Chương 32: Thanh Thuỷ Tinh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Du thuyền của Thiên Pháp Học Viện đi một ngày một đêm cũng tới Thanh Thuỷ Tinh.

Đây là lần đầu mà Mặc Quỳ Liên đến đây, cậu nhìn mọi thứ đều thấy mới mẻ.

Nhìn đông nhìn tây liên tục, đồng tử màu lục bích sáng rực rỡ.

Quả thật cảnh vật ở Thanh Thuỷ Tinh rất phong phú, cả tinh cầu được bao phủ bởi đa số thuỷ linh khí, sương thuỷ mát lạnh, cây cối sinh trưởng rất tốt.

Nhìn đến đâu cũng thấy cảnh thiên nhiên trừu phú, đặc biệt bầu trời của Thanh Thuỷ Tinh rất đẹp, một màu xanh như ngọc, mây quang đãng không pha lẫn bất kỳ tạp chất nào.

Năng lượng ở đây cũng cực kì dồi dào, Mặc Quỳ Liên bắt gặp được một vài lục địa trôi nổi trên không trung, điều này quả thật rất hiếm gặp.

Phải có năng lượng cực kì lớn mới có thể duy trì một hòn đảo trôi nổi trên trời như vậy.

Thanh Thuỷ Tinh không hổ được vinh danh là địa điểm thu hút du lịch nhất tinh hệ.

Khi vừa đặt chân đến tinh cầu này, Mặc Quỳ Liên cảm nhận được linh khí vô cùng trong lành, hít vào thần thanh khí sảng, hệ thống hấp thu linh khí tự động của cơ thể tự kích hoạt đến 200%, cả người như được thanh lọc.

Lúc này ở địa điểm bí cảnh, đã tụ hợp rất nhiều thế lực.

Thanh Long Học Viện đã tới, bọn họ đặt du thuyền toạ lạc trên một dãy núi gần đó.

Du thuyền của Thanh Long cũng không phải dạng tầm thường, ngay khi đến đã gây oanh động không nhỏ.

"Xích Lịch Giao!?"

"Bọn họ sử dụng cả thiên thú kéo thuyền sao, xa hoa thật!"

"Ba đại học viện khác cũng đâu có thua kém, Thánh Kiếm Học Viện sử dụng thiên bảo làm du thuyền đấy!"

"Ngọc Linh Học Viện cũng không thua kém, mỗi vị nữ học viên đều được cấp một đầu linh thú thượng cấp bay đến đây đó!"

Ở dãy núi đối diện với Thanh Long Học Viện, hơn hai mươi thiếu nữ xinh đẹp như hoa đang toạ lạc tại đó.

Các thiếu nữ ai cũng xinh đẹp rạng ngời, thân mặc đồng phục màu trắng, bên trên thêu hình một đoá hoa hồng xanh, chính là biểu tượng của Ngọc Linh Học Viện.

Ngọc Linh Học Viện là một trong ngũ đại học viện, nổi tiếng bởi chỉ thu nhận nữ sinh.

Hiệu trưởng của học viện là một ma pháp sư thượng cấp khi xưa bị đàn ông phụ tình, cho nên căm hận giống loài này.

Bà quyết tâm thành lập Ngọc Linh Học Viện, gầy dựng nên cơ ngơi như hiện nay.

Ngọc Linh Học Viện chính là thánh địa tu luyện cho nữ giới, giáo lý mà ở đây được truyền dạy cũng mang đậm tính cá nhân của hiệu trưởng.

Chính là hướng tới siêu nữ quyền.

Những nữ sinh ở học viện hoặc cũng bị tình cảm làm hao tổn hoặc là chịu ảnh hưởng của hiệu trưởng nên cũng rất xa cách với nam nhân.

Bọn họ ngồi ở một dãy núi, dung mạo xinh đẹp nhưng thần sắc lạnh lùng, xa cách người vạn dặm, khiến cho cả dãy núi như một toà băng sơn, không ai dám đến gần.

Ngay lúc này ở một dãy núi khác, có chiến đấu nổ ra.

"Thánh Kiếm và Ảnh Cung lại đánh nhau rồi! Người của hai học viện này xưa giờ không ưa nhau!"

"Cao Anh và Triệt Lâm Tuý sao? Nghe nói hai người họ cùng ái mộ một nữ sinh của Ngọc Linh Học Viện, bây giờ là tình địch gặp nhau đỏ mắt sao?"

Tiếng đao kiếm vang lên liên tục, cả hai người lao vào nhau giao chiến mấy trăm hiệp.

Cả hai bên trưởng bối đều không ngăn cản, ngầm đồng ý, một phần cũng để bọn họ lịch luyện.

Kiếm trên tay Cao Anh loé sáng, hắn lao đến chém ra một mảnh hoả diễm.

"Triệt Lâm Tuý, sau này đừng ve vãn tới Sở Oánh Oánh nữa, mày không biết cô ấy và tao có hôn phối rồi sao?"

"Lời mày nói bằng miệng ai có thể tin!" Triệt Lâm Tuý cười khểnh, hai tay làm ấn chưởng ra ma thuật đỡ kiếm chiêu.

Trận chiến của họ được rất nhiều người để ý, bởi vì cả hai đều là học viên tinh anh của hai đại học viện.

Hơn nữa cả hai đều là người được xướng tên trên bảng xếp hạng thực lực.

Bọn họ không chênh lệch hạng quá nhiều, đôi lúc lại còn đổi hạng cho nhau.

Cả hai đánh nhau ngày này qua ngày khác, bất phân thắng bại.

Cao Anh và Triệt Lâm Tuý cũng không hổ là người trên bảng xếp hạng, thực lực cũng không phải tầm thường.

Chỉ mới 19 tuổi đã là ma pháp sư cấp năm, đồng thời thiên phú còn là cấp S chuyên về tấn công.

Lực phá hoại của hai người là cực kì khủng khiếp, mấy dãy núi đều bị bọn họ đánh tạc.

Mà nguyên nhân đánh nhau, Sở Oánh Oánh đang ngồi xếp bằng ở khu vực của Ngọc Linh Học Viện, tiên nhan điềm tĩnh, nhắm mắt không để ý đến hai người họ.

Cô đối với lời của Cao Anh nói cũng rất chán ghét, quả thật cô có hôn phối với hắn, bởi vì do lời nói đùa giữa trưởng bối.

Sở Oánh Oánh không nghĩ Cao Anh lại tin lời này mà đi đến đâu cũng nói cô là hôn thê của hắn.

Bị chuyện này làm phiền khiến cô cũng không hề có thiện cảm với Cao Anh.

Còn đối với tên Triệt Lâm Tuý, cô đơn thuần là chán ghét.

Danh tiếng của tên này thối nát vô cùng, là thiếu gia của Triệt gia được vạn người cung phụng cho nên tính tình hống hách, kiêu căng ngạo mạn.

"Chị Oánh Oánh, chị không định can ngăn hai người bọn họ hả?"

"Bọn chúng đánh nhau, liên quan gì đến ta?" Ngữ khí cô điềm nhiên, không hề quan tâm đến hai tên kia.

"Đã sắp đến giờ mở bí cảnh rồi, không chuẩn bị tinh thần đi, còn ở đây hóng chuyện!"

Nữ sinh kia hơi chu môi nói: "Em biết rồi, mà tại sao vẫn chưa thấy Thiên Pháp Học Viện đến nhỉ? Không biết lần này có Thời Hiếu Thần không?"

Ngữ khí câu cuối hơi dài, để lộ rõ tia ái mộ.

Những nữ sinh của Ngọc Linh Học Viện bề ngoài rất lạnh lùng, nhưng nội tâm vẫn là thiếu nữ mới lớn.

Hoa tâm đang nở rộ, không hề băng sơn như vẻ ngoài.

"Bọn họ đến rồi kìa." Sở Oánh Oánh chỉ.

"Oa! Quy mô quá vậy!" Nữ sinh thấy du thuyền của Thiên Pháp Học Viện bay đến, há miệng cảm thán.

Không chỉ cô, mọi người tại hiện trường cũng ngạc nhiên.

Chỉ thấy hai đầu thiên thú khổng lồ, gầm thét bay tới, uy thế xa hoa từ xa đã cảm nhận được.

Du thuyền khổng lồ như che nửa phần trời, mang đến cái bóng đen to lớn.

Cao Anh và Triệt Lâm Tuý đang đánh nhau cũng bị màn xuất hiện của Thiên Pháp Học Viện làm gián đoạn.

Mọi người đều ngưng thần ngước lên nhìn.

"Thiên Pháp Học Viện mỗi lần ra sân đều chơi nổi như vậy!"

"Dùng hai đầu thiên thú để kéo xe, xa hoa vừa thôi chứ!"

"Mau tránh ra! Nó sắp hạ xuống kìa!"

Du thuyền khổng lồ từ từ bay xuống.

Không khí khắp nơi bị chấn loạn, đất trời rung chuyển, mọi người ở đây đều cảm nhận được khắp nơi run rẩy.

Ầm!

Đoàn người Thiên Pháp Học Viện chiếm hẳn một dãy núi. Mỗi một đại học viện đều được mọi người biết ý mà chừa ra một vị trí.

Dãy núi của Thiên Pháp Học Viện toạ trấn gần với Thanh Long Học Viện, Mặc Quỳ Liên hơi liếc mắt sang, thấy không có Mễ Nhu Bách thì quay đầu lại.

Bạn thân có nói với cậu là cậu ta cũng sẽ tham gia bí cảnh, nhưng có vẻ không đi chung đoàn với Thanh Long Học Viện.

Cậu mở quang não nhắn tin hỏi Mễ Nhu Bách: "Cậu đến chưa?"

"Tớ đến từ sớm rồi, tớ mới thấy du thuyền của Thiên Pháp Học Viện!" Đối phương trả lời ngay lập tức.

"Học viện của cậu chơi lớn thật, ban nãy hai đại học viện khác có xích mích đánh nhau, Thiên Pháp Học Viện đến khiến bọn họ hết hứng đánh nhau luôn." Mễ Nhu Bách cười trong màn hình.

"Vậy hả, bí cảnh sắp mở ra rồi mà cũng có tâm trí đánh nhau sao?"

"Ừm tớ cũng không biết, bọn hắn đánh nhau vì gái hay sao đó?"

"Ấu trĩ thật." Mặc Quỳ Liên cười, "Cậu ở đâu để tớ qua."

Mễ Nhu Bách lập tức từ chối: "Thôi không cần đâu, đợi vào bí cảnh rồi gặp, bên cạnh tớ có anh ba tớ nữa đó..."

"Là Mễ Vân Huyền sao?" Mặc Quỳ Liên nhướn mày.

"Yo chào em trai Tiểu Liên!" Trong màn hình của Mễ Nhu Bách lập tức chen chút thêm một gương mặt tuấn tú, người đó nhe răng cười với cậu.

Mặc Quỳ Liên mặt lạnh tanh nhìn hắn: "Mễ Vân Huyền mà cũng hứng thú với chuyện này hả?"

"Mễ gia của tớ có được năm danh ngạch, anh ấy thấy vậy thì cũng hứng thú muốn đi cùng, tớ cũng rất bất ngờ." Mễ Nhu Bách đẩy Mễ Vân Huyền ra: "Anh tránh qua bên kia đi!"

"Không được, đã lâu không được gặp Tiểu Liên, rất nhớ em ấy!" Mễ Vân Huyền thân mặc quần áo hưu nhàn, cả người phóng khoáng, cười lên rất soái, nhưng nhìn không đàng hoàng.

Mặc Quỳ Liên nhìn tên nam nhân trong màn hình lại thấy có chút phiền lòng, cùng với buồn cười và ấu trĩ.

Là bí mật nhưng có lẽ nhiều người biết, cậu đã từng hẹn hò với anh trai của bạn thân được một tuần.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net