Q2. Chương 82 - Phố đêm nhộn nhịp rất dễ lạc nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rằm tháng tư trăng sáng vằng vặc, kinh thành Thăng Long rộn ràng, tấp nập như ban ngày, người người, nhà nhà đều đổ ra đường ăn mừng tiết tháng ba nồm ẩm, lạnh giá đã đi qua. Ở khu đất trống xa xa, người dân dựng một rạp nhỏ để cho các liền anh, liền chị hát đối giao lưu, bên cạnh đó là những sạp rượu nhỏ vách lá dành cho văn nhân, mặc sĩ ngâm thơ, đối ẩm. Ta cùng người nhà là phường con buôn ,chữ nghĩa trước nay chỉ đủ để viết khế ước, tính toán tiền nên đương nhiên dị ứng nhất văn thơ bay bổng, không hẹn mà cả nhà cùng đồng lòng chỉ la cà trong phố chợ đông đúc.

Phố chợ ở kinh thành chia là hai khu, từ bờ đê kéo tới phụ cận ba mươi sáu phố phường chính là khu vực dành cho dân thường, khu vực quanh hồ Lục Thủy lại dành riêng cho vương tôn, quý tộc.

Ngày trước, khi ta còn đứng đầu Bách Nguyệt hội, ta đã đi mấy khu phố Hàng Ngang, Hàng Đào tới mòn gót, sơn hào hải vị gì cũng không còn hiếm lạ, bây giờ đâm ra lại yêu thích vô cùng đồ ăn vặt ở khu dân thường này. Vừa ra khỏi cửa, ta lập tức kéo Chi thị và nhóc Lân dạo hết một vòng các loại bánh nếp, bánh gio, bánh đúc, bánh tẻ, bánh rán đường, bánh đa vừng, bánh đa kê, bánh phồng tôm, khoai nướng, ngô nướng, cá nướng, ếch nướng, chim sẻ nướng. Bữa tối nay, vì có Trần Khánh Toàn mặt dày ăn chực mà ta mới chỉ no được nửa cái bụng, bây giờ nhìn thấy đồ ăn là dạ dày liền kiến nghị. Ta kéo Chi thị đóng vai một đôi vợ chồng dẫn theo con trai nhỏ là nhóc Lâm vui vẻ la cà, ăn uống cho tới miệng mồm bóng nhẫy, dạ dày căng chặt mới thoải mái xoa bụng quay lại tìm Linh thị và vợ chồng Mạc Trung.

Không ngờ tới, ngày thường Linh thị theo ta một bước không rời lúc này lại đang trầm mặc nói chuyện gì đó với Trần Khánh Toàn. Đại mỹ nhân thì vẫn mang nụ cười rực rỡ hại nước hại dân trong khi đó Linh thị lạ mang vẻ mặt khó ở như bị muỗi đốt. Thấy bọn ta hướng về phía ấy, Linh thị liền nhanh chân chạy tới đứng phía sau lưng ta, Trần Khánh Toàn liền bật cười vui vẻ ghé người thì thầm.

"Hiếm khi mới thấy tiểu thư vui vẻ như vậy. Không biết phố chợ hôm nay có gì hiếm lạ lại có thể khiến nàng cao hứng đến thế?"

Ta phẩy tay đáp lời hắn.

"Công tử quá lời rồi, ta chỉ là một thương nhân nhỏ, nào đã có cơ hội được xem phố chợ đông đúc nhường này, đương nhiên là muốn nếm thử mỗi món ăn một chút rồi. Lại nói, công tử không vội vàng trở về hay sao? Phố chợ là chốn thị phi, vẻ ngoài của ngài lại thu hút như vậy, cẩn thận có kẻ nảy sinh ý đồ cướp sắc."

Đại mỹ nhân nghe ta nói liền phá ra cười, hàm răng trắng sáng khiến mấy chục cô bé đang tuổi trăng rằm bên cạnh ôm tim rụng rời chân tay. Hắn nháy mắt dùng quạt che nửa mặt đáp.

"Người ngoài nghĩ sao tại hạ không có cách nào kiểm soát, nhưng quan trọng là người trong lòng nghĩ thế nào thôi."

Người ta thường nói anh hùng không qua nổi ái mỹ nhân, ta nghĩ cổ nhân nên miêu tả đúng chi tiết là lòng anh hùng không thắng nổi ánh mắt của mỹ nhân thì đúng hơn. Quả nhiên mỹ nhân đã dụng tâm thì chỉ một ánh mắt cũng đủ khiến người quân tử rụng rời chân tay. Trần Khánh Toàn liếc mắt một cái, chân tay ta lập tức run lên lập cập, vội vàng quay sang Linh thị đánh trống lảng.

"Hôm nay em vất vả nhiều rồi, bữa tối lại chẳng ăn được bao nhiêu, đằng kia có hàng gà nướng nghe mùi đã thấy ngon, đi nếm thử nào."

Ta vừa kéo Linh thị đi, bên cạnh liền có tiếng xì xào.

"Vị lão gia này thật là chuột sa chĩnh gạo mà không biết hưởng. VỊ công tử kia nhìn qua đã thấy là người giàu có, vẻ ngoài lại còn xuất chúng như vậy. Tiểu nữ nhà ông ta cũng chẳng phải loại sắc nước hương trời, dựa vào đâu mà làm cao?"

Ta giật mình nghĩ lại bây giờ mình đang đóng vai một phú hộ vậy thì đám người này đương nhiên là bàn tán không hay về Linh thị. Ta đây đã quen bị người đời chỉ trỏ, nếu họ nói lời này về ta thì ta sẽ chẳng thèm để ý, nhưng bọn hắn lại bàn chuyện về Linh thị. Tỳ nữ này được ta nuôi lớn, dạy dỗ từng li từng tý, khác nào chị em, nghe bọn họ bàn về nàng ấy, lòng ta liền nóng lên. Ta liền xắn tay áo lao về phía người vừa nói trợn mắt mắng.

"Này mụ già lắm điều, vuốt mặt thì phải nể mũi nhé, có xì xào bàn tán về khuê nữ nhà ai thì cũng phải xem có người thân của nàng ở đó hay không. Con gái này là hòn ngọc quý của nhà ta, nam nhân để mắt tới nàng thì phải qua ý kiến của lão đây nhé. Lại nói bà dựa vào đâu mà chê bai con gái của ta không phải sắc nước hương trời? Rửa mắt nhìn lại đi. Khuê nữ nhà bà ở đâu mang ra đây xem nào, có xinh đẹp bằng khuê nữ nhà ta hay không mà dám mở mồm xúc xiểm. "

Ta xắn tay áo mắng chửi tới nước miếng tung bay, Linh thị và Chi thị mỗi người một tay dùng hết sức mới lôi ta ra khỏi đám đông ấy. Trần Khánh Toàn thì lại đủng đỉnh đi theo, thậm chí còn quay lại nhìn mụ già kia nháy mắt một cái. Nhìn dánh vẻ gợi đòn ấy của hắn, ta không quản nổi miệng mình buông lời mỉa mai.

"Linh thị, Chi thị nhìn xem, hai đứa phải nhớ nam nhân trên đời này là loại người không đáng tin nhất, thà dựa vào chính mình chứ nhất định đừng dựa dẫm vào nam nhân."

Trần Khánh Toàn nghe ta nói kháy không những không giận lại còn che quạt ghé vào tai ta thì thầm.

"Tại hạ vẫn biết cô nương có thành kiến với nam nhân trong thiên hạ, nhưng đừng nói lớn như vậy kẻo làm hư mầm non bên cạnh."

Ta ngẩn người chớp mắt mấy cái mới hiểu lời hắn nói, nhìn sang bên cạnh đã thấy Linh thị hai mắt phẫn nộ nhìn đại mỹ nhân. Ta không khỏi phì cười vỗ vai nàng ấy.

"Có tâm đề phòng là tốt nhưng không phải ai cũng nên đề phòng."

Linh thị hơi chột dạ liền cúi đầu lý nhí nói.

"Vâng ,tiểu thư."

Nói rồi nàng ấy cúi đầu quay người bỏ đi, ta thấy hôm nay tâm trạng Linh thị có vẻ không tốt vì thế liền rảo bước đuổi theo.

Ta không ngờ tới, Linh thị đi nhanh như vậy, thậm chí tới hàng gà nướng cũng không dừng lại. Ta mải đuổi theo nàng, tới lúc nhận ra thì bản thân đã đứng giữa một vùng đèn lồng rực rỡ tráng lệ, nơi này rõ ràng đã tới phố Hàng Bạc. Nhìn dòng người tấp nập phía trước, tim ta bất chợt đập thình thịch, hai chân lập tức bước chậm lại, không biết nên tiếp tục đuổi theo Linh thị hay quay về nhà ngồi đợi. Tuy nhiên, nhớ đến hoàn cảnh của bọn ta lúc này, ta đã hóa trang nhưng Linh thị lại dùng diện mạo thường ngày, chỉ cần là người của Bách Nguyệt hội, ai cũng có thể dễ dàng nhận ra nàng ấy. Ta vốn không định tự mình đi tìm, nhưng nhìn lại phía sau không ngờ ngoài Trần Khánh Toàn thì không còn ai khác. Cực chẳng đã ta vội vàng kéo hắn.

"Nơi này đã thuộc địa phận ba mươi sáu phố phường, tai mắt của Bách Nguyệt hội ở khắp nơi, phàm là người cũ của Bách Nguyệt Hội thì đều có thể nhận ra Linh thị, tiểu nữ mạn phép cầu công tử sai người mau tìm nàng ấy trở về."

Trần Khánh Toàn cũng không còn vẻ tươi cười, hắn nhìn quanh một lúc rồi mua một cái mặt nạ bình thường ở cửa hàng bên cạnh. Hắn nói.

"Nơi này đông người phức tạp, nhân thủ ta mang theo e rằng không đủ, ta đi trước phụ họ tìm Linh thị. Cô nương nên tìm những người khác rồi trở về đợi tin ."

Dứt lời, Trần Khánh Toàn nhanh chóng mang mặt nạ lên mặt rồi hòa vào dòng người tấp nập, ta cũng không chậm trễ vội vàng quay đi. Không ngờ tới, ta vốn luôn hành động cẩn thận lại bị người nào đó đẩy ngã chổng vó trên mặt đất.

......................................

Ủng hộ tác giả bằng cách follow và like fanpage: https://www.facebook.com/Mypumpkingarden








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net