Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nghe thấy tiếng sương rơi xuống. Những đám mây lưa thưa giăng ra trên bầu trời, và chỉ còn lại vừa đủ ánh trăng xuyên qua để soi đường cho tôi. Trong khi tôi leo qua triền đồi, một cảm giác gai gai bỗng len lỏi trong người tôi, tôi bèn nhìn quanh, thấy một người đang theo dõi mình từ một mô đất nhô lên đằng xa. Người nọ đang đưa hai bàn tay lên mặt, hai khuỷu tay khuỳnh ra như thể ông ta đang nhìn qua ống nhòm. Điều đầu tiên tôi nghĩ là khỉ thật, mình đã bị bắt gặp, đoán chừng đó là một trong những người nuôi cừu đang canh chừng đóng vai thám tử. Nhưng nếu đúng vậy, tại sao người đó không tới đối diện với tôi? Thay vì thế, ông ta chỉ đứng đó quan sát và tôi nhìn lại.
Cuối cùng, tôi ngẫm ra nếu mình bị bắt gặp thì cũng đã bị bắt gặp rồi, vì cho dù bây giờ tôi có quay về hay đi tiếp, kiểu gì chuyến du hành khuya khoắt của tôi cũng sẽ đến tai bố. Vậy là tôi giơ tay lên làm cử chỉ chào bằng một ngón và đi xuống, dấn bước vào màn sương mù giá buốt.
Khi tôi chui ra khỏi mộ đá, có vẻ như những đám mây đã bị lột sạch đi và mặt trăng căng tròn như một quả bóng lớn màu vàng, sáng đến mức tôi gần như phải nheo mắt lại. Vài phút sau, Emma xuất hiện, lội qua đầm lầy, vừa xin lỗi vừa nói liến thoắng.
"Xin lỗi vì tớ đến muộn. Đợi mãi mọi người mới lên giường đi ngủ hết! Thế rồi trên đường ra ngoài tớ lại bắt gặp Hugh và Fiona đang ôm chặt lấy nhau hôn hít ngoài vườn. Nhưng đừng lo. Họ đã hứa không nói gì nếu tớ cũng làm thế."
Cô quàng hai cánh tay quanh cổ tôi. "Tớ nhớ cậu", cô nói. "Xin lỗi vì chuyện lúc trước."
"Cả tớ cũng vậy", tôi vừa nói vừa ngượng nghịu vỗ lên lưng cô. "Nào, chúng ta nói chuyện nào."
Cô kéo tôi đi. "Không phải ở đây. Có một chỗ tốt hơn. Một nơi đặc biệt."
"Tớ không biết..."
Emma cầm lấy bàn tay tôi. "Đừng thế chứ. Rồi cậu sẽ thích nó, tớ hứa đấy. Và khi chúng ta đó, tớ sẽ kể cho cậu biết tất cả."
Tôi biết chắc đó là một sắp đặt để kéo tôi đi tâm sự yêu đương cùng cô, và giá như tôi chín chắn hay khôn ngoan hơn, hay là một anh chàng vẫn thường qua lại với các cô nàng hấp dẫn đến mức chuyện đó trở thành cơm bữa, rất có thể tôi đã có đủ cứng rắn để yêu cầu được nói chuyện ngay lập tức tại đó. Nhưng tôi lại chẳng phải mấy loại người kia. Thêm nữa, còn phải kể đến cách cô rạng rỡ nhìn tôi, nở nụ cười với cả tấm lòng, hay một cử chỉ bẽn lẽn như khi cô vuốt tóc ra sau cũng có thể khiến tôi muốn đi theo cô, giúp đỡ cô, làm bất cứ điều gì cô yêu cầu. Tôi đã bị áp đảo tới mức vô phương chống đỡ.
Mình sẽ đi, nhưng mình sẽ không hôn Emma, tôi tự nhủ. Tôi nhắc lại nó như lời niệm chú trong khi cô dẫn tôi băng qua đầm lầy. Không hôn! Không hôn! Chúng tôi hướng về phía thị trấn nhưng lại rẽ về phía bãi biển đầy đá nhìn ra ngọn hải đăng, thận trọng tìm đường theo lối mòn dốc đi xuống bãi cát.
Đến mép nước, Emma bảo tôi đợi rồi chạy đi lấy thứ gì đó. Tôi đứng nhìn luồng sáng của ngọn hải đăng chiếu xoay vòng, lướt qua mọi thứ - cả triệu con chim biển đang ngủ trên các vách đá lỗ chỗ đầy hốc; những tảng đá lớn mà thủy triều xuống để lộ ra; một chiếc thuyền nhỏ đã mục nát vùi trong cát. Khi Emma quay lại, tôi thấy cô đã thay sang bộ đồ bơi của mình và đang cầm hai cái mặt nạ lặn.
"Ồ không", tôi nói. "Không phải chứ."
"Có lẽ cậu sẽ muốn cởi bớt đồ ra đấy", cô nói, nhìn đầy ngờ vực vào cái quần jean và áo khoác của tôi. "Những thứ cậu đang mặc đều chẳng hợp để bơi chút nào."
"Đó là vì tớ không định bơi! Tớ đồng ý lẻn ra đây gặp cậu giữa đêm khuya, được rồi, nhưng chỉ để nói chuyện thôi chứ không phải..."
"Chúng ta sẽ nói chuyện", cô quả quyết.
"Dưới nước. Trong khi tớ mặc quần đùi ấy à."
Emma đá cát về phía tôi và bắt đầu quay đi nhưng rồi lại quay người trở lại. "Tớ sẽ không tấn công cậu đâu, nếu đó là điều cậu đang lo. Đừng có tự tán dương mình như thế."
"Đâu có."
"Vậy thì nhanh lên, cởi cái quần dài ngớ ngẩn đó ra!" Và sau đó cô tấn công tôi thật, vật tôi xuống cát, rồi vật lộn dùng một bàn tay cố cởi thắt lưng tôi ra, trong khi dùng bàn tay kia hắt cát lên mặt tôi.
"Ặc!" tôi vừa kêu lên vừa phì phì nhổ cát ra, "đồ chơi xấu, chơi xấu!" Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài đáp trả bằng một vốc tay đầy cát, và chẳng mấy chốc chuyện này biến thành một cuộc đấu ném cát không giới hạn. Khi trận đấu kết thúc, cả hai chúng tôi đều cười ngặt nghẽo và cố gắng giũ hết cát ra khỏi tóc nhưng chẳng ăn thua gì.
"Hay lắm, giờ thì cậu cần phải tắm một lượt, vì thế hãy xuống dưới làn nước khỉ gió kia đi."
"Rồi, được thôi."
Thoạt đầu nước lạnh đến rùng mình - một tình thế chẳng mấy hay ho trong điều kiện chỉ có độc chiếc quần đùi trên người - nhưng rồi tôi làm quen với nhiệt độ rất nhanh. Chúng tôi lội ra ngoài, qua các tảng đá tới chỗ có một chiếc xuồng được buộc vào cái cọc đánh dấu độ sâu. Chúng tôi leo vào trong xuồng, rồi Emma đưa cho tôi một mái chèo, cả hai chúng tôi cùng bắt đầu chèo xuồng, hướng tới chỗ ngọn hải đăng. Buổi tối ấm áp, mặt biển lặng sóng, và trong vài phút tôi đắm mình trong giai điệu vui tai của mái chèo khỏa nước. Cách ngọn hải đăng chừng một ki lô mét, Emma ngừng chèo và bước qua mạn. Trước sự kinh ngạc của tôi, cô không chìm nghỉm xuống dưới những con sóng mà đứng thẳng dậy, nước chỉ ngập tới hai đầu gối.
"Cậu đang đứng trên một doi cát hay cái gì vậy?" tôi hỏi.
"Không phải." Cô với tay vào trong lòng xuồng, lấy ra một cái neo nhỏ và ném xuống. Cái neo rơi chừng một mét thì dừng lại keng một cái. Một khoảnh khắc sau, luồng sáng của ngọn hải đăng quét qua và tôi nhìn thấy một cái thân tàu trải rộng phía dưới chúng tôi.
"Một chiếc tàu đắm!"
"Lại đây nào", cô nói, "chúng ta gần đến nơi rồi. Và mang theo mặt nạ lặn của cậu." Cô bắt đầu bước đi trên mặt thân con tàu đắm.
Tôi thận trọng bước ra khỏi xuồng và đi theo. Nếu ai đó quan sát từ trên bờ, trông chúng tôi chắc có vẻ như đang bước đi trên nước.
"Cái tàu này to chừng nào vậy?" tôi hỏi.
"Khổng lồ. Nó là một chiến hạm của Đồng minh. Đụng phải mìn quân nhà và chìm ngay tại đây."
Emma dừng bước. "Tránh nhìn về phía hải đăng trong một phút", cô nói. "Hãy để mắt cậu làm quen với bóng tối."
Vậy là chúng tôi đứng nhìn vào bờ và đợi trong khi những con sóng nhẹ vỗ vào ống chân chúng tôi. "Được rồi, bây giờ làm theo tớ và hít một hơi thật sâu vào." Cô bước tới một cái lỗ đen ngòm trên thân tàu - một cái cửa theo như hình dạng của nó - rồi ngồi xuống bên mép và nhao người vào trong.
Thật điên rồ, tôi thầm nghĩ. Rồi sau đó tôi chụp cái mặt nạ lặn cô đã đưa cho và lao xuống theo sau cô.
Tôi căng mắt nhìn vào khoảng không gian tối đen bao quanh giữa hai chân mình và thấy Emma đang lao người xuống sâu hơn nữa theo các thanh ngang của một chiếc thang. Tôi nắm lấy đầu trên thang và lặn theo, đưa từng bàn tay một kéo thân người xuống sâu dần cho tới khi cái thang dừng lại ở một mặt sàn kim loại, cô đang đợi ở đó. Dường như chúng tôi đang ở trong một kiểu khoang chứa hàng, cho dù ở đây quá tối để có thể nói được gì nhiều hơn thế.
Tôi gõ vào khuỷu tay Emma rồi chỉ vào miệng mình. Tớ cần thở. Cô vỗ lên cánh tay tôi ra hiệu hiểu rồi với lấy một đoạn ống nhựa nằm gần đó được nối với một cái ống chạy ngược theo thang lên mặt nước. Cô ngậm ống vào miệng thổi, má cô phồng ra vì cố sức, sau đó cô hít một hơi từ đường ống rồi chuyển nó sang cho tôi. Tôi hăm hở hút không khí vào đầy căng hai buồng phổi. Chúng tôi đang ở sâu sáu mét dưới mặt nước, bên trong xác một con tàu đắm cũ, và chúng tôi đang thở.
Emma chỉ về phía một khung cửa phía trước chúng tôi, chẳng hơn một cái lỗ đen ngòm trong bóng tối âm u là mấy. Tôi lắc đầu. Không muốn. Nhưng cô nắm lấy bàn tay tôi như thể tôi là một chú nhóc chưa thay răng sữa đang hoảng sợ và kéo tôi về phía đó, lôi theo cả cái ống.
Chúng tôi trôi qua khung cửa vào bóng tối ken đặc. Trong một hồi, chúng tôi chỉ ở yên đó, thay nhau dùng ống thở. Không có âm thanh nào ngoài những hơi thở của chúng tôi òng ọc sủi bọt ra và những tiếng thình thình mơ hồ từ sâu bên trong con tàu khi những mảnh thân tàu vỡ bị va đập trong dòng nước. Nếu tôi có nhắm mắt lại, không gian xung quanh cũng không thể tối hơn. Chúng tôi giống như hai nhà du hành vũ đang trôi nổi trong một vũ trụ không có lấy một vì sao.
Thế nhưng sau đó, một điều đáng kinh ngạc và thật huy hoàng xảy ra - lần lượt từng vì sao hiện ra, rải rác đây đó trong thứ ánh sáng màu lục lóe lên trong bóng tối. Tôi tưởng mình đang bị ảo giác. Nhưng rồi thêm nhiều đốm sáng nữa bừng lên, rồi nhiều nữa, cho tới khi cả một quầng tinh tú hiện ra quanh chúng tôi như hàng triệu vì sao xanh lục nhấp nháy, soi sáng cơ thể chúng tôi, phản chiếu ánh sáng lên mặt nạ lặn của chúng tôi. Emma giơ một bàn tay ra vẫy, nhưng thay vì tạo ra một quả cầu lửa, bàn tay cô bừng lên một quầng sáng xanh lơ lấp lánh. Những ngôi sao màu lục kết lại quanh bàn tay ấy, lóe sáng và xoay tròn, bắt chước theo những cử động của cô như một đàn cá, và tôi chợt nhận ra đây đúng là một đàn cá thật.
Bị mê hoặc, tôi mất cả ý niệm về thời gian. Chúng tôi ở lại đó có lẽ phải đến hàng giờ, mặc dù thực ra chỉ là vài phút. Sau đó, tôi cảm thấy Emma thúc khuỷu tay vào tôi, và chúng tôi rút lui qua ngưỡng cửa, leo lên thang, và khi chúng tôi ngoi lên khỏi mặt nước, thứ đầu tiên tôi trong thấy là một dải ngân hà dài huy hoàng vắt ngang qua bầu trời và tôi cảm thấy bầy cá và những ngôi sao tạo thành một hệ thống hoàn chỉnh, những phần trùng khớp của một tổng thể cổ xưa và bí hiểm nào đó.
Chúng tôi chui lên ngồi trên vỏ tàu và tháo mặt nạ lặn ra. Suốt hồi lâu, chúng tôi chỉ ngồi như thế, nửa người chìm trong nước, chân chạm vào nhau, không nói nên lời.
"Những con cá đó là gì vậy?" cuối cùng tôi nói.
"Bọn tớ gọi chúng là cá phát sáng."
"Tớ chưa bao giờ nhìn thấy cá phát sáng."
"Hầu hết mọi người cũng thế", cô nói. "Chúng ẩn mình."
"Chúng thật đẹp."
"Phải."
"Và đặc biệt."
Emma mỉm cười. "Cũng đúng nốt." Rồi bàn tay cô đặt lên đầu gối tôi, và tôi để nó nằm đó, vì bàn tay ấy thật ấm áp và đem đến cảm giác thật dễ chịu dưới làn nước lạnh. Tôi lắng nghe tìm kiếm giọng nói trong đầu nhắc tôi không được hôn cô, nhưng nó đã lặng thinh.
Thế rồi chúng tôi hôn nhau. Cảm giác mãnh liệt khi môi chúng tôi chạm nhau, lưỡi chúng tôi ép vào nhau còn bàn tay tôi áp lên gò má trắng mịn hoàn hảo của Emma chặn đứng mọi suy nghĩ về đúng hay sai cũng như tất cả ký ức về lý do vì sao ban đầu tôi lại theo cô đến đó. Chúng tôi hôn và hôn, thế rồi đột nhiên tất cả kết thúc. Khi cô lùi ra xa, khuôn mặt tôi vẫn tìm theo cô. Cô đặt một bàn tay lên ngực tôi, vừa dịu dàng vừa kiên quyết. "Tớ cần thởđã, chàng ngốc."
Tôi bật cười: "Được rồi."
Cô nắm lấy hai bàn tay tôi và nhìn vào tôi, tôi liền nhìn lại. Chỉ nhìn nhau thôi, nhưng cảm xúc này gần như còn mãnh liệt hơn cả hôn. Rồi Emma nói, "Cậu cần ở lại."
"Ở lại", tôi nhắc lại.
"Ở đây. Với bọn tớ."
Hiện thực trong những lời cô nói len lỏi vào, và sự mê hoặc của những gì vừa xảy ra giữa hai chúng tôi liền tan biến.
"Tớ muốn lắm, nhưng tớ không nghĩ mình có thể."
"Tại sao lại không?"
Tôi ngẫm nghĩ về ý tưởng đó. Mặt trời, tiệc tùng, bạn bè - và sự đồng nhất, những ngày giống hệt nhau toàn tập. Bạn có thể phát ốm với bất cứ cái gì nếu quá nhiều, như tất cả những thứ xa xỉ phù phiếm mẹ tôi mua về để rồi nhanh chóng phát chán với chúng.
Nhưng Emma. Còn có Emma. Có thể không lạ lắm, những gì chúng tôi có thể có. Tôi hoàn toàn có thể ở lại một thời gian, yêu cô rồi sau đó về nhà. Nhưng không. Đến khi tôi muốn rời khỏi thì đã là quá muộn. Emma chính là một nàng tiên cá mồi chài thủy thủ lao vào chỗ chết. Tôi cần mạnh mẽ lên.
"Người cậu muốn là ông tớ, không phải tớ. Tớ không thể đóng vai ông cho cậu được."
Emma nhìn đi chỗ khác, vẻ đau khổ. "Đó không phải lý do vì sao cậu nên ở lại. Cậu thuộc về nơi này, Jacob."
"Không phải. Tớ không giống cậu."
"Có, có đấy", cô khăng khăng.
"Không phải. Tớ là một người bình thường, giống như ông nội tớ."
Emma lắc đầu. "Có thực là cậu nghĩ thế không?"
"Nếu tớ có thể làm được gì đó ngoạn mục như cậu, cậu không nghĩ là giờ này tớ đã bị để ý đến rồi sao?"
"Tớ không định nói với cậu điều này", cô nói, "nhưng người bình thường không thể đi xuyên qua các vòng thời gian được."
Tôi ngẫm nghĩ câu nói này trong giây lát, nhưng cũng chẳng thấy có nghĩa lý gì. "Chẳng có gì đặc biệt ở tớ cả. Tớ là người tầm thường nhất trên đời cậu có thể gặp."
"Tớ lấy làm ngờ chuyện đó lắm", Emma đáp. "Abe có một năng lực rất hiếm có và đặc biệt, một điều hầu như không ai khác có thể làm được."
Và sau đó, cô nhìn thẳng vào mắt tôi rồi nói, "Anh ấy có thể nhìn thấy lũ quái vật."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kinhdi