.Học cùng trường, làm cùng một công việc, trở thành đồng nghiệp của nhau(15).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người đi bộ đến quán bar mất gần nửa tiếng đồng hồ, lúc này chỉ mới sáu giờ cho nên quán vẫn còn khá vắng vẻ.

Mới dẫn Win đi vào quán Bright đã nghe được giọng nói của đàn anh vọng từ trong ra ngoài. Trong lòng của anh âm thầm thở dài một cái.

Nhiều chuyện thật.

"Cuối cùng cũng đến rồi! Để tôi xem thử xem tiểu mỹ nhân nào được Bright đích thân dẫn tới đây." Còn chưa vào hẳn quán, Win chợt nghe một giọng nói đầy trêu ghẹo.

Tiểu....Mỹ nhân? Đừng nói là đang nói cậu nha. Win có chút ngẩn người.

Cậu dừng bước, đưa tay kéo lấy góc áo của Bright, vốn là đang muốn hỏi có chuyện gì xảy ra vậy nhưng lại không ngờ Bright đột nhiên đưa tay nắm lấy cổ tay của cậu, sau đó kéo cậu về phía mình.

"Anh, chính là người này." Giọng nói của Bright thản nhiên.

"Hả? Cậu chính là người mà Bright đã giới thiệu đến đây làm việc?" Đàn anh so với Win cao hơn một cái đầu. Ba chữ 'tiểu mỹ nhân' này cũng không dám nói ra nữa.

"Chào đàn anh." Win chắp tay cúi đầu, giọng nói có chút xấu hổ. "Em chính là người được Bright giới thiệu đến đây làm việc. Nhưng có lẽ em không phải người mà anh muốn nói tới rồi.........Tiểu mỹ nhân?"

"Là cậu." Giọng nói vẫn là thản nhiên, nhưng đôi môi đang mím chặt lại của Bright lại tố việc anh đang cố nhịn cười.

Sau đó Win nhìn thấy người đàn anh kia trừng mắt liếc nhìn Bright một cái, mà Bright lại nhún vai tỏ vẻ thờ ơ.

Khi đàn anh nhìn sang cậu, anh ta đã không còn đùa giỡn nữa, giọng nói có chút mang theo sự hối lỗi: "Nong, thật xin lỗi. Lúc trước anh còn nghĩ em là con gái, cho nên mới chuẩn bị một bộ đồng phục nữ. Không thôi thì ngày mai em lại đến đây chính thức làm việc luôn nhé, để anh đi chuẩn bị cho một bộ đồng phục khác."

Ngay khi Win muốn trả lời thì Bright đã chen vào trước.

"Không sao, tối nay cậu ấy sẽ là khách. Còn anh có thể trả tiền nước uống và thức ăn của cậu ấy. Dù sao cũng là bởi vì anh không chuẩn bị tốt, cho nên cậu ấy mới không thể làm việc."

Win lúc này lại đột nhiên hiểu được đoạn tin nhắn mà Bright đã nhắn hôm qua, nói về chuyện 'Ngày mai sẽ không có quá nhiều công việc.' là ý tứ gì rồi.

Bright thật sự là có tính phúc hắc?

Đáng sợ thật, đáng sợ thật.

Win nhìn vẻ mặt không biết làm sao nhưng cuối cùng vẫn phải đồng ý của đàn anh cùng với ánh mắt đầy sự có lỗi.

Nhưng không nghĩ tới, Bright lại nói thêm một câu.

"Cậu ấy ăn rất nhiều, anh phải cho cậu ấy một phần ăn lớn đó."

Win cảm thấy lúc này bản thân cậu thật muốn đá Bright một phát.

.

.

.

Tuy rằng lần gặp mặt đầu tiên với ông chủ còn có thêm sự quấy rầy từ Bright không suôn sẻ mấy, nhưng Win cảm thấy khá vui vì ngày đi làm đầu tiên lại có thể ngồi ở quầy bar nghe Bright biểu diễn.

Đặc biệt, phòng bếp còn làm cho cậu suất ăn rất lớn khiến Win vô cùng hài lòng.

Dàn nhạc của Bright sẽ biểu diễn vào lúc tám giờ. Khi Win ăn đến muỗng cơm cuối cùng trong dĩa, thì ánh đèn trong quán bắt đầu mờ dần. Chỉ duy nhất ánh đèn ở trên sân khấu mới sáng rực.

Không giống như lần đầu tiên khi Win đến đây, hôm nay Bright không đứng ở vị trí trung tâm nữa mà lùi về sau một chút. Một nửa người anh ở trong ánh sáng, nửa còn lại chìm vào bóng tối.

Nhưng đối với cậu mà nói, cậu vẫn có thể thấy rõ được anh.

Win chăm chú nhìn Bright biểu diễn, nhìn ánh mắt đang phiêu theo âm nhạc của anh, nhìn đến những người ở dưới sân khấu đang vô cùng tập trung lắng nghe, cổ vũ cho ban nhạc.

Cậu cảm thấy được Bright ở trên sân khấu thật sự khác với những ngày thường. Một khi anh hòa mình vào âm nhạc, thì anh sẽ giống như một người khác vậy.

Có lẽ là do ba phần là đến từ sự yêu thích, bảy phần là do anh đam mê.

Rõ ràng hôm nay ban nhạc chơi thể loại rock, nhưng Win đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình, cậu ngắm nhìn anh cảm thấy mọi thứ xung quanh thật là yên tĩnh.

Cậu đưa tay chống má nhìn chằm chằm vào một khoảng không, cứ thế mãi nhìn cho đến khi mọi thứ mờ dần trước mặt cậu.

Win cũng không biết mình đã ngủ từ lúc nào. Đợi cho đến khi cậu mơ mơ màng màng mở mắt, thì đã thấy Bright đeo theo cây đàn trên lưng ngồi ở bên cạnh cậu, trong mắt anh đều tràn ngập ý cười.

"Nhóm của tôi biểu diễn chán lắm sao? Nước miếng cũng chảy ra rồi."

Win nhanh chóng đưa tay lên lau miệng, lúc này mới phát hiện trên mặt mình chẳng có gì.

Dám lừa cậu. Win tức giận nhìn Bright.

"Lần sau cậu có thể đi về trước, giờ này cũng muộn lắm rồi." Thanh âm của Bright rất ôn nhu.

"Không sao." Win nhẹ nhàng từ chối.

"Anh về à?" Cậu đứng dậy vươn vai một cái.

"Ừm." Bright gật gật đầu, rồi nhìn về phía sau của Win: "Cậu có mang theo dù không?"

Win có chút ngốc ra: "Không có."

"Cậu xem, bên ngoài mưa rồi." Bright chỉ tay về phía cửa sổ.

Win quay đầu lại nhìn mới phát hiện, trên ô cửa sổ đã có một tầng hơi nước, rõ ràng là không thấy được bên ngoài. Bên tai cậu ngoài thanh âm ồn ào ra thì còn có cả tiếng mưa rơi.

"Vậy làm sao bây giờ." Win ngơ ngác quay đầu lại nhìn anh.

Bright khẽ thở dài, anh đặt chiếc ghita ở trên vai mình xuống, lấy ra một chiếc dù.

"Khuya như vậy rồi mà trời vẫn còn mưa to, có lẽ sẽ không bắt được chiếc taxi nào đâu." Giọng của Bright có chút mơ hồ: "Nếu không....Cậu theo tôi về căn hộ của tôi, ngủ lại một đêm đi?"

"Căn hộ của tôi rất gần, đi bộ khoảng mười phút là đã tới." Bright sờ sờ mũi mình nói thêm một câu.

Nghe được lời đề nghị này từ Bright, Win cảm thấy mặt mình có chút nóng. Đây chỉ mới là lần gặp mặt thứ tư của cả hai, vậy mà giờ đây lại đến nhà người ta ngủ, thật sự là có chút ngượng ngùng mà.

Nhưng cũng không còn cách nào tốt hơn nữa rồi.

"Có làm phiền anh không?" Win nhìn cửa sổ, phía bên ngoài mưa rơi như trút nước, cậu chỉ biết đưa tay gãi gãi má mình.

"Không sao, cậu không ngại là được." Bright cũng có chút không tự nhiên mà liếc mắt nhìn về phía ô cửa sổ.

"Vậy cũng được." Lúc này Win hơi cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Vậy làm phiền anh rồi."

=====

Ui xin lỗi mọi người nhé, hôm qua tui bận đi coi hai đứa nhỏ rắc cẩu lương cho nên không up truyện, nay up bù nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net