Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hy vọng thoát được một bài lên lớp nữa, tôi dậy sớm và ra khỏi nhà trước khi bố thức giấc. Tôi nhét một tờ giấy nhắn vào dưới cánh cửa ra vào phòng ông rồi đi lấy quả táo của Emma, nhưng nó không còn ở trên cái bàn đầu giường, nơi tôi để nó lại. Một cuộc tìm kiếm kỹ lưỡng dưới sàn moi ra rất nhiều bụi lưu cữu vón lại thành cục và một vật nhăn nheo như làm bằng da to bằng cỡ quả bóng golf. Tôi đang bắt đầu tự hỏi liệu có phải ai đó đã xoáy mất quả táo hay không thì nhận ra cái vật nhăn nheo kia chính là quả táo. Vào một thời điểm nào đó đêm qua quả táo đã xuống cấp trầm trọng, trở nên teo quắt tới mức tôi chưa từng thấy quả nào quắt queo như thế. Trông như thể nó đã trải qua cả năm bị bỏ mặc trong máy sấy khô thực phẩm đóng kín. Khi tôi thử nhặt lên, quả táo liền vụn ra trên bàn tay tôi như một nhúm đất.
Ngỡ ngàng, tôi hất nó đi rồi ra ngoài. Trời mưa tầm tã, nhưng chẳng mấy chốc tôi đã bỏ lại bầu trời xám xịt sau lưng để đổi lấy ánh mặt trời đáng tin cậy của vòng thời gian. Tuy nhiên, lần này chẳng có cô gái xinh đẹp nào đợi tôi ở phía bên kia ngôi mộ đá - hay bất cứ ai khác. Tôi cố không tỏ ra quá thất vọng, nhưng đúng là tôi cảm thấy hơi thất vọng.
Ngay khi tới trại trẻ, tôi bắt đầu tìm kiếm Emma, nhưng bà Peregrine đã chặn tôi lại trước khi tôi kịp đi qua tiền sảnh.
"Ta muốn nói vài lời với cậu, cậu Portman", bà nói, rồi dẫn tôi vào gặp riêng trong bếp, vẫn còn thơm nức mùi bữa sáng ngon lành tôi đã lỡ mất. Tôi có cảm giác như đang bị gọi lên phòng phụ trách.
Bà Peregrine tựa người vào cái bếp to. "Cậu có thích thời gian ở cùng chúng tôi không?" bà hỏi.
Tôi trả lời là có thích, rất thích.
"Thế thì tốt", bà đáp, rồi nụ cười của bà biến mất. "Ta hiểu cậu đã có một buổi chiều vui vẻ với một vài học sinh của ta hôm qua. Và cả một cuộc trò chuyện rất sôi nổi nữa."
"Chuyện đó rất tuyệt. Tất cả họ thực sự rất dễ mến." Tôi cố gắng nói đến mọi thứ thật nhẹ nhàng, song tôi có thể thấy bà Peregrine đang bực tôi vì lý do nào đó.
"Hãy nói cho ta biết", bà nói, "cậu có thể mô tả thế nào về bản chất cuộc trò chuyện của các cô các cậu?"
Tôi cố nhớ lại. "Cháu không biết... bọn cháu đã nói về rất nhiều thứ. Mọi thứ ở đây thế nào. Mọi người ở nơi cháu đang sống thì thế nào."
"Nơi cậu đang sống."
"Đúng thế."
"Và cậu có nghĩ việc trò chuyện về những thứ trong tương lai với những đứa trẻ của quá khứ là khôn ngoan không?"
"Những đứa trẻ? Bà thực sự nghĩ về họ như thế sao?" Tôi hối tiếc vì đã nói như thế ngay khi những lời này buột ra khỏi miệng mình.
"Bản thân chúng cũng nhìn nhận bản thân như thế", bà gắt gỏng. "Cậu định gọi chúng thế nào đây?"
Với tâm trạng của bà, đây không phải là một vấn đề tế nhị tôi sẵn sàng tranh luận. "Trẻ con, cháu đoán vậy."
"Đúng thế. Bây giờ, như ta đang nói", bà Peregrine nói, nhấn mạnh các từ bằng cách chém tay xuống bếp, "cậu có nghĩ việc trò chuyện về tương lai với những đứa trẻ của quá khứ là khôn ngoan không?"
Tôi quyết định thử đánh liều. "Chắc là không?"
"À, nhưng có vẻ cậu đã làm thế đấy! Tôi biết điều đó vì tối qua khi dùng bữa chúng ta được Hugh thết đãi một bài tổng kết công phu đáng kinh ngạc về những điều kỳ diệu của công nghệ viễn thông thế kỷ hai mươi mốt." Giọng bà đầy vẻ mỉa mai. "Mọi người có biết rằng khi người ta gửi một lá thư đi vào thế kỷ hai mươi mốt, bên kia có thể nhận được gần như ngay lập tức không?"
"Cháu nghĩ bà đang nói về thư điện tử."
"À, Hugh biết tất cả về nó."
"Cháu không hiểu", tôi nói. "Chẳng lẽ đó là vấn đề sao?"
Bà Peregrine thôi tựa người vào bếp, bước một bước tập tễnh về phía tôi. Cho dù bà thấp hơn tôi đến cả ba chục phân, song bà vẫn có thể chiếm thế áp đảo.
"Là một Chủ Vòng Thời Gian, ta đã tuyên thệ phải giữ an toàn cho những đứa trẻ này, và trên hết điều đó có nghĩa là giữ chúng ở đây - trong vòng - trên hòn đảo này."
"Vâng."
"Thế giới của cậu là nơi không bao giờ chúng có thể gia nhập, cậu Portman. Vì thế liệu có ích gì khi nhồi nhét vào đầu óc chúng những lời đao to búa lớn về những điều kỳ diệu đáng kinh ngạc của tương lai? Giờ thì cậu đã làm cho một nửa đám trẻ năn nỉ được thực hiện một chuyến đi bằng máy bay phản lực tới Mỹ và nửa còn lại mơ đến một ngày chúng cũng có thể sở hữu một chiếc điện thoại kiêm máy tính như của cậu."
"Cháu xin lỗi. Lúc đó cháu không nhận ra."
"Đây là nhà của chúng. Ta đã cố làm cho nó thành một nơi đẹp đẽ nhất có thể. Nhưng thẳng thừng mà nói thì chúng không thể rời đi, và ta sẽ rất biết ơn nếu cậu không làm cho chúng muốn thế."
"Nhưng sao họ lại không thể rời đi?"
Bà nheo mắt lại nhìn tôi giây lát rồi lắc đầu. "Tha thứ cho ta. Ta đã tiếp tục đánh giá thấp mức độ khờ dại của cậu." Bà Peregrine, người dường như không bao giờ có thể ngồi không, cầm lấy một cái xoong để trên bếp và bắt đầu dùng miếng cọ nồi bằng thép để cọ rửa nó. Tôi tự hỏi liệu bà đang tảng lờ câu hỏi của tôi hay chỉ đơn giản là cân nhắc xem tốt nhất nên đưa ra câu trả lời thế nào.

Khi cái xoong đã sạch bong, bà để nó lại lên bếp và nói, "Chúng không thể lưu lại trong thế giới của cậu, cậu Portman, bởi vì chỉ trong một thời gian ngắn chúng sẽ già đi và chết."
"Ý bà nói sao, chết ư?"
"Ta không rõ mình có thể nói thế nào cho thẳng thắn hơn nữa. Chúng sẽ chết, Jacob." Bà nói ngắn gọn, như thể muốn để chủ đề này lại sau lưng hai chúng tôi càng nhanh càng tốt. "Với cậu, có vẻ là chúng tôi đã tìm ra một cách để qua mặt cái chết, nhưng đó chỉ là một ảo giác thôi. Nếu lũ trẻ nán lại quá lâu bên phía cậu của vòng thời gian, tất cả bấy nhiêu năm chúng đã bỏ qua sẽ ập đến với chúng ngay lập tức chỉ trong thời gian tính bằng giờ."
Tôi mường tượng ra cảnh tượng một người nhăn nheo teo tóp lại và vụn ra thành bụi đất như quả táo trên bàn đầu giường tôi. "Thật kinh khủng", tôi rùng mình thốt lên.
Vài thời khắc như thế mà ta đã không may phải chứng kiến đều nằm trong số những ký ức tồi tệ nhất đời ta. Và để ta cam đoan với cậu nhé, ta đã sống đủ lâu để thấy một số điều thực sự khủng khiếp."
"Vậy là chuyện này đã xảy ra trước đây rồi."
"Với một cô bé dưới sự chăm nom của ta, thật đáng tiếc. Cách đây nhiều năm rồi. Tên cô bé là Charlotte. Đó là lần đầu tiên và cũng là cuối cùng ta thực hiện một chuyến đi gặp một trong những người chị em Chủ Vòng Thời Gian của ta. Trong quãng thời gian ngắn ngủi ấy, Charlotte đã tìm cách qua mặt được những đứa trẻ lớn tuổi hơn đang canh chừng cô bé và lang thang ra ngoài vòng thời gian. Hồi ấy là năm 1985 hay 86, ta tin là vậy. Charlotte đang một mình thơ thẩn trong làng thì bị một cảnh sát bắt gặp. Khi không thể giải thích được mình là ai và đến từ đâu - hay ít nhất là theo cách ông cảnh sát thấy thuận tai - cô bé tội nghiệp liền bị đưa bằng tàu thủy tới một trung tâm chăm sóc trẻ em trong đất liền. Chuyện đó xảy ra hai ngày trước khi ta có thể tìm được cô bé, và tới lúc ấy cô bé đã già đi ba mươi lăm năm."
"Cháu nghĩ cháu đã thấy qua bức ảnh chụp cô ấy", tôi nói. "Một phụ nữ trưởng thành trong trang phục của một cô bé."
Bà Peregrine buồn bã gật đầu. "Sau chuyện đó cô ấy không bao giờ còn trở lại như trước được nữa. Ngay cả tâm trí cũng vậy."
"Chuyện gì đã xảy ra với cô ấy vậy?"
"Bây giờ cô bé sống với cô Nightjar. Cô Nightjar và cô Thrush phụ trách tất cả những ca khó."
"Nhưng như thế không có nghĩa là họ bị trói buộc vào hòn đảo này, phải vậy không?" tôi hỏi. "Chẳng phải họ vẫn có thể rời khỏi vào lúc này, thời điểm năm 1940, hay sao?"
"Phải, và lại bắt đầu già đi như bình thường. Nhưng để làm gì chứ? Để bị rơi vào một cuộc chiến tranh tàn khốc sao? Hay để chạm trán những người sợ hãi và hiểu lầm họ? Và còn cả những mối nguy hiểm khác nữa. Tốt nhất là ở đây."
"Những mối nguy hiểm khác nào vậy?"
Khuôn mặt bà tối sầm lại, như thể hối tiếc vì đã khơi ra chuyện này. "Cậu không cần bận tâm đến làm gì. Hay ít nhất là chưa."
Nói đoạn, bà xua tôi ra ngoài. Tôi hỏi thêm lần nữa ý bà muốn nói gì khi nhắc tới "những mối nguy hiểm khác", nhưng bà đã đóng sầm cửa lại trước mặt tôi. "Hãy tận hưởng buổi sáng đi", bà khẽ nói, gượng cười. "Tìm cô Bloom đi, ta tin chắc cô bé đang mong gặp cậu lắm." Rồi bà đi vào trong nhà.
Tôi tha thẩn ra ngoài sân, tự hỏi làm thế nào tôi có thể xua được hình ảnh quả táo teo quắt ra khỏi đầu. Tuy vậy, không mấy chốc tôi đã làm được điều đó. Không phải là tôi quên đi; chỉ là nó thôi không làm tôi băn khoăn nữa. Đó là điều lạ lùng nhất.
Trở lại với nhiệm vụ tìm kiếm Emma, Hugh cho tôi biết cô đang vào làng mua đồ, vậy là tôi ngồi xuống dưới bóng mát của một cái cây để đợi. Trong vòng năm phút, tôi đã nửa thức nửa ngủ trên mặt cỏ, mỉm cười như một gã phê thuốc, khoan khoái tự hỏi không biết thực đơn bữa trưa sẽ có gì. Dường như chỉ riêng việc có mặt ở đây cũng tạo ra một tác động như gây mê lên tôi; như thể bản thân vòng thời gian đã là một thứ ma túy - sự kết hợp giữa một thứ thuốc giúp cải thiện tâm trạng và một thứ thuốc an thần - và nếu nán lại quá lâu, tôi sẽ không bao giờ muốn rời đi nữa.
Nếu đúng như thế, tôi nghĩ, điều đó sẽ giải thích rất nhiều điều, chẳng hạn như tại sao họ lại có thể sống cùng một ngày lặp đi lặp lại triền miên trong hàng thập kỷ mà không bị mất trí. Phải, nơi này tuyệt đẹp và cuộc sống rất tốt, nhưng nếu ngày nào cũng hệt như ngày nào và những đứa trẻ thực sự không thể rời đi như bà Peregrine nói, vậy thì nơi này không chỉ đơn thuần là một thiên đường mà cũng là một thứ nhà tù nữa. Chỉ có điều nó quá tuyệt vời đến mê hoặc, vì thế người ta có thể phải mất nhiều năm để nhận ra, và đến khi ấy thì đã quá muộn; rời đi lúc đó sẽ là quá nguy hiểm.
Vậy thì quả thực đây thậm chí còn không phải là một quyết định nữa. Bạn ở lại. Chỉ đến sau này - nhiều năm sau này - bạn mới bắt đầu tự hỏi những gì đã có thể diễn ra nếu bạn không ở lại.
***
Chắc hẳn tôi đã ngủ thiếp đi, vì đến khoảng gần trưa, tôi bừng tỉnh vì cảm thấy thứ gì đó đang thúc vào bàn chân mình. Tôi mở một mắt ra thì phát hiện thấy một thân người nhỏ xíu đang cố chui vào nấp bên trong cái giày của tôi, nhưng bị mắc kẹt trong mớ dây giày. Nhân vật này có tứ chi cứng đờ hậu đậu, cao bằng nửa cái nắp bịt trục bánh xe, mặc quân phục dã chiến. Tôi quan sát nó vật lộn để gỡ mình ra trong giây lát rồi đờ ra bất động như một món đồ chơi dây cót vừa chạy hết vòng cót cuối cùng. Tôi cởi giày để gỡ nó ra, rồi lật nó lại, tìm chỗ lên dây cót, nhưng không thấy chỗ nào cả. Nhìn gần, món đồ chơi này là một vật lạ lùng, trông có vẻ thô kệch, cái đầu của nó một viên đất sét vê tròn, khuôn mặt là một vết ấn ngón cái nhòe nhoẹt.
"Mang nó lại đây đi!" ai đó gọi từ bên kia sân. Một cậu con trai đang giơ tay vẫy tôi từ một gốc cây ở bìa rừng.
Chẳng có việc gì khẩn cấp phải làm, tôi nhặt chú lính đất sét lên và đi tới đó. Dàn hàng ra quanh cậu con trai nọ là cả một đội ngũ hình nhân chạy cót, lảo đảo đi qua đi lại như những người máy bị trục trặc. Khi tôi lại gần, chú lính trên tay tôi vụt sống lại, cựa quậy như thể đang cố thoát đi. Tôi để nó xuống cùng chỗ với những hình nhân khác và phủi đất sét còn dính trên quần mình.
"Tớ là Enoch", cậu con trai nói. "Cậu chắc là anh chàng đó hả."
"Tớ đoán là thế", tôi đáp.
"Xin lỗi nếu chú lính quấy rầy cậu", cậu ta nói, cho chú lính tôi vừa trả về vào đoàn với đồng bạn. "Chúng hiểu ý, cậu thấy đấy. Vẫn chưa được huấn luyện nghiêm chỉnh. Mới chỉ chế ra chúng tuần trước." Cậu ta nói với một chút khẩu âm khu Đông London. Những quầng đen hệt như của xác chết chạy vòng quanh mắt cậu ta như mắt một con gấu trúc Mỹ, và bộ áo liền quần cậu ta mặc - cũng chính là bộ đồ cậu ta đã mặc trong những bức ảnh tôi từng thấy dính đầy đất sét và bụi. Nếu không nhờ khuôn mặt phúng phính tròn trịa, cậu ta hoàn toàn có thể là một chú thợ lau ống khói từ Oliver Twist bước ra.
"Cậu đã tạo ra những hình nhân này sao?" tôi hỏi, thực sự thấy ấn tượng. "Bằng cách nào?"
"Chúng là những người tí hon", cậu con trai đáp. "Đôi khi tớ gắn đầu búp bê lên cho chúng, nhưng lần này tớ đang vội nên chẳng mất công thế nữa."
"Những người tí hon là cái gì?"
"Là nhiều hơn một người tí hon." Cậu ta nói như thể đó là một chuyện bất cứ gã ngốc nào cũng biết. "Vài người nghĩ chúng là các hình nhân, nhưng tớ nghĩ gọi thế thật ngớ ngẩn, cậu thấy có phải không?"
"Chắc chắn rồi."
Chú lính đất sét tôi mang trả lại đã bắt đầu lang thang tiếp. Enoch lấy chân đẩy nó trở lại cùng đồng đội. Đám tí hon dường như đang di chuyển rất lộn xộn, va chạm vào nhau như những nguyên tử ở trạng thái kích thích. "Đánh đi, lũ ẻo lả!" cậu ta ra lệnh, và đến lúc đó tôi nhận ra lũ tí hon không chỉ đơn thuần va vào nhau, mà đang tay đấm chân đá. Tuy nhiên, anh chàng đất sét lang thang không bận tâm tới đấm đá, và khi chú lính này bắt đầu tập tễnh lỉnh đi lần nữa, Enoch chộp lấy nó và vặt luôn hai chân.
"Đây là chuyện xảy đến với những kẻ đào ngũ trong quân đội của ta!" cậu ta la lên, và ném chú lính cụt chân xuống cỏ, nó quằn quại trong thật quái gở trong lúc những chàng lính khác xông vào tấn công nó.
"Cậu luôn cư xử với tất cả đồ chơi của mình theo cách đó sao?"
"Sao cơ?" cậu ta hỏi. "Cậu thấy thương hại cho chúng à?"
"Tớ không biết nữa. Có nên thế không nhỉ?"
"Không. Nếu không nhờ tớ thì chúng còn chẳng có sự sống."
Tôi bật cười, và Enoch quắc mắt nhìn tôi. "Có gì buồn cười hả?"
"Chắc cậu đang đùa."
"Cậu hơi đầu đất phải không hả?" cậu ta nói. "Nhìn đây." Cậu ta chộp lấy một lính đất sét và lột hết quân phục ra. Sau đó, bằng cả hai tay, cậu ta bẻ đôi nó ra ngang thân và moi từ trong lồng ngực đất sét ra một quả tim nhỏ xíu đang co bóp. Chú lính lập tức bất động. Enoch dùng ngón cái và ngón trỏ cầm quả tim lên cho tôi xem.
"Quả tim này lấy từ một con chuột", cậu ta giải thích. "Đó là khả năng của tớ - lấy đi sự sống của một thứ và trao nó cho thứ khác, có thể bằng đất sét như cái này hoặc vật gì đó từng sống nhưng không còn sống nữa." Enoch bỏ quả tim đã ngừng đập vào trong bộ áo liền quần của mình. "Ngay khi nghĩ ra cách huấn luyện đúng đắn cho chúng, tớ sẽ có cả một đạo quân như thế này. Chỉ có điều chúng sẽ rất to lớn." Và cậu ta giơ thẳng một cánh tay lên cao quá đầu để cho tôi thấy cao lớn đến mức nào.
"Cậu có thể làm gì?" cậu ta hỏi.
"Tớ à? Không gì cả, thật đấy. Ý tớ là không thể làm gì đặc biệt như cậu."
"Tiếc thật", cậu ta đáp. "Nhưng dù sao cậu cũng sẽ tới sống cùng bọn tớ chứ?" Vẻ mặt cậu ta cho thấy không hẳn muốn tôi làm thế, cậu ta dường như chỉ tò mò.
"Tớ không biết nữa", tôi nói. "Tớ chưa nghĩ về chuyện đó." Tất nhiên đây là một lời nói dối. Tôi đã nghĩ về chuyện đó, nhưng chủ yếu như một giấc mơ giữa ban ngày.
Cậu ta nhìn tôi với vẻ ngờ vực. "Nhưng cậu không muốn à?"
"Tớ chưa biết."
Nheo mắt lại, cậu ta chậm rãi gật đầu, như thể đã hiểu ý tôi.
Sau đó, cậu ta cúi người sát lại và thì thầm, "Emma đã kể với cậu về Tấn Công Làng rồi phải không?"
"Tấn công vào đâu cơ?"
Cậu ta nhìn đi chỗ khác. "Ồ, chẳng có gì đâu. Chỉ là một trò vài người bọn tớ hay chơi thôi."
Tôi có trực cảm rằng mình đang bị gài bẫy. "Cậu ấy không nói gì với tớ cả", tôi nói.
Enoch nhích người trên gốc cây về phía tôi. "Tớ dám cược là cậu ấy đã không nói", cậu ta nói. "Tớ cược là có nhiều điều về nơi này cậu ấy không muốn cậu biết."
"Ồ vậy sao? Vì sao thế?"
"Vì khi đó cậu sẽ thấy nó không tuyệt vời như mọi người muốn cậu nghĩ, và cậu sẽ không ở lại."
"Là những điều gì vậy?" tôi hỏi.
"Không thể nói được", cậu ta nói, dành cho tôi một nụ cười tinh quái. "Tớ có thể gặp rắc rối to mất."
"Thế nào cũng được", tôi nói. "Là cậu gợi chuyện ra trước mà."
Tôi đứng dậy bỏ đi. "Đợi đã!" cậu ta la lên, chộp lấy tay áo tôi.
"Tại sao tớ phải ở lại nếu cậu chẳng chịu nói gì với tớ cả?"
Cậu ta xoa cằm thận trọng ngẫm nghĩ. "Đúng là tớ không được phép nói gì hết... nhưng tớ đoán là tớ không thể ngăn cản nếu cậu muốn lên lầu và ngó vào căn phòng ở cuối hành lang."
"Vì sao?" tôi hỏi. "Có gì trong đó vậy?"
"Anh bạn Victor của tớ. Anh ấy muốn gặp cậu. Hãy lên đó nói chuyện một chút."
"Được", tôi nói. "Tớ sẽ đi."
Tôi bắt đầu đi về phía trại trẻ, rồi sau đó nghe tiếng Enoch huýt sáo. Cậu ta làm điệu bộ lướt một bàn tay dọc theo phía trên một khung cửa. Chìa khóa, miệng cậu ta tạo thành khẩu hình.
"Sao tớ lại cần chìa khóa nếu có người ở trong phòng?"
Cậu ta quay đi, giả bộ không nghe thấy.
***
Tôi thong thả đi vào trong nhà, lên cầu thang như thể có việc ở trên đó và chẳng quan tâm nếu có ai biết chuyện. Tới lầu hai không bị ai trông thấy, tôi rón rén bước tới chỗ căn phòng ở cuối hành lang và thử mở cửa. Cửa bị khóa. Tôi gõ, nhưng không ai trả lời. Ngoái lại nhìn đằng sau để đảm bảo không có ai đang theo dõi, tôi đưa bàn tay lên dò tìm phía trên khung cửa. Tất nhiên tôi tìm thấy một cái chìa khóa.
Tôi mở cửa, lách vào trong. Căn phòng cũng giống như bất cứ phòng ngủ nào khác trong trại trẻ - có một tủ thấp có ngăn kéo, một tủ đứng đựng quần áo, một lọ hoa trên bàn đầu giường. Mặt trời gần trưa chiếu qua rèm cửa kéo kín màu mù tạt, làm ánh sáng vàng tỏa ra khắp nơi, khiến cho cả căn phòng dường như bị đóng khuôn trong hổ phách. Chỉ đến lúc đó, tôi mới để ý thấy một thanh niên nằm trên giường, mắt nhắm nghiền, miệng hơi hé mở, bị che khuất nửa người sau một tấm màn ren.
Tôi cứng người lại, sợ đánh thức anh ta. Tôi nhận ra anh ta từ cuốn album của bà Peregrine, mặc dù tôi chưa hề thấy anh ta vào các bữa ăn hay quanh ngôi nhà, và chúng tôi cũng chưa bao giờ được giới thiệu với nhau. Trong bức ảnh, anh ta đang ngủ trên giường, giống hệt như lúc này. Có phải anh ta đã bị cách ly, đã nhiễm phải một chứng bệnh ngủ nào đó không? Liệu có phải Enoch đang tìm cách để làm cả tôi cũng bị mắc bệnh nữa?
"Xin chào?" tôi thì thầm. "Anh vẫn thức chứ?"
Anh ta không cử động. Tôi đặt một bàn tay lên cánh tay anh ta và lay nhẹ. Đầu anh ta ngật sang một bên.
Thế rồi tôi bất chợt nghĩ đến một điều khủng khiếp. Để kiểm tra một giả thuyết, tôi giơ bàn tay lên trước miệng anh ta. Tôi không thể cảm thấy hơi thở của anh ta. Ngón tay tôi chạm vào môi anh ta, đôi môi lạnh ngắt như băng. Choáng váng, tôi rụt bàn tay lại.
Rồi nghe thấy tiếng bước chân, tôi quay ngoắt lại thì thấy Bronwyn trên ngưỡng cửa. "Cậu không được phép vào đây!" cô rít lên.
"Anh ấy chết rồi", tôi nói.
Đôi mắt Bronwyn hướng về phía cậu thanh niên, và khuôn mặt cô cau lại. "Đó là Victor."
Đột nhiên ký ức vụt qua với tôi, cho tôi hay đã thấy khuôn mặt anh ta ở đâu. Anh ta chính là cậu con trai nâng bổng tảng đá trong tập ảnh của ông nội tôi. Victor là anh trai của Bronwyn. Không thể biết được anh ta có thể đã chết bao lâu rồi; chừng nào vòng thời gian tiếp tục vận hành, có thể năm mươi năm đã trôi qua mà trông chỉ như một ngày.
"Chuyện gì đã xảy ra với anh ấy vậy?" tôi hỏi.
"Có lẽ tớ sẽ đánh thức anh bạn Victor dậy", một giọng nói vang lên từ đằng sau chúng tôi, "và cậu có thể tự mình hỏi anh ta." Đó là Enoch. Cậu ta đi vào và đóng cửa lại.
Bronwyn nhìn cậu ta qua làn nước mắt trào ra. "Cậu có thể đánh thức anh ấy dậy không? Ôi làm ơn đi, Enoch."
"Tớ không thể", cậu ta nói. "Hiện giờ tớ có rất ít tim, mà muốn làm sống dậy một con người, dù chỉ trong một phút thôi, thì cũng cần rất nhiều tim."
Bronwyn tới chỗ người thanh niên đã chết và bắt đầu chải ngón tay lên mái tóc anh ta. "Làm ơn đi", cô năn nỉ, "đã nhiều năm trời chúng ta không nói chuyện với Victor."
"Được rồi, tớ có mấy quả tim bò ngâm bảo quản dưới tầng hầm", cậu ta nói, làm bộ cân nhắc. "Nhưng tớ ghét phải dùng nguyên liệu thứ phẩm. Còn tươi bao giờ cũng tốt hơn!"
Bronwyn òa khóc nức nở. Một giọt nước mắt của cô rơi xuống áo khoác của người anh trai, cô liền vội vàng dùng tay áo mình lau đi.
"Đừng khóc lóc thảm thiết thế", Enoch nói, "cậu biết là tớ không thể chịu được chuyện đó mà. Dù sao đi nữa, đánh thức Victor dậy thì thật tàn nhẫn. Anh ta thích nơi anh ta đang lưu lại."
"Và nơi đó là ở đâu vậy?" tôi hỏi.
"Ai mà biết được? Nhưng lần nào bọn tớ làm anh ta sống dậy để nói chuyện, anh ta cũng có vẻ vội vã muốn trở lại đó ghê lắm."
"Thật tàn nhẫn khi cậu đùa bỡn với Bronwyn như thế và lừa gạt tôi", tôi nói. "Và nếu Victor chết rồi, tại sao mọi người không chôn anh ấy đi?"
Bronwyn ném về phía

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kinhdi