4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thư ký Tiểu Trương cảm thấy mệnh mình cũng rất khổ, tổng giám đốc đã ăn trưa ở công ty nguyên một tuần.

Không biết tổng giám đốc sao đột nhiên bắt đầu nhiệt tình yêu thương công việc.

Vốn dĩ cô có thể thừa dịp giữa trưa nghỉ ngơi thật tốt hoặc là hẹn bạn bè ăn cơm, nhưng tổng giám đốc ở công ty cô cũng không dám trắng trợn chuồn mất, phải giúp tổng giám đốc mua cơm trưa, bởi vì tổng giám đốc rõ ràng tỏ vẻ, “Không được kêu Vương Nguyên đem cơm trưa đưa đến công ty”.

Dịch tổng vẫn là tương đối khó hầu hạ.

Tỷ như hiện tại,

Dịch Dương Thiên Tỉ trầm mặc nhìn chằm chằm cà rốt xào trước mặt, cũng không nói lời nào, nhàn nhạt chau mày ngồi ở đó.

“Tổng… Tổng giám đốc cái này không ngon?” Tiểu Trương run rẩy hỏi.

Ngẩng đầu nhìn Tiểu Trương, khóe miệng khẽ mím.

Cư nhiên dùng cái biểu tình này?!!! Tiểu Trương đau khổ, BOSS của cô lớn lên đẹp trai cô đã biết rõ, nhưng bao năm đã quen với mặt than của sếp, tâm hồn thiếu nữ của cô đã sớm chết héo.

Biểu tình ủy khuất này làm cô có chút không chịu nổi.

“Tôi đi mua cho anh món khác!” Tiểu Trương vỗ ngực.

Dịch tổng xua xua tay.

Gió lạnh từ nơi xa thổi tới, mang theo lá rụng hai bên đường, Tiểu Trương nhanh chóng xem vài nhà hàng tương đối nổi tiếng ở gần đây trên điện thoại, vẫn là không biết lựa chọn như thế nào.

“Vương Nguyên Nhi, tớ là Tiểu Trương a.” Thật sự không chọn được chỉ có thể tìm cứu viện.

“Hắc hắc hắc hắc chuyện gì a?” Tiếng Vương Nguyên ở đầu bên kia cho dù xuyên qua tầng tầng tạp âm cũng vẫn rất êm tai.

“Cậu biết tổng giám đốc của tớ thích ăn gì không?”

“Làm sao vậy?” Vương Nguyên ngây ra một lúc, chợt cười lạnh, “Anh ta không phải là không muốn ăn cơm hộp nhà tớ sao? Hỏi tớ cũng vô dụng, mặc kệ anh ta thích ăn cái gì, mua mì gói đi!”

“Tớ lại không muốn chết. Cậu nói sơ cái gì anh ta thích với không thích đi, vừa rồi mua một lần anh ta không thích. Anh ta không ăn tớ cũng không thể ăn cơm a, muốn khóc ==”

“Không ăn thì cho anh ta đói chết! Có tiền ghê gớm lắm sao!” Vương Nguyên “Bang” một tiếng cúp điện thoại.

Tiểu Trương đứng ở đầu đường cầm di động khóc không ra nước mắt, bắt đầu nghiêm túc suy xét có nên đi ăn trước hay không.

Di động “Đinh” một tiếng vang nhỏ, tin nhắn đến từ Vương Nguyên.

“Anh ta vô cùng ghét thịt mỡ, đừng để anh ta nhìn thấy, không thích dầu mỡ, không thích ớt xanh, cà rốt, không thích hương vị quá nhạt hoặc là quá mặn, ăn cay nhưng vị cay giới hạn ở mức không làm sặc người.”

“……” Tiểu Trương câm nín nhìn đoạn tin nhắn thật dài này.

Hai người tám phần đều có bệnh.

Dịch tổng nhìn một loạt cơm hộp xếp trước mặt, vươn đũa gắp một miếng, tuy không cười nhưng cuối cùng cũng không nhíu mày.

Thở phào nhẹ nhõm, Tiểu Trương rốt cuộc cảm thấy như được sống lại, kích động nói, “Tổng giám đốc sao anh không gọi Vương Nguyên Nhi mang cơm hộp tới a? Tiền đều trả tiền rồi không ăn không phải thực lãng phí?”

“…… Báo cáo của cô làm xong rồi sao?”

“…… Hẹn gặp lại.”

Dịch tổng cảm thấy có chút no rồi, nhưng cơm hộp còn thừa gần một nửa, tuy rằng màu sắc anh cũng có thể chấp nhận, nhưng cảm thấy mùi vị không hợp.

Vương Nguyên lúc này đang làm gì a?

Bỗng nhiên phản ứng lại Dịch tổng thiếu chút nữa muốn đập dầu vào tường, chính mình, cư nhiên, suy nghĩ về cậu ta?

Bất quá không có khả năng không nghĩ tới, trong giới thương nhân, mỗi một câu đều phải cẩn thận không để nói sai, sau khi Nam Nam đi du học, chỉ có Vương Nguyên cùng anh nói chuyện phiếm.

Lúc đầu chỉ là mỗi ngày mở cửa lấy cơm hộp, sau lại dần dần bắt đầu nói nói mấy câu, tính cách Vương Nguyên vốn dĩ chính là nhiệt tình, dựa vào trên khung cửa cũng có thể blah blah nói rất lâu.

Hầu như anh chỉ đều ngồi nghe, ngẫu nhiên cũng sẽ oán giận “Nam Nam không trở về nhà” “Mệt” “Áp lực rất nhiều” “Tbư ký chậm hiểu( Tiểu Trương…….)”, Vương Nguyên liền sẽ cười an ủi anh, “Đều là chuyện nhỏ, anh có tiền a!”

Cho nên sao phải cãi nhau, mượn cái xe mà thôi, có chỗ nào khiến mày tức giận?!!! Dịch tổng ở trong lòng mắng chính mình.

Dịch tổng ngã xuống ghế sofa trong phòng, bắt đầu hối hận vì sao lại giống học sinh tiểu học so đo chuyện cỏn con này.

Buổi tối có bữa ăn xã giao, đối phương là phó tổng tập đoàn KX, là học trưởng cũ của anh, hai người trước kia từng đại diện trường đi thi biện luận, quen biết ở đó, việc hợp tác vô cùng thuận lợi.

Dịch tổng rất lâu chưa gặp bạn học trước kia, ban đầu họp lớp còn có người báo cho anh, bởi vì vội vàng đủ loại việc học ở nước ngoài anh thật sự không có thời gian tham gia, dần dần cũng không ai báo cho anh.

Chợt vừa thấy bạn cùng trường vẫn là có điểm vui vẻ, vui vẻ hậu quả là Dịch tổng không cẩn thận liền uống hơi nhiều.

Anh đã đầu váng mắt hoa, vẫn là duy trì lễ nghi cơ bản đưa Vương Tuấn Khải ra xe.

“Về sau chúng ta lại liên lạc.” Anh lễ tiết tính vươn tay.

Vương Tuấn Khải tươi cười ở dưới màn đêm có vẻ có điểm quỷ dị, phảng phất như thợ săn thấy được con mồi mình đã chờ đợi thật lâu, hắn cầm tay Dịch tổng, lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ ái muội.

“Được a. Thiên Tỉ~”

Dịch tổng còn chưa kịp phản ứng, xe hơi màu đen cũng đã đi xa.

nh nhíu mày, cái gì kêu tôi Thiên Tỉ?

Hơi men xông lên làm anh không thể suy nghĩ, khả năng nghe lầm đi, Dịch tổng lắc đầu xoay người lên xe.

“Tổng giám đốc phải về nhà sao?” Tài xế hỏi.

“Ừm.” Mơ hồ không rõ đáp ứng một tiếng, Dịch tổng gian nan từ trong túi quần lấy ra điện thoại, “Này……” Chọc chọc thư ký ngồi ở ghế phụ, "Pass điện thoại của tôi là gì nhỉ?”

“1234” Tiểu Trương bĩu môi, chỉ số thông mình như này như thế nào lên làm tổng giám đốc.

“Vương Nguyên Nhi!” Tiếng la như sấm đánh dọa thư ký cùng tài xế nhảy dựng, phía sau tổng giám đốc vẫn gân cổ lên gào rống, “Tôi muốn ăn hoành thánh!”

“……” Đầu bên kia không biết nói gì đó.

“Tôi mặc kệ! Toi hiện tại muốn ăn! Cậu lập tức tới nhà của tôi! Tôi lập tức phải nhìn thấy cậu!”
Dịch tổng rống xong vài câu liền đem điện thoại tùy tiện ném một bên, lăn ra ngủ.

Trước nay chưa thấy qua tổng giám đốc nhà mình mất hình tượng như vậy thư ký cùng tài xế hoảng sợ nhìn nhau

Đây là muốn xảy ra chuyện a ~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net