TÔI LÀ MA CÀ RỒNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TÔI LÀ MA CÀ RỒNG

Chương 8:

Cố Lập thay áo Blouse chuẩn bị ra về lúc đi ngang qua phòng khách chờ thì bị giậc dây gọi lại _ Cố Lập ...

Dừng lại giữa cửa nhìn về hướng phải là cô gái lúc nãy gọi , cô gái vừa thấy anh thì cười vui như tết , di dời ra khỏi vị trí đang ngồi mà tiến lại gần chỗ Cố Lập. Cô gái ấy tên Tử Uyên

* Tử Uyên , sao cô lại ở đây ? ( Cố Lập hỏi )

* Cái gì mà cô chứ , em đâu già đến mức vậy , gọi là em đi ( Tử Uyên nói nũn )

* Ờ thì .... em... ( Cố Lập nói gượng ).

* Được rồi ,em đùa anh thôi , kêu gì thì tùy anh. Em cũng quen rồi ,đi , ta đi ăn gì rồi nói chuyện, lâu rồi không gặp.  Anh bãnh ra đó, làm bác sĩ rồi có khác..

Cố Lập nghiêm mặt rồi gật đầu đồng ý. Phía sau Uyển Đình cũng đeo túi ra về và nhìn thấy thì biểu môi một cái hắc mặt bước đi " Đàn ông quả nhiên người có tỏ vẻ cao cao tại thượng cở nào thì trước gái đẹp cũng lộ ra cái đuôi háo sắc ".. hứ..!!!!!!

Tại một quán lẩu khá nổi tiếng ở Trùng Khánh, khung cảnh quán cũng bình thường nhưng hương vị thì không nơi nào sánh bằng. Tử Uyên gọi một phần lẩu nóng hỏi thơm phức , Cố Lập ngồi im giao mọi quyền làm chủ phần ăn của mình cho Tử Uyên , cô gọi thêm một phần ngủ cốc trộn Vitamin.

* Waooooo , quả là hương vị Trùng Khánh , thơm không tả nổi. ( Tử Uyên vừa nói vừa vổ tay ). Anh cũng ăn đi .

* Anh không ăn , anh ăn ngủ cốc được rồi.

* Vậy em không khách sáo đâu ...

* Sao em lại về Trung Quốc. Em không ở Hàn mà học tiếp sao ?

* Em về tìm anh , ở Hàn cũng lâu rồi , về thăm quê hương , mà em học xong rồi , giải phóng rồi..

* Tìm anh ?..

Ừm... Tử Uyên nuốt thức ăn đang nhai trong miệng nói tiếp 

_  Lần này em về đây tìm anh để nói cho anh biết, sắp tới em sẻ là thực tập sinh ở bệnh viện anh đang làm , ba em đã cậy được người đưa em vào rồi.. hihi...

* Ba em...

* Phải.. ba em.. , anh không biết ba em sao ? Haizzz bởi dậy nói anh vô tâm là phải mà. Quen biết nhau lâu như vậy ít ra anh cũng phải tìm hiểu về em chút chứ ..

* Anh vốn không quan tâm đến chuyện đó .

* Anh vô tâm không nhẹ đâu...

_ Được rồi , em nói luôn , ba em là chủ tịch tập đoàn  Phong Vệ , Hạ Thuần.  Cho nên việc nhờ cậy rất dể dàng... hihi...

* Thì ra là vậy , ( Cố Lập vẫn nói trong dửng dưng không chút gì ngạc nhiên ).

* Sao vậy ? Anh không ngạc nhiên khi nghe em nói sao ?.

* Không...

* Thôi bỏ đi , coi như nãy giờ em nói với khúc gỗ đi , cảm xúc vô vị. Em ăn no rồi...

* No rồi sao ? Vậy về nhà thôi.

* Hả.. về sớm vậy , hay anh dẫn em đi chơi chút đi , xa lâu vậy chất cũng thay đổi nhiều lắm .

* Vẫn như vậy , hôm khác đi, hôm nay anh có việc, em cũng vừa về nước.

* Không ,em muốn đi ....

* Vậy em tự mà đi , anh có việc rồi,  ông chủ tính tiền ... anh về trước đây..

* Ơ... Cố Lập,.. Cố...... Lập ... đi nhanh dữ vậy . Haizz thôi kệ anh , em đi một mình .

Cố Lập trở về nhà đưa cho Chí Trung một viên thuốc có dung dịch xanh lục. Và 10 phút sau cậu lấy trong máy phân tích ra một tờ giấy khổ A4 cầm lên đọc một lượt

* Này không phải thuốc em đưa cho anh, nó có hình dạng và màu sắc giống hệt nhau nhưng đây thật chất chỉ là một hỗn hộp gây kích thích thần kinh. Cũng may đây chỉ là một lượng nhỏ.

* Nói như vậy đây là thuốc giả ...

* Vâng , nhưng chuyện thuốc giả không quan trọng , quan trọng ở đây là có người biết thân phận của anh , thậm chí biết luôn sự tồn tại của loại thuốc này. Trong bệnh viện anh đã nghi ngờ ai chưa ?

* Vẫn chưa ( Cố Lập lắc đầu nhớ lại hiệu ứng tần sóng lúc sáng ).

* Sau này anh đừng để thuốc trong két nữa mà hãy mang theo bên mình đi cho chất. Chú ý mọi người xung quanh.

* Ừm...

* Chất anh cũng mệt rồi , anh nghĩ sớm đi, em chuẩn bị thuốc mới cho anh.

* Ừm , cậu cũng nghĩ sớm đi.

* Em biết rồi.. hì hì...

Tại một quán bar :

* Kim Hạ , cậu nói xem , hôm nay anh ta lạ lắm , lúc ở sân thượng rỏ ràng là mình thấy anh ta khóc , mắt đỏ ngầu còn xưng lên nữa. Không lẻ cơn đau đầu dữ dội.

* Sao , cậu nói cậu thấy anh ấy khóc , lúc nãy tớ thấy anh ấy bình thường mà , đâu có vẻ gì là đau đớn lắm đâu...

* Sao cậu biết anh ta có đau đớn không ? Cậu đâu phải anh ta .

* Ờ.. cũng phải ha .. à mà cậu chuyển sang quan tâm anh ta khi nào vậy ?.

* Cái gì mà quan tâm chứ ,,,,  mình với anh ta là kẻ thù không đội trời chung đó . Mình chỉ sợ lần sau lỡ như đang phẫu thuật anh ta lại lên cơn đau đầu nữa thì phải làm sao ? Sẻ ảnh hưởng đến bệnh nhân.

* Cậu nói cũng có lý...

* Cũng có lý hả , phải nói là vô cùng có lý...

_ Một kẻ háo sắc hay gạ gẫm phụ nữ trẻ tuổi như anh ta thì thiếu gì cô gái quan tâm  , mình không thuộc hạn phụ nữ hể thấy trai đẹp gã gẫm là đổ hay bị vẻ lạnh lùng tổng tài của anh ta làm cho mê hoặc đâu.

* Ừm... là cậu nói đó nha , sau này tự vã thì đừng có than . Nghiệp quật bây giờ là có thật đó.

* Không.... bao....giờ......

Quay lại nhà Cố Lập :

* Cố Lập à... , con đang làm gì đó , mau nhìn này , nhìn mẹ này...Cố Lập lúc 8 tuổi.

* Cố Lập à , con đang vẻ à ?  Con vẻ gì vậy ?. Waoooo , con trai mẹ vẻ mặt trời , đẹp thật đó ... Cố Lập lúc 10 tuổi

* Ôi , con trai mẹ càng lớn càng đẹp , ra dáng quá đi , con hẹn hò rồi sao ?

_ Mẹ à , thôi quay đi ạ , ngại chết đi được. ..
Cố Lập của 14 tuổi ..

* Cố Lập à , con trai mẹ lớn thật rồi .

_ Lúc con xem được đoạn clip này chất đã xảy ra một chuyện gì đó thật khủng khiếp. Mẹ xin lỗi con , bản thân mẹ không hề muốn ngày ấy xảy ra . Nhưng chuyện gì đến sẻ đến.

_ Cố Lập , con nghe mẹ nói ... thật ra con không phải là quái vật , con là một con người nhưng con hơn họ ở một điểm đặc biệt. Con là con của ba mẹ mà ba mẹ là hai người bị nhiễm nên con cũng là người bị nhiễm.  Ba con vì bảo vệ mẹ con mình mà chết cho nên con phải cố gắn sống thật tốt đừng tìm hiểu về loại virus ấy làm gì .  Cũng đừng điều tra ai là kẻ giết cha con . Bọn họ là một đám máu lạnh , một mình con không làm gì được chúng đâu.Chỉ cần con kiềm chế được cơn khác máu của mình thì con cũng có thể sống như một con người. Mẹ tin ở con, Cố Lập. Bọn người kia có lẻ đã đánh hơi được sự tồn tại của mẹ con ta rồi , nên nếu có chuyện gì không hay xảy ra con nhất định phải chạy thật xa , tìm đến một nơi không ai biết con là ai , bọn chúng cũng không tìm được , sống một cuộc sống bình thường. Tránh xa xã hội này. Con hãy nhớ kĩ những lời mẹ nói đừng báo thù , phải sống thật tốt , con nhất định có thể trở thành một con người " MẸ YÊU CON ".

Cố Lập bấm Stop màng hình đứng lại , gương mặt người mẹ hiền từ đang nhìn anh qua màn ống kính và anh hai hành nước mắt tuôn như suối lại luân phiên trào ra khỏi khe lệ. Tay anh sờ nhẹ gương mặt mẹ mình rồi áp người hôn lên màn hình nơi gương mặt mẹ đầy ôn nhu.

" Mẹ... con nhớ mẹ..... " ( Cậu nói trong sự uất ức nghẹn ngào )

#TranTinhz

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ngan