[HunHan] Hoa Bỉ Ngạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoa Bỉ Ngạn.

Tác giả: JinKyung

Không mang ra khỏi đây và chuyển ver dưới mọi hình thức

____

Tương truyền hoa Bỉ ngạn là loài hoa duy nhất nở trong Minh giới. Bên bờ Vong Xuyên, trên con đường Hoàng Tuyền dẫn tới địa phủ, hoa Bỉ Ngạn nở rộ đỏ rực trải dài như tấm thảm phủ đầy máu. Những cánh hoa thon dài, e ấp ôm lấy nhuỵ, như che chở, như bảo vệ. Theo truyền thuyết, hương Hoa Bỉ Ngạn có ma lực gợi về ký ức lúc còn sống của người chết, khi linh hồn đi qua Vong Xuyên, uống chén canh Mạnh Bà, tất cả hồi ức khi còn sống sẽ tan biến, quấn quít, vương vấn cùng Hoa Bỉ Ngạn dưới địa phủ tăm tối.

Bỉ Ngạn hoa, hoa nở một ngàn năm, hoa tàn một ngàn năm, khi hoa nở thì lá đã tan mất, mà khi lá mọc dài thì hoa lại bắt đầu héo tàn, hoa và lá của Bỉ Ngạn hoa mặc dù là cùng chung một rễ, thế nhưng đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không gặp gỡ.

Hoa Bỉ Ngạn, lộng lẫy, quyến rũ, mê hoặc, mà lại mọc dưới âm phủ, chứng kiến hết tất thảy nỗi thống khổ bi ai của linh hồn vừa rời khỏi trần thế, lại có một ý nghĩa đau thương như vậy.

Lộc Hàm thẫn thờ bước về phía trước. Theo sau y là hai quỷ sai vận y phục đen tuyền, gương mặt trắng bệch không cảm xúc, bên hông dắt một thanh trường kiếm.

Trước mắt y là con đường đỏ rực phủ đầy hoa Bỉ Ngạn. Y muốn dừng lại, cẩn thận ngắm nghía loài hoa tuyệt đẹp nhưng lại đau thương này lần cuối nhưng lại e sợ hai gã quỷ sai phía sau.

Y đã chết rồi, còn có chuyện gì đáng sợ hơn được nữa chứ.

Y nhếch miệng tự cười nhạo chính mình.

Đi hết con đường này thôi, tất cả những hồi ức đẹp đẽ, thống khổ kiếp trước của y sẽ tan biến. Tất cả ký ức về người nọ cũng sẽ biến mất.

Nếu hỏi y thứ khó nắm bắt nhất thế gian là gì, y sẽ trả lời, là trái tim đế vương.

Kiếp này y chết, vì một chữ 'Tình'.

Y, Lộc Hàm, một trong tứ đại tài tử Giang Nam, từng được tiên đế ngự bút ban tặng câu đối, phụ thân y từng làm quan phục vụ ba đời tiên đế nay chịu không nổi tranh đấu trong triều cáo lão hồi hương, tỷ tỷ của y là đương kim Hoàng hậu, bậc mẫu nghi thiên hạ.

Cả đời này y đều nghe theo sự sắp xếp của phụ mẫu. Thuở nhỏ không theo đám bạn nghịch ngợm chọi dế mà ngồi trong phòng đọc kinh thư.

Mười bốn tuổi tinh thông cầm kì thi hoạ.

Mười sáu tuổi lên kinh dự thi, đỗ Trạng Nguyên, được tiên đế ban cho chức quan văn nhàn hạ trong Văn thư quán.

Y cũng chỉ mong như vậy, một đời bình an nhàn hạ. Y không muốn như phụ thân, một đời lo toan tính kế tranh giành lòng tin của đế vương, mới qua ngũ tuần mà tóc đã bạc trắng.

Y còn nhớ ngày đầu tiên đặt chân tới kinh thành, vừa hay nhìn thấy một thầy tướng số. Y vốn không tin chuyện bói toán, nhưng thí sinh lên kinh khảo thí dù có tự tin đến mấy cũng không tránh khỏi có lo lắng trong lòng. Mấy ông thầy tướng số này đưa ra một nén bạc liền nói ngươi nhất định đậu Trạng Nguyên. Thêm chút lòng tin khích lệ, không tệ không tệ.

Y đưa cho thầy tướng số một lượng bạc kèm tờ giấy nhỏ ghi ngày tháng năm sinh, hỏi lão: "Đường công danh của tại hạ tiên sinh thấy thế nào?"
Ông ta ngẩng lên, bấm bấm tay vài cái, tươi cười nói: "Như ý nguyện. Công tử không màng danh lợi, sẽ được một chức quan như ý. Nhưng mà, vận số của công tử khắc với kinh thành. Nếu không rời khỏi đây nhất định sẽ gặp hoạ nguy hiểm tới tính mạng."

Lộc Hàm nghe xong sửng sốt ba giây rồi cười trừ. Lại trò lừa bịp gì nữa đây, không lẽ có vị công tử nào cho lão ta bạc để đuổi thí sinh không cho dự thi sao?

Y không nói gì nữa chỉ gật đầu rồi cất bước rời đi. Đi được một đoạn, y nghe thấy tiếng thở dài của thầy tướng số phía sau.

"Ai nha, người trẻ tuổi quả nhiên chấp nhất. Nhớ kỹ, nếu không muốn gặp hoạ sát thân tuyệt đối phải tránh xa hai chữ, Hoàng đế."

Lộc Hàm càng mập mờ khó hiểu cho rằng ông ta nói linh tinh, không nghĩ gì nữa mà đi thẳng, quẳng luôn chuyện đó ra sau.

Đến bây giờ y mới biết, lời thầy tướng số đó nói là thực.

Y chết đáng lắm, vì y đã yêu người ngàn vạn lần y không nên mơ tưởng tới. Hoàng đế.

Ngô Thế Huân.

Y vẫn nhớ lần đầu y gặp hắn. Lúc đó hắn vẫn chỉ là một hoàng tử không màng thế sự, ngày ngày đọc sách ngâm thơ, khi lại cưỡi ngựa thưởng hoa, ung dung tự tại. Lúc đó y giữ một chức quan nhàn hạ, cả ngày chỉ ngồi chơi xơi nước, tình cờ kết bằng hữu với vị hoàng tử nọ.

Ngày ngày y cùng hắn hết uống rượu đối ẩm, thi cưỡi ngựa bắn cung lại cùng nhau tới từng quán ăn nhỏ trong kinh thành tìm món ăn ngon, tới hiệu sách tìm những cuốn sách cổ cùng nhau nghiên cứu cãi cọ một phen. Cuộc sống an nhàn, tự do tự tại, giờ ngẫm lại, đó là những tháng ngày hạnh phúc nhất cuộc đời y.

Không ngờ sau năm năm, hoàng cung xảy ra biến cố lớn, vật đổi sao dời, Thái tử lúc bấy giờ cấu kết phản tặc mưu đồ soán vị, tiên đế tha chết nhưng đẩy xuống làm thường dân. Tiên hoàng bỗng dưng sắc phong Lục hoàng tử Ngô Thế Huân làm Thái tử khiến trên dưới trong triều một phen hỗn loạn.

Hắn trước nay không quyền thế, không vây cánh, ghế thái tử vừa ngồi lên đã lung lay khó giữ, ghế không giữ được thì thôi đi, nhưng ngay cả tính mạng cũng bị đe doạ, xưa nay tranh quyền đoạt vị nào tránh khỏi máu tanh.

Là bằng hữu tri kỷ của hắn y nào chịu ngồi yên. Y dùng hết mưu kế ngoan độc cùng mối quan hệ của cha y giúp hắn ngồi vững trên ghế Thái tử ba năm.

Ba năm sau hắn đăng cơ.

Tên hắn trở thành điều tối kỵ trong thiên hạ.

Hắn là thiên tử.

Hắn là Hoàng đế.

Còn y lại trở về với cuộc sống an nhàn trong Văn the quán trước kia. Tay y đã nhuốm máu, y không muốn như phụ thân trước kia. Y muốn được an nhàn.

Nhưng khi thoát khỏi tranh đấu, thoát khỏi vòng xoay quyền thế, trong những ngày cô đơn tĩnh lặng bên hồ sen suy nghĩ.

Y nhận ra, y đã yêu người nọ mất rồi.

Y đã trót yêu người mà y cả đời này không nên mơ tưởng tới.

Nỗi nhớ da diết, hình bóng người nọ khắc sâu vào xương cốt, gột rửa thế nào cũng không sạch.

Một buổi chiều xuân trong ngự hoa viên, chỉ có y và hắn cùng nhau đi dạo tán gẫu.

Hắn khoe khoang nói ngự hoa viên của hắn không đâu sánh bằng, không loài hoa nào trên thế gian không có.

Y bĩu môi nói y muốn ngắm hoa Bỉ Ngạn, loài hoa chỉ mọc dưới âm phủ. Y nói câu này chỉ là nói đùa, ý muốn trêu chọc hắn kiêu ngạo.

Nào ngờ hắn nắm nhẹ lấy bàn tay đang buông thõng của y.

Hắn nói.

Lộc Hàm, trẫm sẽ không để ngươi ngắm hoa Bỉ Ngạn một mình đâu.

Lộc Hàm, sau này già rồi trẫm sẽ đưa ngươi đi ngắm hoa Bỉ Ngạn, được không?

Sau đó y không nghe thấy thêm điều gì nữa. Hai tai y ù ù, hai mắt y đẫm nước.

Y ngỡ như y đã có được trái tim của đế vương.

Thật ngây thơ làm sao, thật tội nghiệp làm sao.

Quân vương nhất ngôn cửu đỉnh? Ai nói câu này?

Quân vương của hắn đã gạt hắn đấy thôi. Người hứa với hắn sẽ đưa hắn đi ngắm hoa Bỉ Ngạn.

Mà giờ này hắn lại đi trên con đường ngập tràn hoa Bỉ Ngạn với hai con quỷ.

Lộc Hàm cười khổ nghĩ lại chuyện năm đó.

Một năm sau tỷ tỷ y được sắc phong làm Hoàng hậu.

Y biết hắn làm vậy là có nguyên do. Hắn nghĩ tới địa vị của y trong triều, nghĩ tới dòng họ ba đời làm quan của y, y đã không thể giúp hắn có người nối dõi, vậy cháu của y cũng mang một phần dòng máu của y.

Nhưng hắn ngàn tính vạn tính lại không thể tính được lòng dạ nữ nhân.

Tỷ tỷ của y là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ. Nàng thông minh cơ trí, lại quỷ kế đa đoan, đã sớm phát hiện ra mối quan hệ nhập nhằng giữa hai người.

Kiếp trước y chết, vì một chén rượu độc của tỷ tỷ.

Lúc biết mình bị độc, y hỏi tỷ tỷ một câu vì sao? Y không phải nữ nhân có thể tranh quyền đoạt thế với nàng, y còn là đệ đệ lớn lên cùng nàng, vì sao nàng lại muốn giết y?

Nàng chỉ nhếch môi cười nói, vì nàng cũng yêu hoàng đế.

Lúc đó không hiểu sao y lại cảm thấy nực cười như vậy, y ôm ngực cười lớn, chất lỏng màu đỏ không ngừng chảy ra từ khóe miệng.

Y cười nhạo nàng tự mình đa tình, cũng là tự cười mình đa tình.

Trái tim của đế vương, xưa nay có ai nắm trọn được?

Ngươi yêu hoàng đế, nhưng thứ hắn yêu nhất trên đời này.

Lại là giang sơn của hắn.

Đặt giữa giang sơn và ái tình, bên nào nặng bên nào nhẹ đã quá rõ ràng.

Nàng có giết tất cả mọi người trong thiên hạ cũng không có được trái tim hắn.

Y giúp hắn có được thiên hạ, trái tim hắn cũng không thể chỉ chứa hình bóng y.

Tình yêu của đế vương ích kỷ như vậy, nhỏ nhen như vậy, biết bao người hiểu rõ mà còn như con thiêu thân lao đầu vào đống lửa, cuối cùng tự chuốc về cho mình đau thương.

Y chết rồi, coi như là được giải thoát, y sẽ không phải tranh đoạt trái tim của hắn với ai nữa.

Nếu được sống lại một lần nữa y vẫn lựa chọn ở bên hắn, lựa chọn được đứng cạnh hắn, lựa chọn ngã vào cái ôm vừa ấm áp vừa nguy hiểm ấy.

Y đã hết thuốc chữa mất rồi.

Y và hắn, từ khi sinh ra đã định sẵn hai chữ 'tuyệt mệnh'.

Mệnh của y không phải khắc với kinh thành này, mà là khắc với hắn.

Đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không thể ở cạnh nhau.

Giống như hoa và lá của đóa hoa Bỉ Ngạn này, không thể xuất hiện cùng một lúc, mãi mãi chia lìa.

Y cầm bát canh Mạnh Bà trên tay, một hơi uống cạn.

Một hơi quên hết tất cả.

Phụ mẫu y.

Cả hắn.

Giang sơn của hắn.

Và đóa hoa Bỉ Ngạn đỏ rực kia.

extra 1

Trong quán trà nhỏ nằm giữa kinh thành, một đám người già trẻ gái trai tụ lại một đám, tất cả đều đang yên lặng chăm chú lắng nghe lão Tứ kể chuyện xưa.

Lão Tứ là lão đầu nổi tiếng tinh thông đủ thứ chuyện thị phi trong thiên hạ, từ chuyện tranh nhau con gà trong ngõ nhỏ, tranh đấu trong phủ Thừa tướng, hậu cung của Hoàng đế hãm hại nhau, các hoàng tử tranh quyền đoạt vị, tới chuyện yêu ma quỷ dị, thiên giới tiên giới lão đều thấu rõ.

Câu chuyện hôm nay lão kể, là chuyện về một vị Đế quân trên thiên đình.

Người nọ dung mạo xuất chúng, tài hoa hơn người, là con trai thứ hai của một trong mười vị thần khai thiên lập địa, trong tay là thanh Minh Nguyệt kiếm, bảo kiếm hấp thụ tinh khí của đất trời độc nhất khắp tam giới, năm ngàn năm trước từng dẫn ba vạn thiên quân thu phục Ma vương Tấn Ương, hi sinh Minh Nguyệt kiếm phong ấn tên Ma đầu gian xảo hiểm ác mưu đồ thống lĩnh tam giới.

Để tránh Tấn Ương tác oai tác quái dụ dỗ người khác giải trừ phong ấn cho hắn, Đế quân bèn đặt thanh kiếm ngay trong phủ, ngày ngày cho người canh gác nghiêm ngặt, hạ lệnh không được tới gần bảo kiếm nửa bước.

Người được tiên chúng ái mộ, được người đời ca tụng, ngay đến Ngọc đế cũng phải nể mặt vị Đế quân tài mạo song toàn này vài phần.

Đó là Thế Huân Đế quân.

Chuyện kể rằng vị Đế quân nọ tuy tài mạo song toàn nhưng tính tình lại cao ngạo, khó gần, hầu như lãnh đạm với tất thảy mọi thứ, những bảo vật trân quý nhất thế gian cũng không thể lọt vào mắt hắn. Hắn chỉ có một sở thích duy nhất, nuôi dưỡng sủng vật.

Trong phủ đệ của Đế quân không biết có bao nhiêu loại trân cầm dị thú, từ bình thường nhất tới cao quý nhất đều có đủ.

Năm ấy, Đế quân cùng Bạch Hiền Nguyên quân xuống phàm trần du ngoạn, tình cờ cứu một con thỏ tinh đang bị thương nặng. Đế quân thương tình đưa nàng về phủ chữa trị. Nàng chỉ là một thỏ yêu bình thường lại nhận được ân điển to lớn này, bèn đem lòng thầm thương trộm nhớ Đế quân.

Nhưng nàng tu vi còn hạn hẹp, lại là nữ nhân, trong lòng còn vướng quá nhiều trăn trở, một lần tò mò lừa gác cổng bên ngoài lẻn vào trong căn phòng cất giữ trấn yêu kiếm. Tấn Ương xảo quyệt ngoan trá sao có thể bỏ lỡ cơ hội hắn đã chờ đợi suốt năm ngàn năm này.

Tấn Ương ra sức dùng lời ngon ngọt dụ dổ tiểu yêu tinh, hứa với nàng hắn nhất định sẽ giúp nàng có được trái tim Đế quân, cuối cùng nàng mắc mưu, giải trừ phong ấn trên thanh kiếm.

Thiên đình lại một trận mưa máu gió tanh.

Năm ngàn năm Tấn Ương bị phong ấn trong Minh Nguyệt kiếm, tu vi tuy bị hao tổn phần nào, nhưng cũng khiến thiên binh vạn mã một phen lao đao khốn đốn.

Đế quân lúc ấy lại không ở thiên đình, năm ngày trước hắn được mời tới đàm đạo Phật pháp ở chỗ Địa Tạng Bồ Tát.

Nước xa không cứu được lửa gần, tuy một lần nữa phong ấn được Tấn Ương, nhưng tổn thất gây ra không nhỏ.

Thỏ tinh bị đánh tan hồn phách vĩnh viễn không được siêu sinh, còn các đệ tử canh gác không nghiêm cẩn thì bị phạt đưa vào vòng luân hồi, đời đời kiếp kiếp không được hưởng vinh hoa phú quý, cũng vĩnh viễn không được thành tiên.

Điều kỳ lạ nhất là, Đế quân cũng bị trách phạt. Ngọc Đế trước này luôn nể mặt hắn, lỗi của đệ tử hắn đương nhiên cũng phải chịu trách nhiệm nhưng miễn vài tháng bổng lộc là được, sao lại đày xuống trần lịch kiếp sáu mươi năm?

Sáu mươi năm với hắn bất quá cũng chỉ là một cái chớp mắt, nhưng suy cho cùng Ngọc Đế lần này cũng ra tay hơi quá rồi.

...

Trong đình viện, đám mây trắng muốt kết thành một tầng mỏng lơ lửng dưới chân, hai nam nhân ngồi trên bàn đá đánh cờ thưởng trà.

Một vị là Mệnh Cách Tinh quân chuyên quản số mệnh của người phàm trần, vị còn lại là Bạch Hiền Nguyên quân, bằng hữu duy nhất của Thế Huân Đế quân trên thiên đình.

Bạch Hiền Nguyên quân ngón tay thon dài kẹp một quân cờ trắng, chậm rãi đặt xuống, lại nhấp một ngụm trà, ngẩng đầu lên nói với Mệnh Cách Tinh quân.

"Ngọc Đế cũng hơi quá rồi, tội của hắn đâu tới mức phải xuống phàm trần lịch kiếp. Trước giờ không phải vẫn luôn mắt nhắm mắt mở cho qua đám sủng vật tác oai tác quái của hắn đó sao."

Mệnh Cách Tinh Quân nheo mắt lại chậm rãi nghiên cứu bàn cờ, khéo léo đặt một quân đen chặn nước đi của Bạch Hiền.

"Ý của Ngọc Đế ta đây không dám đoán bậy, ngươi cũng đừng quá phận."

Bạch Hiền dẩu môi, nhấp một ngụm trà, chống tay xuống đùi không thèm đánh cờ nữa.

"Lần nào cũng úp úp mở mở, hắn nổi tiếng khắp chốn thù dai, lần trước Xán Liệt không may làm con hồ ly lông đỏ của hắn bị thương một chút mà hắn thả sói xám phá tan khóm mẫu đơn Vương Mẫu nương nương vừa mới tặng Xán Liệt, hại hắn bị phạt mất nửa năm bổng lộc, ngươi nói xem, ngươi với Ngọc Đế sau lưng hắn âm thầm tính kế, hắn mà biết được, đống uyển liên ngươi thích nhất sẽ ra cái dạng gì?"

Mệnh Cách Tinh Quân đổ mồ hôi hột, ông không phải không biết tật xấu của vị Đế quân này, nhưng chuyện này mà nói ra, thì đến một mảnh hồn phách ông cũng chả còn. Đành phải phụ lòng vị Nguyên quân nhiều chuyện này rồi.

"Ta chỉ có thể nói cho cái đồ nhiêu chuyện nhà ngươi biết một chuyện, kiếp nạn này dưới phàm trần của hắn liên quan tới một chữ tình."

...

Không sai, kiếp nạn này của Đế quân là một chữ tình.

Hắn sinh ra trong gia đình đế vương nhưng lại không được sủng ái.

Mẫu thân hắn không cho phép hắn dính líu tới chuyện tranh quyền đoạt vị, hắn cũng thật lòng thật dạ không quan tâm, cách vương quyền xa hết mức có thể.

Nhưng số trời đã định, kiếp này của hắn thoát không nổi.

Một đạo thánh chỉ khiến hắn bất đắc dĩ phải ngồi lên ghế thái tử.

Hắn biết trong mắt phụ vương hắn chỉ là một quân cờ, là tấm bình phong cho Thập Tam hoàng tử nhỏ tuổi, sớm muộn gì phụ hoàng cũng phế hắn, trao ngôi báu cho đứa con trai người sủng ái nhất.

Hắn không cam tâm, hắn cũng là con của người, là máu mủ của người, vì lẽ gì người lại đẩy hắn ra nơi đầu sóng ngọn gió, có thể mất mạng bất cứ lúc nào như thế này.

Mẫu thân hắn bị Tam hoàng tử độc chết.

Phụ vương hắn lại không truy cứu.

Cuối cùng hắn cũng hạ quyết tâm.

Thiên hạ này, hắn phải giành lấy.

Hắn không còn sợ gì nữa, trong mắt hắn chỉ còn lại thù hận. Dã tâm của hắn ngày càng lớn.

Cuối cùng hắn cũng đạt được ước nguyện, hai bàn tay hắn đã nhuốm đầy máu của người thân. Độc chết phụ vương, ám sát huynh đệ, để có được thiên hạ, đứng trên vạn người, không còn thứ gì hắn không dám làm.

Kể cả phải lợi dụng người quan tâm hắn, yêu hắn, coi hắn còn quan trọng hơn cả mạng sống của mình.

Hắn thừa nhận hắn có động tâm với y.

Nhưng hắn muốn thiên hạ này. Hắn không được phép có nhược điểm.

Vì cả thiên hạ này, vì dã tâm của hắn, hắn đành phụ y, thứ hắn có thể cho y cũng chỉ có thể là quyền lực, bảo đảm cho gia tộc y một đời bình an mà thôi. Trái tim này, hắn tuyệt đối không thể trao cho ai.

Nhưng khi y chết đi rồi, hắn mới nhận ra.

Thiên hạ không có Lộc Hàm, hóa ra lại vô vị đến vậy, lại tẻ nhạt, đơn độc đến nhường này.

Uống trà không có Lộc Hàm lại nhạt nhẽo đến vậy, bánh quế hoa không có y ăn cùng cũng không còn vị gì nữa.

Hắn có được cả thiên hạ, nhưng lại không thể bảo vệ được y.

Hắn từng hứa sau khi lên ngôi sẽ đưa y tới Tô Châu ngắm cầu đá, tới Giang Nam quê y ngắm hoàng hôn, tới địa phủ ngắm hoa Bỉ Ngạn.

Y chết rồi, một lời hứa hắn cũng chưa thực hiện được.

Cả đời này, cái gì y cũng làm cho hắn, mà hắn lại coi như điều hiển nhiên, để y phải chết trong tủi nhục.

Lộc Hàm, ta sai rồi.

Lộc Hàm, trẫm sẽ đưa ngươi đi Tô Châu, đi Giang Nam, đi đâu cũng được, chỉ cần ngươi quay về bên trẫm.

Lộc Hàm, trẫm yêu ngươi.

...

Khi Đế quân bước đi trên con đường ngập tràn hoa Bỉ Ngạn dưới Minh phủ đã là chuyện của mười năm sau nữa.

Đáng lẽ ra hắn không phải xuống dưới này, kiếp trước của hắn đã hết, hắn có thể lập tức quay về thiên đình. Nhưng không hiểu sao hắn muốn xuống dưới này, muốn ngắm nhìn màu đỏ rực rỡ ấy, muốn nhìn xem đóa hoa kia có gì khiến người nọ thích đến vậy.

Loài hoa nay ngay từ hồi một trăm tuổi hắn đã từng thấy qua, nhưng hắn không thấy có gì đặc biệt, trong mắt hắn, loài hoa nào cũng giống nhau.

Nhưng giờ phút này, tâm tư của hắn đều đặt hết lên bông hoa đỏ thắm kia.

Lộc Hàm, kiếp trước y chết là vì hắn.

Bạch Hiền nói với hắn, sinh lão bệnh tử của người phàm trần đều đã được định sẵn, yêu ngươi hay không yêu ngươi, gặp ngươi hay không gặp ngươi, y đều phải chết. Chỉ là một kiếp luân hồi mà thôi, đâu cần phải tự dày vò như vậy.

Nhưng hắn, vị Đế quân lạnh lùng, cao cao tại thượng ấy lại nảy sinh một ý nghĩ kỳ lạ trong đầu, hắn nợ y một mạng, hắn phải tìm y, trả lại món nợ này.

Một kiếp trước của hắn là sai lầm nối tiếp sai lầm.

Sai lầm kiếp trước hắn sẽ bù đắp, món nợ kia hắn nhất định phải trả.

Lộc Hàm, hắn nhất định phải tìm được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net