Bí mật của những giấc mơ(17)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì sáng ngày hôm sau còn có tiết học, cho nên chưa đến bảy giờ Win đã nhẹ nhàng rời khỏi giường ngủ.

Vào lúc cậu mơ mơ màng màng ngồi dậy, nhìn cảnh tượng xa lạ trước mắt khiến cho cậu có chút giật mình. Sau khi dần tỉnh táo hơn Win mới nhớ ra mình đang ở đâu, cậu quay đầu nhìn người nằm kế bên cậu.

Bright nằm đưa lưng về phía cậu, cả người đều được chăn che kín ngoài cái ót của anh.

Win liếm liếm môi suy nghĩ một chút rồi cũng trườn người qua lén lút nhìn Bright, nhưng cậu cũng chỉ có thể thấy được mái tóc rối bời và cái trán của anh ngoài ra chẳng còn thấy được gì nữa.

Không thèm quan tâm nữa.

Win bĩu môi rời khỏi giường ngủ.

Nhẹ nhàng bước đến bên cửa sổ, Win kéo tấm màn ra một ít, ánh nắng mặt trời bên ngoài rọi vào khiến cho cậu nheo hết cả mắt.

Một cơn mưa qua đi khiến cho thời tiết hôm nay nhìn trông rất tốt. Trên bầu trời xanh thẳm cùng với những đám mây trắng bồng bềnh, Win có thể thấy được cầu vồng ẩn ẩn sau lớp đám mây kia, khóe miệng của Win cũng bất giác mà cong lên.

Cùng lúc đó, vài tia nắng cũng len lỏi qua được ô cửa sổ rọi vào trong phòng, rọi lên cả nửa bên má của Bright. Win xoay người nhìn theo hướng ánh sáng rọi vào, cậu nhìn người đang ngủ ngon trên giường vì bị ánh sáng làm cho khó chịu chỉ biết kéo chăn che đầu mình lại.

Cuối cùng Win cũng đóng rèm lại thôi trêu chọc Bright nữa, cậu đi tới bên giá treo áo sờ lên bộ quần áo được cậu giặt tối qua, không ngờ bộ quần áo ấy vẫn chưa khô.

Không xong rồi, không xong rồi.

Trong lúc cậu đang bối rối vì không biết cậu nên ra ngoài với bộ quần áo còn ướt của mình, hay là mượn đồ của Bright mặc đỡ, thì lúc này người đang nằm ở trên giường lại đột nhiên đứng dậy.

"Sao cậu dậy sớm vậy?" Bright dụi dụi mắt nhìn Win. Cũng không biết là do chưa tỉnh ngủ hay bởi là vì ánh sáng bên ngoài làm cho chói mắt, hai mắt của Bright vẫn nheo lại. Mái tóc trên đầu thì rối bù, hình ảnh này của Bright làm cho Win còn buồn cười hơn lúc cả hai mới gặp mặt.

Win xoay đầu cố che giấu nụ cười của mình đi.

"Buổi sáng tôi có tiết, thật xin lỗi vì đã làm anh thức giấc."

"À đúng rồi, cậu chỉ mới là sinh viên năm nhất." Bright đưa tay gãi gãi đầu, sau đó lấy theo một chiếc kính mắt đeo lên rồi đi đến bên cạnh Win: "Sinh viên năm nhất thật khổ, sáng sớm hay tối muộn vẫn luôn có tiết học."

Hóa ra, Bright nheo mắt lại là do anh bị cận cần có kính mắt mỗi khi thức dậy.

Đây là lần đầu tiên Win nhìn thấy Bright đeo mắt kính. Khung kim loại của mắt kính này rất hợp với màu da của Bright, đeo lên mắt càng làm anh trông giống thư sinh hơn rất nhiều. Win ngắm nhìn Bright mà có chút ngơ ngẩn.

Bright vẫn không hay biết gì chỉ đi tới bên chỗ giá treo quần áo, sờ lên bộ quần áo của cậu rồi lắc lắc nhẹ đầu, sau đó lại lê dép đi đến bên cạnh tủ quần áo.

"Quần áo của cậu chưa khô, cậu có thể lấy quần áo của tôi mặc đỡ." Sau đó anh lấy ra một bộ đưa cho Win.

Win lập tức tỉnh táo lại. Cậu còn đang định nói lời cảm ơn anh, nhưng chỉ vừa mới vươn tay ra nhận lấy bộ quần áo mà Bright đưa liền ngây ngẩn cả người.

Chiếc áo tay ngắn màu hồng nhạt còn có thêm chiếc cà vạt đầy màu sắc khiến cho Win cảm thấy chiếc áo này vừa lấy trong một thùng nước màu ra vậy.

"Cảm ơn anh, nhưng......" Lông mày của Win không tự chủ mà nhíu lại: "Có thể cho tôi......Đổi bộ khác được không?"

Bright bật cười rồi lách người sang một bên nói: "Vậy cậu tự lựa đồ hợp với cậu đi. Cái nào mặc vừa thì cứ mặc.

Đứng trước tủ quần áo của Bright, mùi hương của riêng anh vẫn còn thoang thoảng đâu đây, cậu đưa tay chọn tới chọn lui cuối cùng cũng chọn được một bộ được cho là ổn nhất. Vừa xoay đầu đã thấy Bright ở gần đó, khóe miệng còn đang cong lên.

"Anh cười cái gì?" Win khó hiểu hỏi.

"Không có gì, cậu đi thay quần áo đi." Bright khẽ nói: "Đợi lát nữa...Tôi sẽ đưa cậu đến trường học ha?"

"Không cần không cần không cần đâu." Win vội vàng xua tay. "Tôi tự đến trường được rồi."

Sau khi ngủ cùng nhau, cả hai lúc này đột nhiên chẳng còn biết nói gì với nhau nữa.

"À." Bright đưa tay sờ sờ mũi mình. "Vậy tôi....Quay về giường ngủ tiếp đây. Lát nữa cậu chỉ cần đóng cửa lại thôi, không cần khóa cũng được."

Nói xong anh liền quay trở về giường ngủ nằm xuống, chăn được kéo lên trùm cả người anh.

Nhưng lần này anh không còn nằm đưa lưng về phía Win nữa.

Win lén nhìn Bright rồi nhanh chóng thay quần áo. Sau khi thay xong còn cố ý đi đến bên gương lấy điện thoại ra chụp hình lại.

Chiếc áo len màu xanh ở trước ngực có dòng chữ 'Beams' trông không có gì quá đặc biệt, nhưng lại khiến Win rất hài lòng.

Ánh mắt của Win lại dời đến bên chỗ của Bright.

Anh chìm vào giấc ngủ rất nhanh, có lẽ là chưa quá một phút là đã có thể ngủ rồi, nhịp thở rất đều đặn cho thấy anh ấy đã ngủ rất sâu.

Sau khi chắc chắn là Bright đã ngủ rồi Win mới nhẹ nhàng đi đến bên cạnh anh, nhìn hàng lông mi dài và dày của người này. Bright nằm nghiêng nên một bên mặt bị chôn vào gối, khóe miệng hơi nhếch lên giống như đang mơ một giấc mơ đẹp vậy.

Đúng rồi, mộng đẹp.

Win nghiêng đầu nhìn những bản phổ nhạc nằm lộn xộn ở trên đầu tủ nhỏ gần giường sau đó không biết vừa nhớ đến chuyện gì mà chỉ thấy cậu vừa hé miệng ra tựa như đang muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cậu chỉ lặng lẽ rời khỏi giường. 

Ra khỏi căn hộ của Bright cậu nhẹ nhàng đóng lại cánh cửa.Đón nắng sớm ban mai, Win hít một hơi thật sâu bước từng bước trên con đường vẫn còn ẩm ướt do cơn mưa đêm qua. Sau cơn mưa, buổi sáng hôm nay trời trong lành hơn rất nhiều, cả không khí cũng có chút ngọt ngào. Mặc trên người bộ quần áo của Bright, mùi hương của anh còn vương trên quần áo khiến cho tim của Win đập nhanh vô cùng.

Cậu nhìn vũng nước nhỏ ở trên mặt đất đang phản chiếu lại màu xanh của bầu trời, đá viên đá nhỏ gần đó vào trong vũng nước khiến cho nước văng lên một chút Win lặng lẽ thở dài.

Tối hôm qua, trong lúc vô tình cậu đã nhìn thấy một folder có tên là [Mộng đẹp thành thật] ở trong máy tính của anh, nhưng bên trong chứa gì thì cậu không biết.

Tò mò nhưng cậu cảm thấy rất xấu hổ nếu hỏi anh, lại có chút chờ mong nhưng cũng chẳng dám nghĩ ngợi nhiều.

Trên đường trở về trường học, Win luôn tự hỏi rằng khi nào cậu mới biết được câu trả lời cho câu hỏi của chính mình đây.


Miss 





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net