Đoản văn #12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Không reup dưới mọi hình thức khi chưa có sự đồng ý của tác giả. Cảm ơn và chúc đọc đoản vui vẻ !


Đoản văn #12.

Author : Hủ Nhi

--------------------------------------------

- Au đau !! Anh chọc vào đâu vậy !!! Đau chết tôi mất !!

Vương Nguyên vừa đau đớn giật nảy người ngửa ra phía sau hét lên, mặt lấm tấm mồ hôi vã ra rơi xuống.

Vương Tuấn Khải thấy Vương Nguyên kêu đau liền vội vàng rút ra đỡ lấy Vương Nguyên, xoa xoa nhẹ lưng cậu giọng tràn ngập ôn nhu nhỏ nhẹ an ủi :

- Không sao không sao !! Chỉ đau một lúc thôi rồi một lát nữa xong sẽ hết mà. Không sao, giờ anh làm nhẹ nhàng thôi ha~~ Vương Nguyên ngoan~

- Ngoan cái con mẹ anh....- Vương Nguyên đau quá bất chấp tất cả rủa thề một câu, giọng gầm gừ - Đau quá đi..~~

- Anh biết em đau rồi mà !! Em đau anh cũng đau lắm chứ...ngoan ngồi yên anh tiêm nốt mũi này là xong này.

Vương Tuấn Khải kéo kéo cái khẩu trang rồi nhìn Vương Nguyên cười an ủi, một khắc sau liền cầm kim tiêm lên ấn cho thuốc lên trên đầu mũi kim, sau đó bước tới gần Vương Nguyên.

- Một mũi này em sẽ ngay lập tức khỏi bệnh.

- Trời ơi sao đi tiêm mà cũng khổ quá vậy nè !!!!! Ái giời ơi !! Anh chọc nhẹ nhẹ thôi đau chết tôi !! Áaaaaa !!

Sau đó ai đi qua phòng khám của bá sĩ Vương Tuấn Khải đều nghe thấy những tiếng la hét thất thanh và những tiếng dạ vâng thỏ thẻ be bé như có ma trong phòng của bệnh nhân tâm thần. Phòng khám này....thật đáng sợ. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net