20-29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
bước.

Năm ấy khi Bình Vương dời đi, gia thất trôi dạt, truyền rằng đại phu nhà Chu đi làm việc ngang qua đất Cảo kinh đô của Tông Chu, nhìn thấy tông miếu cung thất ngày trước đều đã tan hoang như vậy, má thắm quạnh quẽ, mà cỏ hoang um tùm, lúa nếp trĩu xuống, xúc cảnh sinh tình ra bài bi ca này.

Đau buồn cho sự phồn hoa của thịnh thế đã chết, đau buồn cho kiếp trước hôm qua không thể níu giữ.

Trương Thành Lĩnh nghe hát mà lòng xao động lại đang suy nghĩ gì đây? Cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ, nhưng e rằng cả đời này cũng chẳng còn dũng khí trở về thăm Trương gia ở Giang Nam một lần, nơi từng ghi lại quá nhiều quãng thời gian thơ ấu hạnh phúc ấy, hiện giờ chẳng biết còn được mấy mẩu ngói nát, gốm vỡ, cần phải dùng cả đời để gánh.

Chu Tử Thư nheo mắt, đưa tay tìm bầu rượu trên hông, ngửa đầu dốc một ngụm, vị cay xộc lên đầu, suýt nữa sặc chảy cả nước mắt.

Người hiểu ta bảo ta đang ưu sầu, không hiểu ta thì bảo ta đang cầu gì...

Ôn Khách Hành ngâm nga lặp lại hai câu này, tựa hồ có một tẹo tự giễu, khóe mắt chầm chậm cong lên, giống như toát ra một chút ý cười.

Điều y cầu lại là gì đây?

Không biết qua bao lâu, chẳng ai nói năng gì nữa. Tiếng ngâm nga của Ôn Khách Hành nhỏ dần, Trương Thành Lĩnh ôm cành cây tiện tay bẻ kia, cẩn thận như ôm một thanh hảo kiếm tuyệt thế, đã nghiêng qua một bên ngủ thiếp đi, chẳng biết mơ thấy gì mà khóe miệng hơi nhếch lên, chân mày lại xoắn vào nhau, không chịu dãn ra.

Chu Tử Thư bò dậy, cởi ngoại bào nhẹ nhàng đắp cho cậu, sau đó khẽ thở dài nói: “Thu Minh Thập Bát Thức của lệnh tôn, nghe nói hoành hành võ lâm, ngươi chỉ dạy nó ba chiêu, ta thấy không một chiêu nào là trong mười tám thức ấy, nhưng nghĩ lại thì Thu Minh Thập Bát Thức thiên biến vạn hóa, rồi lại toàn bộ xuất phát từ ba chiêu này. Ôn huynh... thật là hậu sinh khả úy.”

Ôn Khách Hành cũng hạ giọng, thản nhiên nói: “Kiếm pháp của ông ấy chắc chắn kém xa ta, nhưng mà y thuật của ông ấy, ta cũng dốt đặc cán mai, chỉ biết mỗi băng bó vết thương và bị cảm phải ra mồ hôi thôi.”

Sau đó y quay đầu nhìn Chu Tử Thư: “Ngươi lại nắm rõ kiếm pháp của lão nhân gia như vậy, ngươi còn biết gì nữa?”

Chu Tử Thư cùng y ngồi quanh đống lửa, kéo cổ áo lên, rụt nửa bàn tay vào trong tay áo, đầu ngón tay hơ lửa, thong thả nói: “Trong giang hồ có Vu Y cốc không phân biệt y độc, thần bí khó lường, cũng có Thần Y cốc cứu tử phù thương, hành y tế thế. Nghe nói Thần Y cốc không hề mạnh về võ công, nhưng chẳng ai dám tùy tiện trêu vào họ, lệnh từ Cốc nữ hiệp là đệ tử quan môn của cốc chủ Thần Y cốc, thời trẻ nghe nói là đệ nhất mỹ nhân đất Thục, về sau bỗng nhiên truyền ra tin tức nói đã xuất giá, cũng chẳng biết đã khiến bao nhiêu người phải đau lòng.”

Ôn Khách Hành nghe vậy cười khe khẽ, trêu chọc: “Ngươi là một đấng mày râu, mà sao chuyện lông gà vỏ tỏi gì cũng biết thế? Từ sáng đến tối không có việc gì làm, lại đi nghe ngóng mấy chuyện kiểu này à?”

Chu Tử Thư cũng cười nói: “Không phải sao, chỉ có chút năng lực này thôi.”

Hai người lại lặng thinh chốc lát, Ôn Khách Hành mới nhỏ giọng nói một câu: “Đã là chuyện bao nhiêu năm trước rồi...”

Có lẽ do ở họ có sự tương tự nào đó không thể nói rõ, Chu Tử Thư vừa nghe tiếng ca và thở than của y, dường như có thể hiểu được điều gì đó, không nhịn được nhẹ giọng nói một câu hơi an ủi: “Lệnh tôn lệnh từ, đều là người tốt cực kỳ hiếm thấy, thần tiên quyến lữ, ngao du giang hồ, sau đó lại nắm tay ẩn cư, nếu ta có thể có cuộc sống như vậy, thật sự là ngày mai chết ngay cũng sẵn lòng.”

Ôn Khách Hành thoáng nở nụ cười cực nhẹ: “Người tốt?”

Chẳng biết có phải bởi vì đêm quá yên tĩnh hay không, vẻ mặt y hơi mơ màng, y thấp giọng nói: “Không thể ngờ qua nhiều năm như vậy, còn có người nhớ họ, còn có người khen họ một tiếng tốt. Ngươi nói... như thế nào mới tính là người tốt đây? Và tại sao mà con người phải làm người tốt đây?”

Chu Tử Thư mới định mở miệng, bỗng nhiên nghe thấy bên phía Trương Thành Lĩnh có một chút động tĩnh, cậu thiếu niên hít thở khó khăn, sau đó tần suất thay đổi. Chu Tử Thư không quay đầu cũng biết cậu lại mơ thấy ác mộng, nhất thời giật mình tỉnh giấc.

Trương Thành Lĩnh cũng chẳng nói năng gì, chỉ im lặng co ro ở đó, ôm ngoại bào của Chu Tử Thư và một cành cây gãy mà lắng nghe.

Thế là, lời nói vốn ra đến môi lại nuốt xuống, Chu Tử Thư thận trọng suy nghĩ một hồi lâu mới nói không nhẹ không nặng: “Trên đời này không phải tất cả mọi người đều là người tốt, nhưng mà đại đa số đều sẵn lòng làm người tốt, cho dù thật sự không phải người tốt, cũng sẽ cố hết sức giả làm người tốt.”

Y dừng một lát rồi lại nói tiếp: “Còn lý do vì sao... ta nghĩ có lẽ bởi vì chỉ có ngươi tốt với người khác, từ trong thâm tâm không muốn hại người, làm việc tốt, thì người khác mới tốt với ngươi. Chỉ có làm một người tốt, ngươi mới có bằng hữu, có thân nhân, có người yêu, mới có rất nhiều người sẵn lòng ở bên, sẵn lòng tốt với ngươi. Ngươi nghĩ xem, nếu một người cả đời chỉ có bản thân, mọi lúc mọi nơi luôn phòng bị tất cả mọi người ngoại trừ chính mình, không thân thiết với ai, không có tình cảm với ai, chỉ có thể tự mình thương mình, chẳng phải là quá đáng thương? Làm người xấu, quá khổ.”

Ôn Khách Hành nghe mà cơ hồ ngây người, một lúc lâu y mới cười cười lắc đầu.

Chu Tử Thư không nói gì, chỉ thêm củi vào đống lửa. Ôn Khách Hành cúi đầu, chăm chú nhìn ngọn lửa bập bùng, lại lắc đầu, nhưng động tác càng lúc càng chậm.

Cuối cùng y đan hai tay sau đầu, nằm ngửa, đối mặt với bầu trời đêm ánh sao sáng rực, thở ra một hơi thật dài, nói hầu như không thể nghe thấy: “Ngươi nói có lý... A Nhứ, ngươi nói rất có lý.”

Chu Tử Thư cười cười.

Ôn Khách Hành lại hỏi như độc thoại: “Kẻ đáng hận... là tất có chỗ đáng thương ư?”

Chu Tử Thư nói: “Không sai.”

Ôn Khách Hành cũng chẳng quan tâm y có nhìn thấy hay không, tự mình gật đầu, sau đó nghiêm trang bình luận: “A Nhứ à, ta phát hiện, cho dù ngươi không phải là một mỹ nhân, cũng càng ngày càng hợp khẩu vị của ta rồi.”

Chu Tử Thư biết đây là y đứng đắn chẳng được một lát đã lại muốn giở thói cũ, thế là khóe miệng giật giật, không thèm để ý đến y.

Ôn Khách Hành chống một tay, cười tươi roi rói ngẩng mặt lên nhìn Chu Tử Thư, nói: “Ta thấy ngươi khỏi cần hâm mộ đôi lão đầu tử và lão thái bà kia nữa, về sau cứ đi theo ta đi, chúng ta cũng có thể cùng nhau ngao du giang hồ, nắm tay ẩn cư, còn không cần chết ngay ngày mai. Ta không để ý quây quần tạm với ngươi đâu, ngươi thấy sao?”

Chu Tử Thư nói với khuôn mặt không cảm xúc: “Xin lỗi, ta để ý, Ôn huynh thật sự quá xem trọng ta rồi.”

Ôn Khách Hành phá lên cười, sau đó trong điệu “Mỹ nhân ngươi tội gì che mặt, ca ca ta sốt ruột khó nén” tục tĩu, thưởng thức dáng vẻ tức giận đến bẻ gãy cây cời củi trên tay, còn không nổi giận được, đành phải giả câm vờ điếc của Chu Tử Thư. Thất đức mà chớ hề có cảm giác tội lỗi đè sự vui vẻ của mình trên sự phẫn nộ của người khác, chỉ cảm thấy tâm trạng vô cùng thoải mái.

Sáng sớm hôm sau, Trương Thành Lĩnh ôm áo bào đến trả Chu Tử Thư, nhỏ giọng nói: “Con cảm ơn sư phụ.”

Chu Tử Thư nhận lấy khoác lên, nhìn cậu một cái mà nói: “Đi thôi, về Cao gia trang.”

Trương Thành Lĩnh thoáng dừng bước, kế đó vẫn im lặng đi theo, hệt như một nàng dâu nuôi từ bé bị ức hiếp.

Ôn Khách Hành bên cạnh nhìn thấy vậy, an ủi: “Sư phụ ngươi đã quyết tâm đi chung với anh hùng thiên hạ, đồng lõa đồng mưu rắn chuột một ổ, trước mắt đang ở ngay trong Cao gia trang, không bằng ngươi cứ đi theo Triệu đại hiệp, có thể đến tìm y bất cứ lúc nào.”

Sau đó, y lại nhanh chóng bổ sung: “Đương nhiên, ngươi cũng có thể đến tìm ta bất cứ lúc nào.”

Chu Tử Thư đi đằng trước nghe vậy quay đầu lại nói: “Ta nói sẽ ở lại với đám người này bao giờ?”

Ôn Khách Hành đưa tay cọ cằm, cười tủm tỉm hỏi: “Ngươi không ở lại?”

Chu Tử Thư nhíu mày nói: “Không ở lại.”

Ôn Khách Hành nhìn Trương Thành Lĩnh một cái, lại hỏi: “Thật sự không ở lại?”

“Không...”

Chu Tử Thư vô thức nhìn Trương Thành Lĩnh một cái theo y, thấy cậu thiếu niên ấy đang nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, ánh mắt hệt như một chú thỏ con lo lắng, vẻ mặt kỳ vọng, lại không dám quá rõ ràng, vừa thấy Chu Tử Thư nhìn qua, vội mím môi làm bộ cứng rắn. Đoạn sau của Chu Tử Thư tự động tắt âm, y hừ một tiếng rồi quay người sải bước đi.

Ôn Khách Hành chỉ sợ thiên hạ không loạn, vỗ đầu Trương Thành Lĩnh mà cảm khái: “A Nhứ à, ngươi cảm thấy chúng ta giống một nhà ba người chứ?”

Vì thế Chu Tử Thư đi càng nhanh hơn.

Ôn Khách Hành giống như thật sự đã coi mình thành cha, vẻ mặt hiền từ nói với Trương Thành Lĩnh: “Trước mắt không có việc gì, đường còn dài, ta kể chuyện cho ngươi nghe nhé?”

Trương Thành Lĩnh ngoan ngoãn gật đầu, liền nghe Ôn Khách Hành đắc ý dương dương nói nhảm: “Chuyện kể rằng dưới chân Ngũ Hành sơn, có một đứa trẻ yêu quái, tên là Hồng Hài Nhi, sống cùng một đám yêu ma quỷ quái. Đương nhiên, thật ra trong lòng nó rất coi thường đám này, chỉ cảm thấy bọn chúng suốt ngày vô cớ sinh sự, hết sức đáng ghét...”

Y dường như khá tinh thông môn này, Chu Tử Thư đi ở đằng trước, nghe thấy Ôn Khách Hành kể trầm bổng diễn cảm, thật là êm tai, dụ tiểu tử ngốc Trương Thành Lĩnh kia cũng phải kinh ngạc theo. Phát hiện tên khốn họ Ôn này còn hơi giống tiên sinh kể chuyện một cái miệng đi khắp bốn phương.

“... Hồng Hài Nhi kia mới biết thân thế của mình lại hết sức bất phàm, mẹ nó là một con bạch xà tinh, được gọi là Bạch nương tử, do tự ý hạ phàm, tư thông với người phàm, bị một lão hòa thượng tên Pháp Hải phát hiện, đè dưới Hoa Sơn...”

Chu Tử Thư đột nhiên bị vấp tảng đá, suýt nữa đập đầu xuống đất.

“... Hồng Hài Nhi muốn phá núi cứu mẹ, lão hòa thượng Pháp Hải kia tìm một đám thần tiên cản trở, bị nó lần lượt đánh tan tác, nhưng ai biết lũ yêu tinh trong động ban đầu cũng làm phản, muốn đẩy nó vào chỗ chết.”

Chu Tử Thư đã không biết nên nói gì cho được, Trương Thành Lĩnh thì hồi hộp hết sức, hỏi: “Tại sao ạ?”

Ôn Khách Hành nói: “Thật ra đây là một bí mật, Bạch nương tử nọ vốn không phải bạch xà, chẳng qua là một người phàm hơi có đạo hạnh thôi, không biết nghe nhầm đồn bậy thế nào, mà bị người ta coi là yêu tinh, đè dưới Hoa Sơn. Ngươi nghĩ xem, nếu nàng ta được thả ra, thế cha mẹ Hồng Hài Nhi chẳng phải đều thành người phàm, thế bản thân nó không phải cũng chính là một người phàm?”

Trương Thành Lĩnh ngốc nghếch lắng nghe: “À, người phàm... ta vẫn không hiểu...”

Ôn Khách Hành cười nói: “Ngươi ngốc thế, không cùng chủng tộc với ta, tất có nhị tâm.”

Chu Tử Thư nghe vậy giật mình, tựa hồ loáng thoáng có một ý nghĩ, nhưng chưa kịp bắt lấy lại nhanh chóng lướt qua mất. Trương Thành Lĩnh hỏi: “Hồng Hài Nhi kia chết chưa? Núi có phá ra chưa?”

Ôn Khách Hành suy nghĩ một chút, hỏi ngược lại cậu: “Ta còn chưa biên đến đó đâu, ngươi cảm thấy sao?”

Trương Thành Lĩnh nói như đinh đóng cột: “Nó chắc chắn đánh thắng đám yêu tinh, cứu mẹ mình ra, cuối cùng trở thành một đại anh hùng không gì không làm được!”

Ôn Khách Hành bổ sung: “Ừm... cũng có thể, nhưng tựa hồ hơi thiếu thú vị, trong mười câu chuyện thì đến chín luôn kể như vậy. Thế... chẳng bằng cứ để Hồng Hài Nhi từ đây biến thành một người phàm, không bao giờ có thể cưỡi mây đạp gió nữa?”

Trương Thành Lĩnh “a” một tiếng, thấy kết cục này hơi đáng tiếc, lại không thể nói được là đáng tiếc chỗ nào. Cậu ngẩng đầu nhìn Ôn Khách Hành, cảm thấy con người vị tiền bối này rất tốt, cũng rất dễ nói chuyện, sinh ra cảm giác thân thiết, bèn hỏi thử: “Tiền bối kể cho ta một câu chuyện nữa đi?”

Ôn Khách Hành rốt cuộc tìm được thính giả trung thành, cảm thấy tiểu tử này cực kỳ nể mặt, rất được, thế là mở máy, trước sau kể “Cú mèo và một bát nước đỏ”, “Khương Tử Nha đại chiến Bạch Cốt Tinh”, “Thôi Oanh Oanh giận trầm rương bách bảo” một loạt những câu chuyện mới lạ và thú vị, cứ thế lảm nhảm về đến Cao gia trang ở Động Đình.

Ba người vừa về đến đã đụng phải Tào Úy Ninh, cậu chàng này thấy Trương Thành Lĩnh thì thoáng sửng sốt, hò la: “Ôi chao tiểu thiếu gia, ngươi theo hai vị này chạy đi đâu vậy, Triệu đại hiệp tìm ngươi sắp điên rồi!”

Chu Tử Thư nói: “Bọn ta tình cờ thấy đứa trẻ này một mình chạy ra ngoài, đuổi theo nó, không từ mà biệt, còn...”

Y còn chưa nói xong, Tào Úy Ninh đã kéo y mà nói: “Huynh đã bỏ lỡ tin tức lớn, mau đi thôi, bên kia sắp đánh đầu người thành đầu chó rồi!”

 

Chương 24: Mặt quỷ

Chu Tử Thư không hề hứng thú, đừng nói là đánh thành đầu chó, cho dù đánh thành đầu heo cũng chẳng liên quan gì đến y, chuyện duy nhất y muốn làm hiện giờ chính là tìm một tửu lâu, đổ đầy bầu rượu đã uống hết, sau đó tìm cái xó đánh một giấc quên cả ngày đêm, hòng xua sạch câu chuyện Hồng Hài Nhi làm sao phá núi cứu Bạch Xà đầy trong đầu óc mình.

Khéo léo giãy nhẹ khỏi Tào Úy Ninh, giải thích: “Chúng ta nên đưa đứa trẻ này về chỗ Triệu đại hiệp trước thì hơn.”

Tào Úy Ninh vỗ đầu nói: “Phải phải, ta quên khuấy việc này.”

Y quay sang nhìn Trương Thành Lĩnh, trên khuôn mặt không giỏi che giấu cảm xúc lắm hiện lên một chút thương xót kỳ lạ, lại thở dài, vỗ vai Trương Thành Lĩnh mà nói: “Còn nhỏ tuổi, làm khó ngươi rồi, về sau phải cẩn thận hơn nhé.”

Trương Thành Lĩnh không thân quen với y, thế nên cậu mơ mơ hồ hồ, Ôn Khách Hành thì lại ngộ ra, xen vào hỏi: “Sao vậy, những người đó còn đang ầm ĩ về chuyện Lưu Ly giáp à? Chẳng lẽ bọn họ hoài nghi Trương gia...”

Y nhìn quét qua Trương Thành Lĩnh một cái, dừng lại.

Tào Úy Ninh cũng không coi họ là người ngoài, giải thích chẳng hề giấu giếm: “Thời điểm thế này mà các huynh còn chạy lung tung được. Hôm qua náo nhiệt vô cùng, Phong Hiểu Phong kia vừa nhắc đến ba chữ ‘Lưu Ly giáp’, quả thực bùng nổ ngay tại đó, Cao đại hiệp và Từ Mục đại sư hai người mới miễn cưỡng khống chế được. Không ít người đã có tâm tư khác, Vu Khâu Phong chưởng môn Hoa Sơn đứng dậy đầu tiên, chất vấn Triệu Kính Triệu đại hiệp có phải đã nuốt mảnh Lưu Ly giáp của Trương gia, có phải vì vậy mới hại con trai ông ta chết thảm.”

Tào Úy Ninh suy nghĩ một thoáng, ngữ điệu đều đều như đọc thuộc lòng: “Vu Khâu Phong chảy cả nước mắt nước mũi, tưởng như đặc biệt đến Động Đình để khóc tang, sắp phát điên rồi. Các môn phái thường ngày có giao tình tốt với phái Hoa Sơn như Nga Mi, Không Động, Thương Sơn, lần này đều đứng về phía Vu Khâu Phong, đòi cho chuyện xảy ra bên ngoài Triệu gia trang một lời giải thích, thêm đám Phong Hiểu Phong đổ dầu vào lửa, tranh cãi ầm ầm không thôi, cuối cùng lao vào thượng cẳng tay hạ cẳng chân, còn có kẻ muốn Cao đại hiệp đưa ra một lời giải thích cho việc người trong Quỷ cốc tại sao bỗng nhiên tái xuất giang hồ, và Lưu Ly giáp rốt cuộc là thứ gì.”

Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư cùng cảm thấy hứng thú nhìn Tào Úy Ninh, nghĩ bụng sao mới một ngày không gặp mà mồm mép tiểu tử ngốc này đã trở nên lưu loát rồi?

Tào Úy Ninh ho khan một tiếng, nói: “Đây là sư thúc ta nói, sự việc cụ thể thế nào, thật ra hôm qua cãi nhau om sòm, ta nghe cũng không hiểu.”

Chẳng trách như thể đọc thuộc lòng...

Chu Tử Thư bỗng nhiên quay mặt sang, hỏi Trương Thành Lĩnh: “Tiểu quỷ, có phải ngươi biết điều gì đó, không thì tại sao trước là bị đốt phòng, sau đó lại có kẻ mua Độc Hạt ra tay với ngươi?”

Trương Thành Lĩnh mù mờ nhìn y, ngơ ngác lắc đầu.

Chu Tử Thư trợn mắt, thật sự không nhìn nổi dáng vẻ ngu xuẩn này, bèn chẳng để ý đến cậu nữa, nói với Tào Úy Ninh: “Còn phải làm phiền Tào huynh đưa nó về chỗ Triệu đại hiệp, đa tạ.”

Nói xong quay người đi, rõ ràng không có hứng thú đi góp vui với anh hùng thiên hạ đang loạn cào cào.

Trương Thành Lĩnh mím môi, im lặng nhìn bóng lưng y.

Bỗng nhiên cảm thấy một bàn tay đặt lên đầu, ngẩng đầu nhìn thấy Ôn Khách Hành đang cười với mình, lúng túng nói: “Tiền bối.”

Ôn Khách Hành hỏi: “Ngươi có biết tại sao y đối với ai cũng làm bộ làm tịch, mà lại không kiên nhẫn với ngươi như vậy?”

Trương Thành Lĩnh cúi đầu nhỏ giọng nói: “Chắc là ta quá ngu ngốc thôi...”

Ôn Khách Hành cười nói: “Ngươi chỉ ngu ngốc bình thường, không ‘quá’ ngu ngốc, y không làm bộ làm tịch giả vờ nho nhã mà nói nhăng nói cuội với ngươi, chứng minh y bằng lòng thân cận với ngươi, lại ngại nói ra, ta thấy y là đang xấu hổ thôi.”

Trương Thành Lĩnh sửng sốt: “Thật ạ?”

Ôn Khách Hành cười tít mắt nhìn bóng lưng Chu Tử Thư, chẳng chút để ý mà nói: “Người sinh y, là cha mẹ, người hiểu y, là ta đây. Trên đời này người có thể làm tri kỷ của y, e rằng cũng chỉ có ta, đương nhiên không lừa ngươi.”

– Nội thương của người nọ, dịch dung của người nọ, thói quen bình nhật như cố ý như vô tình ẩn mất dấu vết của mình, công phu kia, còn có dáng vẻ chuyện cũ năm xưa trong chốn giang hồ đều thuộc như lòng bàn tay ấy, ngoại trừ “Thiên Song” thì y không nghĩ ra cách giải thích thứ hai.

Nhưng nếu thật sự là “Thiên Song”, làm sao y lại trốn được sự khống chế của Thất Khiếu Tam Thu đinh quỷ kiến sầu kia?

Sau mấy ngày nghĩ mãi không ra, Ôn Khách Hành bỗng nhiên hiểu một đạo lý, trọng điểm không phải người nọ làm sao trốn được Thất Khiếu Tam Thu đinh, mà là y biết nên trốn Thất Khiếu Tam Thu đinh như thế nào.

Y nghĩ, e rằng mình thật sự đã đuổi theo một đại nhân vật rồi.

Trương Thành Lĩnh còn chưa kịp hiểu thâm ý của câu này, đã nghe thấy Tào Úy Ninh không rõ chân tướng kế bên cảm khái: “Tuy rằng ta vẫn luôn cảm thấy, hai vị đều là nam nhi, như thế này hơi kỳ kỳ, nhưng hôm nay xem ra, cuộc đời người ta, nếu có một tri kỷ đôi câu vài lời là biết thâm ý ở bên cạnh, chẳng phải còn sung sướng hơn thần tiên quyến lữ, là nam hay nữ lại có gì hệ trọng đâu?”

Nói xong còn lắc lư đầu mà ngâm nga: “Có câu vấn thế gian tình thị hà vật, trực giáo nhân sinh tử tương hứa, đào hoa đàm thủy thâm thiên xích, bất cập...” Bất cập cái gì thì y không nói được, chỉ cảm thấy câu kia ở ngay miệng, nhưng dù chết dù sống cũng không nhớ ra, hết sức xấu hổ, ậm ừ cho qua, cuối cùng còn bình luận: “Thơ của vị Đỗ Phủ tiên sinh này viết tuy hơi khó hiểu, nhưng nghĩ kỹ vẫn rất có thâm ý.”

Trương Thành Lĩnh và Ôn Khách Hành đồng thời nhìn y với sắc mặt quái dị.

Một lúc lâu, Ôn Khách Hành mới nói: “Cao đồ Thanh Phong kiếm phái quả nhiên năng văn năng võ, bội phục bội phục.”

Tào Úy Ninh da mặt mỏng, được người ta khen ngợi như vậy cảm thấy hơi xấu hổ, ngượng ngùng cười nói: “Đâu có đâu có, sư phụ lão nhân gia nói, người trong võ lâm chúng ta, đọc sách cũng chẳng có tác dụng gì, nào có trông chờ ai đi thi Trạng nguyên, biết vài chữ không mù chữ là được rồi, luyện công phu cho giỏi mới là đúng lẽ, ta chẳng qua đọc văn chương vài ngày, không cầu hiểu sâu thôi.”

Ôn Khách Hành cảm thấy câu “không cầu hiểu sâu” kia thật là quá tuyệt diệu.

Hai người đưa Trương Thành Lĩnh về, Triệu Kính suýt nữa sốt ruột phát điên, kéo cậu hỏi này hỏi kia. Ôn Khách Hành đứng ngoài nhìn, cảm thấy lão già Triệu Kính này tuy rằng rất giảo hoạt, nhưng đối với con trai cố nhân cũng không phải là thờ ơ chẳng quan tâm, lặng lẽ quay lưng muốn đi, mới quay người liền cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm.

Ôn Khách Hành dừng bước, quay đầu nhìn lại, người đối mắt với y trong tích tắc ánh mắt hung dữ, dáng vẻ chó điên rất muốn lao tới, Ôn Khách Hành thấy Tào Úy Ninh đang cung kính nói chuyện với ông ta, trong lòng đoán được đây chính là sư thúc y – Mạc Hoài Không, lão khó chịu khốn nạn có tiếng của Thanh Phong kiếm phái.

Mạc Hoài Không vừa nghe Tào Úy Ninh lảm nhảm chẳng đâu vào đâu, vừa theo y chỉ nhìn qua hướng Ôn Khách Hành, thoạt đầu cảm thấy người này hơi quen mắt, sau đó đôi mắt sâu thẳm kia lại khiến ông ta có chút cảm giác kinh hãi, nhưng không tài nào nhớ ra được.

Nhất thời kinh ngạc, đúng lúc nhìn thấy Ôn Khách Hành nhếch môi cười cười với mình, nghe Tào Úy Ninh cảm khái y cùng một nam nhân khác thâm tình tương

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ttnk