.Học cùng trường, làm cùng một công việc, trở thành đồng nghiệp của nhau(16).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Việc hai chàng trai đều có chiều cao trên 1m8 chen chúc nhau trong một cái ô là điều khá khó.

Mặc dù trên đường đi, Bright đã ôm thật chặt lấy bả vai của Win, cả hai đã gần nhau hết mức có thể vậy mà bả vai của hai người vẫn bị ướt một mảng.

Vốn dĩ ngày thường chỉ cần đi bộ mười phút là đã đến phòng trọ, nhưng vì trời mưa to hai người cùng chung một dù nên chẳng ai dám đi nhanh hơn ai, cho nên khi cả hai về đến nơi cũng đã được hơn hai mươi phút. Sau khi đi vào nhà, Win ướt sũng đứng ở trước cửa ra vào run rẩy không ngưng, Bright vội vàng cởi giày rồi lao nhanh vào trong phòng tắm rồi lại vọt từ phòng tắm vào phòng ngủ.

Khi anh chạy ra ngoài trên đầu của anh còn có thêm một chiếc khăn, anh đẩy cậu vào nhà tắm:

"Mau tắm đi không sẽ bị cảm lạnh đó." Một tay Bright vừa lau khô tóc của mình, một tay thì đưa khăn cùng đồ ngủ cho Win.

Không những vậy mà ở bên trên đống đồ còn có thêm một cái quần lót mới, Win hít hít mũi, hai vành tai lại bắt đầu nóng lên. Cậu gãi gãi đầu nhận lấy đồ từ tay anh sau đó đóng lại cánh cửa phòng tắm.

Nghe âm thanh nước chảy ở bên trong, nhìn bóng người mờ ảo trên chiếc cửa kính, Bright cảm thấy có chút xấu hổ mà đưa tay chùi chùi mũi mình.

Lần đầu tiên có người lạ đến căn hộ này, vậy mà người đó lại là Win.

Bright nhìn xung quanh phòng mình, vội vàng đi dọn dẹp những bản phổ nhạc cùng với vài cuốn phim, còn dẹp luôn cả đống quần áo được anh bỏ bừa bộn trên ghế sopha.

Khi Win rời khỏi nhà tắm, Bright đã dọn dẹp xong tất cả mọi thứ. Anh giả vờ như không có gì xảy ra, chỉ ngồi nhìn Win trong bộ đồ ngủ của mình. Kích thướt cũng khá phù hợp.

Anh lướt mắt nhìn Win từ trên xuống dưới, đôi mắt xấu xa nhìn ở phần bụng dưới của cậu, dừng một giây sau đó anh mới ngẩng đầu lên: "Đồ mặc vừa chứ." Nhìn mái tóc còn ướt của Win, anh cười hỏi.

"Rất vừa." Win trừng mắt lườm Bright một cái rồi mới ngồi vào ghế sopha lau tóc.

Bright bật cười rồi đi vào phòng tắm.

Đợi cho hai người đều đã tắm rửa sạch sẽ, ngồi đối diện nhau ở trên sopha không khí lúc này đột nhiên có chút xấu hổ.

Hai người chỉ mới gặp nhau có bốn lần, vậy mà trong một đêm tối lại ở cùng nhau một nơi, nhìn người ở trước mặt cả hai đều cảm thấy có chút chưa quen.

"Ơ ừm......" Win hít hít mũi khẽ nói: "Tôi có thể....Đi xung quanh thăm quan không?"

"Được chứ." Bright ngáp một cái: "Chỉ là có điều, căn hộ này có chút nhỏ, còn rất bừa bộn nữa."

Thật ra từ lúc Bright đi tắm, Win đã luôn ngồi một chỗ rồi âm thầm nhìn ngắm đánh giá mọi thứ ở bên trong căn hộ. Chỉ là bây giờ khi được chủ nhân của căn hộ này cho phép, cậu mới dám đứng dậy đi ngắm nhìn mọi thứ.

Sở thích của Bright thật sự rất dễ nhìn ra.

Một căn hộ nhỏ, trên bàn học ngoài chiếc máy tính thật lớn ra thì toàn đều là bản phổ nhạc, vài tấm ảnh và những cuộn phim. Bên cạnh giường ngủ còn có một chiếc tủ gỗ nhỏ chất đầy những đĩa CD, hai cây đàn guitar, trên tủ giày còn có một trái bóng có chữ ký của MU kí ở trên và vài ba đôi thể thao.

"Anh thích âm nhạc, bóng đá và cả chụp ảnh luôn à?" Win nhìn chiếc tủ chứa đầy đĩa CD của Bright, cậu khẽ hỏi.

"Ừm, có phải là nhìn ra rất rõ đúng không." Bright cười cười, dừng một chút rồi mới nói tiếp: "Đối với những điều tôi thích.....Tôi thường rất tập trung vào nó.......Chỉ có điều là....Tập trung quá mức mà thôi."

"Ờ, tôi có thể nhìn thấy rõ điều này." Win không có quay đầu lại nhìn Bright, cậu chỉ nhẹ giọng đáp lời.

Bright lúc này lại có chút như không tin.

Cậu nhìn thấy rõ? Nhìn thấy rõ gì chứ?

Nhưng mà, không đợi cho Bright suy nghĩ xong Win đã đổi đề tài.

"Lúc trước ảnh chụp của tôi đều được ảnh chỉnh sửa trên chiếc máy này sao?" Win chỉ vào màn hình máy tính lớn ở trên bài.

"Đúng vậy." Bright nhớ đến cái ngày bệnh gần chết của mình mà vẫn ngồi trên máy, chăm chỉ chỉnh sửa ảnh cho cậu, khiến cho anh không khỏi cảm thấy buồn cười.

"Anh còn giữ mấy tấm hình mà tôi chụp cho anh không." Win ngồi vào chiếc ghế ở bàn máy tính. "Tôi muốn xem hình tôi chụp anh, cho tôi xem vài tấm cũng được."

Cậu muốn nhân cơ hội này để hoàn thành mục tiêu lần trước. Nghe được lời đề nghị này của Win, trong nháy mắt Bright liền xấu hổ.

Anh sờ sờ mũi mình: "Thật sự là.......Muốn xem sao?"

"Ừm, tôi muốn xem thật mà." Win nói ra lý do cực kì hợp tình hợp lý. "Tôi là người chụp đương nhiên là cũng muốn xem rồi."

Bright không nhịn được mà bật tiếng cười: "Vậy cậu đừng có mà hối hận."

Sau đó anh nhấn nút khởi động máy.

Đợi khi máy tính được khởi động xong, Bright mở ra thư mục có chứa ảnh gốc của ngày hôm đó rồi đưa cho Win xem, bản thân anh thì đứng qua một bên nhịn cười.

"Nhìn đi, đây là tất cả hình ảnh của ngày hôm đó."

Win cầm lấy con chuột, nhấp vào từng bức ảnh một.

Bright đứng ở phía sau Win, nhìn cậu đang mở ảnh ra xem.

Mấy tấm đầu Win cảm thấy cũng bình thường, vì cậu cũng đã xem qua rồi nhưng càng về sau thì bắt đầu có nhiều hình ảnh mà Bright chính là nhân vật chính của những tấm ảnh đó, lúc này anh mới phát hiện tay đang cầm chuột của Win đang run lên.

Cuối cùng, ngay cả hai bả vai cũng bắt đầu run rẩy theo.

Bright khẽ thở dài, vỗ vỗ bả vai Win nói: "Cười đi Win, đừng cố nhịn."

"Dù sao tôi cũng là người mẫu ảnh của nhiếp ảnh gia không mấy chuyên nghiệp là cậu, công lao của những tấm ảnh này chúng ta đều phải chia một nửa đó."

Sau đó cả hai đều cùng bật cười lớn.

"Aiz...." Win cười đến ra cả nước mắt, cậu xoay ghế lại đối mặt với Bright: "Tôi lại cảm thấy công lao của anh có vẻ nhiều hơn một chút. Dù sao ngày đó anh trông thật sự rất lôi thôi."

"Ha, cậu đem khuôn mặt đẹp trai này của tôi chụp thành như vầy, còn dám đổ thừa cho tôi nữa." Bright vòng tay trước ngực nói.

Win bĩu môi. Nhờ những tấm ảnh này mà cả hai đã không còn ngại ngùng với nhau nữa, cho đến khi cả hai cùng lên giường, tắt đèn và đi ngủ.

Cả hai nằm cạnh nhau trên một chiếc giường, lắng nghe rõ được tiếng thở của đối phương.

"Bright, anh ngủ chưa?" Win khẽ hỏi.

"Vẫn chưa." Thanh âm của Bright cũng rất nhẹ nhàng.

"Anh thích trở thành một tay guitar hay là trở thành một người hát chính?" Win xoay người đối mặt với Bright.

"Cậu đoán xem." Bright nói.

"Tôi đoán là một tay guitar." Thanh âm của Win tràn ngập sự đắc ý.

"Tại sao?" Bright cũng xoay người lại đối mặt với Win. "Là bởi vì tôi từng nói cho cậu biết trước giờ tôi chỉ là một tên chơi guitar trong ban nhạc, và lần thứ hai chúng ta gặp nhau vì bất đắc dĩ nên tôi mới trở thành ca sĩ hôm ấy phải không?"

"Không phải." Trong bóng đêm Win lắc lắc đầu, tóc ma sát với gối tạo ra một thanh âm sàn sạt.

"Vậy thì tại sao?" Thanh âm của Bright càng lúc càng nhẹ.

"Bởi vì tôi cảm thấy được lúc chơi guitar anh rất tập trung. Và cách mà anh đắm chìm vào một thứ gì đó trông anh rất hạnh phúc và còn rất quyến rũ nữa."

Bright ở trong bóng tối mở to hai mắt.

Anh vài lần muốn mở miệng nói câu 'Cảm ơn' với cậu, nhưng lại phát hiện ra lời đến bên miệng đều không thể phát ra được.

Cuối cùng anh chỉ xoay người đưa lưng về phía Win.

Anh sợ cậu nghe được tiếng tim đập càng lúc càng nhanh của mình.

Tất cả mọi người đều nói anh là một người tài giỏi và rất nổi tiếng. Nhưng họ đều không thích việc anh quá tập trung vào thứ mà anh thích và bỏ qua những thứ xung quanh anh.

Nhưng có ai hiểu được đây chính là bộ mặt thứ hai của anh.

Win là người đầu tiên khen ngợi sự 'tập trung' này, cũng là người đầu tiên nói rằng anh rất 'quyến rũ' khi tập trung vào một điều gì đó.

Bright đột nhiên cảm thấy mũi mình có chút cay cay.

"Sao không trả lời tôi vậy?" Win lay lay bả vai của Bright. "Tôi nói đúng rồi sao? Anh thật sự là thích làm một tay guitar hơn phải không?"

Bright vẫn không có trả lời cậu.

Anh có thể nói, nhưng anh chỉ sợ vào lúc này nếu nói ra sẽ không thể che dấu được sự nghẹn ngào của mình.

"Chậc, nhàm chán." Win xoay người lại, đem tay gối đầu: "Đừng quá cảm động nha."

Qua rất lâu, Bright mới nén được cảm xúc của mình mà nghẹn ngào nói ra một chữ, tuy nhiên giọng mũi vẫn còn rất nặng.

"Được."

Anh nghe được tiếng cười nhẹ của Win.

Dần dần Bright nghe được tiếng hít thở nhẹ nhàng của Win, cuối cùng còn vang lên một tiếng ngáy nho nhỏ.

Xem ra cậu đã chìm vào giấc ngủ ngon rồi. Anh mỉm cười.

Bright nhẹ nhàng xoay người lại, nhìn khuôn mặt đang say giấc của Win.

Đôi mắt anh đã dần quen với màn đêm, trong ánh đèn đường màu vàng hắt từ bên ngoài vào trong cửa sổ, anh có thể nhìn thấy rõ hàng lông mi, sóng mũi thẳng và đôi môi căng mọng của Win.

Nhưng trái tim anh vẫn đập rất nhanh, không biết là do câu nói đầy cảm tình kia của Win hay lại là bởi vì Win đang nằm cạnh anh, khiến cho trái tim của anh cứ đập nhanh đến nổi muốn nổ tung, làm anh cũng chẳng ngủ được.

Cuối cùng, Bright khẽ thở dài, chống một tay đỡ lấy thân mình. Anh nhẹ nhàng đặt mũi mình ngửi lên mái tóc của Win, rõ ràng là cậu cũng dùng loại dầu gội giống anh, nhưng tại sao ở mái tóc của cậu lại có mùi ngọt ngào hơn anh vậy.

Bright cảm thấy bản thân mình càng ngày càng tham lam hơn rồi.

Anh không còn hài lòng với sự giao nhau của hai đường thẳng nữa, anh đã dần ham muốn nhiều hơn như thế.

Nếu có một ngày, hai đường thẳng ấy có thể hòa quyện vào nhau và ở bên cạnh nhau mãi mãi thì tốt đẹp biết bao.

============

Hai đứa nhỏ hôm nay không những vừa đẹp mà lại còn vừa tỏa mùi buê đuê nữa. Mà hôm nay trông Win cứ vừa xinh xinh vừa dịu dàng thế nào ấy nhở, còn Bright thì chuẩn ôn nhu rồi 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net