6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh báo : Chap này có chút hướng KT, ai k thích thì vui lòng bỏ qua......

________

Tổng giám đốc tâm tình vô cùng tốt, tương lai có hy vọng sẽ luôn như vậy.

Tin tức nhanh chóng được lan truyền rộng rãi, toàn bộ công ty vui mừng khôn xiết, hỉ khí dương dương.

“Bọn họ đang làm gì vậy?” Dịch tổng vừa bước vào thang máy liền cảm thấy nhân viên của mình hơi kỳ quái, một đám người trên mặt giống như nở hoa, nhìn thấy anh liền cười tới nỗi hận không thể mang cao răng ra cho anh xem.

“Muốn ăn tết vui vẻ.” Tiểu Trương vẫn là không chút do dự, lật lật lịch trình trên tay, “truiwsc 11h bộ tài vụ sẽ mang báo cáo tài chính đến cho anh ký tên.”

“Ừm”

“11h30 có một cuộc họp.”

“Không được, tôi phải về nhà ăn cơm.”

“Anh cùng Vương Nguyên Nhi làm hòa rồi sao?”

“…… Cô nói câu này hình như có chút kỳ quái…”.

“…… Vậy rời đến buổi chiều được không?”

“Ừm”

“4h chiều phó tổng Vương của tập đoàn KX muốn bàn chuyện hợp tác với anh.”

“Ừm… Từ từ, chuyện hợp tác với KX không phải lần trước đã bàn xong rồi sao?”

“Họ nói là có chút chi tiết còn muốn nói rõ, Vương Tuấn Khải tiên sinh tự mình gọi điện thoại tới.”

“Ừm.”

Thứ hai kẹt xe rất lâu, khi Dịch tổng gian nan chui ra khỏi đám đông, cổ áo sơ mi đã bị cởi ra, tay áo cũng bung một nút.

Anh rối rắm một hồi xem có nên quay lại kiếm nút áo kia không, vừa quay đầu nhìn thấy đồng hồ bên trạm xe bus điểm 11h40 không chút do dự từ bỏ.

Dịch tổng về đến nhà, dừng cách nhà khoảng 20m, đem xe ngừng ở ven đường bước nhanh về nhà, mơ hồ ý cười hiện lên ở khóe môi.

Vương Nguyên ngồi dựa vào tường khẽ hát, bộ sáng nhàn nhã, tự tại. Nhìn thấy Dịch tổng đi tới, Vương Nguyên giơ tay vẫy vẫy xem như chào hỏi, ánh mặt trời từ đỉnh đầu chiếu xuống, tạo ra một vòng sáng, tóc hơi rối có vẻ phi thường đáng yêu.

“Thật ngại quá tôi về trễ.” Dịch tổng nhận lấy cơm hộp, nói dối, “Thư ký ngốc quá nên lái xe hơi chạm.”

Nghiêm túc nói hươu nói vượn quả thực là kỹ năng di truyền của tập đoàn Dịch thị.

“Tiểu Trương là bạn học cấp ba của tôi, anh đừng suốt ngày nói cô ấy ngốc,” Vương Nguyên nhàn nhạt liếc anh một cái, “Còn có, hơn 20 mét đằng kia tôi thấy xe hơi của anh.”

…… Thật mất mặt.

Dịch tổng chớp chớp mắt, “Cậu hôm nay thoạt nhìn rất đẹp trai.”

“Cám ơn, kỹ thuật đánh chống lảng của anh cũng thật tốt.”

“Vương Nguyên Nhi!”

Vương Nguyên nhăn mũi cười cười.

“Muốn vào trong uống nước không?” Dịch tổng gãi gãi tóc hỏi.

“Chi vậy? Kêu tôi thăm Kuma của anh sao?”

Vương Nguyên lần thứ ba nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ đóng sập cửa trước mặt cậu.

“A a tôi rất khát a ~” Vương Nguyên nhảy lên lan can, xuyên qua cửa sổ sát đất nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ cười ngửa tới ngửa lui, tâm tình trở nên thật tốt.

Một chai nước lăn đến bên chân, cùng một loại giống lần trước, còn dán tờ ghi chú viết một cái emo tự vẽ(>д<).

Vương Nguyên đem tờ ghi chú xé xuống cất vào túi quần, cười lộ ra hàm răng trắng, tưởng tượng bộ dáng Dịch Dương Thiên Tỉ thở phì phì, cơ hồ cười không dừng được.

“Bướng bỉnh”

Vương Nguyên đi về, vốn dĩ tâm tình đang tốt nghĩ đến Tiểu Ý liền phiền muộn, tối hôm qua Tiểu Ý tới tìm cậu, lời nói vẫn còn vang vọng bên tai.

Tiểu Ý muốn qua Pháp du học, kêu cậu cùng đi học nâng cao tay nghề nấu nướng.

“Nếu anh đi cùng em, ba em sẽ lo liệu mọi chi phí ở bên đó, quay về anh cũng có thể làm việc trong một nhà hàng cao cấp.”

"Để anh suy nghĩ.”

“Anh còn muốn suy xét cái gì?! Anh không phải là yêu em sao?”

Yêu sao? Cứ cho là yêu đi, Vương Nguyên có suy nghĩ về tương lai, cũng nghĩ tới muốn cùng Tiểu Ý kết hôn, chính là……

Cũng không nghĩ tới món ăn Pháp tinh xảo lại cao cấp, Vương Nguyên nhớ tới ba mẹ mình, mỗi ngày cùng nhau đi chợ sáng chọn lựa nguyên liệu nấu ăn, chạng vạng đem cửa hàng ném cho cậu còn hai người thì ra bờ sông tản bộ, ngẫu nhiên khắc khẩu lại hòa hảo, cuộc sống như vậy cũng không tồi.

“Quán ăn nhỏ như vậy sao mà có tương lai?” Tiểu Ý đứng ở trước cửa nhà cậu, khóe mắt đuôi lông mày đều là ghét bỏ. “Bây giờ ai còn tới quán nhỏ như này để ăn cơm?”

Vương Nguyên nhìn ba mẹ có chút bất đắc dĩ lại ủy khuất.

Ai nói nhà hàng nhỏ thì không ai thích, Fịch Dương Thiên Tỉ anh ta rõ ràng ăn rất vui vẻ.

“Nếu anh đi không được, cũng chỉ có thể chia tay.”

Quyết không cho đường sống.

Vương Nguyên nhìn nhìn phía xa uể oải thở dài, lần đầu tiên ý thức được, cuộc sống mà Tiểu Ý muốn cùng cuộc sống mà cậu có thể cho cô ấy là không giống nhau…

Dịch tổng ăn cơm xong, xử lý xong cuộc họp qua điện thoại cùng văn kiện, đang chuẩn bị nghỉ ngơi một lát sẽ tới công ty chờ Vương Tuấn Khải, liền nhận được điện thoại.

“Tổng giám đốc phó tổng Vương vừa mới tới tìm anh.”

“Bây giờ mới có 3h a!”

“……” Bị ngữ khí làm nũng này làm cho hoảng sợ, Tiểu Trương phải nhìn lại điẹn thoại xem có bấm nhầm số không, mới dám nói tiếp “Anh ta nói tới sớm chút, bởi vì muốn đi thị sát nhà xưởng.”

“Ừm, tôi tới ngay.”

“Không cần…” Tiểu Trương dừng một chút, “Phó tổng Vương thúc giục, tôi liền đem địa chỉ nhà anh cho anh ta rồi.”

“……”

“……”

"Tự mình đem tiền thưởng cắt đi.”

Không vui, rất không vui.

Dịch tổng ghét nhất người lạ tới nhà mình. Kuma vứt khắp nơi trong nhà, trên tường treo vài bức thư pháp, đều không muốn cùng người ngoài chia sẻ bí mật. Anh rõ ràng mua biệt thự lớn, lại vẫn ở căn nhà nhỏ 2 tầng, đêm đêm cô đơn lạnh lẽo anh sẽ ở trong phòng đọc sách hoặc xem phim, cảm thấy cuộc sống như vậy cũng không có gì không tốt. Phảng phất chỉ cần ở nhà, liền vĩnh viễn sẽ không chịu thương tổn.

Nhà đối với Dịch tổng mà nói là tấm lá chắn.

Ngoài Nam Nam, anh đối bất kỳ ai bước vào trong nhà đều mang theo phòng bị.

Đặc biệt là loại người không mời tự đến. Dịch tổng mặc kệ mấy ngày trước chính mình còn bởi vì nhìn thấy học trưởng cũ mà vui mừng tới uống say.

Đến nỗi Vương Nguyên… Dịch tổng bởi vì không vui nên quăng vài thứ, đột nhiên nghĩ tới vừa rồi anh còn gọi cậu vào nhà uống nước.

Sao, dù sao cậu ta cũng ở nhà anh ngủ một đêm, Kuma cậu ta cũng đã thấy, không có gì không thể cho cậu ta xem, Dịch tổng mạnh mẽ gạt bỏ những điều khác biệt đi.

Vương Tuấn Khải ấn chuông cửa, xuất hiện không phải là Dịch Dương Thiên Tỉ học đệ dễ thương như trong tưởng tượng, mà là Dịch tổng đang phát hỏa.

Dịch tổng đen mặt dẫn Vương Tuấn Khải đi vào, cũng không nghĩ đưa anh ta đi tham quan, trực tiếp dẫn tới phòng khách vừa được thu dọn xong, đặt hai tách trà xuống bàn.

“Nói đi”

Vương Tuấn Khải hai mắt trên dưới đánh giá Thiên Tỉ, cười nói “Thiên Tỉ thật là đẹp mắt.”

“Phốc…” Dịch tổng thiếu chút nữa phun cả ngụm trà, “Vương tổng nói đùa.”

Kỳ thật cũng không sai, vì ở nhà nên không mặc tây trang, áo lông rộng thùng thình ôm gọn cả người Thiên Tỉ, quần kaki bó lấy đôi chân dài, lộ ra một đoạn mượt mà mắt cá chân, không còn bộ dáng lạnh lùng nghiêm nghị, mà thêm chút ôm hòa tùy tiện.

“Vương tổng?” Vương Tuấn Khải nhướng mày, ngữ khí có điểm không tốt.

Dịch tổng cảm thấy án mắt Vương Tuấn Khải có chút khác lạ, cả người đều nổi da gà.

“Tôi nhớ trước kia, khi còn học cấp 3, em nhìn thấy tôi, đều sẽ gọi học trưởng a.” Vương Tuấn Khải thu hồi ánh mắt, cả người thả lỏng, dựa vào sô pha, quay đầu nhìn Dịch tổng, “Lúc thi biện luận, lúc cùng nhau ăn cơm, em tuy rằng không thích cười cũng không nói chuyện, vẫn sẽ ngoan ngoãn đi theo sau tôi.”

“……” Trực giác nói cho Dịch tổng biết lần nói chuyện hợp tác này hình như đi không đúng hướng, nhưng anh cũng ngại cắt lời đối phương.

“Hôm đó khi ký hợp đồng nhìn thấy em, thật sự rất vui vẻ, giống như quay lại thời cấp 3, em tuy rằng đã trưởng thành, nhưng bộ dáng vẫn là không không thay đổi, cười rộ lên,” thân thủ chọc chọc mặt của Dịch tổng, “Vẫn có má lúm đồng tiền.”

Dịch tổng cơ hồ muốn ngốc, này là có ý gì?!!! Vì muốn áp giá mà làm tới như vậy?

Nhăn mày vừa muốn cắt lời Vương Tuấn Khải, nhìn vào đôi mắt đào hoa đượm vẻ cô đơn kia lại đột nhiên dừng lại.

“Tôi tốt nghiệp xong vô cùng bận rộn, bạn học cũ đã sớm không còn liên lạc, lúc rảnh rỗi cũng không tìm thấy ai để cùng chơi bóng rổ, ở công ty cũng không có bạn bè, tôi rất vui khi gặp lại em, em lại gọi tôi… Vương tổng?”

Dịch tổng nháy mắt liền mèm xuống, anh thật khó đối phó nhất là việc người khác đánh chiêu bài tình cảm, “A, tôi không có ý gì cả, học trưởng…”

“Tôi nên đi thôi".

“Không không không ngồi lại một lát tôi đi lấy gì đó cho anh ăn, việc hợp tác còn chưa xong mà đúng không?”

Vì thế Vương Tuấn Khải ngồi lại cả buổi chiều ở nhà Dịch tổng, hoàn toàn không thèm để ý lúc trưa còn nói muốn đi thị xát nhà xưởng.

“Sau này tôi có thể tới nữa không?” Trước khi về Vương Tuấn Khải hỏi Dịch tổng, còn bổ sung một câu, “Lúc cô đơn .”

“Tôi không thích người khác tới nhà của toi, nhưng nếu là chơi bóng thì cứ tìm tôi.” Dịch tổng vẻ mặt chân thành mà cự tuyệt.

“……”

Học đệ của hắn vẫn như trước, cho dù cự tuyệt cũng sẽ không tìm lý do vòng vo.

Bất quá, Vương Tuấn Khải cúi đầu cười, Thiên Tỉ như vậy mới đáng yêu.


___________

Một con đạp thuyền KN và TNT thật k thích chap này :((( đã đc cảnh báo là có chút KT nhưng vẫn đâm đầu vào, và bây h đang hối hận, vô cùng hối hận.....Drop luôn có đc k?????

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net