Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày diễn ra yến tiệc cũng đã sắp đến gần, thiên cung lại càng lúc càng trở nên náo nhiệt, khắp nơi đều được trang trí hoa tươi. Vì mở rộng tình giao hảo nên năm nay cả người của Yêu giới và Ma giới cũng đến góp vui. Tuy việc Ma giới âm thầm gây khó dễ là không ai không biết, nhưng chỉ biết âm thầm đề phòng mà không có bất kỳ biểu lộ gì, mang vẻ bằng mặt không bằng lòng mà đối đãi nhau. Lần dự yến này e là chỉ mang vẻ bề ngoài, bên trong chất chứa những toan tính gì thì không ai biết được.

Trái ngược với bên ngoài náo nhiệt ríu rít thì bên trong Ti Mệnh Cung của Bách Nhược thượng tiên lại mang đầy vẻ ngưng trọng, không khí căng thẳng bao trùm cả căn phòng. Ngồi lên cao Bách Nhượng thượng tiên đang mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương căng cứng, bên dưới hai tiểu tiên đang tội nghiệp quỳ ở kia, bộ dáng sốt ruột, đứng ngồi không yên. Qua một lúc lâu sau lão nhân gia mới khó khăn mở miệng:

'' Kể lại cho ta toàn bộ sự việc, cái vòng không thể tự nhiên biến mất được'' Trên gương mặt già nua của Bạch Nhược thượng tiên hiện lên vẻ lo lắng.

Hai tiểu tiên thấy vậy cũng không dám chậm trễ kể lại đầu đuôi sự việc:

''Đêm hôm qua.... chúng con được Bích Liên tiên tử tặng cho một bình rượu quý, vì vui quá nên mới hơi quá chén, sáng dậy chúng con đã không thấy Châu Sa Liên ở đâu nữa, nhưng rõ ràng hôm qua chúng con đã dùng phép khóa cửa cẩn thận, ngay cả nơi bảo vệ Châu Sa Liên cũng đã được thượng tiên phong ấn qua, cửa chính không có dấu hiệu bị phá phép... chỉ có.. chỉ có cửa sổ đã bị mở, cái vòng cũng không thấy đâu ạ..'' Nói rồi Aly cùng AMai không tự chủ cúi đầu. Bọn họ cũng hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Nghe vậy bà chỉ biết thở dài mà tiếp tục nâng trán. Châu Sa Liên không phải là một cái vòng bình thường, đó là vòng của Châu Sa Thần Nữ để lại vào năm đó, trước lúc nha đầu bị ma hóa nó chính là trang sức bình thường không hơn không kém, nhưng khi nàng nhảy xuống Tuyết Linh Sơn, bà đã lén lút dùng quyền hạn của mình để thu hết nguyên thần còn xót lại của nàng vào Châu Sa Liên, coi nó như là bảo bối để trong Ti Mệnh Cung, nhưng nếu nó chỉ một vật để tưởng nhớ bình thường thôi thì bà cũng không lo lắng đến như vậy, trong đó chính là chứa nguyên thần của thần nữ bị ma hóa, nếu nguyên thần bị đánh thức, luồng sức mạnh bên trong được giải phóng ra , nó sẽ đánh thức Lão Ma Tôn đang bị phong ấn ở Hắc Sơn kia, nếu như vậy hậu quả thật không thể tưởng tượng. Vì Châu Sa Liên chính là một trong 3 chìa khóa để giúp Ma Tôn phá giải phong ấn. nếu người của Ma giới có được nó, chỉ e là thiên hạ sẽ nguy nan. Chuyện bà có Châu Sa Liên không phải chuyện bí mật gì, nhưng không ai biết được sức mạnh bên trong nó, cũng không ai hiểu được ngoài tứ đại thượng thần, nhưng bây giờ bọn họ lại không ở đây, Sở Ly Thượng Thần đã đóng cửa suốt 500 năm nay, bà có muốn gặp để thương thảo cũng không được. Chỉ biết chờ đến khi yến hội diễn ra, đến lúc đó hy vọng mọi chuyện không đi quá . Nghĩ đến đây bà chỉ mệt mỏi phất phất tay với Aly cùng AMai đang quỳ phía dưới:

'' Các ngươi lui xuống đi, trong thời gian này tốt nhất các ngươi nên cầu nguyện cho không ai phát hiện được cái vòng, nếu không hậu quả tự mà gánh lấy''

Và rồi mặc kệ sự lo lắng khổ sở của mọi người, chiếc vòng tên Châu Sa Liên lại đang phát sáng và theo quán tính men theo khí tức quen thuộc hạ phàm nằm chễm chệ ở một nơi không ai ngờ đến.

---------------------------------------

Hôm nay theo thường lệ Quân Dao vẫn lê cái xác mệt mỏi của mình vào phòng sau một ngày làm việc cực nhọc, phải nói là thời gian ở ngoài đường lang thang kiếm tiền còn nhiều hơn thời gian trên lớp nữa, cũng may cô đang học nghiên cứu sinh, chủ yếu là tự nghiên cứu, chứ không bắt buộc phải đến lớp nếu không cô sẽ chết vì kiệt sức mất.

Ra khỏi phòng tắm, cô xoa xoa đôi vai nhức mỏi của mình, vừa ngồi xuống giường điện thoại để trên bàn bỗng rung lên, cô vươn người với lấy cái điện thoại màu hồng lỗi thời của mình, nhìn tên người gọi cô nhanh chóng bắt máy:

''Alo...''

''Emma đấy hử? Tớ đây, mai cậu có nhớ là hẹn với tớ không đấy?'' Một giọng nói hoạt bát từ trong ống nghe truyền ra.

'' Rồi, tớ nhớ mà... mai hẹn mọi người đi chợ đồ cổ, trí nhớ tớ đâu có kém đến nổi mà giờ cậu còn điện nhắc tớ'' Quân Dao nghe vậy thì cảm thấy buồn cười.

'' Hừ, cậu là não cá vàng đấy cô nương, khó khăn lắm mới có một cái hội chợ đồ cổ của người Hoa mở, không thể để lỡ được biết không'' Khổng Tuyết Nhi vẫn lo cái bản tính ngu ngơ của bạn mình, trong đầu nó chỉ có công việc và đến trường ra thì còn chứa bất cứ chuyện gì nữa, nên cô vẫn muốn nhắc đi nhắc lại.

Thấy cô bạn mình cứ như động vật nhai lại thì Quân Dao bất đắc dĩ cười một tiếng, cô không đáng tin như vậy sao...

'' Được rồi, mai cậu qua rước tớ là được mà''

''Ok mai tớ 7h qua'' Nói xong liền cúp máy.

Cô lắc đầu cười cười rồi một lần nữa lên mạng vào fanpage của hội chợ sáng mai. Thật ra không cần Tuyết Nhi nhắc cô vẫn sẽ dàn xếp thời gian mà đi đến đó. Cô đặc biệt có một niềm đam mê với đồ cổ nha, hơn nữa cô đang là nghiên cứu sinh ngành khảo cổ, những thứ này sẽ có ích cho bài luận sắp tới của cô, nên tất nhiên cô sẽ không bỏ lỡ cơ hội này rồi. Sau khi check thời gian và địa điểm một hồi, cô mới tắt đèn rồi lên giường đi ngủ.

Trong bóng đêm chập chờn, trong khi cô đang say giấc nồng thì trong tiềm thức những giọng nói thê lương vang ong ong lên trong đầu cô

'' Sa Nhi... kiếp này ta dùng một đời để đợi nàng, như nàng đã từng đau khổ chờ đợi ta''

'' Ta nhân danh Châu Sa thần nữ, nếu có kiếp sau ta nguyện không phạm vào nhân tình luyến ái một lần nữa''

Rồi trong vô thức một giọt nước trong suốt khẽ lăn xuống từ đôi mắt đang nhắm nghiền kia, quỷ đạo đang dần xoay chuyển, thế cục cũng chậm rãi biến đổi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net