5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên vừa mới xong việc đi về nhà, Dịch Dương Thiên Tỉ gọi điện tới, do dự một lúc vẫn là nghe máy.

“Vương Nguyên Nhi!” Bên kia phát ra tiếng gào rống, làm cậu sợ tới mức thiếu chút nữa quăng điện thoại, “Tôi muốn ăn hoành thánh!”

“……” Vương Nguyên câm nín, buổi tối phát điên cái gì, “Có bệnh thì đi uống thuốc đi?”

……

Ba Vương Nguyên nhìn con trai nghe điện thoại xong lại muốn ra ngoài, có điểm lo lắng, “Đi đâu trễ vậy? Ngày mai rồi đi”

“Đừng nghe ba con, mau đi đi, đi sớm về sớm.” mẹ Vương Nguyên tươi cười.

Vương Nguyên thu dọn xong ngồi ở cửa mang giày, cũng không quay đầu lại hướng mẹ cười cười, “Không cần tưởng tượng lung tung, con đi gặp con trai.”

“Con trai a,” mẹ Vương Nguyên vẻ mặt thất vọng, “Vậy không cần thiết phải lập tức đi ra ngoài.”

Đúng vậy, không cần thiết phải lập tức đi gặp, tính tình xấu như vậy cậu làm gì muốn đi gặp anh ta.

Vương Nguyên đi trên đường căm giận mà suy nghĩ, một chân dẫm lên đống lá rụng, trong lòng không ngừng phun tào, nhưng rốt cuộc không dừng lại bước chân.

“Vương Nguyên Nhi, Vương Nguyên Nhi!” Từ xa liền nhìn thấy Tiểu Trương nhiệt tình vẫy tay với cậu.

“Anh ta làm sao vậy?” Vương Nguyên đến gần, ghét bỏ nhìn Dịch Tổng đang dựa vào tài xê, thuận tay đỡ lấy anh.

“Uống nhiều quá” Tiểu Trương xua xua tay, “Hôm nay bàn một dự án lớn.”

“Anh ta một hai phải tìm cậu chúng tớ cũng không có biện pháp, bạn học cậu ráng chiếu cố tổng giám đốc của tớ ha.” Tài xế cùng Tiểu Trương nhanh chóng rút lui, xa xa bay tới một câu “Cửa phòng mật mã là 1234~”.

Vương Nguyên bất đắc dĩ ôm lấy Dịch Dương Thiên Tỉ, “Này vị tiên sinh này, anh có thể đứng thẳng hay không?”

“Vương Nguyên Nhi a ~” Dịch tổng mơ mơ màng màng ngẩng đầu, đột nhiên nhếch miệng cười, “Tôi rất nhớ cậu……”

Vương Nguyên tay run lên thiếu chút nữa đem Dịch Dương Thiên Tỉ quăng xuống đất. Vương nguyên ở trong lòng rít gào.

“Anh đi tắm rửa đi, tôi làm gì đó cho anh ăn, sau đó uống chén trà, mà thôi không nên uống trà mất công ngày mai anh lại đau đầu, anh buổi tối đã ăn no chưa, tôi làm chút hoành thánh cho anh,” Vương Nguyên đem Dịch Dương Thiên Tỉ đẩy vào phòng tắm, còn mình thì ở trong bếp nói nhảm, mở tủ lạnh ea nhìn thoáng qua, lập tức cao giọng, “Anh muốn tìm đường chết sao, tủ lạnh rau dưa thịt đều không có, toàn là thức ăn nhanh và đồ đông lạnh thì sao có đủ dinh dưỡng, còn có nước uống hằng ngày đều ném vào tủ lạnh không sợ đau dạ dày sao, nhìn xem này là cari hết date 2 tháng rồi aaaaaaa…”

Nhưng mà trong phòng tắm không có nghe tiếng trả lời cũng không có tiếng nước chảy.

“Anh còn chưa tắm xong sao...Này?” Vương Nguyên kéo cửa ra, Dịch Dương Thiên Tỉ đã dựa vào bồn tắm ngủ từ bao giờ, nút áo sơmi mới mở một nửa.

Làn da Dịch Dương Thiên Tỉ không phải màu đồng khỏe mạnh, cũng không tái nhợt, mà là hơi trắng một chút, hô hấp đều đều kéo lông mi run nhè nhẹ, ngón tay khớp xương rõ ràng, hai chân thon dài, còn có…… Vương Nguyên không có mặt mũi mà nhìn kỹ, cổ áo mở rộng để lộ xương quai xanh, cùng nhân ngư tuyến mơ hồ dưới vạt áo sơmi đang vén lên.

Ngô…… Vương Nguyên đột nhiên cảm thấy phòng tắm có chút nóng.

Cậu ổn định lại tinh thần, đỡ lấy Dịch Dương Thiên Tỉ.

…… Một đêm hỗn loạn ……

Dịch tổng ở trong sương mù tỉnh lại, huyệt thái dương hơi đau, cũng không mở mắt, tay hướng bên cạnh thuận thế sờ sờ, túm lấy kuma ở trên giường ôm vào trong ngực cọ cọ.

Tối hôm qua hình như là nói xong việc hợp tác án liền uống hơi nhiều, hình như là ngồi xe về nhà, hình như gọi điện thoại cho ai đó……

Kuma trong ngực không an phận giật giật, Dịch tổng vỗ vỗ nó, không được lộn xộn, anh đang suy nghĩ chút chuyện.

Hình như là muốn ăn hoành thánh… Gọi điện thoại cho ai a?

Kuma lại lần nữa ở trong ngực cựa quậy, Dịch tổng lại lần nữa vỗ vỗ nó, tiếp tục chìm trong hồi ức, là gọi điện thoại cho ai a?

Chờ chút!

Kuma biết động đậy sao?!!!

Dịch tổng cảm thấy máu toàn thân  dồn lên não, tay run rẩy túm chặt góc chăn, vừa hít sâu vừa thuận tay cầm ly thủy tinh trên đầu giường, tiếp theo một phen xốc chăn lên.

……

“Anh muốn làm gì?!!!” Vương Nguyên nổi trận lôi đình ngồi dậy, “Tôi sắp bị anh làm ngợp thở chết rồi!”, Dụi dụi mắt nhìn rõ mình bị đè dưới thân Dịch Dương Thiên Tỉ, mới cảm thấy có điểm không thích hợp.

Dịch tổng cảm thấy  đầu càng đau.

“Khụ khụ……” Vương Nguyên ra vẻ trấn định xoay người xuống giường, “Đứng lên đi, tôi đi nấu chút canh giải rượu cho anh uống.”

“Chúng ta không phát sinh cái gì chứ?” Sau một lúc rối rắm Dịch tổng liền hỏi.

Vương Nguyên cũng không quay đầu đem rau đi rửa, “Trừ việc anh muốn ngủ ở trong bồn tắm cùng 2 giờ sáng ở ngoài đường muốn ăn hoành thánh, thì không phát sinh cái gì.”

Dịch tổng nhìn quần áo ngủ trên người chỉnh tề, vừa muốn thở phào nhẹ nhõm đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, vọt vào phòng bếp, sợ tới mức sắc mặt đều tái nhợt, “Cậu… Cậu thấy hết rồi?”

Vương Nguyên liếc mắt nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ đang đứng nắm chặt góc áo mình, nghiêm túc gật đầu, “Ừm, thấy rồi.”

Xong rồi. Dịch tổng trong đầu quét qua hai chữ.

Bí mật che dấu biết bao lâu nay, vẫn luôn không dám nói với người khác, lúc cô đơn đó là thứ duy nhất có thể an ủi anh, cứ như vậy đột nhiên bị bại lộ.

“Ai cũng có thứ mình yêu thích, tôi hiểu mà.” Vương Nguyên đem  bữa sáng đặt lên bàn ăn, trịnh trọng nói.

Dịch tổng đột nhiên có cảm xúc không thể diễn tả dâng lên, cậu ấy cư nhiên nói có thể hiểu cho anh.

Không phải không có cảm động.

“Chỉ là……” Chỉ vào áo ngủ của Dịch Dương Thiên Tỉ, Vương Nguyên đột nhiên cười ầm lên, “Tôi cảm thấy so với Kuma HELLOKITTY càng thích hợp với anh hơn a ha ha ha ha ha ha ha~”
……

Dịch tổng lập tức ở trong lòng phát lời thề độc về sau tuyệt đối không được uống say.

"Được rồi mau tới ăn sáng, ăn nhiều một chút, đặc biệt cái này là canh giá đỗ, một giọt cũng không được để thừa a ~” Vương Nguyên cởi tạp dề treo ở cửa, hướng Dịch Dương Thiên Tỉ vẫy vẫy tay, “Tôi đi trước, về sau không nên uống nhiều như vậy.”

Hơi nóng mờ mịt, lần đầu tiên mở to mắt không phải nhìn trần nhà, sau một thời gian rất rất lâu, lần đầu tiên nhìn thấy bữa sáng nóng hổi, ấm áp phảng phất từ đáy lòng dâng lên .

“Vương Nguyên!” Dịch tổng đột nhiên lao ra túm lấy cánh tay Vương Nguyên.

“Làm sao vậy?”

“Cái này,” móc ra một chuỗi chìa khóa nhét vào trong tay Vương Nguyên.

“Đây là cái gì?” Vương Nguyên nghi hoặc nhìn chìa khóa trong tay.

“Cái này,” Dịch tổng quyết chỉ một dãy xe đạp địa hình ở bên kia, “Thích chiếc nào? Cứ lấy!”

“…….”

“Nhưng về sau dù muốn hay không mỗi ngày cậu vẫn phải mang cơm đến cho tôi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net