra, Hạ Tư Gia không mở mắt, chỉ nghe thấy tiếng đi lại thật khẽ của Ngô Trăn, cảm giác nửa giường còn lại lún xuống.

Ngô Trăn nằm ngay bên cạnh cậu.

Giường đơn rất hẹp, bọn họ chỉ có thể cùng chen chúc.

Trong ký ức của Hạ Tư Gia, cậu chưa bao giờ ngủ gần một người đàn ông trưởng thành nào như vậy, nhất thời cảm thấy rất kỳ quái, thậm chí còn có cảm giác ngột ngạt khó tả, vì vậy vô thức duỗi thẳng sống lưng.

"Tách--"

Đèn tắt.

Hạ Tư Gia đột nhiên quay đầu, theo ánh trăng nhạt đánh giá Ngô Trăn.

Ngô Trăn chống người lên, nhìn xuống cậu: "Sao vậy?"

"Không sao cả."

Ngô Trăn khẽ mỉm cười, nằm ngửa ra, "Ngủ ngon."

Tất cả đều yên tĩnh, không biết qua bao lâu, Hạ Tư Gia cuối cùng cũng ngủ.

Khi cậu bị đồng hồ báo thức đánh thức, thời gian hiển thị 5:48 sáng.

Hạ Tư Gia giật mình chồm dậy, phát hiện một chút ánh sáng trong phòng, Ngô Trăn đã mặc quần áo tử tế ngồi bên bàn, tay cầm một chén sứ.

"Sao anh không gọi tôi?" Hạ Tư Gia vẫn mang cái đầu rối như ổ gà, cây ngay không sợ chết đứng chất vấn.

Mặt Ngô Trăn không mang chút vẻ tội lỗi nào, hỏi ngược lại: "Không phải cậu đã đặt báo thức rồi sao? Kêu 3 lần cũng không đánh thức được cậu."

Trong lòng Hạ Tư Gia đã bốc hỏa, nhưng thời gian gấp gáp, cậu không thể làm gì khác hơn là xỏ giày vọt vào phòng tắm, lại nghe thấy Ngô Trăn không chút hoang mang nói: "Tài xế thông báo 7 giờ mới lên được núi, không cần vội."

"... Đậu!"

Mới sáng sớm Hạ Tư Gia đã bị tức đến no bụng, cơm cũng không ăn mấy miếng, sau khi lên xe trầm mặt không nói một lời, dù ai bắt chuyện cậu cũng không đáp.

Lục Hinh chỉ nghĩ cậu bực vì dậy sớm, mở notebook bắt đầu làm việc. Sửa xong ppt(power point), cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên kinh ngạc: "Sao lại có tuyết rồi, sẽ không chặn đường núi nữa chứ?"

Tài xế động viên bằng giọng nói đậm tiếng địa phương: "Chúng ta đã lên núi, chặn núi cũng không lo, nhưng có thể sẽ kẹt xe."

Một câu thành tiên tri.

Vốn qua núi chỉ cần 2 tiếng rưỡi, nhưng tới giữa trưa, ô tô vẫn kẹt cứng ở giữa sườn núi. Đường đi uốn khúc theo thế núi, ngoài cửa sổ một bên là vách núi, bên còn lại là tuyết trắng.

Hạ Tư Gia tỉnh dậy, thấy chiếc xe không hề di chuyển được 10 phút, đơn giản xuống hóng gió một chút.
  
Đẩy cửa xe ra, gió rét xuyên thẳng vào khe hở cổ áo. Nếu không có mặt trời trên núi Chiết Đa, dù đã vào tháng Năm có lẽ nhiệt độ cũng chỉ có mấy độ.
  
Hạ Tư Gia kéo khóa áo khoác lên thật cao, nhìn núi tuyết tráng lệ dưới sắc trời ảm đạm, có thể thấy cờ cầu nguyện Lungta(1) tung bay trong gió tuyết ở nơi xa.

(1) Cờ cầu nguyện Lungta: ở Tây Tạng, cờ cầu nguyện nhiều màu được treo trên đỉnh núi, ven sông, đường, đền thờ và những nơi mà họ coi là hào quang có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi, những lá cờ này được in kinh Phật giáo, cầu nguyện mang những ân phước, điều tốt lành đến với chúng sinh.

Cậu đi tới ven đường ngồi xổm xuống, thọc tay vào tuyết, muốn đắp một người tuyết.

Lúc này, cậu nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân.

Hạ Tư Gia quay đầu lại thì thấy Ngô Trăn mặc áo khoác đen, trên vai đối phương dính một ít tuyết, biểu tình có vẻ đang cố nhịn cười, "Trên núi tuyết dễ bị kẹt xe, 7-8 tiếng là chuyện thường, tài xế cũng không quá để ý, một khi vấn đề sinh lý không nhịn được..."

Hạ Tư Gia cứng người, có dự cảm không lành.

"Bọn họ sẽ tiểu vào tuyết ven đường."

Hạ Tư Gia đứng bật dậy, trước mắt đột nhiên tối sầm, người cũng chao đảo.

Ngô Trăn nhanh chóng đỡ lấy cậu, chờ cậu đứng vững vàng mới buông tay, "Cậu tin thật sao? Tuyết trên núi tan bất cứ lúc nào, đã sớm được thay bằng tuyết mới."

Hạ Tư Gia không biết Ngô Trăn nói thật hay đùa, cậu cũng không muốn biết, thấp giọng chửi một câu "Có bệnh", đẩy Ngô Trăn ra, quay lại trong xe.

Lúc cậu đang ra sức dùng khăn ướt lau tay, có tiếng gõ cửa sổ xe, thấy là trợ lý A Thủy của Ngô Trăn, Hạ Tư Gia do dự một lát rồi nhấn hạ cửa sổ, lạnh lùng hỏi: "Có chuyện gì?"

A Thủy sốt sắng đưa ra một cái bình nhỏ, "Anh Ngô Trăn bảo tôi đưa gel rửa tay khô cho anh, còn có..." Cô móc từ trong túi ra mấy viên socola hình trái tim, "Anh ấy nói hình như anh bị tụt huyết áp."

Tác giả có điều muốn nói:

Hôm qua, nhiều bạn đã hỏi liệu họ có đang yêu thầm không, một số bạn còn nói rằng họ không thích cuộc sống độc thân nữa. Vậy nên tôi phải nhấn mạnh lại lần nữa, truyện này là [thận] đi trước tim theo sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net