[Đồng Nhân_Ôn Nhược Hàn x Lam Khải Nhân] Một Đời Một Kiếp Duyệt Tâm Ngươi-Hồi 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi 11: Hẹn ngày tái ngộ

Nhóm người bọn họ lập tức rời khỏi nhã thất. Trên đường đi quả nhiên có linh cảm thấy một thứ không mấy tốt lành khiến cho bọn họ cảm thấy hứng thú. 

Trước mắt bọn họ là thôn Tây xơ xác hoang tàn, giữa đêm đen gió thổi mang theo mùi vị tanh nồng của máu, tử khí quyện đặc trong không khí, dự báo một thứ gì đó chẳng lành đang đến.

"Không phải chứ? Sao lại ra nông nổi này?" Ngụy Trường Trạch ngồi xuống cạnh một thi thể, cau mày không thể tin được.

Giang Phong Miên gấp gáp lục tung những căn nhà quanh đây nhưng vẫn không có lấy một người sống. Thôn Tây như vậy bị diệt thôn, nguyên nhân chết cũng không khác nhau mấy, thất khiếu chảy máu, gân mạch đứt đoạn, thảm không thể tả.

"Khải Nhân, vấn linh." Kim Quang Thiện nghiêm túc nhìn hắn.

Lam Khải Nhân gật đầu, vừa định triệu hồi cầm đàn thì phía sau liền vang lên thanh âm tịch liêu của vấn linh khúc. Mọi người không hẹn đều quay đầu nhìn, Lam Duật phía sau một thân áo trắng chậm rãi khảy đàn, ngón tay thon dài thuần thục lướt nhẹ trên dây cước, trong không gian lúc này không còn gì ngoài âm vang nặng nề của vấn linh khúc.

Ôn Nhược Hàn cũng từng nghe đến khả năng đàn cầm của đệ tử Cô Tô, vấn linh khúc đặc biệt vang danh thiên hạ.

Khi Lam Duật rời tay khỏi dây đàn rất nhanh sau đó liền có âm thanh đáp lại. 

Sắc mặt hai người đồng thời đều trầm xuống, nơi này ngoài Lam Khải Nhân và Lam Duật không một ai có thể hiểu được vấn linh khúc cả.

"Lam huynh, là gì vậy?" Ngụy Trường Trạch mắt hướng đến Lam Khải Nhân hỏi.

Hắn hít một hơi lạnh: "Pháp sư Tiết Trùng Hợi của Loạn Táng Cương."

Bốn người đồng thời dời tầm mắt về khung cảnh thương tâm của thôn Tây, trong lòng không ngừng dâng lên cảm giác phẫn nộ. Tiết Trùng Hợi lại dám hạ thủ tàn nhẫn như vậy đúng là khiến lòng người oán hận.

Đương lúc bọn họ tâm tình rối loạn thì trong không khí liền vang lên tiếng cắt gió bén ngót. Phản ứng đầu tiên là Ôn Nhược Hàn, y tung người một cái bay đến chổ Lam Duật kéo tay hắn bảo hộ phía sau, nơi Lam Duật vừa đứng chớp mắt liền bị nổ thành một hố lớn.

"Không sao chứ?" Ôn Nhược Hàn hơi nghiêng đầu quan tâm hắn.

Lam Duật nhìn tấm lưng cao thẳng trước mắt mình, mỉm cười: "Không sao, đa tạ huynh."

Từ trên cao một thân ảnh mờ mờ đáp xuống, tóc đen táng loạn trong gió, tà áo phần phật múa lượn trong đêm đen. Ngũ quan nghiêm nghị mà tà ác, trên người sặc một mùi tâm ma, ánh mắt tàn nhẫn đầy dã tâm.

"Tưởng ai nữa đêm gảy đàn, hóa ra là đệ tử Cô Tô nhúng mũi vào chuyện người khác." Người này mở miệng không hề coi ai ra gì, sặc một mùi khinh thường kẻ khác.

"Tiết Trùng Hợi ngươi tội ác tày trời, thôn Tây đã làm gì để ngươi hạ thủ như thế?" Kim Quang Thiện bước lên phía trước, chỉ tay vào mặt gã mà mắng.

Tiết Trùng Hợi cười mỉa mai, hắn huơ tay một cái trước mặt liền xuất hiện một khối đá đen, tà khí cực mạnh. Gã nhướn cao đuôi mày: "Tiện tay đi ngang nên thử đồ một chút thôi mà."

Gã vừa dứt lời phía sau truyền lên vô vàn tiếng rít gào chói tai, sáu người bọn họ đều dựng tóc gáy, ai cũng đều biết sau lưng mình chính là hàng trăm thi thể chết không nhắm mắt của thôn Tây. 

Lam Khải Nhân cùng Kim Quang Thiện đồng loạt quay lại, trước mắt bọn họ là diễn cảnh khiến người ta không dám tin vào mắt mình. Hàng loạt thi thể bắt đầu cựa quậy đứng dậy, mắt trắng dã một màu, tử khí trên người dày đặt không kiểm soát.

Cứ thể tử thi khập khiễn bước tới, miệng cứ rít gào mấy âm thanh rợn người. Máu tươi trên mặt khô lại thành từng hàng như mạng nhện trên mặt, thoạt nhìn có thể khiến người gặp ác mộng.

Lam Khải Nhân triệu hồi đàn cầm, mắt đen cương nghị long lên, ngón tay hắn lướt nhẹ trên dây đàn, một luồng linh lực lập tức bắn ra phía trước, đánh đổ hàng thi thể ngã rạp. Lam Khải Nhân càng gảy càng hăng say, linh lực triệu hồi ra càng lúc càng mạnh, đánh cho đám người chết đó không sao ngóc đầu lên nổi.

Tiết Trùng Hợi nhìn hắn, thích thú nói: "Huyền sát thuật? Hay thật! Ngoài Lam Dực thì chưa có ai khiến ta mở mang tầm mắt như vậy."

Lam Khải Nhân xoay đàn hướng về phía Tiết Trùng Hợi, dáng vẻ kiêu ngạo mà chói mắt: "Ta còn có thể cho ngươi mở mang hơn nữa." Nói rồi liền vận lực thi triển Huyền Sát Thuật càng mạnh hơn.

Tiết Trùng Hợi không hề né tránh mà quỷ quyệt mỉm cười, gã đánh ra từ trong khối đá một lực đạo ngăn cản Huyền Sát Thuật. Hai đường linh lực va chạm nhau tức khắc phát nổ.

Mấy người còn lại liền nhanh chống vây công gã giữa vòng tròn. Tiết Trùng Hợi lại không hề nao núng, trong mắt gã dường như đám người xung quanh không là gì, mà người cho gã cảm giác uy hiếp nhất lúc này chính là thiếu niên đàn cầm trước mắt.

Gã phủi phủi tà áo lúc nãy bị Huyền Sát Thuật cắt qua, cánh tay giơ ra phía trước, hơi nghiêng đầu nhìn Lam Khải Nhân, giọng điệu lại nhu hòa hơn hẳn: "Ngươi như vậy hay là về với ta đi. Cùng nhau đạp tu chân giới dưới chân mình."

Không đợi Lam Khải Nhân mở miệng thì nhanh như chớp hai thân ảnh đột nhiên từ đâu phóng tới chắn ngang tầm mắt hắn. Người phục y vàng kim bên trái, người áo đen bên phải, tựa hồ đang bảo vệ hắn vậy.

Kim Quang Thiện siết kiếm, lom lom nhìn gã: "Cút xa ra một chút."

Ôn Nhược Hàn mặt lạnh đe dọa: "Đừng tưởng bở."

Ở phía sau Lam Khải Nhân bị che mất tầm mắt liền không nhìn thấy gì, Kim Quang Thiện đứng ra che chắn hắn thì không lấy gì làm lạ vì chuyện này xảy ra thường xuyên, nhưng còn Ôn Nhược Hàn vì cớ gì cũng chạy đến đây che chở hắn?

Tiết Trùng Hợi thu tay về, quay gót rời đi, tiếng cười trôi đãng trong không khí: "Rồi ta sẽ lại tìm ngươi."

Sau hơn ba tháng thì kỳ nghe giảng ở Lan Lăng cũng kết thúc lại chả thấy tăm hơi của tên họ Tiết đó, lúc này Lam Khải Nhân đối với sự bám đuôi của Ôn Nhược Hàn đã không còn khó chịu như trước, hắn chỉ bất ngờ vì tên này không đi theo Lam Duật mà lại theo mình. Chẳng phải bọn họ kết giao bằng hữu, quan hệ không tệ hay sao?

Ngồi trên thuyền, Ôn Nhược Hàn ân cần đưa nước cho hắn: "A Lam, uống nước đi đã."

Lam Khải Nhân liếc hắn, cầm lấy hồ lô nước, tuy đã bao nhiêu lần bị đánh vì cách gọi này nhưng y mặt dày không chịu thay đổi nên hắn cũng đành hết cách. 

"Phải rồi, lúc trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ ngươi đừng ra ngoài một mình. Muốn ra ngoài thì thông tri cho ta, ta sẽ đi cùng ngươi." Ôn Nhược Hàn thân cận ngồi nhích lại chổ hắn.

Lam Duật đối diện mặt không đối sắc, chỉ là lơ đãng nhìn đi nơi khác.

Lam Khải Nhân phất tay áo: "Mắc gì đến ngươi? Họ Ôn nhà ngươi sau này ít xuất hiện trước mặt ta đi."

Trong ba tháng học chung này y đã hiểu gần như rõ ràng con người của Lam Khải Nhân, người này tuy miệng lưỡi cứng rắn nhưng lại rất hay mềm lòng. Chỉ cần ngươi mặt dày một chút, theo đuôi hắn một chút là hắn sẽ chịu thua mà thỏa hiệp. Ba tháng qua y toàn dựa vào cách này để làm thân với hắn.

"Lam huynh, ngươi thay ta trông chừng hắn. Tốt nhất là đừng rời khỏi Vân Thâm, nếu không tên Tiết Trùng Hợi đó đến thì không dễ ứng phó đâu." Ôn Nhược Hàn chuyển hướng đến Lam Duật cười nói.

Lam Duật vẫn một thân trầm tĩnh ôn nhã, đối với đề nghị của y cũng cong miệng cười âm thầm đồng ý, nhưng mấy ai nhìn ra được nắm tay hắn đã sớm nắm lại thật chặt.

"Rốt cuộc chúng ta thân thiết chổ nào mà ngươi năm lần bảy lượt quản giáo ta?" Lam Khải Nhân phun ra một hạt sen đắng trong miệng, khó chịu nhìn y.

Ôn Nhược Hàn đẩy vai hắn: "Còn không thân sao?"

Mẹ nó thái độ gì đây? Còn dám động chạm hắn?

Sau khi trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ thì Lam Duật như biến thành một người khác, hắn trước kia một thân nhu hòa có lễ, thân thiện vui vẻ, vậy mà sau khi từ Kim Lân Đài trở về liền thay đổi tâm tính. 

Tựa hồ đám đệ tử nhìn thấy có mấy phần giống với Lam Khải Nhân.

Sự thay đổi này cũng ngày càng rõ ràng, Lam Khải Nhân không nói ra nhưng cũng phần nào nhận thấy điều đó nhưng hắn vốn không để tâm. 

Thanh Hành Quân ngược lại rất lo lắng về chuyện này, một Lam Khải Nhân đã đủ xoay Vân Thâm Bất Tri Xứ mòng mòng rồi nếu lại thêm một thứ bản nữa thì y sẽ không quản nổi nữa mất. Tối đó y cho gọi Lam Duật đến Tàng Thư Các hỏi chuyện.

Thanh Hành Quân từ trước tới nay không hay lộ mặt, y chỉ suốt ngày ở trong nội viện Vân Thâm nên người ngoài cũng tò mò diện mạo của y. Kỳ thực thiên hạ vui miệng truyện nhau rằng Cô Tô Lam Thị anh tài xuất chúng, không chỉ thực lực giỏi mà dung mạo cũng thuộc hàng nhất phẩm nên cho dù không ai tận mắt chứng kiến Thanh Hành Quân ra sao nhưng lời đồn về y lại tốt không đếm xuể.

Lam Duật vừa đến liền theo lễ nghi chào hỏi: "Thanh Hành Quân cho gọi."

Y nhìn hắn, trong mắt là sự tín nhiệm cùng trông cậy: "A Duật ta có chuyện muốn nói."

Lam Duật mắt đen tĩnh lặng, hắn ngước lên đáp lại cái nhìn của y: "Kỳ thực ta cũng có chuyện cần nói với ngài."

Thanh Hành Quân thở dài: "Được, ta nói trước. A Duật ngươi vốn là môn sinh xếp hàng giỏi nhất của Vân Thâm rồi, tâm tính ngươi tốt lại thấu hiểu trước sau, vốn không cần vì chút lời đàm tiếu mà phải trở nên như vậy. Ngươi chỉ cần là chính ngươi, thiên hạ chín người mười ý làm sao thuận lòng tất cả. Ta nói ít mong ngươi hiểu nhiều, kỳ vọng ta đặt trên người ngươi cùng Khải Nhân không hề ít.

Hắn cong khóe môi, cố gắng nén lại nụ cười trào phúng. Nói tới nói lui vẫn là đặt Lam Khải Nhân xếp cùng chổ với hắn.

Lam Duật không nói không rằng, khụy người quỳ xuống, dập đầu với Thanh Hành Quân. Trước sự kinh ngạc của y hắn liền đưa tay tháo mạt ngạch buộc trán xuống: "Chuyện ta muốn nói chính là muốn rời khỏi. Thanh Hành Quân sau này không cần khó xử nữa."

Nói rồi không đợi y khuyên nhủ mà đứng dậy phất tà áo bỏ đi. 

Ra đến cửa, Lam Duật nhẹ giọng nói vào: "Thanh Hành Quân, ngươi làm sao biết cảm giác bị mang ra cân đo đong đếm là như thế nào? Có một người dung mạo giống ngươi, thiên phú lại hơn ngươi, gia thế tốt hơn ngươi. Dù ngươi cố làm thế nào cũng không thể thoát khỏi cái bóng của người đó, cho dù cố gắng đến đổ máu cũng không được công nhận. Nếu ngươi là ta thì ngươi sẽ không nói vậy." 

"Hắn có thiên phú đàn cầm, ta không có. Hắn chỉ cần liếc mắt cũng có thể học một biết mười, ta không thể. Hắn sinh ra đã là Lam nhị công tử, ta càng không phải. Nhưng ta có ngày nào không cố gắng? Ta có ngày nào buông lơi? Ta có không? Ta không hề." Lam Duật càng nói giọng càng trở nên run rẩy, hắn khép cửa lại dứt khoát rời đi.

Có ai công nhận hắn? Hình như chưa ai cả.

Thanh Hành Quân mím môi đi đến nhặt mạt ngạch của hắn lên, trong mắt là một tia mất mát lẫn bi thương. 

Chuyện Lam Duật rời khỏi Cô Tô Lam Thị truyền nhanh như sấm động, đệ tử trăm ngàn thắc mắc cũng không hiểu tại sao một môn đệ tài giỏi như thế lại rời đi. Có người nói Vân Thâm Bất Tri Xứ có một Lam Khải Nhân là đủ rồi.

Đồn đại thế nào lại đến tai Thanh Hành Quân, y hạ lệnh không ai được nhắc đến hắn nữa, xem như Cô Tô Lam Thị chưa từng có môn sinh này. Thế là trong ngoài lại một lần nữa đi vào quỹ đạo của nó, không ai dám miệng mồm bép xép linh tinh nữa.

Nhưng rồi vài tháng sau, biển yên quá sẽ không phải là yên bình mà là đang đón một thiên tai dữ dội hơn. 

Lam Khải Nhân lên núi săn đêm, hắn dẫn thêm Kim Quang Thiện và một nhóm môn đồ nữa để bọn chúng tiếp xúc với ác linh bên ngoài. Thế nhưng lúc đi được nữa chặng đường hắn liền phát hiện có điều không ổn nên đuổi đám trẻ nhỏ đó trở về, Lam Khải Nhân vẫn chưa quên cái cảm giác lúc Tiết Trùng Hợi xuất hiện ở thôn Tây mà lúc này đây trong không khí ngập tràn mùi vị của gã.

Hắn còn nhớ Tiết Trùng Hợi đã nói sẽ trở lại nhưng cũng đã thật lâu không thấy động tĩnh, hắn cũng quên bén chuyện này, thế mà bây giờ lại có cảm nhận gã đang ở đây.

Bước chân hắn dừng lại đột ngột, lấy trong tay áo ra một đạo phù triện rót linh lực vào, phù vàng hấp thụ được linh lực liền ửng sáng, chúng nó tạo thành một vòng bay quanh người Lam Khải Nhân, tựa như một vòng bảo hộ.

Phù triện này giữa đêm tối phát ra ánh sáng vàng nên đường đi nhờ vậy cũng rõ ràng hơn. Lam Khải Nhân càng đi sâu càng có cảm giác gần thứ tà vật đó hơn nữa, quả nhiên đi một lúc lâu liền nhìn thấy người quen.

Nơi gốc cây đại thụ to, một thiếu niên mười sáu tuổi vận lam y thuần khiết đang đứng, tóc đen buông thả nhưng lại không rối rắm, nữa khuôn mặt nhìn nghiêng giống hắn đến không ngờ. Lam Khải Nhân cảm thấy trái tim căng thẳng lên, vì hắn nhìn thấy thứ mà thiếu niên ấy đang làm. Tay hắn đang cầm thủ cấp của một người, máu từ cổ rơi xuống đất, mắt thiếu niên không chút rợn sóng, giống như đã làm qua vô số lần.

"...Lam Duật..." Hắn khó khăn mở miệng.

Thiếu niên chầm chậm xoay qua, nữa khuôn mặt bên trái cực kỳ giống hắn nhưng nữa khuôn mặt bên phải lại chỉ là một mớ máu thịt bầy nhầy. Lúc nhìn thấy Lam Khải Nhân khóe môi hắn nhếch lên một đường cong quỷ dị.

"Thấy rồi?" Lam Duật cười khúc khích.

Bước chân Lam Khải Nhân cứng ngắc giống như bị ai đó đào hố chôn xuống, hắn không sợ nhưng là bất ngờ cũng không dám tin điều mình đang thấy. Tuy hắn có ghét người này nhưng chưa bao giờ hắn nghĩ Lam Duật sẽ rơi vào con đường không thể cứu vãn này.

Kim Quang Thiện cũng ngây người hồi hợp.

Ngược lại với thái độ cứng ngắc của Lam Khải Nhân thì hắn lại bình tĩnh đến lạ, bị phát hiện lại không làm hắn sợ mà còn thích thú. Lam Duật xoa xoa da mặt của cái thủ cấp hắn đang cầm, hài lòng nói: "Làn da này không tệ chút nào."

Nói rồi liền dùng tay lột lớp da trên thủ cấp xuống, khoái trá áp lên nữa khuôn mặt của mình, sau khi áp lên thì nữa khuôn mặt bên kia cùng nữa lớp da bên đây hòa lại làm một, dị biến một hồi liền trở thành khuôn mặt bình thường, lúc này nhìn sơ qua điểm giống nhau giữa Lam Khải Nhân và hắn đã gần như biến mất.

"...Dịch dung thuật?" Lam Khải Nhân nghi hoặc.

"Không sai chính là dịch dung thuật nhưng đây là ám thuật. Lam Khải Nhân ơi Lam Khải Nhân, bây giờ tu chân giới sẽ không còn một Lam Duật giống ngươi nữa, ngươi hài lòng chưa?" Lam Duật vẫn luôn giữ nét mặt tươi cười, khi trước nhìn hắn rất tươi sáng thuần khiết nhưng vào lúc này lại khiến người ta buồn nôn.

Lam Khải Nhân nhìn thân thể không đầu nằm dưới chân hắn rồi lại nhìn khuôn mặt xa lạ phía trước, thật tình không biết nên phản ứng thế nào. Hắn có nằm mơ cũng không ngờ Lam Duật dám làm chuyện như thế.

Kim Quang Thiện nghiến răng nói: "Không ngờ Lam Duật ngươi lại sa vào bàng môn tả đạo, thật uổng cho Thanh Hành Quân coi trọng ngươi."

Nhắc đến Thanh Hành Quân nét cười mỉm trên mặt hắn liền cứng lại nhưng rất nhanh liền trở lại bình thường: "Haha nực cười! Ta giờ đã không phải môn đồ Lam gia, còn sợ y ư?"

Lam Khải Nhân rút kiếm khỏi vỏ nhắm đến Lam Duật đang điên dại cười ra nước mắt, cũng không biết đây là nước mắt của buồn vui hay cô tịch.

"Lam Khải Nhân, chúng ta nói chuyện đi." Hắn nhìn Kim Quang Thiện đứng bên cạnh nhưng lời nói lại là nói với Lam Khải Nhân.

Kim Quang Thiện đỏ gay mặt mũi hắn không định để Lam Khải Nhân ở đây một mình với tên tà đạo này, vừa nghe thấy thế liền không suy nghĩ nhiều lao lên tấn công. 

Lam Duật dường như chỉ đợi có thế, hắn quét tay một cái, trong tay áo bay ra một khối đá đen, ý niệm vừa động khối đá liền tỏa ra linh lực đen tối bao phủ lấy cả người Kim Quang Thiện. Chỉ thấy hắn la thất thanh một tiếng, khí đen len lõi vào trong hốc mắt và miệng, thoạt nhìn vô cùng đau đớn.

Lam Khải Nhân quát: "Ngừng tay, muốn gì mau nói."

Nghe thấy thế khí đen bao phủ lấy Kim Quang Thiện cũng giảm đi một chút nhưng người bên trong đã bất tĩnh.

"Ngươi có nhớ mình đã nói gì khi lần đầu gặp ta không?" Lam Duật thong thả vừa buộc tóc vừa hỏi.

Lam Khải Nhân im lặng không nói vì kì thực hắn không nhớ.

"Ngươi nhìn ta rồi nói "đồ bắt chước"" Lam Duật nhẹ giọng thuật lại.

"Thế ngươi có nhớ lúc Thanh Hành Quân khen ta tiến bộ ngươi đã nói gì không?"

Đáp lại hắn vẫn là một tràng im lặng, Lam Khải Nhân thật muốn một tay tát cho mình tĩnh, rốt cuộc là đã nói gì với hắn.

"Ngươi nói ta là đồ kém cõi...vậy ta hỏi ngươi còn nhớ lúc Lam Dực tiền bối nói ta và ngươi là viên ngọc quý, ngươi trả lời thế nào không?" Lam Duật càng nói mắt hắn càng dấy lên tơ máu.

"Ta..." Lam Khải Nhân ấp úng, lần đầu tiên hắn không biết nên đáp lời thế nào.

Lam Duật đánh một đạo khí lực vào ngực hắn, quát lớn: "Ngươi nói ta không xứng! Ta cái gì không xứng?!"

Cuối cùng hắn cũng mất bình tĩnh.

Lam Khải Nhân vì lơ đãng nên ăn trọn một bạo kích ngay ngực, hắn ngã ra sau, ho lên một tiếng rồi phun ra một tụ máu.

Con mẹ nó ông đây cũng chẳng nhớ đã nói gì mà.

Hắn lồm cồm đứng dậy, không ngờ Lam Duật ghim hận hắn sâu như thế. Hắn không thích Lam Duật là thật, nói lời ác ý kích động người ta cũng là thật, xem thường người ta...cũng là thật. Có thể việc Lam Duật đi đến con đường này cũng là do một tay hắn ép mà thành.

Lam Khải Nhân vừa đứng dậy liền ăn một cú đạp vào bụng, hắn đau đớn gập người, mài kiếm nhíu lại.

"Ta chưa từng tranh với ngươi thứ gì. Nhưng sao cái gì ngươi cũng tranh của ta? Sự công nhận của mọi người, sự kỳ vọng của Lam tiền bối, ngay cả Tiết Trùng Hợi cũng muốn năng lực của ngươi, cả Ôn Nhược Hàn ngươi cũng không tha." Lam Duật đạp lên ngực hắn, nói một câu liền đạp xuống một cái.

Ôn Nhược Hàn? Hắn giành Ôn Nhược Hàn khi nào?

Cơn tức ngực khiến hắn đỏ bừng mặt, nghẹn lời: "Mẹ kiếp, ta...ta tranh tên đó làm gì?"

Lam Duật ác ý đá lăn hắn ra xa, hồi tưởng lại: "Lần đầu tiên có người vừa nhìn thấy ta đã không gọi tên của ngươi. Huynh ấy không nhầm ta là ngươi, còn thật lòng thật dạ muốn kết làm bằng hữu, coi trọng ta, khen ngợi ta." Nói đến đây hắn liền thỏa mản cười khanh khách.

"Nhưng sau đó lại là ngươi...ngươi xuất hiện y liền quên mất ta. Còn chạy theo ngươi như một con trung khuyển, đã vậy ngươi còn đánh y, đuổi y, mắng y. Lam Khải Nhân...cả đời ngươi cũng không biết thứ ngươi không xem trọng đối với ta quý giá cỡ nào." Lam Duật đã gần như mất khống chế.

Cả đời ngươi cũng không biết thứ ngươi không xem trọng đối với ta quý giá cỡ nào.

Trong đầu hắn lúc này chỉ còn vang vọng lại một câu nói của Lam Duật. Hắn lúc này mới nghĩ tới một chuyện, Lam Duật có tình ý với Ôn Nhược Hàn.

"Lam Duật ngươi mau bình tĩnh." Lam Khải Nhân dựa vào mũi kiếm cũng đứng lên được.

"Từ trước tới nay ta luôn an phận như vậy, chuyện gì cũng đều nhìn sắc mặt của ngươi, an an tĩnh tĩnh làm một thứ bản kém cỏi. Ta không cần gì hết, ta chỉ cần một bằng hữu là y. Vậy sao ngươi còn giành một người của ta?...Sao ngươi không chừa cho ta một thứ gì hết vậy?!" Khóe mắt Lam Duật ửng đỏ cả lên, giọng nói cũng lạc đi, câu cuối cùng còn tựa như thều thào, tựa như van nài.

Lam Khải Nhân không biết trả lời, lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy có lỗi như thế. Hắn chỉ là không thích có người giống mình, vô tình hay cố ý thì hắn cũng đã tạo cho Lam Duật một vết thương sâu hoắm, có thể không lành được nữa.

Lam Duật giơ tay dụng lực toan đánh vào đỉnh đầu hắn thế nhưng tốc độ Lam Khải Nhân lại nhanh hơn một bước, mũi kiếm trong tay xoay chuyển dứt khoát đâm mạnh lên.

Máu tươi phun ra ước cả thân trước, cảm giác kiếm đâm vào da thịt người khác chưa bao giờ khiến hắn rung tay như lúc này.

Lam Duật nhìn thấy gì đó sau lưng hắn, mắt đen lóe hàn quang. Ngón tay hắn khẽ lướt trên gò má Lam Khải Nhân, khó khăn lên tiếng: "Cái chết của ta sẽ là quả báo của ngươi. Hẹn ngày tái ngộ."

Sống lưng hắn cứng đờ.

Cái chết của ta sẽ là quả báo của ngươi. Hẹn ngày tái ngộ.

Trong đầu hắn ong lên khó chịu, hắn ngồi thụp xuống mặt đất. 

Phía sau có tiếng người chạy đến, hắn không biết là ai, cũng không có nhìn lên. Người đó đi tới ôm lấy cơ thể Lam Duật lạnh lùng nói: "Tu chân giới sẽ không còn ai giống ngươi nữa. Đã hài lòng chưa?"

À! Hắn biết giọng nói này, là Ôn Nhược Hàn. Hắn không biết Ôn Nhược Hàn cũng có lúc lạnh nhạt với mình

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net