Chương 48: Diễn xuất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì chênh lệch ánh sáng giữa sân khấu và khán đài, cho nên giờ phút này Cố Tích thật ra không nhìn thấy khán giả bên dưới, chỉ có thể nhìn thấy những chiếc que sáng đủ màu sắc. Dù thế, trong lòng cô vẫn hơi căng thẳng.

Hít sâu một hơi, cô chậm rãi đi ra trung tâm sân khấu.

Ánh sáng theo chân cô, cuối cùng chiếu xuống chiếc đại dương cầm được đặt giữa sân khấu.

Cô cúi gập người chào khán giả rồi ngồi xuống trước đàn dương cầm.

Khi cô ngồi xuống, cột sáng ban đầu đã bị tắt, thay vào đó là bốn vầng sáng xung quanh cô và đàn dương cầm.

Cả quá trình thay đổi không chút kẽ hở, không hề có cảm giác không hài hoà.

Nếu có người nhìn kỹ, nhất định họ sẽ kinh ngạc phát hiện ra ánh sáng tụ hội trên người cô không có chùm tia sáng, mà trông như thể hiện ra từ không trung vờn quanh cô.

Nhưng ở hiện trường, hầu hết đều không chú ý đến thay đổi này.

Ánh mắt mọi người chăm chú nhìn Cố Tích. Sân khấu thế này đúng là rất đẹp nhưng lại có vẻ quá đơn điệu, đặc biệt là khi màn trình diễn phía trước là một tiết mục nhảy nhiệt huyết sôi trào.

“Có cảm giác hơi thiếu.”

“Đúng vậy, cảm giác tổng thể hơi...”

Dưới ghế khán giả, có người bắt đầu khẽ bàn tán, thậm chí có người còn ghét bỏ tiết mục này chiếm thời gian quá dài.

“Chắc bài hát của cô ấy sẽ không lâu lắm đâu nhỉ.”

“Không biết nữa, nghe nói là đã rút gọn rồi, nhưng mà dù thế cũng phải hai ba phút?”

“Dài vậy sao? Nếu lát nữa mọi người bắt đầu rời khỏi đây giữa chừng thì rất xấu hổ...” Dù sao đây cũng là tiết mục cuối cùng, mọi người đều đã xem văn nghệ hơi mệt rồi.

Người nọ còn chưa dứt lời, trên sân khấu bất chợt vang lên hai thanh đàn vô cùng khí phách.

Giây tiếp theo, ánh mắt của tất cả mọi người đồng thời hướng về sân khấu.

Điều hấp dẫn bọn họ không phải tiếng đàn dương cầm của cô, mà là vừa nãy trên sân khấu dường như tối đen có tia sáng chợt loé lên rồi biến mất.

“Ánh... ánh sáng mới nãy không phải do tôi hoa mắt đấy chứ?”

“Không, tôi cũng thấy. Sao lại thế này?”

Sự ồn ào bất chợt ở phía dưới vẫn chưa ảnh hưởng đến cô. Đầu ngón tay cô lướt trên những phím đàn, một giai điệu êm tai vang lên.

Mà khi tiếng đàn cất lên, ánh sáng chợt lóe rồi biến mất trên sân khấu khi nãy cũng xuất hiện thêm một lần nữa. Lần này, nó dừng lại lâu hơn một chút, và cũng thay đổi nhiều hơn, điều này cũng giúp mọi người bên dưới nhìn thấy rõ ràng hơn.

“Oa, thật đẹp quá!” Khán giả không ngừng trầm trồ, nhưng vì sợ ảnh hưởng đến tiếng nhạc trên sân khấu nên vội vàng bụm chặt miệng.

Thế nhưng, vẻ kinh ngạc trên mặt họ vẫn không giảm bớt.

Tiếng đàn càng cất lên, ánh sáng trên sân khấu cũng bắt đầu ngày càng sáng chói.

Đây không chỉ là hiệu quả ánh sáng thông thường.

Ánh sáng này dường như có sự sống, nó thay đổi theo từng nốt nhạc.

Khúc dạo đầu êm dịu, ánh sáng cũng như dòng nước xuôi dòng chảy nhẹ nhàng, yên ắng trên không trung.

Khi tiết tấu nhanh hơn, vầng sáng xung quanh cũng bắt đầu ‘nhảy nhót’, rộn ràng và đan chéo vào nhau.

Giờ khắc này, tiếng đàn vốn bình thường như thể có ma lực, sử dụng ánh sáng và bóng đổ biến hoá không ngừng.

“Quá... quá đẹp rồi.” Người mới nãy còn nghi ngờ có phải màn diễn tấu dương cầm này quá đơn điệu hay không, bây giờ lại há hốc miệng, thậm chí còn nói lắp.

“Trời ạ. Cảm giác như lúc tôi đi xem Bắc cực quang vào kì nghỉ năm ngoái vậy đó. Không đúng, cái này còn đẹp hơn Bắc cực quang nữa.”

“Quá kì ảo rồi.”

“Ôi vãi, sao làm được thế?”

Nếu chỉ đơn giản là ánh sáng di chuyển theo tiếng nhạc thì mọi người cũng không khiếp sợ đến thế.

Nhưng mọi người rất nhanh phát hiện ra rằng hiệu quả ánh sáng trên sân khấu không chỉ hiển thị trên màn hình sau lưng, mà thật ra là đang trôi nổi giữa không trung.

“Đây là năng lực thần bí gì...”

“Là hình chiếu không gian ba chiều phải không?”

“Trước đây tôi đã đi nước J xem biểu diễn hình chiếu không gian ba chiều một lần rồi, nhưng mà cảm giác cũng không trâu bò thế này.” Cái này quá chân thật, vô cùng chấn động. Người ở trong hội trường cảm thấy như có vô vàn vầng sáng quẩn quanh bên người mình.

“May mà tôi không bỏ đi.”

“Thật sự là sự kiện cả đời chỉ gặp một lần!”

Vào lúc này, rốt cuộc mọi người cũng có phản ứng vì sao trên tờ chương trình ghi tên tiết mục của Cố Tích là ‘Màn diễn ‘Đêm vĩnh cửu’ (nhạc dương cầm)’ thay vì ‘Tấu dương cầm ‘Đêm vĩnh cửu’’.

Đây hoàn toàn là một bữa tiệc nghe-nhìn thịnh soạn.

“Trương Nhàn Tịnh và Dư Lệ lớp chúng ta không đến đúng là bỏ lỡ một màn hay!” Có người nói khẽ.

Tuy là tiết mục đàn dương cầm này nhất định sẽ có rất nhiều người chia sẻ video, nhưng mà độ phân giải của điện thoại cũng chỉ tới đó thôi. Chất lượng hình ảnh như thế thì làm sao có thể cảm nhận được sự mĩ miều đến kinh ngạc ở hiện trường chứ.

Ai cũng nghĩ rằng tiết mục của Cố Tích sẽ thất bại, nhưng cô đã nâng cả buổi lễ bế mạc lên một tầm cao khó ai sánh nổi.

Đối với sự chấn động tuyệt đối trước mặt, quả nhiên màn diễn bùng nổ lúc trước cũng trở nên bình thường.

Khúc tấu sau khi được lớp phó văn nghệ của lớp cô chỉnh sửa lại cũng không dài lắm, cả hai phần cộng lại cũng chỉ dưới ba phút.

Khi mọi người còn đang đắm chìm đến quên mất thời gian, đầu ngón tay của cô nhanh nhẹn nhảy múa trên phím đàn, sau một đoạn tiết tấu rất nhanh thì tiếng đàn bất chợt im bặt.

Khi tiếng đàn biến mất, cũng là lúc chùm sáng giữa không trung tan biến.

Ánh sáng tan biến, cả sân khấu lại một lần nữa tối đen.

“Hở?”

“Gì thế?”

“Không có?” Bọn họ vẫn chưa thoát ra khỏi chấn động, sao lại không có nữa rồi!

“Không phải chứ...” Mọi người tỏ vẻ xem chưa đã.

Cho đến khi màn sâu khấu hạ xuống, ánh sáng trên sân khấu dần sáng lên. Giữa sân khấu đã không còn đàn dương cầm và bóng dáng của Cố Tích nữa thì mọi người mới chịu chấp nhận rằng tiết mục đã kết thúc rồi.

“Tôi còn chưa quay video mà!”

“Tôi xem chưa đã mà!”

Đương nhiên, khán giả tại hiện trường vẫn xem chưa đã. Nhưng mà lúc này cả hội trường đã vang lên những tràng vỗ tay và tiếng hoan hô nhiệt liệt.

“Tích Thần quả nhiên là Tích Thần, tiết mục cũng đẳng cấp hơn người bình thường rất nhiều.”

“Tôi không muốn đi, đêm nay tôi muốn ở lại nơi này!”

“Thật sự quá chấn động.”

“Cố Tích làm tôi quá bất ngờ rồi.”

Khán giả vẫn còn đang bàn tán.

Cố Thiệu ngồi hàng đầu nghe thấy những lời bàn tán của phụ huynh và học sinh phía sau, đáy mắt hiện lên vẻ kiêu ngạo.

Nhưng mà ngay giây tiếp theo, trong mắt ông lại có vẻ suy tư.

Màn biểu diễn này là do ông cung cấp thiết bị, nhưng mà hiệu ứng ánh sáng tại hiện trường là do ai thực hiện cho Cố Tích?

“Hiệu ứng này là do cháu làm à?” Ông nhìn sang Cố Viêm Lân hỏi.

Nghe vậy, cậu ấy lắc đầu: “Thật sự không phải cháu.”

Dù cậu ấy có khả năng nhưng phương hướng nhất định không phải như thế này.

Lại như nghĩ đến gì đó, cậu ấy nói thêm: “Nói không chừng là do bạn cùng khối của Tích Tích làm.”

“Ai?”

“Là Thịnh Tu Ngôn ạ, cháu ngoại nhà họ Thẩm. Tên nhóc đó chuyên tâm học hành, hình như còn rất giỏi.” Cậu ấy thuận miệng nói.

Người nói vô tâm, còn Cố Thiệu nghe thấy ba chữ ‘Thịnh Tu Ngôn’ thì lại hơi nhíu mày.

Buổi diễn văn nghệ của trường Trung học phụ thuộc Đại học A đã kết thúc hoàn hảo bằng tiết mục xuất sắc của Cố Tích.

Đại khái là vì tiết mục của cô mang đến cảm giác mới mẻ và chấn động quá lớn nên buổi diễn văn nghệ kết thúc mấy ngày rồi, nhưng tiết mục của cô vẫn là đề tài được bàn tán sôi nổi trên diễn đàn trường.

‘Thật không dám giấu, bây giờ trong đầu tôi vẫn là hình ảnh tại hiện trường hôm đó.’

‘Tôi cũng thế.’

‘Nói thật, cảm giác trong video thật sự kém hơn hiện trường quá nhiều.’

‘May mà hôm đó tôi có đến xem. Ha ha.’

‘Biểu diễn thế này có ở đâu? Bao nhiêu tiền tôi cũng tình nguyện đến xem!’

‘Tôi cũng thế!’

Trừ những thảo luận về tiết mục, trên diễn đàn cũng có vô số những lời tâng bốc Cố Tích quá đà bát nháo.

Đương nhiên cũng có người nghi ngờ kĩ năng đàn của cô, cho rằng cô đã mở nhạc thu sẵn.

‘Nói thật, nếu không có hiệu ứng bên ngoài thì bài diễn tấu của Cố Tích rất bình thường.’ Cố Tuyết Nhi dùng tài khoản phụ nhắn lên diễn đàn.

Nhưng mà, lời này rất nhanh đã bị một đám người phản bác bên dưới.

‘Mùi ghen tị nồng nặc. Tích Thần người ta vốn là biểu diễn chứ không chỉ là diễn tấu dương cầm, đương nhiên là phải xem tổng thể rồi.’

‘Cho cậu thiết bị giống như thế cậu cũng chưa chắc đã tạo nên hiệu quả tốt vậy được.’

‘Phải đó, hơn nữa hiệu ứng bên ngoài thì sao? Cậu không biết hiệu ứng bên ngoài cũng là một dạng thực lực à?’

Sau buổi diễn văn nghệ, trong trường có rất nhiều người biết được ba cô là Cố Thiệu, cho nên đối với những lời khen có cánh dành cho cô, mọi người không hề ghen tị chút nào.

Thấy ai nấy đều bác bỏ lời mình, Cố Tuyết Nhi tức đến nỗi suýt thì đập điện thoại.

Giữa đề tài văn nghệ, một lời đồn cũng dần lan ra.

Ban đầu, có người ghi một câu lên diễn đàn: ‘Theo nguồn tin đáng tin cậy, Cố Tích căn bản không phải người nhà họ Cố.’

Vốn chỉ là một lời đồn nên mọi người đều không để ý. Nhưng mà sau đó, số lượng bài đăng tăng lên, những người chú ý đến cũng dần tăng lên.

Mà lời đồn cũng bắt đầu càng truyền càng quá đáng.

Có người nói cô là con ngoài giá thú của Cố Thiệu, người thì bảo cô là người máy, còn nói rằng cô không có quan hệ máu mủ với nhà họ Cố, chỉ được họ nhận nuôi mà thôi. Có người còn viết kịch bản ‘sóng gió’, bảo rằng thân phận của cô rất phức tạp, vì che đậy chuyện xấu nên mới bắt Cố Thiệu nhận mình là con gái...

Tóm lại là, mấy lời lung tung bậy bạ gì cũng có.

Thậm chí ảnh cô đến xem Cố Thần Dật chơi bóng rổ lúc trước bị người ta chụp lại, cũng bị người khác đăng lên bôi nhọ ác ý.

Nhưng mà cũng may những lời đồn này chỉ lan truyền chưa đến hai tiếng đồng hồ đã bị trường học dùng cách cưỡng ép xoá sạch không còn một cái.

Lúc này, có người đăng thẳng một tấm ảnh của Cố Tích và Cố Thiệu đi cùng nhau trong trường hôm đó lên, còn nói: ‘Những người cố tình gây sự tôi không thèm nói, cảm phiền những người thích hóng chuyện mang theo não. Ảnh ở đây, không mù thì tự xem đi.’

Quả thật là Cố Tích và Cố Thiệu rất giống nhau, nếu nói không phải người thân thì không ai tin được.

Vì thế, chuyện tin đồn trở thành hiểu lầm nhỏ không đáng kể, cứ như vậy mà lắng xuống.

Trôi qua nhanh quá nên trong lúc cô nghiêm túc vùi đầu học lớp buổi sáng rồi biết được thì đã không còn gì nữa.

Mà cô không biết rằng: Lúc này, bên ngoài trường học cũng đã có một lời đồn khác nổi lên. Chỉ trong vòng nửa ngày đã nhanh chóng lan truyền, truyền khắp cả thành phố B.

Lúc này, vai chính của sự việc đương nhiên không phải cô, mà là Cố Diệu Bạch.

Bởi vì có liên quan đến cảnh sát, nên chuyện của Dương Uyển Ni năm đó cho dù bà ta đến tìm Cố Khánh Hoa, hay là ông cụ bị vu oan phải tiếp nhận điều tra, hoặc là cái chết của bà ta đều được che giấu rất tốt.

Đến mức người ngoài cơ bản không hề biết có một người tên Dương Uyển Ni, càng không biết rằng Cố Diệu Bạch thật ra không phải là con của Cố Khánh Hoa.

Hơn nữa, Cố Diệu Bạch trạc tuổi Cố Thiệu, ông cụ cũng không gây chuyện thị phi cho nên những người không biết rõ nhà họ Cố phần lớn đều cho rằng hai ông là song sinh khác trứng.

Vì thế, tin đồn này vừa lọt ra, nhà họ Cố vốn ít khi bị chú ý hay bàn tán lập tức bị đẩy lên tầng dư luận cao nhất.

Vì sao Cố Diệu Bạch trông không giống những người nhà họ Cố khác? Vì sao tên cũng khác? Vì sao Cố Diệu Bạch lại rời khỏi nhà họ Cố sớm như vậy...

Vốn mấy câu hỏi này trước đây mọi người cũng không dám hỏi rõ ngọn nguồn, nhưng mà hiện giờ tin đồn vừa bị tung ra, mấy câu hỏi này dường như đều trở thành điểm đáng nghi.

Chỉ trong một thời gian ngắn, câu hỏi ‘Rốt cuộc Cố Diệu Bạch có phải là ruột thịt nhà họ Cố không’ gây xôn xao khắp nơi.

Chuyện này thật ra không ảnh hưởng gì nhiều đến chính nhà họ Cố, nhiều nhất chỉ là mấy ngày trời cứ lướt điện thoại là lại nhìn thấy tin tức của gia đình mình nên cảm thấy hơi không khoẻ. Chứ thật ra cho dù là phóng viên báo lá cải hay là tin đồn gì cũng không đến gần nhà họ Cố được.

Ngược lại, chính công việc làm ăn của Cố Diệu Bạch và doanh nghiệp lấy danh nhà họ Tôn của ông ta lại bị ảnh hưởng không nhỏ.

Trước đây, cho dù ông ta đã ra khỏi biệt thự chính nhà họ Cố, nhưng với bên ngoài thì ông ta vẫn là người nhà họ Cố. Rất nhiều đối tác làm ăn cũng vì nhắm đến quan hệ với nhà họ Cố cho nên mới cho ông ta mặt mũi, thiết lập quan hệ làm ăn với ông ta.

Nhưng nếu như Cố Diệu Bạch không phải người nhà họ Cố, vậy thì chuyện hợp tác phải tạm hoãn để quan sát thêm.

Cũng vì lí do này mà rất nhiều hợp đồng bị tạm hoãn nên mấy ngày nay ông ta phải bôn ba khắp nơi.

Vào thời điểm ông ta đang bận đến sứt đầu mẻ trán, Cố Hiên đang ngồi trong văn phòng Tổng giám đốc NTN thảnh thơi uống trà với Cố Thiệu.

“Chiêu này của anh được đấy.” Ông ấy nhấp ngụm trà, cười như không cười nói.

Tay còn lại ông ấy cầm điện thoại, vô cùng thích thú đọc những tin đồn trên mạng.

Càng đọc, ông ấy càng thấy thú vị. Nội dung của những tin đồn trên mạng hiện giờ cũng dữ dội như diễn đàn trường Cố Tích vậy.

Người lớn giải quyết vấn đề phải dùng thủ đoạn của người loại, chiêu gậy ông đập lưng ông này ông ấy cảm thấy rất hay.

Nghe vậy, Cố Thiệu chỉ nhàn nhạt liếc nhìn đối phương, nói: “Không phải anh.”

“Không phải anh sao?” Ông ấy hơi bất ngờ hỏi.

“Vậy thì là ai?” Cố Hiên hỏi, nhìn biểu cảm của ông thì phản ứng ngay: “Chẳng lẽ là ba sao?”

Ông gật đầu.

Ông ấy tấm tắc lấy làm lạ. Thậm chí còn vì chuyện ông cụ Cố đích thân ra tay mà không thể tưởng tượng nổi.

Cùng lúc đó, tại nhà họ Cố.

Cố Phong cũng mặt mày kinh ngạc nhìn ông cụ Cố.

“Ba, ba biết chuyện Cố Diệu Bạch và ông Tạ rồi sao?”

Nghe thế, ông cụ liếc Cố Phong một cái, hừ lạnh: “Làm sao? Tôi không biết thì anh còn muốn giấu tôi phải không?”

Bị ông cụ trừng một cái, ông ấy hơi xấu hổ gãi đầu.

Trước đây khi ông ấy bị thương trong lúc làm nhiệm vụ, cuối cùng, Cố Thiệu đã điều tra ra được đó là bút tích của Tạ Hồng Bác. Mà mục đích của ông ta rất có thể là đối phó với toàn bộ nhà họ Cố.

Không chỉ là lần đó, trước đây vụ ông cụ bị Dương Uyển Ni ăn vạ cũng là âm mưu của ông ta. Mục đích chính là để huỷ hoại danh dự của Cố Khánh Hoa, chặt đứt con đường thăng tiến của ông cụ.

Chuyện nhà họ Cố giữ lại Cố Diệu Bạch là chuyện ngoài dự kiến của ông ta.

Vốn định nếu kế hoạch không thành công, ông ta sẽ diệt trừ đứa bé và Dương Uyển Ni để tránh lưu lại mối hoạ sau này.

Ông ta không thể ngờ lúc ấy cùng đường bà ta lại ném con lại chỗ nhà họ Cố, mà vợ chồng Cố Khánh Hoa cũng vì cảm thương mà đã tạm thời nuôi dưỡng đứa bé đó.

Việc này cũng khiến cho Tạ Hồng Bác không thể tìm được cơ hội để ra tay với đứa bé đó.

Đứa bé kia, tự nhiên chính là Cố Diệu Bạch sau này.

Những chuyện đó đều điều tra được vào lần Cố Phong bị thương.

Khi đó, ông cụ đã nghỉ hưu nhưng lại vì chuyện của Cố Phong mà bị đả kích to lớn, tình trạng sức khỏe rất kém. Hơn nữa, Tạ Hồng Bác luôn là người ơn mà ông cụ Cố kính trọng. Sợ ông cụ biết được chân tướng rồi không thể nào tiếp nhận nổi nên mấy anh em nhà họ Cố quyết định giấu nhẹm chuyện này với ông cụ.

Mấy năm nay, Cố Thiệu vẫn luôn điều tra chuyện của Tạ Hồng Bác, cũng như thu thập nhược điểm của đối phương. Vì sao lại không động vào Cố Diệu Bạch, thứ nhất là vì thái độ của ông cụ vẫn nhân từ với ông ta như trước đây, thứ hai là không muốn bứt dây động rừng.

Mặt khác, ông cũng muốn nhìn xem rốt cuộc thì Cố Diệu Bạch và Tạ Hồng Bác có quan hệ gì.

Bên này, nhìn dáng vẻ chột dạ của Cố Phong, ông cụ hừ một tiếng, bất mãn nói: “Hừ, còn tưởng tôi không biết à.”

Tuy có một vài việc bị ba thằng nhãi ranh này giấu nhẹm, nhưng mà trong lòng ông cụ vẫn biết rất rõ.

Năm đó, sau khi ông cụ tra ra được chứng cứ Cố Diệu Bạch không phải con mình, hơn nữa còn tra được Dương Uyển Ni dan díu với thầy của mình không bao lâu thì Tạ Hồng Bác đã chủ động liên lạc với ông cụ. Ông ta thừa nhận quan hệ của mình với Dương Uyển Ni và đứa bé, để không ảnh hưởng đến danh dự của mình nên ông ta mong ông cụ có thể giúp mình một phen.

Khi đó, ông cụ không biết chuyện này là âm mưu của Tạ Hồng Bác, càng không ngờ rằng đến con mình mà ông ta cũng xuống tay được. Vì niệm tình xưa nên ông cụ đã giúp ông ta, phí công nuôi dạy Cố Diệu Bạch trong nhà mình.

Đến tận sau này, ông cụ mới dần biết được chân tướng, cũng biết chuyện ba đứa con mình đã làm.

Với những việc này, đúng là Cố Thiệu xử lý tốt hơn rất nhiều, thủ đoạn cũng đẳng cấp hơn. Ông cụ thấy vậy nên mấy năm nay vẫn luôn vờ như không biết, cho nên cũng không can thiệp vào.

Còn về phần Cố Diệu Bạch.

Ban đầu, ông ta đúng là không biết thân thế của mình.

Nuôi thì cũng nuôi rồi, Cố Khánh Hoa vốn nghĩ nếu như đứa nhỏ này có thể sống tốt thì nó sẽ vĩnh viễn là người nhà họ Cố. Nhưng mà Cố Diệu Bạch đã làm ông cụ thất vọng rồi.

Mấy chuyện vụn vặt thường ngày cũng không gây chuyện lớn gì nên ông cụ nhắm một mắt, mở một mắt cho qua. Nhưng mà cháu nội cục cưng của ông bị tủi thân thì trăm triệu lần không thể nhịn được.

Bên này, nói chuyện điện thoại với Cố Phong xong, Cố Hiên tấm tắc: “Xem ra ông già biết thật rồi.”

Nghĩ đến gì đó, ông ấy lại nói: “Nhưng mà bây giờ ba chắc vẫn còn chiêu cuối đó.”

Tuy mấy năm gần đây ông cụ Cố tu tâm dưỡng tính, con người cũng trở nên hiền hoà hơn rồi, nhưng không có nghĩa là hổ có thể biến thành mèo nhà.

Cố Hiên dám cam đoan rằng với thủ đoạn của ông cụ, lan truyền lời đồn đoán ra ngoài tuyệt đối chỉ mới là bắt đầu.

Mà phía bên kia, tuy Cố Tuyết Nhi đang ở trường nhưng vì tin đồn quá ồn ào nên cũng bị ảnh hưởng khá nhiều.

Ban đầu, mấy đứa bạn thân của Cố Tuyết Nhi đi lan truyền tin đồn, sau khi bị nhà trường cảnh cáo thì rất sợ, để bảo vệ bản thân nên đã nảy ra ý tưởng lên diễn đàn xin lỗi Cố Tích công khai. Hơn nữa, còn đẩy hết mọi trách nhiệm lên đầu Cố Tuyết Nhi: ‘Chúng tôi cũng chỉ nghe Cố Tuyết Nhi nói thôi. Chúng tôi tưởng cô ta nói thật nên mới đăng lên diễn đàn. Đều là do Cố Tuyết Nhi nói dối.’

Chỉ trong một thời gian ngắn, mọi người đều trầm trồ.

Thấy mình đã bị bạn thân bán đứng, cô ta cũng đã lên diễn đàn đăng bài đính chính.

Tuy cô ta có ý đồ để bạn thân hiểu lầm rằng Cố Tích là con ngoài giá thú hoặc được nhân nuôi, rồi sau đó khiến tin đồn dấy lên. Nhưng mà lúc đó, cô ta không trực tiếp nói như vậy.

Tiếc thay, dưới những lời bình luận nghiêng về một phía, cô ta đã hết đường chối cãi.

Lại liên hệ đến lời đồn ‘Cố Diệu Bạch không phải là người nhà họ Cố’ đang lan truyền như lửa cháy gần đây, không ít người lập tức châm chọc, mỉa mai cô ta.

‘Bản thân mới là người lai lịch không rõ ràng mà còn mặt dày đi vu vạ cho người khác.’

‘Tưởng là nữ sinh, không ngờ là đoá sen trắng cấp cao.’

‘Cố Tuyết Nhi là trưởng Ban Văn nghệ, chuyện tường ảnh lúc trước e là cũng do cô ta cố tình.’

‘Kinh tởm.’

Có người còn tổng kết một câu rất sâu sắc: ‘Trong lúc cô bày binh bố trận để bạo lực học đường người khác trên mạng, có nghĩ rằng đến một ngày chính mình cũng trở thành nạn nhân chưa?’

Cố Tuyết Nhi thế nào Cố Tích cũng không quan tâm.

Cô không bị ảnh hưởng nhiều bởi chuyện này. Lúc này, cô đang tập trung chuẩn bị tác phẩm cho ‘Cuộc thi đổi mới khoa học kỹ thuật thanh thiếu niên SL’.

Sau khi nghĩ ra được ý tưởng ban đầu, mấy ngày nay cô đã thay đổi ý nghĩ đó từng chút một rồi làm ra một quyển phương án.

Nhưng mà kiến thức chuyên môn của cô cũng có hạn, nên dù hai ngày nay đã lên mạng tìm kiếm rất nhiều kiến thức liên quan trên mạng thì có một vài chi tiết chuyên nghiệp vẫn không nắm chắc được.

Cô ôm phương án do dự rất lâu rồi mới

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net