Chap 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày nghỉ chấm dứt, sáng hôm sau như thường lệ họ lại bắt đầu trở lại tháng ngày làm việc vất vả. Con phố nay nhộn nhịp trở lại, dòng người tấp nập trong thời gian cao điểm. Doãn Kha sau khi xảy ra loại chuyện kia lại có phần muốn Tiểu Tùng thôi việc, dù gì không có anh bên cạnh trong thời gian làm việc nên làm sao biết được họ Ô kia có làm gì với Tiểu Tùng hay không.

Nghĩ thì nghĩ thế nhưng Tiểu Tùng phản đối ngay lập tức, dù gì cậu cũng không phải con gái, mới không yếu đuối đến vậy. Các thủ tục buổi sáng trước khi ra khỏi nhà như đôi uyên ương mới cưới của cả hai cũng hoàn tất, Tiểu Tùng rời nhà đến công ty. Không biết Tuỳ Ngọc ra sao rồi, trưởng phòng Thẩm và mọi người có khỏe không nữa, từ hôm tiệc diễn ra quá nhiều việc xảy ra nên cũng không liên lạc với họ.

Bất chợt con đường cậu hay đi bộ đến công ty liền bắt gặp Thẩm Hạo Hiên đang thất thần lê từng bước nặng nề. Thật lạ, mọi hôm Hạo Hiên vẫn hay lái xe đến công ty, hôm nay đổi gió sao? Tiểu Tùng liền đi nhanh đến Hạo Hiên mà chào hỏi.

-"Trưởng phòng Thẩm, chào buổi sáng! Trông anh mệt mỏi vậy? Là bị bóng đè sao?" - phát hiện Hạo Hiên tiều tụy đến lạ, con người này rất biết chăm sóc bản thân mà, sao lại thế này rồi.
-"À Ban Tiểu Tùng đấy à, chào buổi sáng. Đêm qua có hơi mất ngủ thôi, cậu đừng bận tâm." - giật mình khi thấy Tiểu Tùng, Hạo Hiên liền biện hộ cho quầng thâm ở mắt.
-"Thật chứ? Một cốc sữa nóng trước khi ngủ có thể giúp ích cho anh đấy trưởng phòng." - cậu không nghi ngờ, vui vẻ căn dặn Hạo Hiên.

Hạo Hiên trông thấy nụ cười của Tiểu Tùng, tâm tình liền thả lỏng, đúng là Tiểu Tùng vẫn còn rất trong sáng, nhưng dù cậu ấy có ra sao thì Hạo Hiên vẫn sẽ ủng hộ, miễn là Tiểu Tùng hạnh phúc. Kì thật là Hạo Hiên thật sự mất ngủ, trong đầu cứ nhớ đến tấm ảnh mà Tuỳ Ngọc đưa cho. Vốn không có khó chịu về LGBT nhưng không hiểu sao lại tưởng tượng Tuỳ Ngọc thành Tiểu Tùng mà cương lên.

Tưởng tượng Tiểu Tùng cũng dưới thân người mà bày ra bộ dạng đó, Hạo Hiên nhịn không được mà xuất ra. Ảo não chưa bao lâu còn bị Tuỳ Ngọc nhắn tin suốt đêm còn hình lẫn clip quấy rối. Rõ ràng là thẳng nam mà lại quan hệ cùng Tuỳ Ngọc, cương lên vì Tiểu Tùng, thật muốn theo ông bà về nơi xa mà!

Chỉ đến khi thấy Tiểu Tùng vui vẻ như hiện tại, tâm tình mới thật bình ổn, bản thân thích Tiểu Tùng thì sao chứ? Trong lòng Tiểu Tùng ắt hẳn có ý trung nhân rồi, bản thân chỉ cần mỗi ngày cùng Tiểu Tùng vui vẻ, thân thiết như những người bạn thân là đủ rồi. Niệm ý như thế, Hạo Hiên liền vui vẻ trở lại, trong lòng thật thoải mái.

Vừa đến công ty, Tiểu Tùng không quản nơi nào, tay luôn trong tư thế phòng thủ, Hạo Hiên thật khó hiểu.

-"Tiểu Tùng, cậu đang làm gì vậy? Gặp ma sao?" - Hạo Hiên nhìn tư thế của Tiểu Tùng có chút buồn cười.
-"À cũng không có gì, chính xác là ma vương..." - mắt Tiểu Tùng vẫn đảo liên tục.
-"Ồ, Tiểu Tùng, trưởng phòng Thẩm, đến sớm nhỉ?" - nhắc Tào Tháo...à không, ma vương liền xuất hiện. Sao lại linh như vậy? Nếu như mua vé số mà thiêng như thế thì có phải hay rồi không.
-"Giám đốc Ô? Chào buổi sáng. Nhưng mặt anh làm sao vậy?" - Hạo Hiên tiếp lời.
-"À... có con gấu vào nhà đánh trúng thôi." - hắn vừa nói lại nhìn xuống Tiểu Tùng. Cậu cũng lờ mờ đoán ra được con gấu mà Ô Đồng nói đến.
-"Tiểu Tùng, trưa nay có thể hẹn cậu cùng ăn trưa chứ?"- Ô Đồng mở lời.
-"Được thôi. Tôi cũng có chuyện cần nói rõ với cậu." - suy nghĩ một lát cậu cũng đồng ý.

Suốt buổi Hạo Hiên cũng không hiểu chuyện gì đang diễn ra, Tiểu Tùng không phải có ý trung nhân rồi sao? Nhưng mà người đó không phải giám đốc Ô sao? Nhưng tại sao cậu lại đồng ý cùng giám đốc ăn trưa, chỉ hai người?

Đang mải mê với suy nghĩ đó, Tuỳ Ngọc từ đâu kéo kéo vạt áo của Hạo Hiên mà thì thầm.
-"Có vẻ Tiểu Tùng bắt cá hai tay rồi." - Tuỳ Ngọc thì thào bên tai Hạo Hiên.
-"Tuỳ Ngọc? Sao cậu lại ở đây?" - Hạo Hiên có hơi bất ngờ.
-"Sao cũng được, muốn bám đuôi xem thử họ tiến triển không?" - Tuỳ Ngọc có hơi hứng thú.
-"Theo dõi không tốt." - Hạo Hiên nói thì nói thế nhưng đến giờ ăn trưa cũng bị Tuỳ Ngọc kéo đi bám đuôi theo dõi.

Có hơi khó chịu nhưng thú thật Hạo Hiên cũng khá tò mò về mối quan hệ của giám đốc Ô và Tiểu Tùng. Tuỳ Ngọc cùng Hạo Hiên ngồi ở bàn kế bên, vì bàn của Tiểu Tùng và Ô Đồng có che chắn nên không thể phát hiện ra có người theo dõi.

-"Tiểu Tùng, em đến sớm hơn tôi nghĩ đấy. Giấy tờ hơi nhiều nên đến hơi trễ, thứ lỗi nhé" - Ô Đồng đến trễ 1 chút liền xin lỗi.
-"Không vấn đề, có thể vào thẳng vấn đề." - Tiểu Tùng không biểu tình nhàn nhạt uống tách trà nóng nói.
-"Không hổ là Tiểu Tùng. Vậy tôi nói thẳng, em có thể trở về bên tôi như ngày trước không? Doãn Kha có điều gì tôi đều có thể có, em vì sao cứ phải cố chấp cùng hắn ở 1 chỗ, chưa kể cha mẹ em chấp nhận không có nghĩa là cha mẹ hắn chấp nhận." - Ô Đồng đột nhiên nghiêm túc.
-"Vậy tôi sẽ trả lời từng vấn đề, đầu tiên, chúng ta đơn thuần là bạn bè cùng nhau chơi bóng chày từ lúc đi học, không có phát triển xa hơn. Kế đến, tôi không đáng để cậu đánh đổi nhiều thứ như vậy, tôi cùng Doãn Kha là tình nguyện. Chuyện sau này chúng tôi có cách giải quyết. Doãn Kha là người duy nhất tôi có thể tin tưởng giao cho anh ấy đoạn tình cảm này, sau này mong cậu đừng cố chấp." - Tiểu Tùng giải thích cặn kẽ.
-"Vậy tôi hỏi em một vấn đề cuối. Nếu ngày trước tôi không đi du học, có phải em có thể trở thành của tôi?" - Ô Đồng như cố vớ lấy cơ hội cuối cùng, lồng ngực thật đau quá.
-"Sẽ không. Từ trước đến nay tôi luôn xem cậu là bạn. Nếu cậu còn xem người anh em này là bạn thì tôi chấp nhận quên mọi thứ kì quặc trước kia. Nếu cậu vẫn còn ý định khác tôi không nhìn đến cậu nữa." - Tiểu Tùng tuy biết bản thân quá khắt khe nhưng đó là cách duy nhất.

Từng câu Tiểu Tùng nói ra như vạn tiễn bay thẳng vào Ô Đồng, từ khi nào Tiểu Tùng có điệu bộ sắc bén như vậy. Lời nói của cậu hướng Ô Đồng như gián tiếp hướng vào Hạo Hiên, tâm cũng thật đau, gián tiếp bị từ chối. Tuỳ Ngọc ngồi đối diện, tất thảy cảm xúc của Hạo Hiên đều thu vào tầm mắt mà có chút xót xa. Quái lạ, người Tuỳ Ngọc thích là Ô Đồng nhưng lại vì Hạo Hiên mà đau lòng, cảm giác lạ lẫm gì đây?

———————————————————————————
Hết chap 21
Deadline dí đến mông nên không ra điều độ được. Thứ lỗi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net