IV.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh ấy xinh đẹp thật."

"Hả?"

"Kim Taehyung," Jungkook nhún vai trong lúc đang rửa bát, "Anh ấy xinh đẹp thật."

"Đó là anh chàng ghê tởm thằng cu nhỏ và mọi thứ khác trên cơ thể mày đấy, Kook."

"Thì tao chỉ nói vậy thôi mà," Cậu nâng những quả bong bóng xà phòng lên từ chiếc đĩa của mình, hồi tưởng lại khung cảnh khi đó tại Tom N Tom's. Cậu đã rất ngạc nhiên, trong giây lát thôi - có một chàng trai đã đứng chắn trước lối đi của cậu, những lọn tóc xoăn nhẹ được nhuộm màu xanh nước biển, từng đường nét trên khuôn mặt được khắc họa thật hoàn hảo hệt như một bức tượng của Michelangelo, cánh môi đào của anh mím lại vì tức giận, cặp lông mày thẳng tắp nhíu vào với nhau, càng khiến cho mọi thứ trở nên siêu thực, gần như là phi thực tế. Sau đó, người kia mở miệng, thốt lên cụm từ mà Jungkook đã ao ước mình sẽ không bao giờ phải nghe thấy.

Không. Nó đã để lại một ấn tượng thật kinh khủng. Không, điều này không thể nào xảy ra. Không phải là trong một quán Tom N Tom's thật nhảm nhí, không phải trước những hai mươi con người khác, và càng không phải khi mình đang ăn mặc như tên ăn mày chết tiệt như thế này. Jungkook rời sự tập trung của mình vào muốn băng quấn phía dưới, nơi thông điệp thiêng liêng của cuộc đời cậu đang ngự trị ở đó. Khi cậu đáp lời anh, chiếc mũi đang chun lại của anh được thả lỏng, ngọn lửa từ viên đá màu nâu mịn của anh bùng lên bởi những cơn gió mạnh. Tông giọng anh cất lên khàn khàn, nhuốm đầy sự lo lắng và hoài nghi - "Kim Taehyung."

Đây chắc hẳn phải là những phản ứng của một cặp soulmate - bởi sự kết nối giữa cả hai con người gần như là luôn hiện hữu ở mọi thời điểm, rồi sau đó Jungkook trở nên mất tập trung đọc tên mình lên và ngay lập tức thẳng bước rời đi. Tất nhiên, điều này chỉ chắc chắn phải là Kim Taehyung, tất nhiên là phải vào đúng cái người mà ghét cay ghét đắng cậu từ trong ra ngoài, và tất nhiên cứ phải là anh ấy rồi. Cậu đã thấy tất cả những điều kiểu như thế này trong mấy bộ phim tình cảm hài hước; lẽ ra cậu nên lường trước được điều này.

Jungkook đã phủ nhận những điều về 'soulmate' suốt cả cuộc đời mình. Cậu không có soulmate, và cậu sẵn sàng bằng lòng với việc mình sẽ không bao giờ gặp người soulmate vốn chẳng hề tồn tại. Nhưng bây giờ cậu đã gặp rồi, và nó chẳng giúp gì được trong việc soulmate của cậu thật sự là một người thật xinh đẹp và nóng bỏng.

Kim Taehyung đúng là thật sự xinh đẹp và nóng bỏng.

Không ổn chút nào.

"Mày đang phủ nhận nó," Yugyeom chọc tay vào hộp kim chi dưa chuột. "Tao sẽ đoán ba điều."

"Đoán xem."

"Okay. Anh ta là soulmate của mày."

Jungkook nhìn chằm chằm cậu dancer. "Mày là nhà ngoại cảm à?"

"Bậy nào, chẳng qua tao biết quan sát thôi." Hắn nhét miếng kimchi vào trong miệng. "Rồi sau đó mày định làm gì? Lúc trước thì mày nhiệt tình đi theo tôn giáo 'Tao sẽ từ bỏ soulmate của mình'. Đúng là một đứa con ngoan đạo."

"Tao không biết nữa," tiếng bát đũa va chạm với bồn rửa vang lên. "Khuôn viên trường này cũng lớn mà - có thể bọn tao sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa." Đã hơn năm tháng trôi qua và Jungkook chưa bao giờ đụng mặt Taehyung trước đó - có nghĩa là nếu may mắn, cậu có thể tránh gặp anh thành công. Có thể là không phải lúc nào cũng né được, nhưng ít nhất cho đến lúc tốt nghiệp là được. "Anh ấy vào học từ năm nào thế? Mày có biết không?"

Yugyeom khịt mũi trong khi đóng chiếc hộp Lock & Lock đựng kimchi lại. "Anh ta là tiền bối, chuyên ngành sinh học. Mày bảo anh ta gọi mày là gì? Hoa bắt ruồi? Cái cây mà thật sự trông giống bánh taco đấy hả?"

"Trông giống quả dưa hấu bị rỗng ruột thì đúng hơn."

"Ồ, thế là mày lại còn tìm hiểu về nó nữa cơ à?"

"Nếu đấy là điều đầu tiên mày nhìn thấy trên cổ tay mình khi mới biết nhận thức về ngôn ngữ thì mày có làm thế không?"

"Thôi được rồi, em thua. Thực sự đấy, thế rồi mày định sẽ làm gì? Mày không thực sự chắc chắn rằng mày có thể ló ngơ tiền bối Kim Taehyung, trong số tất cả mọi người, đúng không? Anh ta là người có quan hệ rộng rãi nhất thành phố này, Jungkook, anh ta còn có thể làm bạn được với cả động vật và thực vật nữa!"

"Sẽ ổn thôi, đừng có lo lắng quá." Sau khi lau sạch những giọt nước trên tay mình bằng khăn, Jungkook ngồi phịch xuống chiếc ghế đối diện với Yugyeom, người giờ đây đã chuyển sang gặm nhấm túi snack Banana Kick. "Tao dám cá là bây giờ ảnh ghét tao lắm - giữa bọn tao sẽ chẳng có bất cứ lí do gì để bắt chuyện với nhau cả."

Người bạn thân của cậu không khỏi tỏ ra nghi ngờ, nhưng hắn cũng không nói gì thêm nữa.

Rõ ràng, Kim Taehyung aka người có quan hệ rộng rãi nhất thành phố này, đang chuẩn bị hàng tỉ lí do để có thể "nói chuyện" với Jungkook.

Jungkook bây giờ đang ngồi trước quầy hàng của Tom N Tom's, mơ mơ màng màng nhìn vào menu ở phía trên cho đến khi người quản lí bật cười khúc khích. "Này, hoa bắt ruồi. Em đang nghĩ gì thế?"

"Đừng có mà gọi em như thế, xin đấy ạ." Cậu nhăn nhó hướng Kim Seokjin, chủ cửa hàng cafe và đồng thời cũng là một trong số những người khan hiếm và Jungkook có thể nhắn tin cho. "Không có gì đâu anh - chỉ là một buổi sáng hơi mệt mỏi thôi."

"Hừm, thôi được rồi." Seokjin nhổ một sợi tóc bạc lạc quẻ trên mái đầu của Jungkook rồi sau đó nhếch miệng cười. "Có lẽ em sẽ muốn để lại một ấn tượng nào đó tốt hơn trong khoảng thời gian này. Cậu ta cách quán cafe này chỉ còn năm mét, bốn, ba,... Em biết đấy, chú bướm của em đã bay thẳng vào bẫy rồi còn gì. Hiểu ý anh chứ?" Nháy mắt một cái, người đàn ông vỗ vai cậu rồi nhanh chóng rời đi để nhận order khác.

Chuông cửa bên ngoài vang lên rộn rã, và Jungkook đột nhiên trở nên căng thẳng khi cảm nhận được sự hiện diện của "chú bướm" đó bên cạnh mình.

"Vậy là, cậu thậm chí còn không thèm quay cái đầu tròn của mình lại để nhìn thẳng vào mắt tôi."

Jungkook quay đầu sang bên phải và nhìn thấy một sắc xanh nổi bật lọt vào tầm mắt - Taehyung với những chiếc khuyên tai pha lê ở hai bên, áo sơ mi màu hoa oải hương lỏng lẻo, chiếc quần ống rộng màu đen với viền trắng ở một bên có đính các nút hải quân (tất cả đều cùng một thương hiệu). Anh tỏa ra một hào quang của một thiên thần, xương hàm sắc bén đến mức có thể cắt được một quả dưa lưới và bờ môi xinh đẹp với những đường cong thật tinh tế. Giống như kiểu nữ hoàng Titania* có một đứa con với Wonbin và bam. Jungkook khó khăn nuốt nước bọt.

*nữ hoàng Titania: một nhân vật trong anime Fairy Tail.

"...Em đang nhìn đây."

Chàng sinh viên khoa sinh đùa giỡn. "Très bien*, tốt lắm." Trong hai giây ngắn ngủi, anh không nói một lời, ánh mắt anh soi rọi trái tim đang đập của Jungkook. Nếu điều đó có thể khiến tim ngừng hoạt động, có lẽ Jungkook sắp đạt đến giới hạn của mình rồi. "Tôi sẽ thẳng thắn với cậu, và tôi cần cậu bốn trăm phần trăm trung thực, nghe chưa? Bằng không tôi sẽ hoàn toàn kết liễu cậu đấy, hiểu chứ? Tôi sẽ không phàn nàn bất cứ điều gì nếu chúng ta là," Anh di chuyển ngón tay mình giữa hai người, vẫy nó như thể đang chứng tỏ điều gì đấy. "Mặc kệ chúng ta là gì. Có phải cậu đã hạ thuốc Jimin không?"

Lần thứ mười một, Jungkook giận giữ nhắm mắt lại và đánh bay sự mơ màng "...Không, không phải là em. Anh muốn tin hay không thì tùy. Sự thật đúng là em đã chạm vào cốc của anh ấy, và vâng, em cũng thay thế nó nữa, nhưng là bằng nước lọc." Taehyung không có vẻ gì là đã được xoa dịu cho lắm, nhưng anh cũng chẳng bày thêm bất cứ dấu hiệu gì. "Anh hỏi xong chưa? Em còn tiết phải học nữa."

"Được thôi." Với vẻ cau có bất mãn, Taehyung dạt sang một bên để cậu đi. Jungkook đã chuẩn bị rời khỏi nơi này với một cốc latte vani, nhưng rồi cậu quay sang bên trái, và trong khoảng cách gần như thế này, cậu nhìn thấy những chiếc khuy áo pha lê của Taehyung thật rõ ràng, hơi bụi bặm nhưng là một viên Sapphire màu xanh trời nhạt hình bầu dục và tỏa sáng dưới những ngọn đèn đang lắc lư trên trần nhà. Những phụ kiện màu xanh xinh đẹp hệt như chủ nhân của nó.

"Đẹp thật."

Mọi thứ xảy đến ngay trước khi Jungkook kịp lấy lại ý thức, và trong khoảnh khắc tồi tệ nhất, cậu thấy Taehyung như đang đóng băng lại. Người đằng sau thở hổn hển, "Cái gì cơ?"

Tâm trí cậu quay cuồng.

"Hoa tai của anh."

Chết tiệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net