Chương 4: Ai mời con ngố này tới vậy?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

{Note: Bản gốc chỉ có bên Wattpad của @judida. Tất cả các trang web khác mà bạn đọc được truyện này đều là đăng lại không xin phép trước. Nếu bạn đang đọc mảng Note này trên Wattpad, thì mình rất cám ơn bạn đã dành thời gian đọc tác phẩm dịch của mình <3 Nếu bạn đang đọc từ một trang web khác, thì ủng hộ bản gốc bên Wattpad nhé :3 Vì bản gốc lúc nào cũng update nhanh và lắm trò vui hơn nhiều :)))}
______________________
Tôi bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng.
"Mặc gì bây giờ?" Tôi tự hỏi bằng cái giọng MC gameshow. "Bộ số 1? Bộ số 2? Hay bộ số 3?"
Tôi nhảy sang hướng đối diện. Tôi vừa xoa cằm vừa đạp nhẹ chân, nhìn cứ như đang chất vấn bản thân.
"Tôi không biết nữa. Tất cả đều rất đẹp. Thật khó chọn quá."
Bạn thấy đó. Trang nhất: Cô gái trẻ bị đưa vào viện vì tự lảm nhảm. Nhưng trước khi bị quẳng vào đó, tôi cần phải chọn một bộ quần áo đã. Mỗi bộ đều khác nhau theo cách riêng, tuỳ cách phối hợp. Quần jean với cái áo thun khá dễ thương, quần short và một cái áo khác dễ thương hơn.  Có cả lựa chọn thứ tư là một bộ váy, nhưng tốt nhất là đừng mặc. Nên bộ số hai đi chung với váy ngắn cũng xem như vứt.

Tôi ngồi phịch xuống giường nhìn chằm chằm vào đống áo quần. Mấy đứa trong trường lúc nào cũng lấy chuyện đó ra chọc ghẹo tôi, gu thời trang của tôi. Mà đâu phải gu tôi tệ đâu chứ. Tôi biết thiết kế nào đẹp, thiết kế nào không. Tôi biết cách phối đồ, và nên đi với phụ kiện gì. Nhưng dù bọn kia có biết thì cũng như không. Chúng nó luôn tìm ra cách để nhục mạ tôi, ngay cả khi điều đó chả đúng tý nào. Họ bảo tôi mập, rõ ràng không đúng. Bảo tôi xấu, dù tôi không hề như vậy. Nên tôi thường chỉ mặc trang phục đơn giản, quần jean áo thun cứ thế mà đi. Ít ra cũng không cảm thấy tiếc nếu nó bị dơ hoặc rách. Nó cứ luẩn quẩn vậy đó. Họ bắt nạt tôi. Tôi mặc quần áo đơn giản. Và họ bắt nạt tôi về điều đó.

Có thể đây là cơ hội để tôi chứng minh cho họ thấy. Chứng minh rằng tôi là một người có phong cách. Cứ tưởng tượng gương mặt của chúng nó khi thấy tôi mặc bộ cánh tuyệt hơn đi. Tôi nhếch miệng một cái, thật là sung sướng... Tôi quơ hết đống quần áo khỏi giường rồi lấy cái gì đấy trong tủ ra. Mấy bạn gái thân mến, mấy bạn biết cái bộ trang phục đẹp đến độ bạn chỉ muốn hoặc là mặc hoài mặc mãi, hoặc là dành dụm cho dịp đặc biệt chứ? Nó đó, tôi đang cầm trên tay đây này.

Có tiếng còi inh ỏi phía bên ngoài.

"Naomi! Có chiếc xe đang đợi con này!" Mẹ tôi gọi lên từ dưới lầu.

Mắt tôi mở to. Các cậu ấy tới thật. À mà khoan. Có lẽ tôi không nên phấn khởi đến thế. Mà có lẽ cũng nên. Họ giữ lời hứa đến đón tôi. Bị đối xử khốn đốn ở trường riết, tôi cứ nghĩ mình sẽ bị cho leo cây. Cơ mà họ ở đây, đợi tôi.

"Con đang xuống!"

Tôi phóng ra khỏi phòng và chạy nhanh xuống cầu thang.

"Ôi Naomi! Mẹ rất thích trang phục của con!" Mẹ trầm trồ.

Tôi mỉm cười. "Thật chứ ạ?"

Tôi tự nhìn xuống. Tối nay se se lạnh, nên tôi quyết định mặc quần jean bó rách, tức là quần jean kết hợp cùng quần bó ấy. Tôi cũng kết hợp thêm một chiếc áo bằng ren lệch vai. Áo ba lỗ màu tương phản đơn giản nhất có thể.

"Ừ, đi chơi đi. Về lúc 10 giờ nhé. Về trễ cũng được, nhưng nhớ gọi lại."

"Dạ. Con biến rồi thì ba mẹ cũng đi chơi chứ." tôi nói. "Nhưng đừng chơi cái gì lố quá. Ăn tối hay gì đó đại loại vậy là được rồi."

Ba mẹ nhìn nhau và cười. Một nụ cười tinh ranh. Rồi lại quay về phía tôi.

"Được rồi, bye con!"

Tôi bỏ điện thoại, ví tiền và chía khóa vào túi áo. Tôi không thích túi xách lắm, vướng víu cả tay. Bennett mở khóa xe lúc tôi vẫy tay chào cả bọn.

"Tôi đây này! Tôi đây này!" tôi reo lên.

Tôi băng qua đường và trèo vào xe. Xe không chuyển động. Cả ba thằng con trai đang nhìn chằm chằm vào tôi, quai hàm rớt lẹp bẹp. Họ vẫn mặc đúng bộ quần áo của mấy tiếng trước, và tôi thừa hiểu bọn họ chẳng thèm thay đồ. Ba cắp mắt ấy cứ hau háu nhìn tôi, cứ như lần đầu nhận ra tôi là người khác giới. Ước gì đây là phản ứng của cái bọn trong bữa tiệc. Nhưng cái nhìn của họ làm tôi khó chịu hết sức.

Tôi hắng giọng. "Phần 15, đoạn 5, nhớ không hả?"

Các cặp mặt tự động dời hết cả đi. Phần 15, đoạn 5 chính là phần thỏa thuận rằng cả bọn nhất định phải friendzone nhau. Tôi chỉ nhắc vậy thôi.

"À, à, xin lỗi," Bennett bảo.

"Mà nè, Naomi. Cô đúng là-" Bennett giáng cho Declan một cú sau đầu.

Tôi cười hở cả hàm. "Cám ơn."

"Sao mà ăn mặc thế mà ba mẹ cô vẫn cho ra khỏi nhà vậy?" Jordan hỏi và khoanh tay lại.

"Sao? Có gì đâu?"

"Quá hở hang! Nhìn kìa! Lên phòng và mặc áo khoác vào!"

Tôi nhìn hai người kia. "Cậu ta nói chơi hay nói giỡn vậy?"

"Nói thật." Bennett trả lời.

"Cậu không phải mẹ tôi! Hơn nữa, họ rất thích trang phục này!"

"Tôi thì không, lên phòng thay-"

Tôi quay sang Bennett. "Nổ máy đi."

Xe phóng đi, Jordan văng ngược lại phía sau ghế, cắt ngang cả bài thuyết giáo.

Chúng tôi đến nơi trong vài phút. Căn nhà ấy chỉ cách tôi vài con phố nhỏ. Tôi không quen thằng nào tên Rider hay Rodney sống gần đấy. Nhưng khu này nhìn quen quá, hình như tôi đã tới đây vài lần rồi. Nhưng trời tối như mực, nên chắc tôi tưởng tượng thôi.

Căn nhà sáng chói nhất trong khu phố. Tất cả cửa số đều có ánh sáng hắt ra. Thậm chí còn có thể nghe được tiếng nhạc đinh tai ầm ĩ. Màng nhĩ của tôi rung cả lên rồi này. Chúng tôi xuống xe và đi về hướng ấy. Rác rưởi và nhiều thứ lặt vặt khác la liệt trên bãi cỏ, từ chai lọ, quần áo, đồ nội thất, đến cả bồn vệ sinh.

"Naomi, đừng có rùa thế chứ."

"Tới đây."

Tôi không dám hỏi họ trên thùng thư bên kia kìa, có phải là chiếc áo lót không.

Có vài cặp đôi ngay trước cửa nhà. Một số đang hút chích, âu yếm hay thậm chí còn ghê hơn. Tôi hạ mắt xuống sàn và đến gần ba tên kia hơn. Bennett và Declan ở phía trước, quá đủ để hăm dọa những ánh mắt tò mò. Jordan đi ngay phía sau tôi, cứ lầm bầm mãi về bộ quần áo hở hang thế này thế kia. Một thằng say rượi nào đấy nhìn tôi suốt và Jordan liếc nó đến khi bỏ đi mới thôi. Má tôi ấm lên, tôi mừng, nói lại, tôi rất cảm kích khi ba người họ ở đây.

Chúng tôi bước lên thềm bậc thang thì có người chặn lại. Thằng này không to con, nhưng nó rõ là cố ra vẻ như thế. Tay nó khoanh lại và cười khì khì, cứ như chuyên nghiệp lắm ấy. Tên này mãi quay về phía trong tiệc, không thèm liếc bọn tôi lấy một lần.

"Xin lỗi mấy bồ, không vào được, tiệc riêng-"

"Mày biết bọn tao là ai chứ hả?" Declan bảo.

"Hả?" Nó nhìn tôi, mắt trợn to ra. "De-Declan-"

"Lynch, ừ, tao biết."

Mắt nó láo liên từng mặt của ba thằng , quai hàm hạ đến mức thấp nhất.

"Còn Bennett Frazier và Jordan Wallace..."

"Giờ thì vào được chưa, hay muốn vũ lực?"

"T-Tất nhiên."

Bọn tôi đi vào. Khi tôi lướt ngang, mắt hắn mới rơi vào tôi.

"Có phải..."

Jordan tặng hắn cái nhìn chém đứt chân ruồi, đến khi nó quay đi thì thôi.

Bữa tiệc đó y như những gì tôi thấy trong phim ảnh sách báo. Nhà cũng chỉ như nhà tôi, vậy mà lại nhồi nhét được tới từng ấy người. Nhạc nhẽo đinh tai từ hàng loạt loa đặt khắp nơi. Đèn đóm như muốn mù cả mắt. Ai nấy đều nhảy nhót, tán gẫu khắp mọi nơi. Ai cũng say, cũng như sắp say. Không gian hỗn loạn đến nỗi có nguời bị ép cả vào tường.

Bốn người bọn tôi đi sâu vào trong. Người ta tách ra như tách Biển Đỏ. Tôi lẫn giữa ba người họ, cẩn thận làm sao để không bị bắt gặp. Bọn kia thì thầm bàn tán, nhìn chằm chằm và chỉ trỏ. Thằng DJ ngưng luôn cả nhạc. Mọi người ngay lập tức ngừng lại.

"Phải Bennett không?"

"Không thể nào là Jordan được."

"Declan kìa, chạy đi."

Tôi nhìn ba người bọn họ. Chẳng ai đủ can đảm mà thách thức ánh nhìn. Declan quay lại và cười trấn an tôi một cái. Tôi thở mạnh, họ là vệ sĩ của tôi cơ mà, tôi phải tin họ chứ.

"Nào nào, tránh đường cho qua cái nào."

Một giọng nói cất lên giữa căn nhà yên lặng. Người ta tản ra chầm chậm. Xung quanh bốn đứa bọn tôi tạo thành một vòng tròn nhỏ. Rồi người mà tôi không ngờ nhất xuất hiện.

Raymond.

Hắn ta mỉm cười tiến đến gần. Những người khác cứ trơ ra mà theo dõi nhất cử nhất động. Thằng Ray cũng cao to ngang ngửa ba người ấy, nhưng tôi thừa biết nó đang sợ run.

"Chào mừng đến với bữa tiệc." Nó giơ tay ra chờ đợi một cái bắt tay.
Ngay giây phút ấy tôi chợt ngộ ra. Rider, Rodney? Là tiệc của thằng Raymond! Tôi thề tôi sẽ cho ba tên này một trận vì cái tội đọc cũng không đọc cho ra hồn.

"Ờ, sao cũng được," Bennett bảo, tay cậu ấy bỏ vào túi, từ chối bắt tay.

Tôi nén lại tiếng cười khi thằng Raymond ngượng ngùng rụt tay lại.

"Các cậu thấy thế nào?" Nó hỏi, cố gắng, tôi nói là cố gắng bắt chuyện.

Declan nhún vai. "Chả biết nữa, chán như cái bữa tiệc này vậy."

Naomi à, không được cười. Không được cười.

"Chỗ này còn chán hơn đám tang bà nội tao," Jordan lẩm bẩm.

"Ngưng đi," tôi thì thầm. "Tôi sẽ cười mất."

Nụ cười mỉm trên gương mặt bọn họ chính là khởi nguồn của ác mộng đời tôi.

Tôi cắn răng, nửa thì thầm nửa rít lên. "Ngưng. Ngay. Đi."

"Chắc tao đọc nhầm thiệp mời rồi. Cứ ngỡ là tiệc của thằng Rider hay Ròney nào đấy, hoá ra lại là của mày," Declan nói với gương mặt thất vọng.

"Hình như trường mình làm gì có Rider hay Rodney," Jordan bảo.

"Tao biết. Nếu có thì kiểu gì tiệc đấy cũng hơn hẳn chỗ này."

Tôi giật giật áo khoác của Declan, ra hiệu dừng lại.

"Và cái nhạc nhẽo gì đang phát khi nãy thế?" Jordan hỏi. "Tao đang suy nghĩ có nên gọi cảnh sát không, nhạc đã dở lại còn vặn cho to."

"Jordan," tôi rên rỉ. "Ngưng lại đi."

"Thật chứ, cái thằng giữ cửa cho mày bao nhiêu tuổi vậy? Tôi nghĩ là nó vừa tè ra quần."

"Đúng rồi!" Có người reo lên.

Tôi không tài nào nhìn được nữa, và cười phá lên. Ba người họ cười và tản ra. Có tiếng hốt hoảng, chửi thề, và tiếng thét nữa. Nhưng tôi không quan tâm vì còn quá bận cười đến sái cả quai hàm. Tôi nghĩ rằng mình biết tại sao họ lại chọc tôi cười. Họ muốn tôi thoải mái, vui vẻ một chút trước khi lộ mặt. Nếu bỏ qua màn chọc cười, có lẽ tôi đã bỏ chạy mất dép rồi.

"N-Naomi?" Raymond lắp bắp.

Tôi giơ ngón tay chờ một chút. Cố gắng bình tĩnh lại, nhưng tôi lại nhìn mặt hắn và phá lên cười lần nữa.

"Thế quái nào nó lại ở đây?" Raymond gào lên. "Đứa nào cho nó vào thế? Đứa nào nới nó? Ai mời con ngố này vậy?"

"Bọn tao."

Thằng Raymond chớp mắt nhìn cả bọn. "Cái gì cơ?"

Tay Jordan vòng qua vai tôi và kéo tôi lại gần.

"Bọn tôi dẫn cô ấy đến," Bennett bảo. "Vấn đề gì không?"

"Tất nhiên là có! Nó là Naomi Ngờ Nghệch đấy, sao các cậu lại đem rác rưởi đến đây?"

Tôi quen với những câu nói như vậy rồi. Tôi có thể chịu đựng nó ở trường, bây giờ cũng chả có khác biệt gì. Nhưng tôi xấu hổ khi họ nghe thấy những điều này. Tôi cá chắc là họ sẽ im lặng vậy thôi.

"Khoan, khoan," Declan chặn lại. "Ý mày đang bảo bọn tao là rác?"

Tôi nhìn cậu ấy. Cậu ấy và biến câu nói xúc phạm tôi thành lời thách thức cho cả bọn.

"Không, tất nhiên là không," thằng Raymond chữa cháy. "Chỉ mình nó thôi." Nó liếc tôi.

"Ây da khốn nạn" Jordan vừa nói vừa nhún vai.

Declan vò đầu tôi. "Nếu cô ấy đi, bọn tao cũng đi. Ai mà biết cái tiệc này sẽ ra sao khi thấy Ba Chàng Lính Ngự Lâm làm thế?"

Tôi phì cười.

Mắt Raymond trừng trừng về phía tôi. "Mày làm gì mà đi chung với họ hả Naomi?"

"Vì bọn tôi là bạn," Bennett bảo. "Và tao nhớ thiệp mời ghi bạn của bạn đều được mời."

Tôi để ý được nắm tay nắm chặt của nó, nhưng rồi chúng lỏng ra.

"Mấy người trả cho nó bao nhiêu tiền?"

Bennett chau mày. "Gì?"

"Cậu biết đấy, 10 đô một tiếng, cứ thế mà tính."

Jordan nhăn lại. "Mày đang nói cái đê- Thằng chó này!"

Tôi chớp mắt, nó đang nói- Không phải chứ. Mắt tôi hướng xuống đất, tôi đoán là thế nào người ta cũng nghĩ đến những chuyện như vậy. Nhưng tôi chưa từng nghĩ mình lại xấu hổ vì nó như thế.

"Thằng khốn-" Declan bắt đầu nhưng lại không nói hết câu.

"Từ mặt nó thì tôi biết là-"

"Nghe đây Raymond." Tôi bảo. "Tao thừa biết mình vẫn còn tự trọng và không bao giờ làm chuyện như thế. Và tao cũng không quan tâm tới cái tiệc này đâu, cứ ngỡ nó là của thằng Rider hay Rodney gì thôi, khổ cái là không phải. Vậy nên đá tao ra khỏi đây đi. Tao mừng còn không kịp." Khuôn mặt tôi hiện lên một nụ cười. "Hình như ba mẹ mày chưa về nhỉ? Tao mà kể về bữa tiệc chán ngắt này thì đúng là một đề tài trò chuyện tốt?"

Cái mặt của thằng Ray khi tôi nói câu đó. Mặt nó tái nhợt hẳn đi, lầm bầm chửi thề.

"Nhưng," tôi thêm, bỏ cổ áo thằng đấy ra. "Nếu bọn tao được ở lại, tao sẽ quên ai là chủ tiệc..."

Hắn nghiến răng. "Được lắm."

Tôi cười mỉa. "Tốt lắm. Giờ thì quay lại làm bé ngoan của ba mẹ đi nào?"

"Con-"

"Sao nào?" Tôi giả vờ ngây thơ, ba người kia bỗng dưng xuất hiện ở phía sau.

"Không có gì," Nó rặn từng chữ.

Rồi nó lết ra khỏi phòng. Ờ, chui nhanh về lỗ xó của cưng đi nào. Cả căn phòng vẫn đang im lặng, có lẽ vẫn còn sốc với sự thật rằng tôi, Naomi ngờ nghệch, vừa hù doạ tống cổ đội trưởng đội bóng. Ba người kia cũng cười khì như tôi.

"Hài thật chứ!"

"Những gì cô nói! Thiên tài!"

"Đáng lẽ mình nên quay phim!" Tôi cười. "Biến khỏi bữa tiệc nhàm chán này nhé?"

Chúng tôi bỏ đi nhanh như lúc đi vào. Ngay cả khi ấy, nhạc cũng không hề nổi lên. Xe chúng tôi chạy đi. Cuối cùng tôi vẫn không đi dự tiệc, vậy mà lại vui. Thay vào đó bọn tôi lượn vòng vòng thành phố ngắm cảnh, nghe nhạc và ăn uống. Ăn cực nhiều. Jordan là người vui nhất. Cậu ta vẫn cứ đinh ninh rằng bộ quần áo của tôi quá hở hang, thậm chí còn cố mua cho tôi cái áo khoác. Mà thôi đừng lo, tôi đấm cậu ấy một chập rồi. Chúng tôi xem phim, dù chỉ là phim tình cảm, nhưng thú thật nó vẫn tốt hơn tiệc tùng chán ngát khi nãy. Lúc tôi về đến nhà đã là nửa đêm, tất nhiên là đã báo trước cho ba mẹ. Và bạn có biết điều tuyệt nhất đêm ấy là gì không?

Sau này tôi mới biết, ai cũng bỏ đi sau khi nhận ra bữa tiệc ấy hoá ra nhảm nhí và chán như con gián.

----------------------------------
Đừng ngại comment, vote và follow nhé ❤️ Đó là động lực của mình đấy 😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net