.Học cùng trường, làm cùng một công việc, trở thành đồng nghiệp của nhau(13).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng, khoa Kỹ Thuật đã chiến thắng khi hơn khoa Kinh Tế một điểm.

Sau khi mọi người đều rời khỏi sân, ngay lập tức Bright đã bị bao vây bởi một đám nữ sinh. Anh không thường tham gia vào các trận đấu, vì mỗi lần tham gia đều sẽ bị vây lấy như vầy.

Nhưng hôm nay Bright có chút khác thường ngày, thiếu kiên nhẫn hơn. Anh cảm thấy Win đang đợi anh, nhưng anh không chắc cậu sẽ đợi anh được bao lâu.

Cố nén cảm xúc, Bright chắp tay nói lời từ chối với những món quà của các cô nàng. Chờ đến khi anh thoát khỏi vòng vây của các cô nàng thì trời đã bắt đầu chuyển màu.

Anh đi đến khu nghỉ ngơi của khoa Kinh Tế, nhưng không thấy được bóng dáng mà anh muốn thấy.

Có lẽ cậu rời đi rồi.

Vừa mới mất một khoảng thời gian để thoát khỏi vòng vây, Bright cảm thấy chân mình dường như đang sưng lên. Anh cúi đầu nhìn chằm chằm đám cỏ xanh dưới chân mình, chậm rãi từ từ đi bộ trở về  khu nghỉ ngơi của khoa Kỹ Thuật.

Đem phần tóc bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp hất ra sau đầu, khi anh ngẩng đầu lên, anh vô cùng bất ngờ với điều mà anh đang thấy.

Trên băng ghế dài trong khu nghỉ ngơi của khoa Kỹ Thuật, ngoài chiếc balo được đặt nằm trên đó ra thì còn có một cậu thiếu niên giống như một con thỏ trắng, trông mềm mại vô cùng đang ngồi ở trên ghế.

"Hi!" Giọng điệu của cậu thiếu niên ấy vẫn giống thường ngày. "Lại gặp nhau rồi."

Cậu nhìn anh vẫy vẫy tay, hai gò má trắng noãn bị phơi trong nắng lúc này có chút đỏ ửng,

"Ừm, đợi lâu chưa." Bright nhìn cậu mỉm cười rồi ngồi xuống bên cạnh cậu.

Bầu trời hôm nay vẫn giống như bầu trời của ngày đó, nắng ấm vẫn giống nắng ấm của hôm ấy. Thậm chí ngay cả làn gió nhẹ nhàng phớt qua cũng chẳng khác là bao. Nhưng hoàng hôn của ngày hôm nay, câu chuyện của hai người mới chính thức bắt đầu.

"Anh cũng học trường Đại Học Pháp Luật và Chính Trị sao? Anh là thành viên của đội bóng ở khoa Kỹ Thuật à?"

Trong lúc Bright đang dọn dẹp đồ của mình, Win ngồi bên cạnh anh vừa đung đưa chân vừa hỏi chuyện.

"Ừm." Bright gật gật đầu, động tác trên tay cũng không dừng lại.

"Trước đó trường của chúng ta có mở một đợt tập huấn, sao tôi không thấy anh vậy." Win vừa lục trí nhớ của mình xem có từng thấy anh trong đợt tập luyện đó không, vừa hỏi. "Nhưng mà dường như lần ở công viên là lần gặp đầu tiên tôi gặp anh."

Bright vẫn không ngẩng đầu, nhưng cánh tay đang hoạt động của anh có chút dừng lại: "Tôi bình thường....Không tham gia nhiều vào những trò chơi theo nhóm như vầy."

"Ồ~~~." Hai tay Win vòng ở trước ngực, kéo dài âm thanh, bày ra bộ dáng giống như đã hiểu rõ gì đó:"Hóa ra anh chính là dạng người thích làm việc một mình, nhìn đời bằng nửa con mắt, là kẻ cao lãnh vạn người mê."

"Ha ha ha ha." Bright không nhịn được mà bật cười. "Đừng nói bậy."

"Hơn nữa cậu cũng biết, tôi không phải là kẻ vạn người mê gì đó. Đừng quên kiểu tóc của tôi lúc chúng ta gặp nhau ở công viên." Anh bổ sung thêm một câu.

Win đảo mắt, nhớ tới dáng vẻ lôi thôi của anh ngày đó, cậu đưa tay vuốt mũi mình rồi bật cười.

Nhìn Win đang ngồi thong thả đung đưa chân, đầu có chút ngẩng lên cao mắt nhắm lại hưởng thụ nắng ấm của buổi chiều, Bright khẽ mở miệng nói: "Về chuyện đi làm...."

Vừa nghe câu này, Win lập tức xoay đầu nhìn về phía Bright, mái tóc bồng bềnh của cậu cũng lay động theo, trông vô cùng đáng yêu.

"Sao vậy? Tôi có được tuyển không?" Giọng nói của Win tràn ngập sự chờ mong.

"Ừm." Bright gật gật đầu. "Từ tháng sau thì bắt đầu làm. Một tuần thì có bốn ca đêm và rất khó để nghỉ vào những ngày cuối tuần hay lễ, nói chung là công việc này khá vất vả. Cậu làm được chứ?"

"Có thể, có thể!" Win gật đầu như gà mổ thóc.

Bright mỉm cười.

"Vậy thời gian nào phù hợp với cậu nhất? Để tôi nói với đàn anh sắp xếp cho cậu." Bright lấy điện thoại ra bắt đầu nhấn số của đàn anh.

Tôi muốn được làm cùng giờ với anh cơ. Win mở miệng ra rồi lại khép trở lại, lời đến bên miệng chỉ có thể nuốt xuống.

Cậu cảm thấy căn bệnh cảm nắng của mình lại tái phát nữa rồi.

Bởi vì qua mười giây rồi nhưng vẫn chưa nghe được câu trả lời của Win, Bright rời mắt khỏi điện thoại nhìn sang Win.Không biết từ khi nào mà cậu lại cầm hai chai nước để lên hai bên má của mình.

Được nhìn hình ảnh này gần hơn ban nãy, Bright vẫn không nhịn được mà bật cười.

Hai gò má của Win trông rất đẹp.

"Cậu làm cái gì vậy? Bộ dạng gì thế này?" Anh mỉm cười nhìn Win hỏi.

"Tôi cảm thấy hình như mình bị cảm nắng rồi." Thanh âm của Win bay bổng.

"Hả? Bị cảm nắng?" Bright lập tức lo lắng. "Vậy cậu về kí túc xá nghỉ ngơi trước đi, thời gian làm việc gì đó cứ để nói sau vậy."

Win thấy anh vội vàng lấy từ trong balo ra một miếng dán làm lạnh, sau đó anh tháo băng đô trên đầu cậu xuống rồi nhẹ nhàng dán lên trán cho cậu.Cảm giác mát lạnh từ miếng dán nhiệt cùng với cái nóng như lửa đốt ở trên đầu ngón tay của Bright, khiến cho Win càng cảm thấy choáng váng.

"Lịch làm việc của anh như thế nào vậy?" Nhân cơ hội mình đang say nắng, Win nói ra câu hỏi mà trong lòng vẫn luôn thắc mắc.

"Tháng sau lịch làm việc của tôi sẽ bắt đầu từ thứ năm đến chủ nhật. Chỉ có những ngày đó tôi mới rãnh thôi." Bright cúi đầu kiểm tra độ lạnh của những chai nước trong thùng, anh muốn đưa cho Win một chai nước lạnh để cậu uống giải nhiệt.

"Ừm, tôi với anh có thời gian rãnh rỗi giống nhau đó." Thanh âm của Win nhẹ nhàng, còn có chút buồn buồn.

Tay của Bright đột nhiên ngừng lại.

Anh cảm thấy trái tìm mình vừa đập trật một nhịp.

Nhưng lại có tiếng vang rất lớn.

Bright quay đầu nhìn Win.

Nhưng Win không có nhìn về phía anh. Cậu vẫn đang nhìn hai chai nước trong tay của mình, đôi mắt cụp xuống, cùng với hai gò má đang đỏ ửng, dưới sắc chiều vàng ấm nhìn Win trông vô cùng xinh đẹp.

Bright hé miệng, lắp bắp nói: "Vậy......Vậy để tôi nói với đàn anh."

"Ừm." Ánh mắt của Win dời lên bầu trời. "Nhưng tôi còn có một chuyện muốn nói với anh."

"Chuyện gì?" Bright nghiêng đầu nhìn Win.

"Tuy rằng anh là đàn anh của tôi, nhưng tôi có thể không gọi anh bằng P'Bright được không?"

"Anh về sau cũng có thể gọi tôi là Win."

Bright cố nén cảm giác muốn đưa tay lên xoa tóc Win, anh chỉ nhẹ nhàng gật gật đầu.

"Được."

.

.

Sau khi Win trở về kí túc xá, bạn cùng phòng của cậu đang vừa ăn kem vừa nói với cậu về chuyện y mới phát hiện ra được một nhà hàng dành cho người sành ăn, nhưng khi y quay đầu lại đã bị khuôn mặt của cậu làm cho hoảng sợ.

"Win, mặt của mày sao lại đỏ như vậy?" Bạn cùng phòng hoảng sợ mà hô lên "Còn cái trên trán của mày là cái quái gì vậy?"

"Bị cảm nắng." Win liếc mắt nhìn bạn cùng phòng một cái. "Miếng dán làm lạnh."

Vừa nói xong, Win đá chiếc giày trên chân mình xuống rồi ngã xuống giường, cậu lấy chăn quấy người mình lại....

Thấy Win bất thường, bạn cùng phòng lo lắng mà đi đến bên giường, phụ giúp Win cuốn người lại vào chăn.

"Này, bị cảm nắng cũng không cần đắp chăn kín như vậy. Nếu không thì tụi mình đi bệnh viện ha?"

"Không sao đâu." Thanh âm của Win ở trong chăn có chút buồn buồn. "Tao nằm một chút là ổn rồi, mày giúp tao đem điều hòa chỉnh ấm một chút đi."

Chờ khi bạn cùng phòng cầm điều khiển chỉnh điều hòa xuống, căn phòng giờ đây cũng ấm lên, Win ở trong chăn lại lên tiếng nói:

"Còn nữa, về sau những tiết học ở mỗi buổi tối từ thứ năm đến cuối tuần, tao đều phải nhờ mày rồi. Bởi vì từ tháng sau, tao sẽ cúp học."

"Metawin!"

Mặc cho bạn cùng phòng nhào tới đánh nhưng toàn là đập vào chăn bông của cậu, Win cũng chẳng đau miếng nào.

Cậu ở trong chăn lấy ra điện thoại, nhìn những tấm hình mà Bright gửi cho mình. Trên trán vẫn còn miếng băng dán làm lạnh, nhưng vừa rồi bị Bright sờ qua mấy lần, cậu lại cảm thấy nó có chút nóng.

Đang lướt ảnh, tay Win đột nhiên ngừng lại.

Trong màn hình là một bức ảnh chụp cậu đang dựa vào một chiếc cửa kính. Tuy rằng không nhìn rõ nhưng hình ảnh của Bright lại được phản chiếu lại trong cửa kính, có lẽ lúc đó Bright nhấn nút chụp ảnh mà không biết đã chụp trúng cả mình.

Win đem hình phóng lớn, nhìn ngắm vài lần.

Sau khi ngắm nhìn bức ảnh kia gần một phút, cậu mới cảm thấy mỹ mãn mà nhếch miệng cười, đem tấm ảnh kia đặt làm ảnh đại diện trên Line.

=========

=>我好想你们两个

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net