Chương 4 - Tính kế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tạ Liên nhanh chân bước xuống bếp ở Thiên Đăng Quán. Từ sau khi y đến đây, khắp nơi đồn thổi tài nấu ăn của Tạ Liên có thể giết một mạng người thế nên lũ quỷ ở đây mỗi khi thấy y xuất hiện ở bếp liền sợ mất mật mà chạy trối chết. Đúng lúc y vừa bước qua ngưỡng cửa, vài con quỷ phụ trách nấu ăn vừa nhìn thấy Tạ Liên, hai mắt chúng nó như mất hồn, cả người run rẩy không thể nói thành lời.

Tạ Liên nhìn chúng mỉm cười chào hỏi: "Xin chào các vị."

Lũ quỷ nhìn thấy Tạ Liên, không hẹn mà cùng nhau bỏ dở hết thảy mọi việc đang làm, lập tức chạy ào ra khỏi bếp la toáng lên:

"Tạ đạo trưởng lại xuống bếp rồi!"

"Cứu mạng! Cứu mạng!"

Y quay đầu nhìn bọn họ gà bay chó sủa, phút chốc cảm thấy lạ chẳng qua là xuống bếp nấu một bữa thôi mà? Sao lần nào y xuống nấu ăn thì lũ quỷ cũng chạy thục mạng như thế? Hại mấy lần y còn tưởng do mình có tiên khí nên bọn chúng sợ ảnh hưởng không dám lại gần, ngẫm lại thì bình thường đi dạo ở chợ Quỷ những người khác vẫn bám víu theo y đấy thôi.

Tạ Liên thở dài, định quay bước vào bếp lại có một tiếng nói vang lên trong đầu.

"Hu hu hu, ta không phải là người nhưng mà Tạ đạo trưởng à, quỷ cũng có đạo đức của quỷ. Ta không thể đánh giá tài nấu ăn của ngài được nếu Thành chủ biết sẽ tính sổ ta mất! Món ăn của ngài thật sự muốn đòi mạng a!"

Tạ Liên ngoáy đầu nhìn, ở trước cửa bếp có con quỷ đang ngồi khuỵ xuống, hai tay ôm đầu run bần bật không dám hó hé gì. Thậm chí nó hơi ngẩng đầu nhìn thấy y cũng đang chăm chăm nhìn nó, nó sợ đến mức rụt lại sau đó chạy mất dạng.

"....."

Tạ Liên á khẩu thật sự cũng chẳng biết nói gì nữa. Y cũng không màng để tâm bước vào căn bếp xa hoa do Hoa Thành xây lên, khoa trương đến độ mỗi một vật dụng trong đây đều làm bằng chất liệu gỗ thượng hạng bằng không thì cũng là men sứ, ngọc thạch loại thượng phẩm.

Tạ Liên nhớ loáng thoáng, Hoa Thành biết y có sở thích nấu ăn nên căn bếp này dường như xây lên chỉ để cho y dùng. Thậm chí đồ đạc, vật dụng ở đây đến cả đồ ăn đều luôn có đủ không thiếu thứ gì, chung quy Hoa Thành đều làm hết thảy vì y. Trong lòng Tạ Liên bỗng nhiên dâng lên một cảm xúc ấm áp, có chút ngọt ngào ở khoé miệng.

Y nhanh tay cầm lấy bó rau, vài nấm tảo cùng thịt tươi khi nãy lũ quỷ bỏ lại đặt ở trên bàn. Tạ Liên lấy trong tay áo ra một cuốn sổ cũ kĩ, bìa sách còn rách rưới đến độ chỉ đủ che lại chữ ở bên trong. Trên góc phải đề hai chữ "Kinh Vị Lâu" là một cuốn sách nổi tiếng ở nhân gian chuyên dạy cách nấu ăn theo khẩu vị của người Trung Nguyên. Chỉ có điều lúc Tạ Liên nhặt được nó do người khác bỏ lại nó đã rách nát độ không thể nhìn rõ được mặt chữ, chỉ còn vài nét mực nhoè nhạt. Y giở trang sách ra nhìn thấy món ăn có đủ nguyên liệu y cần làm, Tạ Liên không khỏi gật gù vui vẻ.

"Hôm nay làm canh gà hầm đông tảo vậy."

Tạ Liên thuần thục cầm chậu nước kế bên rửa sạch số nấm tảo cùng vài rau mùi, tiếp đến lại cắt thịt gà theo từng lát thoạt nhìn có vẻ rất công phu.

Song, cũng chẳng biết thành quả sẽ thành cái gì.

Cứ thế mà hì hục nấu đồ ăn, hơ lửa rồi bỏ gia vị vào theo hướng dẫn của sách nhưng đến một đoạn chữ bị mờ đi Tạ Liên nhìn không rõ, y cắm mặt quan sát kĩ vào cũng không biết nên cho liều lượng như thế nào thích hợp mới phải, Tạ Liên vắt óc suy nghĩ:

"Là một muỗng muối hay mười muỗng?"

Đến khi lia mắt nhìn thấy có chữ "零", y đinh ninh đó là mười muỗng. Cứ thế y lại múc đủ mười muỗng muối bỏ vào trong nồi.

(: linh => số lẻ biểu thị cho số 0)

Nhưng thật ra, ý ở trong sách có nghĩa là một muỗng muối đủ gây mặn hơn mười muỗng đường. Do Tạ Liên đọc chữ được, chữ mất thành ra không hiểu rõ sách đang nói gì cứ thầm khẳng định chính là mười muỗng muối.

Cứ thế Tạ Liên lại tiếp tục cho nhiều gia vị khác thêm vào, hương vị càng ngày càng quỷ dị mang theo mùi u ám bay lan toả khắp Thiên Đăng Quán. Cung nhân vừa nghe mùi xong đã muốn ngất tại chỗ, vài người còn hô hoáng kêu gào:

"Tạ đạo trưởng lại xuống bếp rồi đấy à?"

"Như thế này là đang tra tấn khứu giác của ta hay sao hu hu."

Hương khói nghi ngút lan ra, nhiều người không nhịn được lại chạy tán loạn inh ỏi một phen.

Tạ Liên nghe tiếng động bên ngoài ồn ào đến đau đầu thầm nghĩ chắc cung nhân đang bận việc gì đó mới om sòm như thế. Y nào có ngờ được bọn họ đang khóc kêu thảm thiết vì món canh do y nấu.

Trong lúc Tạ Liên vẫn còn đang hì hục, tiếng leng keng phát ra từ đôi ủng đen. Tạ Liên nghe tiếng động đến gần liền quay đầu trông thấy Hoa Thành sắc mặt không mấy phấn chấn. Y nhớ lại mình vừa chọc hắn như vậy khéo Hoa Thành lại giận rồi cũng nên. Tạ Liên ái ngại, đưa tay gãi gãi đầu hỏi hắn:

"Tam Lang không phải ta nói sẽ nấu ăn cho đệ sao? Đệ xuống đây làm gì nơi này hơi lộn xộn không hợp lắm đâu."

Hoa Thành bước vào đi đến gần Tạ Liên, điềm đạm nói: "Không sao."

Tạ Liên nghe hắn đáp, y có chút ngại ngùng cúi mặt tiếp tục cắt rau bỏ vào trong nồi canh. Hoa Thành nhìn y chăm chú, hắn đảo mắt nhìn nồi canh sôi sùng sục đến màu sắc biến dạng không nhìn ra được là cái gì, hắn vui vẻ hỏi:

"Ca ca đang nấu món gì thế?"

Tạ Liên: "A? Ta đang nấu món canh gà hầm nấm đông tảo."

Hoa Thành nhướng mày, ngạc nhiên hỏi: "Gà hầm đông tảo sao? Nghe có vẻ không tồi."

Tạ Liên cười nhìn hắn: "Sắp xong rồi một lát nữa có thể dùng được, đệ chịu khó đợi một chút."

Hoa Thành gật đầu: "Được, ca ca cứ nấu. Ta ngắm huynh là được rồi."

"Cái này..."

Hoa Thành chống cằm nhìn y, khoé môi khẽ cong: "Sao?"

Vành tai Tạ Liên hơi ửng đỏ, y lắc đầu: "Không có gì."

Qua một lúc, cả hai đều im lặng, Tạ Liên còn tưởng Hoa Thành chăm chú nhìn mình nấu không ngờ được giọng của Hoa Thành lại phát ra trong tâm thức.

"Ca ca, hôm nay huynh để Tam Lang thiệt thòi như vậy, đêm nay ta sẽ đòi đủ với huynh."

"....................."

Tạ Liên giật bắn mình, có chút run y cảm nhận được Hoa Thành đang rất đắc ý chống cằm nhìn mình, Tạ Liên đưa mắt nhìn vào ánh mắt của hắn. Y có chút bồn chồn thầm nghĩ bụng: "Như thế này có phải tự rước hoạ vào bản thân mình không chứ..."

"Ca ca sao thế?" Hoa Thành nhìn Tạ Liên cứng nhắc không dám manh động. Hắn đưa tay buộc nút tâm kết nắm nhẹ mái tóc dài của Tạ Liên thích thú mà vân vê.

Tạ Liên hơi run: "Không...không có gì."

Hoa Thành nhếch miệng cười, đáy mắt thâm sâu như đang toan tính gì đó. Lúc này giọng nói trong đầu của Tạ Liên lại phát ra.

"Có nên dụ dỗ ca ca hôm nay tắm cùng sau đó tính nợ với huynh ấy không nhỉ?"

Tạ Liên nhất thời kinh động mà đập bàn rồi phát ra tiếng:

"Tuyệt đối không được!"

Hoa Thành hơi nhướng mi, vẻ mặt dường như đang chờ sự giải thích từ Tạ Liên. Hắn hỏi: "Ca ca, huynh làm sao thế? Không được cái gì?"

Tạ Liên bị hắn hỏi vặn lại, y có chút chột dạ, chẳng lẽ lại nói với hắn mình vừa nghe lời phong hoa của hắn nên mới phản ứng như thế này? Cả mặt Tạ Liên lúc này ngại đến đỏ ửng, có thể thấy được cả vành tai đỏ lên, đỏ đến lợi hại. Y vội trấn tĩnh bản thân, trong đầu cố gắng sắp xếp loại mạch suy nghĩ hỗn loạn của mình.

"Không...không có gì đâu." Tạ Liên xua tay, cười khan mấy tiếng muốn che giấu dáng vẻ lúng túng của mình.

Hoa Thành: "Huynh nãy giờ cứ nói không có gì mãi nhưng ta thấy huynh hình như đang giấu Tam Lang chuyện gì phải không?"

Tạ Liên thẳng thừng chối ngay: "Nào có! Nào có!"

Hoa Thành định nói gì đó nhưng tới miệng lại phải nuốt ngược lại. Tạ Liên đánh trống lảng, nhanh nhẹn mà múc một bát canh đầy rồi bưng nó lao thẳng ra cửa, y cười trừ nhìn hắn nói:

"Ta nấu xong rồi, đệ mau lên gian trên thưởng thức đi."

"Được." Hoa Thành nhàn nhạt đáp xong lại thong thả nối gót theo sau Tạ Liên.

Một khắc sau.

Tạ Liên cùng Hoa Thành ngồi trong chính điện dùng bữa. Hoa Thành sớm đã cho người chuẩn bị vài món dành cho y, Tạ Liên hơi chần chừ hỏi:

"Chẳng phải ta nấu cho cả hai người dùng hay sao? Sao Tam Lang lại cho người bày thêm vài món vậy?"

Hoa Thành ung dung cầm lấy bát canh từ trong tay Tạ Liên tới chỗ mình, xong cười khách khí nói: "Ta thích ăn đồ huynh nấu sợ không đủ cho cả hai người nên cho người thêm món thôi."

Tạ Liên xoa mi tâm: "Tam Lang thích là được rồi."

"Huynh mau thử đi."

Tạ Liên còn chưa kịp nói đã thấy Hoa Thành cầm bát canh ấy một hơi đưa lên uống cạn. Y ngẩn người hỏi:

"Mùi vị thế nào?"

Hoa Thành cười nhìn y: "Không tồi, rất ngon. Ca ca nấu cái gì đều cũng ngon hết."

Tạ Liên nghe hắn tán dương có chút vui mừng, bỗng nhiên tiếng nói trong lòng hắn lại vang lên.

"Cũng may mình ăn hết canh do ca ca nấu, nếu để huynh ấy tự thưởng thức đồ ăn chính mình làm khéo sau này lại không được ca ca nấu cho mình ăn nữa."

Tạ Liên có phần khó hiểu, y quả thật trước giờ nấu ăn chưa từng nếm đồ ăn của mình. Hầu hết đều là người khác thử giúp bằng không thì cũng là Hoa Thành một hơi ăn sạch sẽ. Kỳ thực Tạ Liên cũng có chút thắc mắc bản thân mình tài nghệ nấu nướng có chỗ nào không ổn hay sao. Nhiều lúc những người ăn xong đều nôn mửa, có khi lại khóc lóc lăn lộn inh ỏi, chỉ có mỗi Hoa Thành lần nào cũng tấm tắc khen y nấu ăn ngon.

Y quả thật muốn biết Hoa Thành đây là sợ y không nấu nữa vì lí do gì.

"Ca ca dùng bữa xong, nhớ phải đi tắm đó."

"A?"

Tạ Liên tức thì nhớ tới suy nghĩ vừa nãy của Hoa Thành, đầu bốc khói muốn nổ tung, y lắp bắp đáp:

"T....tắm?"

Hoa Thành vân vê san hô đỏ trên bím tóc của mình nhìn Tạ Liên cầm đũa ngọc muốn rơi khỏi tay. Hắn cười khẽ lộ răng nanh gian xảo: "Chẳng lẽ huynh định cứ như vậy mà đi ngủ sao?"

Tạ Liên nhìn lại mình, quả thực lúc chiều làm nhiệm vụ bắt yêu linh, sớm đã lăn lộn có vài chỗ bẩn dính trên đạo bào. Y thầm đỡ trán oán thán trong lòng: "Chẳng lẽ không có cách nào tránh được việc này sao?"

"Lát nữa cầm theo hương cao mới được."

Tạ Liên đỏ mặt hét lên: "Tam Lang!"

Hoa Thành có chút thẩn người: "Ơi? Ca ca gọi ta muốn nói gì hả?"

Tạ Liên lúc này đầu óc quay mòng mòng kỳ thực biết mình vừa rồi lại làm hành động lỗ mãng khéo Hoa Thành càng thêm nghi ngờ mình che giấu hắn. Y đành đằng hắng giọng:

"Ta...ta cảm thấy hơi lạnh!"

Hoa Thành đưa mắt nhìn Tạ Liên đang ngại ngùng, hắn cười hỏi: "Ca ca lạnh sao? Một lát nữa ta cho người thêm nước ấm trước giúp huynh là được rồi."

Tạ Liên: "Không phải chuyện này!"

"Thế là chuyện nào?" Hoa Thành gác chân, chống cằm nhìn Tạ Liên.

Tạ Liên cứng họng: "......."

Cuối cùng vẫn là không nói được gì cả.

Bỗng nhiên giọng của Mộ Tình trong thông linh trận phát ra, Tạ Liên như thấy cọng rơm cứu mạng mình khỏi cảnh ngại ngùng này.

"Thái tử điện hạ, huynh có ở đó không?"

Tạ Liên đưa tay lên đầu: "Mộ Tình, ta ở đây."

Mộ Tình: "Tốt quá! Ta vừa mới bàn chuyện với Linh Văn xong về chuyện con yêu linh kia."

Tạ Liên thắc mắc: "Xử lí ả như thế nào?"

Mộ Tình dương dương tự đắc: "Tất nhiên là hành hình rồi."

"Cái này....có cần phải thế không?"

Mộ Tình: "Bỏ qua chuyện đó đi, ban nãy huynh bị đóm sáng kia nhập thể có gì bất thường không? Ta sợ nó lại phát tác gây hại đến huynh nữa."

Tạ Liên: "À...không có gì hết! Ta cảm thấy rất bình thường cũng không có điểm nào đáng nghi ngờ cả."

"Vậy được rồi, không phiền huynh nữa. Ta rời đi trước."

Thông linh trận kết thúc, Tạ Liên thở hắt ra một hơi, đưa mắt nhìn hồng y vẫn đang chăm chăm nhìn xuyên thấu mình.

"Đệ nhìn gì thế?"

Hoa Thành: "Không có gì chỉ cảm thấy huynh rất đẹp."

Tạ Liên giật giật khoé môi: "Hôm nay đệ nói câu này những hai lần rồi đó."

"Vậy sao? Ta thấy nói bao nhiêu lần cũng không đủ. Điện hạ, huynh thật sự rất đẹp."

Tạ Liên bị câu nói này như đâm thẳng xuyên tim, tức khắc không khống chế được cảm xúc của mình bị cái người trước mặt chòng ghẹo đến xấu hổ. Hoa Thành đứng dậy, nhích gần tới Tạ Liên.

"Ca ca mau ăn đi, kẻo nguội mất."

Tạ Liên gật đầu: "Được...được."

"Tên Mộ Tình nói gì với huynh thế?" Hoa Thành vén vành tóc mai của Tạ Liên ra sau.

"Không có gì, chẳng qua hỏi thăm ta, báo cáo chút việc vặt trên Tiên Kinh thôi."

"Thế à?"

"Ừ."

Tạ Liên đảo mắt nhìn Hoa Thành, trời xui quỷ khiến gì khiến y đưa tay sờ vào gò má hắn làm Hoa Thành cũng kinh động theo.

"Ca ca?"

Tạ Liên lúc này giật thót vội rút tay về, điên cuồng cầm đũa mà ăn: "Xin...xin lỗi!"

Hoa Thành cười ha hả, hắn bảo: "Ca ca nếu huynh muốn sờ thì cứ thoải mái. Tam Lang không để tâm đâu trái lại còn rất thích đó."

Tạ Liên bức bách khóc không thành tiếng chỉ có thể cầu xin: "Tam Lang à! Đừng nói nữa mà!"

Hoa Thành: "Ha ha, được. Không nói nữa."

Tạ Liên còn tưởng mình tránh được một kiếp, nào ngờ giọng của Hoa Thành trong đầu lại vang lên khiến y chết đứng.

"Thật ra nếu huynh thích sờ như vậy có những chỗ khác huynh cũng có thể sờ."

"!!!!"

Tạ Liên phục rồi, thật sự không còn gì để nói nữa! Cái con người này chính xác đúng là phóng đãng mà!

————— CÒN TIẾP —————


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net