1. Nền móng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nó cũng giống như đứng lên và nói vậy, trừ khi bạn là đối tượng phải làm điều đó. Vào thời điểm đó, Kyungsoo đã quen dần với mọi chuyện; với toàn bộ cái tình huống phải đứng trước những gương mặt mới và để người ta phân tích từng centimét trên người mình. Em biết trong chỉ trong vài giây quan trọng đó, họ sẽ đưa ra nhận định em đẹp đến mức nào, em thông minh ra sao, em sẽ thích hợp với nhóm nào vân vân và mây mây. Những chuyện bình thường như vậy lúc nào cũng đi cùng với ấn tượng ban đầu mà.

"Được rồi, các em! Như các em đã biết, chúng ta có một bạn mới đến hôm nay. Mặc dù đã quá khoảng thời gian thường lệ dành cho học sinh mới nhập học, tôi hy vọng các em sẽ mở rộng vòng tay chào đón bạn ấy. Bây giờ, em có muốn giới thiệu mình với lớp không?"

Kyungsoo gật đầu và cười với giáo viên một nụ cười em đã tập luyện từ trước, rồi quay lại đối diện với lớp học đang chăm chú nhìn em:

 "Xin chào, tên mình là Do Kyungsoo. Mình hy vọng có thể làm bạn tốt với tất cả các cậu", và em cúi đầu xuống tạo thành một cái gật nhẹ. Tiếng vỗ tay lộp bộp ngượng ngùng vang lên.

"Tốt lắm, cảm ơn em D.O. Em có thể ngồi ở bên cạnh cửa sổ," giáo viên chỉ tay tới một chỗ trống gần cuối phòng học. Kyungsoo gật đầu xác nhận và tiến tới vị trí đó. Em có thể cảm nhận được những con mắt dõi theo em khi em bước đi nhưng em không có ý định đáp lại sự chú ý đó. Em ngồi phịch xuống ghế và nhìn vào mắt bé gái đang ngồi trước mặt. Em trao cho cô bé một nụ cười nhỏ và cô bé cũng mỉm cười lại trước khi quay đầu lên.

"Nào, đã đến lúc bắt đầu môn học mà tôi biết tất cả các em đều yêu thích, Lịch sử! Mở sách ra!" Giáo viên vỗ hai tay vào với nhau và quay ra cái bảng đen phía sau. Kyungsoo cảm thấy sức nặng đè lên ngực biến mất khi các bạn tập trung chú ý vào thầy giáo thay vì em.

Phần khó nhất đã xong, em nghĩ.

Em đã vượt qua hai tiết học kế tiếp khá dễ dàng. Em nói khi được bắt chuyện và cũng mỉm cười nữa. Mọi thứ trở nên dễ dàng hơn theo cách đó. Trở nên thân thiện nhưng không bao giờ kết bạn.

"Này, tối qua bồ dám làm điều đó à?"

"Tất nhiên là tớ dám! Nhưng lạy Chúa, tớ thề mái nhà kho cũ có ma đó."

Những lời đó đã thu hút sự chú ý của Kyungsoo. Em nhìn về phía cô nhóc đang ngồi trước mặt và vỗ vào vai cô bé. Kyungsoo có thể nhìn thấy cô bé vội vàng nhét cơm vào miệng trước khi đột ngột quay lại.

"Xin lỗi vì... ngắt cậu," em nở một nụ cười dễ thương và nghiêng đầu, "nhưng tớ có nghe gì đó về một nhà kho cũ?" Bạn gái chăm chú nhìn em một lúc sau đó nhanh chóng nhai và nuốt thức ăn trong miệng.

"Ừm, cái gì vậy?" cô nhóc hỏi, mày nhướng lên. 

Kyungsoo cố gắng giữ vững bộ dạng lịch thiệp của mình: "Có đúng là nó bị ma ám không?"

"Nếu cậu tin thế thì, ừ. Hầu hết mọi người không dám đến gần bởi vì nó không còn được sử dụng và nó có chút gì đó không được bình thường. Phần lớn, tất cả mọi thứ được xây mới ở phía tây của trường học, trong khi nhà kho nằm ở phía đông."

Kyungsoo gần như cảm thấy căng thẳng trên môi em giãn ra thành một nụ cười thực sự, "Ô, thú vị nhỉ, tớ chưa bao giờ đi học ở một trường nào có ma cả, tớ biết nơi cần phải tránh rồi, cảm ơn nhé." Kyungsoo gật đầu và sau đó đứng dậy trước khi cô bé có thể nói thêm gì đó.

Gần như hoàn hảo. Bây giờ em cần kiểm tra chỗ đó và em sẽ dọn dẹp nữa.

Em liều lĩnh ra ngoài lớp học và vào sân của trường, cố gắng xác định chính xác phía nào là phía tây và phía nào là phía đông. Cuối cùng em tìm thấy sân bóng đá và nghĩ rằng đi theo hướng ngược lại sẽ là một khởi đầu tốt. Vì vậy, em tiếp tục đi một chút cho đến khi gặp một mảng cây xa trường học. Cau mày lại, em nhìn quanh cho đến khi tìm thấy một con đường nhỏ dẫn vào khu rừng tí hon. Em cẩn thận đi theo và cuối cùng cũng bắt gặp căn nhà chắc chắn sẽ cho em sống những ngày tốt đẹp hơn.

Em tiến đến hai cánh cửa và thấy chúng đã bị khóa lại. Vì vậy, em đi vòng quanh và tìm thấy một cái thang bằng kim loại gắn liền phía bên hông tòa nhà. Em nhìn xung quanh, lau bàn tay đầy mồ hôi lên chiếc quần đồng phục màu đen trước khi bám lên những cái thanh thô ráp. Sau khi leo lên trên mái nhà, em rất vui khi thấy nơi này dường như không có ai ở. Không có tàn thuốc lá hay mẩu bút chì rải rác trên này. Đó luôn là dấu hiệu tốt. Tuy nhiên, còn phải kiểm tra một thứ nữa.

Kyungsoo ngẩng đầu lên và mỉm cười. Hoàn hảo, em có thể nhìn thấy bầu trời một cách rõ ràng. Mấy cái cây xung quanh nhà kho cũ được trồng đủ xa để không làm che khuất tầm nhìn lên bầu trời, chắc là để ngăn cách với trường học. Kyungsoo không thể ngờ rằng em đã tìm thấy một địa điểm hoàn hảo dễ dàng đến vậy.

Kyungsoo leo xuống bậc thang và nhanh chóng chạy về lớp học. Khi em về đến tầng hai, nơi lớp học của em, em đoán sẽ có vài ánh nhìn kì cục dành cho mình nhưng thật là lạ, em không hề cảm thấy chúng. Em dừng lại một chút khi cảm giác có thứ gì đó sau lưng. Nó không phải một cái gì bình thường mà là một luồng không khí. Kyungsoo liếc qua vai mình và nhìn thấy một thằng nhóc đứng cách em vài mét. Cậu ta bước đi có nhịp điệu và uyển chuyển, không nhiều người làm được thế đâu. Đồng phục của cậu ta nhăn nhúm hơn một chút so với những học sinh khác, nhưng không phải loại nhàu nát nhất Kyungsoo từng thấy. Điều làm em chú ý nhiều nhất là đôi mắt của cậu ta. Lạy Chúa lòng lành, đôi mắt ấy trống rỗng, nó thể hiện một con người khó đoán. Kyungsoo buộc mình phải vượt qua cái nhìn chết chóc đó chỉ để ngó vào cuốn sách cũ rách trong phạm vi của cậu ta. Một cuốn sách lớn với nhiều trang sách mòn vẹt được giữ chặt trong bàn tay đen và bẩn. Kyungsoo đoán thằng nhóc đó có lẽ là một nghệ sĩ.

"Ây, mình thắc mắc không biết Kai đã đi đâu hôm nay," bạn gái bên cạnh Kyungsoo nói. Kyungsoo liếc qua cô bé, nhìn thấy thằng nhóc đó hoặc "Kai" biến mất vào trong lớp học bên cạnh lớp của em.

"Ai biết đâu, tớ nghĩ nếu bồ biết, cậu ta sẽ giết bồ mất. Nếu không thì bí mật của cậu ta bị bại lộ còn gì." Bạn cô bé khúc khích cười đáp lại. Kyungsoo đảo mắt trước kiểu bà tám thường gặp này và bước vào lớp học. Đây không phải lần đầu tiên một trường học có một cậu bé hư nhưng cô đơn như Kai. Một kiểu điển hình với Kyungsoo: trường học, bạn bè và Kai. Em từng gặp tình huống này trước đây, chỉ có địa điểm và những khuôn mặt là đổi khác.

Khi Kyungsoo trở về nhà sau giờ học, em liền chuẩn bị bộ dụng cụ của mình. Em lấy cái hộp lớn nhất mà em có từ lần di chuyển trước và gỡ nó ra. Khi đã xong, em để nó ở trước cửa cùng với cái cặp đi học. Bên trong cặp, cùng với tất cả sách vở, là những dụng cụ của em: băng keo, kéo, dao X-Acto và keo dán. Vào tối hôm đó, em ăn bữa tối yên tĩnh với bố mẹ tính tình vui vẻ trước khi leo lên giường. Em háo hức đặt báo thức  sớm hơn một giờ và ngủ thiếp đi ngay.

Một tiếng bíp báo động đã đủ để đánh thức Kyungsoo. Em vội vã chuẩn bị đi học và ăn sáng thật nhanh. Em vớ lấy cái cặp và chiếc hộp các tông bây giờ đã dẹt rồi lên đường.

Em tới đủ sớm để không có bất kỳ học sinh bình thường nào có mặt trên trường nhưng đủ trễ so với giờ mở cổng. Kyungsoo nhận ra người ta sẽ thấy lạ lùng làm sao khi có một học sinh mang theo một cái bìa các tông lớn như vậy. Vì vậy, đi học thật sớm là một giải pháp an toàn. Thì bởi, em nào có muốn mọi người tò mò và đi theo em đâu. Như thế sẽ chỉ phức tạp hơn thôi. Đâu phải là bất cứ ai cũng có thể hiểu lý do đằng sau hành động của em chứ.

Em băng qua sân trường, tiếp đến là con đường nhỏ xíu mà em đã đi hôm qua. Em dễ dàng tìm thấy nhà kho cũ và đi vòng quanh. Em cẩn thận leo lên bậc thang bằng cánh tay còn trống. Khi em lên đến mái nhà, em kiểm tra đồng hồ của mình. Em có một giờ và một giờ đã dư dả lắm rồi.

Kyungsoo nhặt hộp các tông lên và xếp nó thành cái mà em thường gọi là khung. Em uốn những cái nắp thật nhanh và dán chúng lại. Em lộn nó ngược lại và cắt bỏ các phần không cần thiết. Rồi em cắt ra ba cạnh của một hình chữ nhật trên đầu hộp và lấy tay đẩy xuống. Đó là cái mà em gọi là mái nhà.

Kyungsoo khó có thể kìm nén sự phấn khích của mình khi em cầm lấy ngôi nhà và nâng nó lên quá đầu. Em buông tay và những tấm bìa cứng vây quanh em. Một làn sóng an ổn quen thuộc tràn đầy tâm trí em. Sau khi niềm hạnh phúc đi qua, em cắt một lỗ nhỏ trên một trong những góc trên cùng cái hộp. Một cái lỗ nhỏ, phòng trường hợp ai đó quyết định ghé thăm nhà kho cũ này. Trong trường hợp đó, tất cả những gì em phải làm là ở yên trong hộp và quan sát họ qua lỗ thủng cho đến khi họ rời khỏi. Chắc chắn một cái hộp các tông sẽ có vẻ không bình thường vì chỉ có nó ở trên mái nhà, nhưng, cũng chỉ thế thôi. Nó vẫn là một cái hộp thông thường. Ai lại quan tâm đến một cái hộp cơ chứ? (Kyungsoo, tất nhiên, không nằm trong số đó) Tuy nhiên trong suốt thời gian nghỉ trưa ngày hôm đó, Kyungsoo tội nghiệp sẽ phải suy nghĩ lại kết luận đó của em.

Khi đến giờ ăn trưa, Kyungsoo nhanh chóng nhảy ra khỏi bàn và lịch sự mỉm cười với bạn học cùng lớp. Với hộp ăn trưa và một cuốn sách hay trong tay, em hướng về nơi ẩn náu của mình. Em leo lên thang và tiến đến "ngôi nhà". Em nâng cái hộp lên quá đầu và ngay lập tức chìm trong trong bóng tối. Kyungsoo mở cửa sổ ra, tận hưởng ánh mặt trời chiếu trên khuôn mặt mình. Em thở ra hài lòng và bắt đầu ăn trưa trong yên bình.

Đột nhiên đôi tai em nghe thấy một tiếng ồn bất thường. Kyungsoo ngay lập tức ngừng ăn và đóng hộp đồ ăn lại. Em nhanh chóng đóng cửa sổ và nhìn vào lỗ nhìn. Một bàn tay xuất hiện từ mép của căn nhà, sau đó là một cái đầu, cùng với cổ và cuối cùng là toàn bộ cơ thể. Đó là cậu bé hư cô độc, Kai. Kyungsoo nguyền rủa vận may của mình. Dĩ nhiên, một tên như thằng nhóc đó sẽ đến những nơi như mái nhà rồi.

Kai nhìn chiếc hộp một cách tò mò và mong đợi. Cậu dần dần đi tới và Kyungsoo cảm thấy mồ hôi chảy dọc trên trán em. Kai quan sát chiếc hộp trong giây lát, quyết định cho nó một cú đá nhẹ. Kyungsoo rủa thầm thằng bé nếu nó dám gây ra nhiều vết xước lên cục cưng mới của em. May mắn thay, Kai chỉ nhún vai trước khi đi ra xa và ngồi xuống. Cậu rút ra cuốn sách nhàu nát mà Kyungsoo đã nhìn thấy hôm trước và lướt qua vài trang. Cậu rút ra cái gì trông như một cây bút chì than và bắt đầu phác hoạ hoặc làm gì đó tương tự như vậy.

Cũng vì thế mà Kyungsoo phải ngồi mãi một chỗ cho đến khi Kai quyết định rằng khung cảnh thật không phù hợp để sáng tác ... hoặc cho đến khi chuông trường vang lên. Và chuông trường reo thật. Kyungsoo cắn môi dưới của em khi em nhìn Kai lười biếng đứng dậy, leo thang, đi xuống. Kyungsoo biết rằng em phải chờ một lúc trước khi em có thể đi. Đáng buồn thay, với tốc độ mà Kai đã đi, em sẽ phải chạy hết sức mình để có thể lên lớp đúng giờ.

Móng tay của Kyungsoo đụng vào răng em khi em đang lo lắng ngồi trong lớp. Chỉ một thời gian thôi, em tự nhủ. Sự quan tâm của một nghệ sĩ chỉ là thoáng qua. Kai sẽ không trở lại thiên đường của mình! Quá tệ, Kyungsoo không bao giờ có được kết quả như ý với suy nghĩ mơ mộng của em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net