2. Những khung cửa sổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy cái tin đồn chả bao giờ đúng hết. Kyungsoo biết điều này rất rõ. Là một thằng nhóc mới tới, em đã nghe được cả tá những tin đồn về bản thân em. Quá khứ đặc biệt là một chủ đề nóng bỏng giữa những cái miệng rẻ tiền của các nam thanh nữ tú. Cậu ấy đến từ đâu? Tại sao lại chuyển trường? Cậu ta thích gì ở trường cũ nhỉ? Dù sao cũng chả có ma nào tò mò đến mức trực tiếp đến hỏi Kyungsoo cả. Nhưng, Kyungsoo biết điều đó chủ yếu là vì người ta thích dựng chuyện bậy bạ và đưa ra kết luận của riêng mình, và em cảm thấy không cần phải đính chính để rồi phá tan niềm vui của họ làm gì. Em việc gì phải làm thế? Chúng vốn chẳng ảnh hưởng đến em. Bọn họ có thế nào cũng không khiến em bận lòng. Chuyện như vậy cứ xảy ra hoài và sẽ xảy ra mãi. Chỉ có những địa điểm và khuôn mặt là thay đổi.

Hẳn nhiên, không phải tất cả tin đồn đều liên quan đến Kyungsoo. Em cũng nghe thấy kha khá chuyện hay ho về Nghệ sĩ Cô đơn Kai. Lời đồn về việc Kai đã đi đâu suốt bữa trưa và những gì cậu ta làm trong 60 phút đó là nhiều nhất. Cho đến giờ, mấy câu chuyện đồn đại đều sai bét. Tham gia những cuộc đập lộn của các băng nhóm? Cái quái, Kai quánh nhau với người ta chỉ bằng bút chì và tập giấy chắc? Thế nếu Kai chỉ đơn giản là ra ngoài kiếm một giấc ngủ ngon? Chao ôi, Kyungsoo mong chuyện đó là thật biết bao. Còn làm những nghi thức ma quái thì sao? Bây giờ, Kyungsoo thấy các bạn của mình thật biết tưởng tượng.

Vậy thì Kai đã đi đâu và làm gì trong suốt giờ nghỉ trưa? Cậu bé tới mái nhà kho cũ bị ma ám và vẽ suốt. Cậu làm thế mỗi ngày. Trong khi đó Kyungsoo phải ngồi bên trong cái hộp tối tăm cách cậu ta vài mét và nhìn Kai qua một cái lỗ nhỏ. Quá nhiều cho nơi trú ẩn riêng tư yêu dấu của em.

Kyungsoo nghĩ có lẽ em phải tìm một nơi mới và di chuyển đi thôi. Nhưng sau hai ngày tìm kiếm, Kyungsoo đau khổ nhận ra chẳng có chỗ nào tốt hơn chỗ này. Cho nên Kyungsoo tìm cách thích nghi và cái đèn sách là thứ vũ khí mới em luôn mang theo khi giờ nghỉ trưa tới. Mặc dù không còn ánh mặt trời, em tự nhủ với lòng em có thể chịu đựng được. Em cần "ngôi nhà" hơn ánh nắng vàng kia.

Mọi chuyện bây giờ mới bắt đầu. Kyungsoo sẽ luôn đến trước Kai vài phút (Kyungsoo nghĩ có lẽ do Kai luôn bước đi như thể cậu ta có hết thời giờ trên thế giới này ấy). Vài phút đó cho phép em có đủ thời gian để chui vào "ngôi nhà" và ăn cơm trưa. Thỉnh thoảng em ăn xong đúng lúc Kai đến và đôi khi thì không. Dù có thế nào thì khi Kai đến cậu ta luôn lén nhìn cái hộp trước khi ngồi xuống và vẽ. Sau đó, Kyungsoo bật đèn và đọc quyển sách thú vị cho đến khi chuông reo. Khi ấy, Kai sẽ rời đi và Kyungsoo chạy về lớp không lâu sau đó. Mệt hơn một tẹo, nhưng hiệu quả. Kai không làm gì cái hộp và đó là tất cả những gì Kyungsoo muốn.

Vâng, rõ ràng những gì Kyungsoo muốn ông trời đều không cho em giữ lâu. Chỉ một bữa trưa, một cái gì đó đã thay đổi. Kyungsoo đã đúng, rằng sự quan tâm của một nghệ sĩ chỉ là thoáng qua. Tại sao à? Bởi lẽ thay vì vẽ trên tập giấy thông thường của mình, Kai đã quyết định thể hiện tài năng của cậu ta lên một thứ khác ... thứ khác đó chính là cái hộp. Cái hộp của Kyungsoo. Cậu ta phá nát cục cưng của em bằng những hình vẽ.

Kyungsoo sợ chết khiếp rồi.

Vết xước trên miếng bìa các tông do đầu bút chì gây ra khiến lòng em tan nát. Tiếng hít thở của Kai vang lên đều đều hòa cùng với nhịp đập bình bịch của trái tim em. Các dây thần kinh trong đầu Kyungsoo căng như dây đàn và em phải cố gắng cẩn thận hết mức mỗi khi Kai đẩy hoặc xoay chiếc hộp. Em sẽ phát rồ vì sự căng thẳng thần kinh này mất. Điên thật. Cậu ta nghĩ mình là ai chứ? Cứ ... ngẫu nhiên vẽ lên một cái hộp! Đồ thần kinh.

Khi chuông cuối cùng cũng reo, Kai đứng dậy và chiêm ngưỡng thành quả của mình một lúc trước khi vênh váo leo xuống khỏi mái nhà. Kyungsoo quăng cái hộp ra và đánh giá thiệt hại.

Em rất đỗi ngạc nhiên. Kai đã vẽ cái hộp như thể nó là một ngôi nhà. Cậu ta vẽ một cánh cửa và một vài cửa sổ xung quanh. Kai có lẽ chưa hoàn thành xong bởi vì những viên gạch cậu ta vẽ (chúng rất đều và chính xác) chưa hết. Giống như cậu ta định thêm một số bụi cây ở phần dưới cùng. Và, đó là lúc Kyungsoo nhớ ra em phải về lớp học. Em vội vã đặt cái hộp xuống và chạy biến đi.

Phần còn lại của tuần gồm toàn những rắc rối tương tự. Kai tiếp tục vẽ trên hộp và Kyungsoo tiếp tục trở thành quả bóng ở bên trong. Em quyết định rằng để Kai vẽ lên hộp cũng không tệ. Bản vẽ thực lòng rất đẹp và sự thích thú của Kai cuối cùng sẽ hết thôi, đúng không? Đó là cách nó đã xảy ra và chắc chắn sẽ xảy ra lần nữa.

Kyungsoo đã, quả vậy, đúng lần nữa. Nhưng đồng thời cũng rất sai. Có một số thứ em có thể để Kai làm gì cũng được nhưng một hôm Kai đã đi quá xa.

Lần đầu tiên Kai lên tiếng kể từ khi Kyungsoo tới ở trên mái nhà. Là những từ đầu tiên em nghe được từ miệng cậu ta.

"Tao tự hỏi cái đống này khi cháy trông sẽ như thế nào nhỉ..." Và Kyungsoo nhìn thấy qua cái lỗ nhỏ Kai rút ra từ trong túi quần một cái bật lửa. Kai dùng ngón tay bật cái tách và lửa bùng lên. Cậu ta tiến lại gần hơn và gần hơn nữa cho đến khi -

"Không!" Kyungsoo khóc, quăng cái hộp của em ra, lần đầu tiên đối mặt với Kai. "Bạn!" Em chỉ tay vào cái bật lửa, "Để nó tránh xa cái hộp của tôi!"

Kyungsoo nhìn đôi con ngươi Kai mở to ra một lúc trước khi cậu ta khẽ nhếch miệng. "Chà, cuối cùng bạn cũng chịu chui ra."

Kyungsoo chớp chớp mắt hai lần và môi em mấp máy trong bất ngờ. "... Xin lỗi?"

"Tôi cứ thắc mắc không biết khi nào mới được thấy khuôn mặt của bạn. Gì? Bạn không nghĩ rằng tôi thấy bạn à?" Kai ngả người ra sau và cất cái bật lửa đi (ơn Chúa) trong khi miệng cười khoái chí.

Em tức tối một chút mới thèm trả lời, "Sao cũng được! Điều đó không thành vấn đề! Làm sao cậu có thể, có thể đốt tác phẩm nghệ thuật của cậu?" Kyungsoo chỉ vào cái hộp giận dữ.

Kai liếc mắt nhìn cái hộp đang nằm chỏng chơ cách đó vài feet, "Tôi đâu có định đốt nó, đó là một cái bẫy để bắt bạn đi ra thôi."

"C-cái bẫy?" Kyungsoo tức tối lần nữa và ép chặt bàn tay lên hai mắt mình, em không thể tin nổi. Em buông tay ra và híp mắt lại: "Xin chúc mừng, cái bẫy tí teo của cậu thành công rồi. Đây là tôi. Bây giờ, để tôi và cái hộp của tôi yên và tôi sẽ giữ bí mật cho cậu về việc cậu đi đâu buổi trưa." Kyungsoo quay lại nắm lấy cái hộp. Em giơ nó lên đầu và mở cửa sổ ra đón ánh mặt trời lần đầu tiên.

"Nghe thật không công bằng, nhưng tôi thấy thế cũng được. Xin hỏi quý ông Thùng hộp có tên không?" Kyungsoo nghe tiếng Kai nghẹt lại qua các bức tường bằng giấy.

"Không," Em chát chúa trả lời.

"Vậy thế này thì sao, tớ là Kim Jongin từ lớp 3-1, còn bồ?"

Kyungsoo đảo mắt và nhìn chằm chằm vào bức tường giấy Kai đứng đằng sau, "Do Kyungsoo, lớp 3-2." Khi Kyungsoo nghĩ rằng cuối cùng em cũng thoát khỏi Kai (hoặc Jongin, dường như đó là tên thật của cậu ta), thì cậu ta gõ vào chiếc hộp làm nó rung lên. Kyungsoo mặc kệ. Một tiếng gõ khác. Em vẫn làm ngơ. Những cái gõ liên tục lặp lại và Kyungsoo bùng nổ. "Cái gì!" Em hét lên. Một góc của cái hộp nâng lên và một bàn tay chìa vào.

"Rất vui được gặp bồ," Kyungsoo liếc nhìn bàn tay chán ghét, "bồ phải bắt tay tớ," Kai thì thầm.

Kyungsoo đẩy bàn tay ra và quay mặt đi.

Tất cả những gì em nghe được trong suốt thời gian còn lại là những tiếng cười ngẫu nhiên đầy khoái trá của Kai. Kyungsoo, mặt khác, chẳng vui như vậy.

Khi Kyungsoo đi bộ về nhà sau giờ học, em nghĩ lại những sự kiện đặc biệt diễn ra trong giờ ăn hôm nay. Chúng thực sự làm em lo lắng. Chưa từng có một ai tìm ra em trước đây. Không ai biết về Kyungsoo và chiếc hộp của em. Không bao giờ. Chưa bao giờ. Trong tất cả những lần em chuyển nhà và chuyển trường, không một người nào đã tìm ra em. Liệu rắc rối có đến không? Kai giống một thằng nhóc tinh ranh, nhưng Kyungsoo tự trấn an mình rằng hai người có thể đi đến một thỏa thuận. Kyungsoo thích sự riêng tư mà mái nhà mang lại và Kai hẳn cũng thích điều đó. Họ có thể trao đổi với nhau. Em chỉ cần tích cực lên. Vấn đề ư? Kyungsoo chưa bao giờ là một người lạc quan cả.

Vì vậy, Kyungsoo trở về nhà với một trái tim nặng nề và cái dạ dày rỗng tuếch.

Gì chứ? Với tất cả đống hỗn độn đó, em sao có thể ăn nổi bữa trưa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net