Tiểu mập mạp là của tôi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Các em! Bạn học Tiêu sẽ chuyển trường đến Bắc Kinh với bố bạn ấy. Chúng ta cùng nói lời tạm biệt với bạn nào. Cô biết là các em đã đồng hành cùng nhau suốt những năm tiểu học, sẽ không tránh hỏi những xích mích, hiểu lầm. Năm sau chúng ta sẽ lên sơ trung rồi, vậy thì hãy nhân cơ hội lần này để bỏ qua hết, mở lòng bao dung và xoá tan khoảng cách được không nào?"

Dương Tử nhìn nhưng đứa trẻ nhao nhao đồng thanh " Được!" có chút cảm khái. Trẻ con cũng thật tốt! Dễ giận dễ quên! Bọn trẻ sẽ không biết sự tốt đẹp mà bản thân luôn hướng đến trong tương lai, khi tiếp xúc với những mặt tối của xã hội sẽ bị mài mòn, suy đồi đến mức nào. Ích kỉ, nhỏ mọn, tham lam, tội lỗi! Tất cả sẽ phá tan đi giấc mộng ban đầu về một con người bao dung, lương thiện, trung thực mà lúc nhỏ bản thân luôn hãnh diện.

---
"Khi nào thì cậu theo chú Tiêu lên Bắc Kinh?"

Dương Tử nhìn chiếc bóng của hai người trên đoạn đường, nghĩ gì đó liền hỏi. Từ chuyện hôm sinh nhật cô liền biết một số chuyện vốn dĩ chính là nên xảy ra, không thể cưỡng cầu! Tối hôm qua, khi Tiêu Chiến nói với cô: "Tớ phải theo bố đến Bắc Kinh học." thì cô càng chắc chắn điều đó.

" Ngày mai."

"Vội như vậy?"

Tiêu Chiến nhìn Dương Tử ngạc nhiên thì có chút hy vọng nhen nhói. Cậu thật lòng không muốn rời đi nơi này chút nào. Nhưng hai ngày trước câu trả lời của Dương Tử ở bệnh viện làm cậu nguội lạnh. Về nhà, khi ba cậu vẫn quyết tâm mang cậu đi, Tiêu Chiến cũng không phảng kháng nữa.

Có lẽ đi Bắc Kinh cũng rất tốt, sẽ được đi công viên to lớn, được ăn những món ăn ngon, được gặp nhiều bạn tốt, còn có sẽ được thân thiết với bố hơn. Chỉ là sẽ không được học chung với tiểu mập mạp, không thể trêu chọc cô bé như trước, sẽ không thể uy áp những thằng ngốc giễu cợt cô bé.

"Cậu không muốn tôi đi sao?"

Tiêu Chiến đã luôn cầu nguyện. 'Nói là phải đi, nói rằng muốn sơ trung học cùng cậu, cao trung cũng muốn học cùng cậu đi!' Tiêu Chiến trong đầu nỉ non cầu nguyện rằng tiểu mập mạp luyến tiếc cậu. Chỉ cần cô bé nói 'Phải' cậu sẽ lập tức đổi ý, cho dù bị bố đập cho một trận rát mông cũng không theo ông rời đi. Bắc Kinh nếu xinh đẹp như vậy sau này cậu sẽ cùng đi với tiểu mập mạp!

"Không đâu! Mẹ tớ nói giáo dục ở thành phố lớn tốt hơn rất nhiều, Bắc Kinh là quê nội tớ, cũng rất nhiều thứ thú vị. Cậu có thể tiếp xúc với môi trường mới cũng rất tốt."

Dương Tử không cho là đúng. Chuyện Tiêu Chiến phải chuyển đi sớm hơn một tuần so với dự tính, nhưng cô biết bọn họ cao trung gặp lại sẽ không thay đổi, tương lai Tiêu Chiến chói mắt cũng không thay đổi. Điều cô có thể làm bây giờ cũng chỉ là những lời chân thành của một người bạn biết trước tương lai mà khuyên nhủ thôi: "Tiêu Chiến, đến đó cậu phải quen thật nhiều bạn tốt. Chủ nhiệm Hà đều nói việc học tập cũng vô cùng quan trọng, cậu không nên bỏ bê. Lúc tức giận không nên đánh người, sẽ làm bản thân bị thương, mọi người đều sẽ lo lắng cho cậu."

Nghĩ một chút, Dương Tử lại nói thêm: " Nếu... nếu cậu thực sự muốn đánh người, liền vò nát một thứ gì đó trong tay để trút giận, đánh người có thể bị chú công an bắt!"

Tiêu Chiến nhìn người bên cạnh chân thành khuyên nhủ cùng doạ dẫm không biết nên cười hay khóc. Lại nhớ tới lúc đó cậu lén ở lại nghe tiểu mập mạp cùng tên nhóc họ Vương kia, từng chữ từng chữ liên tục lặp lại: "Trẻ con!", "Không thích!".

Đây như một phát tát vỗ cậu tỉnh. Dương Tử không thích cậu bé, cũng chưa nghĩ muốn gả cho cậu làm vợ cậu. Tất cả đều chỉ mình cậu tự mình đa tình mà thôi!

"Ai mượn cậu quản!"

Xấu hổ, tủi thân, đau lòng, thất vọng!

Dương Tử nhìn tên nhóc bên cạnh cứ thế bỏ mặc cô chạy đi trước đến ngơ ngác. Không phải còn tốt sao? Sao cậu ta lại dở chứng rồi? Chẳng lẽ cô tốn nhiều nước bọt như vậy, bỏ chất xám tỉ mỉ chắt lọc từ như vậy vẫn không thể lung lay ý chí phản nghịch của cậu nhóc?
---
Tiêu Chiến bướng bỉnh nhìn chằm chằm con đường đi học về của mình như chờ đợi điều gì cho đến khi thấy chiếc bóng ở phía xa, từ từ về nhà, bên cạnh còn có vài người bạn vừa đi vừa ồn ào, vui vẻ cười đùa liền bỏ cuộc, ngồi lên xe.

"Đi thôi ba!"

Ba Tiêu bỏ túi đồ cuối cùng của con trai vào cốp xe, quay sang ôm vợ và trấn an: " Sau Tết này, nhân viên quen việc chúng ta sẽ cùng đến Bắc Kinh, gia đình chúng ta 3 người!". Tiêu Chiến quay sang gượng cười vẫy tay với mẹ rồi mệt mỏi ngả cả người ra ghế sau.

"Bác tài! Đi thôi!"

Ba Tiêu nhìn con trai ủ rũ, lại nhìn đám trẻ mình vừa lướt qua dường như hiểu ra điều gì.

"Không chào tạm biệt tiểu Tử sao? Phải đến Tết chúng ta mới trở lại đây mà gia đình con bé phải trở về Bắc Kinh đón Tết rồi. Sẽ rất lâu mới có thể gặp lại."

Ba Tiêu thấy con trai thu lại tầm mắt ngoài cửa sổ, nhắm mắt không muốn nói chuyện liền bỏ cuộc. Con cháu có phúc của con cháu.

Tiêu Chiến thấy ba im lặng cũng phối hợp thu nhỏ cảm giác tồn tại lại. Cậu nhìn thấy bạn học đều rất yêu quý cô bé liền tốt rồi. Nhưng cậu thì làm sao bây giờ?

Lúc sáng ở bệnh viện cậu đã sẵn giọng tuyên bố: "Tiểu mập mạp là của tôi!"

Vương Nghiêm đã biết chuyện Tiêu Chiến sẽ chuyển đến Bắc Kinh với bố cảm thấy vô cùng hài lòng. Không uổng công cậu thổi gió nhẹ về biểu hiện ở trường của Tiêu Chiến với ba cậu ta.

"Thì sao?"

Ở đây không có Dương Tử, Vương Nghiêm cũng lười tỏ vẻ. Dù sao người này cũng không còn là chướng ngại gì lớn nữa.

Giờ thì Tiêu Chiến có thể xác định tên nhóc này quả thật có ý với người của cậu, hơn thế còn là kẻ đeo mặt nạ dịu dàng! Cậu càng khẳng định những lời tối hôm đó cậu ta kể với bạn học đều là cho cậu nghe! Cậu ta chính là muốn khiến cậu phá huỷ buổi tiệc sinh nhật của tiểu mập mạp, khiến cậu trong mắt cô bé là tên trẻ con, ấu trĩ lại xấu tính. Chuyện đôi hài cũng là cậu ta cố ý! Càng nhìn càng không vừa mắt! Muốn đánh cậu ta!

Vương Nghiêm nhìn Tiêu Chiến vò chặt một cục giấy trong tay, ánh mắt lộ rõ sự cảnh giác cùng hung hãn nhưng lại không có biểu hiện động thủ thì buồn cười. Tên nhóc này biết kiềm chế như vậy từ bao giờ?

" Ni Áo sẽ không thích kẻ như cậu! So với bất kì ai, tôi có thể trở thành người mà cô bé thích!"

Tiêu Chiến ngẩn người. Kẻ như cậu? Là người như nào? Hung dữ? Tính khí thất thường? Quậy phá? Kém cỏi? Không chí tiến thủ? Học dốt? Haha! Ra là vậy!

Sau khi buổi sáng ba đưa cậu đến thăm Vương Nghiêm lần nữa cậu nhóc càng khẳng định. Bắc Kinh chính là bước đệm mới để cậu trở lại! Cậu muốn tiến gần hơn một chút thứ chói mắt ấm áp mà tên họ Vương kia nói. Cậu muốn thằng nhóc đó cùng tất cả mọi người đều thấy, cậu cũng có tư cách để trở thành mẫu hình mà tiểu mập mạp thích! Nhất định!

Áo Bảo, cậu phải chờ tiểu Tán. Cậu không được thích tên họ Vương kia. Cậu ta là kẻ giả tạo, là người xấu! Tôi sẽ nghe lời nên cậu nhất định phải chờ tôi! Áo Bảo...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC