20-29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Thư không di chuyển nhiều, dường như uể oải, thỉnh thoảng tiến lui cũng chẳng qua một bước nửa bước. Y tay không tấc sắt, thân thể mềm cực kỳ, nghiêng đông ngả tây như không xương, những kẻ cầm móc ấy lại không một ai có thể đến gần người y, nhưng chính là tay chân mềm nhũn như vậy, thoáng bị chạm đến mới biết lợi hại.

Trương Thành Lĩnh chăm chú nhìn một lúc lâu, lại giật mình phát giác mắt hoa lên, đầu hơi choáng váng.

Chưa đầy một nén hương, mười ba “Độc Hạt” đã nằm xuống toàn bộ.

Trương Thành Lĩnh chớp mắt ấy nhiệt huyết sôi trào, không nhịn được cũng ra sức siết chặt nắm tay. Chu Tử Thư nhẹ nhàng phủi áo bào, chẳng nói chẳng rằng đứng đối diện kẻ áo đỏ nọ, ngắm nghía hắn một lúc lâu, bỗng nhiên hơi nghiêng đầu, nheo mắt hỏi: “Cái bớt trên mặt ngươi, dân gian gọi là bàn tay tiểu quỷ, lẽ nào ngươi chính là Hỉ Tang Quỷ Tôn Đỉnh như tang môn tinh kia?”

Kẻ áo đỏ đột nhiên biến sắc.

Chu Tử Thư cười gằn một tiếng, nói: “Quỷ cốc có quy củ của Quỷ cốc, đã làm ác quỷ thì không còn là người, không thể ra sáng, ngoại trừ rằm tháng Bảy thì không lý nào lại ra đây, ngươi to gan thật đấy, ban ngày ban mặt dám ra tay ở vùng Động Đình.”

Kẻ áo đỏ nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi lắm lời quá!” Chưa dứt lời đã hóa thành một cái bóng màu đỏ lướt đến, trên người hắn thoảng một thứ mùi khó ngửi không thể tả thành lời, giống như là hỗn hợp mùi tanh và mùi xác thối, một luồng kình phong kéo tới, nhanh đến mức không nhìn rõ.

Chu Tử Thư đột nhiên nhảy lên, bay ra phía sau ba trượng.

Kẻ áo đỏ đánh một chưởng mà không trúng người, Trương Thành Lĩnh nhìn thấy rõ ràng – trên khoảng đất Chu Tử Thư vốn đứng lại xuất hiện một vết lõm hình bàn tay, mấy cọng cỏ nhỏ căn bản lạnh run trong gió thu lại héo rũ đi với tốc độ mắt thường thấy được. Cậu thiếu niên ngờ vực không chắc ngẩng đầu nhìn lên, không ngờ kẻ áo đỏ dáng vẻ đáng sợ này lại thật sự là Hỉ Tang Quỷ Tôn Đỉnh trong lời đồn!

Hung thủ giết Mục Vân Ca và Phương Bất Tri.

Chu Tử Thư tiện tay bẻ một nhánh cây, quát khẽ một tiếng, cắm thẳng vào giữa hai tay Hỉ Tang Quỷ, cành lá trên nhánh cây ấy nhanh chóng khô héo, vẻ mặt Chu Tử Thư không thay đổi, cũng không buông tay, y đẩy nó lên, nhánh cây ấy được truyền nội lực, lại có vẻ dẻo dai cực kỳ, Hỉ Tang Quỷ nhất thời cảm thấy nó giống như có sinh mạng, còn mơ hồ có lực dính.

Trong cơn kinh hãi, hắn muốn lui về phía sau, một chưởng của Chu Tử Thư đã bức đến bụng hắn, Hỉ Tang Quỷ chật vật mượn lực lộn người, lui ba bốn bước liền, sắc mặt trắng bệch, chẳng dễ dàng gì mới đứng vững. Chu Tử Thư tiện tay ném nhánh cây tử khí đã sắp lan lên tay qua một bên, hơi kéo ống tay áo, nghiêm nghị đứng đó.

Hỉ Tang Quỷ hết sức thức thời, hạ đất không mảy may do dự, mượn lực đẩy lên xuống mấy lần đã chẳng còn bóng dáng.

Trương Thành Lĩnh vội la lên: “Hắn chạy rồi!”

Chu Tử Thư nhìn cậu một cái, không thèm để ý tới cậu nữa, quay người đi đến một hướng khác, Trương Thành Lĩnh vội chạy theo gọi: “Sư phụ!”

Chu Tử Thư dừng bước, nhíu mày nói: “Ai là sư phụ ngươi?”

Trương Thành Lĩnh bất chấp tất cả đuổi theo, đu lên cánh tay y, ngửa đầu khẳng định: “Con biết ngay, người là Chu thúc, là đại ân nhân, là sư phụ.”

Trừ y ra thì còn ai có giọng điệu nói chuyện khá không kiên nhẫn như vậy, có đôi tay gầy đét lại ấm áp như vậy, và khinh công tựa quỷ mị? Trừ y ra thì lúc này còn ai sẽ một mình ra khỏi biển người kia để cứu mạng cậu?

Trương Thành Lĩnh đã chắc chắn là y, sẽ tuyệt đối không sai. Chu Tử Thư vốn cũng chỉ qua loa một chút, không trông chờ có thể giấu được một số người, nhưng không ngờ bị tên nhóc con này nhận ra, ít nhiều vẫn cảm thấy thất bại, muốn khéo léo hất cậu ra: “Ngươi...”

Y còn chưa nói xong, bỗng nhiên ánh mắt lạnh lẽo, lôi Trương Thành Lĩnh vào lòng, bước sang bên cạnh né đi. Trương Thành Lĩnh còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy trong phút chốc một làn gió nhẹ sượt qua, đôi tay ôm mình tựa hồ thoáng cứng đờ, lập tức nghe Chu Tử Thư lạnh giọng nói: “Muốn chết!”

Đánh nghiêng một chưởng, kẻ đánh lén kia còn chưa kịp hoàn toàn nhảy lên thì cổ đã oặt sang một bên, lại là bị gãy.

Trương Thành Lĩnh nhìn kỹ, thấy kẻ đánh lén lại là tên quỷ xúi quẩy bị Chu Tử Thư bóp cổ đầu tiên, không ngờ kẻ này tinh thông quy tức công, ban nãy chỉ giả chết.

Ngay sau đó, cậu lại bị người ta xách lên ném qua một bên, Chu Tử Thư không nói một lời cất bước muốn đi, Trương Thành Lĩnh đâu thể để y đi nữa, mặt dày mày dạn muốn đuổi theo.

Nhưng mà cậu chỉ cảm thấy hoa mắt, bóng người nọ thoáng cái đã không còn trước mắt. Trương Thành Lĩnh biết khinh công y trác tuyệt, cho dù mình luyện ba bốn mươi năm nữa cũng chưa chắc theo kịp, trong lòng buồn bã vô cùng, ấp úng kêu một tiếng “Sư phụ...” Quýnh đến độ suýt nữa rơi nước mắt.

Song ngay vào lúc này, chợt nghe thấy một tiếng cười khẽ, một người áo xám thình lình chui ra, vừa vặn chặn đường Chu Tử Thư, giơ tay ôm eo y, quả thực như bấm tay tính thời gian ra phá rối vậy.

Chu Tử Thư xoay người giữa không trung, chẳng biết tại sao thân hình chợt khựng lại, bị người áo xám nọ ôm vào lòng.

Âm thanh quen thuộc khiến người ta hận đến ngứa răng kia nói: “Chu thánh nhân sư phụ, sao ngươi lại vội vã như thế?”

Hai người hạ đất, Chu Tử Thư bỗng nhiên rên lên một tiếng, ôm cánh tay phải. Ôn Khách Hành người áo xám kia không chút khách khí xé tay áo của y, còn cố ý xé ngang, giống như bản thân đoạn tụ cũng phải kéo người khác xuống nước, song ngay sau đó lại nhíu mày – y nhìn thấy trên cánh tay phải của Chu Tử Thư có hai vết châm nhỏ màu tím, giống như là côn trùng có độc chích.

Ôn Khách Hành nói: “Ta đã bảo tại sao ngươi chạy nhanh như thế, té ra là bị bọ cạp chích rồi.”

Trương Thành Lĩnh không ngờ có chuyện như vậy, giống như đã hiểu điều gì đó, quay đầu nhìn người chết từng đánh lén họ, sắc mặt trắng bệch.

Chu Tử Thư còn chưa kịp nói gì, Ôn Khách Hành đã ra tay như chớp, phong mấy đại huyệt của y, căn dặn: “Ngươi câm miệng đi.”

Sau đó lấy một thỏi nam châm từ trong lòng, cẩn thận hút hai cây kim nhỏ như hai sợi lông trâu ghim vào da thịt y, kế tiếp cúi người kề lên, lại không hề để ý dùng miệng mút máu độc cho y.

Chỉ trong tích tắc Chu Tử Thư đã cứng đờ thành một tảng đá.

 

Chương 22: Thánh Thủ

Ôn Khách Hành nhanh nhẹn hút hết máu độc trên cánh tay Chu Tử Thư, thủ pháp thuần thục giúp y xử lý sơ qua, giải huyệt đạo cho y, sau đó lấy một lọ thuốc nhỏ từ trong lòng, đổ ra hai viên thuốc, một viên nhét vào miệng mình, một viên khác cầm trong tay, cười khanh khách đưa đến bên miệng Chu Tử Thư, dâm thanh lãng ngữ kéo dài giọng mà nói: “Nào, A Nhứ, há miệng ra nào.”

Chu Tử Thư nhìn y, mặt trầm như nước, Ôn Khách Hành rất có định lực, vẫn cười rạng rỡ như ánh dương, giống như cho dù ánh mắt đối phương hóa thành dùi cũng chẳng chọc nát được lớp da mặt tựa tường thành của mình. Y còn nhìn lướt qua chỗ Trương Thành Lĩnh đầy ẩn ý, cố ý hạ giọng nói: “Nhìn cũng nhìn rồi, hôn cũng hôn rồi, ngươi còn xấu hổ gì nữa?”

Chu Tử Thư giơ tay nhận viên thuốc, đi thẳng về phía trước không hề quay đầu lại.

Bấy giờ Ôn Khách Hành mới vẫy tay gọi Trương Thành Lĩnh đang ngây ra như phỗng, tâm trạng rất tốt, nói: “Khó khăn lắm sư phụ ngươi mới không chạy nữa, sao còn không đi theo?”

Lúc này trời đã sắp tối, Trương Thành Lĩnh bị Độc Hạt kia dụ một mạch từ đại hội anh hùng Động Đình đến đây, cũng chẳng biết đã chạy bao xa, hết sức lúng túng trước một nơi xa lạ như vậy.

Chu Tử Thư đi một lát rồi xách về mấy con thỏ hoang to, tuy miệng không nói gì nhưng vẫn làm thức ăn cho cả hai người kia, Ôn Khách Hành cười tủm tỉm hỏi Trương Thành Lĩnh: “Ngươi có biết loại người đáng yêu thứ nhì trên thế giới là như thế nào không?”

Trương Thành Lĩnh ngẩng đầu nhìn y, cảm thấy tuy là sư phụ bị thương trước, nhưng người này có thể khống chế không hề mất sức, hiển nhiên công phu rất cao, lại thêm y còn hơi điên điên khùng khùng, vì thế càng kính sợ y hơn, ngoan ngoãn im lặng lắc đầu.

Ôn Khách Hành nói: “Là người cứng miệng mềm lòng. Vậy ngươi có biết loại người đáng yêu nhất trên thế giới là như thế nào không?”

Chu Tử Thư nhanh nhẹn mổ bụng móc ruột mấy con thỏ, nghe vậy lạnh tanh liếc nhìn Ôn Khách Hành một cái, phân công: “Đừng có ở đó nói nhảm nữa, đi nhặt ít củi đi.”

Ôn Khách Hành vui vẻ đáp một tiếng, quay người định đi, liếc thấy Trương Thành Lĩnh vẫn đang nhìn mình bằng ánh mắt vô cùng kỳ lạ và phức tạp, còn tưởng đứa trẻ này quá tò mò và ham học hỏi, thế là lên mặt kẻ cả giải thích: “Là người eo nhỏ chân dài hơn nữa cứng miệng mềm lòng.”

Chu Tử Thư thản nhiên tiếp lời: “Tiểu quỷ, đừng nghe y khoe khoang.”

Trương Thành Lĩnh lại do dự không chắc mà nhìn thẳng vào Chu Tử Thư, thầm nghĩ chẳng lẽ mình đã hiểu sai, nhưng rõ ràng vị này nói là...

Chu Tử Thư tiếp tục: “Tránh xa y ra, y muốn trâu già gặm cỏ non đấy.”

Ôn Khách Hành vấp cành khô lá úa lảo đảo, oan ức quay đầu lại: “A Nhứ, ngươi nói oan cho ta quá.”

Chu Tử Thư chỉ xác mấy con thỏ hoang mà nói: “Nếu ngươi còn không đi nhặt củi, ta sẽ mổ bụng ngươi chung với mấy vị huynh đệ này.”

Ôn Khách Hành giật mình đánh thót, lập tức che bụng, vạn phần cảnh giác chạy đi, thật sự giống thỏ.

Chu Tử Thư tìm dòng suối nhỏ rửa tay, hơi không thoải mái quấn ống tay áo bị xé quá nửa lên người. Xúc cảm đôi môi Ôn Khách Hành trên cánh tay dường như còn đó, ban nãy rành rành cảm nhận được, người đó sau khi hút xong máu độc lại còn liếm vết thương một chút, lập tức khiến da đầu y ngứa ngáy – tuyệt đối là cố ý.

Thế là Chu Tử Thư tức tối giật tấm mặt nạ da người ra, tiện tay ném xuống nước, thầm nghĩ, có thể thích nam sắc đến mức bụng đói ăn quàng như vậy, quang minh chính đại như vậy, không đâu không động dục như vậy, y sống ngần ấy năm thật sự chỉ biết đúng một đóa hoa lạ giống hoa đuôi chó như thế thôi.

Y quay mặt qua, Trương Thành Lĩnh lại thấy khuôn mặt quen thuộc kia, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ kêu một tiếng “Sư phụ!” – giống như cậu mới nhận ra, chạy tới chạy lui sau lưng y hệt như một chú chó con, lại cẩn thận giữ khoảng cách nhất định như sợ làm phiền y.

Chu Tử Thư liếc thấy, mềm lòng, vẫy tay gọi cậu: “Ngươi lại đây.”

Trương Thành Lĩnh hớn hở đi đến trước mặt y, nịnh nọt gọi: “Sư phụ.”

Chu Tử Thư nghĩ ngợi một thoáng, nói: “Với cước trình của ngươi, e rằng hôm nay không thể trở về, đành ngủ ngoài trời một đêm, sáng sớm mai ta lại đưa ngươi về tìm Triệu đại hiệp.”

Ánh mắt Trương Thành Lĩnh bỗng chốc tối đi, cậu cũng không nói gì, chỉ ủ rũ nhìn mũi giày của mình, rầu rĩ không nói năng. Chu Tử Thư trước nay ưa mềm không ưa cứng, không chịu nổi nhất chính là trò này của cậu, đành phải ho một tiếng mà nhíu mày hỏi: “Ngươi lại làm gì đây?”

Trương Thành Lĩnh vẫn cúi đầu, nói nhỏ: “Vâng.”

Không lên tiếng nữa, chỉ dùng đôi mắt nhỏ lén liếc Chu Tử Thư từng cái, bị phát hiện nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, miệng mếu máo, mắt chớp chớp, trên lông mi lại còn dính một giọt nước mắt.

Chu Tử Thư dựa lên một thân cây ngồi phịch xuống, thật không biết nên làm gì tên nhóc này mới được. Cũng chẳng biết có phải là Trương Ngọc Sâm Trương đại hiệp mệnh không có con gái, từ nhỏ đã nuôi đứa con trai này như cô nương, cho nên nuôi ra loại như vậy hay không. Vì thế y giả vờ bực bội, nhíu mày quát khẽ một tiếng: “Ngươi đứng thẳng dậy, ngẩng đầu lên!”

Trương Thành Lĩnh giật mình, đứng thẳng dậy, ngẩng đầu lên, vừa ngẩng đầu như vậy, nước mắt trong hốc mắt liền lã chã tuôn rơi, khiến Chu Tử Thư nhìn mà sốt ruột không thôi, bất tự giác hơi dịu giọng, nói: “Ngươi lau khô mặt đi, có còn là nam nhân không? Có chuyện gì to tát, đến mức phải khóc sao?”

Trương Thành Lĩnh ra sức lau mặt một phen, không lau sạch được, ngược lại càng tủi thân hơn, nước mắt càng lau càng chảy nhiều, cuối cùng không nhịn được, nói nghẹn ngào và đứt quãng: “Sư phụ... sư... con cũng không, không khóc suốt, con, con... con chính là nhìn thấy người, thấy người mới tủi thân... con, con... con...”

Đầu Chu Tử Thư căng lên gấp đôi, y không muốn nhìn cậu nữa, miễn cưỡng giữ nguyên vẻ mặt hờ hững mà nhìn đi chỗ khác.

Lúc này Ôn Khách Hành ôm một đống đồ đốt lửa quay về, nhìn thấy thế thoáng ngẩn ra.

Trời đã hoàn toàn tối hẳn, ánh sáng trên đường chân trời đang từ từ bị chôn vùi, phía tây xám trắng thảm đạm, sao Hôm treo trên ngọn cây, gió đêm thổi, hơi lạnh chầm chậm lan ra.

Ôn Khách Hành không nói năng gì, vót mấy khúc cây, đốt lửa, gác con thỏ Chu Tử Thư đã xử lý xong xuôi lên, kiên nhẫn nướng, miệng ngâm nga một khúc hát không đâu vào đâu, nghe hơi giống Thập bát mô, rất phù hợp với phong cách nhất quán của y. Chu Tử Thư im lặng ngồi kế bên, co một chân lên, cánh tay đặt trên đầu gối, Trương Thành Lĩnh ở bên cạnh cố gắng kìm nén nghẹn ngào.

Một lúc lâu, mùi thịt thơm phức bay ra, bụng Trương Thành Lĩnh réo ục một tiếng, khuôn mặt lem luốc của cậu thiếu niên đỏ bừng, Ôn Khách Hành mới cười liếc nhìn cậu một cái: “Còn phải chờ một chút, chưa chín hẳn đâu.”

Trương Thành Lĩnh ngoan ngoãn gật đầu, Ôn Khách Hành cảm thấy cậu quả thật còn ngoan hơn thỏ con, quay đầu nói với Chu Tử Thư: “Ôi, ta bảo này, nó đã muốn đi theo ngươi, thì ngươi cứ cho nó theo đi, nếu ngươi không muốn thấy nó, năm lần bảy lượt cứu nó làm gì?”

Chu Tử Thư chậm chạp đứng dậy, tiến đến hơ hai tay trên lửa, mấy huyệt vị trên ngực râm ran đau, khiến y sợ lạnh.

Ôn Khách Hành dùng mũi giày đá y một phát: “Đang hỏi ngươi đấy.”

Chu Tử Thư vẫn chậm rì rì, nói: “Ta thích thế đấy.”

Trương Thành Lĩnh lại đột nhiên mở miệng, tiếng còn hơi khàn khàn, thoáng run rẩy, cậu nhỏ giọng nói: “Thôi, sư phụ đừng dẫn con theo, con là một mối phiền phức, rất nhiều người muốn giết con, con... công phu cũng kém, còn liên lụy sư phụ bị thương...”

Ôn Khách Hành an ủi: “Không sao, y da thô thịt dày – ngươi trừng mắt nhìn ta làm gì, người khác đều một lớp da, ngươi thì suốt ngày bao mình như đòn bánh, một lớp không đủ còn dán thêm lớp nữa.”

Thấy Trương Thành Lĩnh sửng sốt, Ôn Khách Hành còn rất kiên nhẫn giải thích: “Ngươi xem cánh tay y, cổ tay trở xuống và cổ tay trở lên là hai màu đúng không? Sư phụ ngươi giấu đầu lòi đuôi, đến bây giờ cũng không bằng lòng thẳng thắn gặp ta.”

Chu Tử Thư không thèm đếm xỉa tới y, tự mình xé một miếng thịt trên đùi con thỏ đang nướng, bỏ vào miệng thong thả nhai.

Muốn xé tiếp, lại bị Ôn Khách Hành né đi, người này ghét bỏ nói: “Ngươi là ma chết đói đầu thai à, mỡ còn chưa nướng ra hoàn toàn đâu.”

Chu Tử Thư thủng thỉnh nuốt miếng thịt thỏ, mới nhìn y mà nói: “Ngươi là đàn bà đầu thai à, người nồng nặc mùi son phấn, mang khăn trên người thì cũng đành, miệng còn lảm nhảm như vậy, sao lắm lời thế?”

Ôn Khách Hành lập tức ngậm miệng.

Một lát sau, thỏ đã nướng xong, da thịt đều vàng óng, ngoài giòn trong mềm, Chu Tử Thư gọi cả Trương Thành Lĩnh đến, hai người lớn một đứa trẻ, chẳng ai khách sáo, đều đã đói bụng cả một ngày, im lặng ăn ngấu nghiến, không bao lâu sau mấy con thỏ hoang béo múp kia đã thành một đống xương sạch bóng.

Ăn uống no nê rồi, ba người ngồi cạnh đống lửa sưởi ấm một lúc, Chu Tử Thư tự mình dựa vào một bên nhắm mắt nghỉ ngơi, lúc này Ôn Khách Hành mới nói với Trương Thành Lĩnh: “Công phu của ngươi kém như thế nào? Cha ngươi chưa từng dạy ngươi à?”

Trương Thành Lĩnh lí nhí nói: “Có dạy, chỉ có điều tư chất ta ngu dốt, lại không chịu chăm chỉ học tập, phần lớn đều đã không nhớ.”

Ôn Khách Hành nghĩ ngợi một thoáng, lắc đầu nói: “Hồi nhỏ khi cha ta dạy ta công phu, ta cũng không muốn chăm chỉ, chẳng khác ngươi là mấy, nhưng mà tư chất ta không quá ngu dốt...”

Chu Tử Thư ở kế bên không mở mắt, nghe vậy lại không nhịn được cười giễu một tiếng.

Ôn Khách Hành không thèm để ý tới y, chỉ ngắm nghía Trương Thành Lĩnh từ trên xuống dưới một phen, thuận miệng hỏi: “Ngươi có muốn học võ công không?”

Trương Thành Lĩnh ngẩng phắt đầu lên, nhìn y bằng ánh mắt sáng rực.

Ánh mắt ấy tha thiết đến mức khiến Ôn Khách Hành ngẩn ra, hình như đã rất rất lâu rồi y không nhìn thấy ánh mắt chấp nhất, thẳng thắn, khát khao bất chấp tất cả như vậy, không nhịn được nói: “Ngươi... tên nhóc này, sao vừa nghe việc này là hệt như sói đói thế?”

Trương Thành Lĩnh bỗng nhiên quỳ xuống: “Tiền bối! Ta cầu xin ngài chỉ dạy cho ta, bảo ta làm gì cũng được!”

Ôn Khách Hành sờ sờ mũi, ho khan một tiếng mà nói: “Xem ngươi nói kìa, ta không có hứng thú gì với loại non nớt như ngươi... khụ!”

Ánh lửa chiếu đỏ khuôn mặt thiếu niên, trên khuôn mặt còn hơi trẻ con của cậu phủ một tầng kiên nghị không nói thành lời, lại có sự yếu ớt và khẩn cầu của trẻ con.

Ôn Khách Hành bị cậu nhìn chằm chằm một lát, lại có phản ứng hết sức nhất trí với Chu Tử Thư, mất tự nhiên nhìn đi chỗ khác. Hơi do dự, y thở dài đứng dậy, phủi bụi đất dính trên người, lại nhặt một cây mộc côn dài tầm một thước, nói: “Được, ta sẽ dạy ngươi mấy chiêu, hãy nhìn cho kỹ, không có lần thứ hai đâu.”

Nói xong, y thật sự chậm rãi biểu diễn từng chiêu từng thức đâu ra đấy, Trương Thành Lĩnh nhìn từ đầu đến cuối không nỡ chớp mắt, rồi cũng bò dậy tự mình luyện theo. Đây quả thật không phải là một đứa trẻ thông minh, mặc dù Ôn Khách Hành đã nói chỉ dạy một lần, rốt cuộc vẫn không nhịn được vừa sửa lại cho đúng, vừa giảng giải tỉ mỉ cho cậu, Trương Thành Lĩnh nhìn y bằng đôi mắt lấp lánh, kích động đến run cả giọng, luôn miệng nói: “Đa tạ tiền bối, đa tạ tiền bối!”

Hiển nhiên Ôn Khách Hành cũng chưa từng nhận sự cảm kích nhiệt tình như vậy của người khác, hiếm thấy lộ ra vài phần câu nệ.

Cơ hồ cứ thế qua hơn nửa đêm, Trương Thành Lĩnh dường như vẫn chưa mệt chút nào, còn ở một bên múa may tập luyện. Ôn Khách Hành im lặng ngồi kế bên, trên mặt không còn nụ cười, giống như đang suy tư điều gì.

Chợt nghe Chu Tử Thư bên cạnh như đã ngủ từ lâu hỏi khẽ: “Ngươi họ Ôn... ‘Thánh Thủ’ Ôn Như Ngọc năm ấy là gì của ngươi?”

Cả người Ôn Khách Hành giống như đều thoáng chấn động, hồi lâu y mới nói nhỏ: “Gia phụ.”

Chu Tử Thư mở mắt ra, nhìn chằm chằm khuôn mặt nghiêng của y một hồi, lại mở miệng, ngữ khí đã trịnh trọng hơn không ít: “Từ lâu đã nghe Ôn Như Ngọc Ôn tiền bối thánh thủ nhân tâm, năm ấy cầm ‘Thu Minh kiếm’ cùng vợ là thần y Cốc Diệu Diệu hành tẩu giang hồ, cứu vô số người, về sau cùng nhau quy ẩn, không còn ai biết hướng đi nữa, lại là lệnh tôn, thất kính.”

 

Chương 23: Chuyện xưa

Ôn Khách Hành dường như cười cười, lại dường như trên người có một chút bi thương không nói thành lời: “Hiện giờ mà vẫn có người nhận ra kiếm pháp của ông ấy ư?”

Chu Tử Thư lặng im một lát. Cho dù là Thiên Song, cũng không thể hoàn toàn không thiếu sót, bằng không y đã chẳng thể trốn ra đây, Thu Minh kiếm thoái ẩn, là chuyện khoảng hơn hai mươi năm trước, đến bây giờ cũng chẳng ai biết đôi phu phụ ấy về sau đã đi đâu, và ra sao rồi.

Y im lặng đánh giá Ôn Khách Hành – Ôn Khách Hành ngồi bên cạnh đống lửa, lưng hơi cong, ánh mắt xa xăm mà bình thản nhìn Trương Thành Lĩnh vụng về luyện kiếm pháp phụ thân dạy y năm đó, lại toát lên vài phần bình hòa điềm đạm không nói thành lời, thật sự giống như đã chồng lên dáng vẻ nên có của Ôn Như Ngọc trong tưởng tượng của Chu Tử Thư.

Ôn Khách Hành bỗng mở miệng hát: “Bỉ thử ly ly, bỉ tắc chi miêu. Hành mại mỹ mỹ, trung tâm dao dao. Tri ngã giả vị ngã tâm ưu, bất tri ngã giả vị ngã hà cầu. Du du thương thiên, thử hà nhân tai? Bỉ thử ly ly, bỉ tắc chi tuệ[1]...

Y hạ giọng cực thấp, hơi khàn khàn, nghe rầu rầu, còn có sự mơ hồ khi phát âm không rõ, từng chữ từng câu ấy, hệt như phát ra từ trong ngực, quanh quẩn trong cổ họng y, triền triền miên miên chẳng chịu ra.

Lửa mạnh đốt củi “đồm độp”, Trương Thành Lĩnh có một chiêu không hiểu, vốn định qua hỏi, đi đến chỗ không xa không gần lại nghe thấy tiếng ca này, chẳng biết vì sao mà bỗng nhiên dừng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ttnk