Tiên thương chi luyến - P2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 51

Ngồi im ở trên giường bệnh, ánh mắt nhìn thẳng người kia nằm ở trên giường bệnh không chút khí tức. Nguyễn Ngô Sương không biết cứ vậy kéo dài bao lâu, từ khi Nguyễn Đa tỉnh lại, cũng chưa từng liếc mắt nhìn mình một cái, thậm chí không nhìn bất cứ ai. Nếu nói trước kia Nguyễn Đa là một người khoá chặt nội tâm. Thì Nguyễn Đa hiện tại giống như là người ở thế giới khác, nàng chỉ để thân thể của mình ở tại nơi này, còn linh hồn đã sớm bay đi nơi khác.



Mặc kệ là chuyện gì, hay lời gì, cũng không thể ảnh hưởng đến Nguyễn Đa lúc này. Bác sĩ cùng y tá hằng ngày cho Nguyễn Đa làm một ít điều trị, mục đích làm cho hai chân khôi phục một ít tri giác. Cũng không hy vọng xa vời đôi chân kia có thể trở về linh hoạt như trước, chỉ cần nhìn thấy Nguyễn Đa đứng được lên. Điều này bây giờ chính là nguyện vọng lớn nhất của Nguyễn Ngô Sương.



Ở quãng thời gian Nguyễn Đa nằm viện, Nguyễn Minh đã rất nhiều lần tới thăm, mỗi lần chính là đứng ở cửa vẻ mặt áy náy nhìn Nguyễn Đa nằm trên giường. Nghe Nguyễn Ngô Sương lần lượt đối với Nguyễn Đa biểu đạt tình cảm. Những lời tưởng chừng buồn nôn này chỉ có xuất hiện ở trong văn kịch của Quỳnh Dao, vào lúc này dĩ nhiên là duy mĩ như vậy!



Nhìn chính con gái lớn nói với con gái út của mình là "ta yêu ngươi", trong lòng Nguyễn Minh có một loại tư vị nói không nên lời. Hối hận, phiền toái, lo âu, lo lắng, đủ loại cảm xúc chen lẫn cùng nhau, làm cho tâm Nguyễn Minh biến thành một cái chảo nhuộm lớn. Lại một lần nữa đi vào cửa, từ phía sau nhìn bóng dáng Nguyễn Ngô Sương gầy yếu, Nguyễn Minh tâm cũng hung hăng nhức nhối.



Hối hận vì mình vì ý nghĩ cá nhân mà vội vàng đem Nguyễn Đa tiễn bước, càng hối hận năm đó phạm vào sai lầm. Nếu mình không gặp nữ nhân kia, không sinh  hạ đứa nhỏ này, hết thảy hay không sẽ có thay đổi? Mỗi khi nghĩ đến đây, Nguyễn Minh đều muốn hung hăng đánh mình một quyền    , ngươi đã nợ đứa nhỏ kia nhiều đến vậy, lại như thế nào có thể cứ đối với nàng bất công?



"Tiểu Sương, ngươi đã ở trong bệnh viện nhiều ngày, ngươi nhìn xem bộ dáng hiện tại của ngươi, tối nay để ta trực đi, ngươi trở về nhà một chút nghỉ ngơi rồi lại đến được không?" Nghe được thanh âm Nguyễn Minh, Nguyễn Ngô Sương từ trên giường đứng lên, cho dù không cần gương, nàng cũng biết chính mình hiện tại có bao nhiêu chật vật.



Nàng không biết tại sao Nguyễn Đa lại biến thành như vậy, cũng không phải chỉ một lần hỏi qua tình trạng của Nguyễn Đa. Mỗi lần hỏi, đáp án đều cơ hồ là giống nhau. Tâm lý bệnh nhân đã bị thương nặng, vì thế cảm tình bưng chặt, cần một ít thời gian mới có thể khôi phục được bộ dạng như trước.



Cuối cùng nhìn thoáng qua Nguyễn Đa nằm trên giường, Nguyễn Ngô Sương thực sự đã mệt đến cực hạn. Một tháng qua, nàng vẫn đều canh giữ ở bên Nguyễn Đa, thậm chí thời gian về nhà thay quần áo đều không có, vẫn là do Trần Hề đem đến giúp. "Ba, ngươi ở trong này trông nom nàng, ta một lát sẽ trở lại." Rốt cục, vẫn là lo lắng để nàng một người ở lại ban đêm.



"Được, ta cho tài xế đưa ngươi về, đừng miễn cưỡng chính mình." Nguyễn Minh lo lắng nhìn Nguyễn Ngô Sương, hắn đương nhiên sẽ không đành lòng nhìn nàng cứ vậy về một mình. Một đứa con gái đã biến thành như vậy, một đứa khác nếu còn ra sự tình gì, hắn thật sự không biết phải làm cái gì bây giờ.



Nguyễn Ngô Sương đi rồi, phòng bệnh lập tức trở nên im ắng. Nguyễn Minh ngồi ở trên ghế không nói gì, mà Nguyễn Đa nằm trên giường chợt nhìn Nguyễn Minh. "Ba..." Thanh âm mỏng manh mang theo khủng hoảng vang lên, Nguyễn Minh kinh ngạc nhìn người nằm ở trên giường, khi nhìn đến Nguyễn Đa hai mắt sáng ngời, hắn có thể xác định tiếng vừa rồi đích thị là do  Nguyễn Đa phát ra.



"Tiểu Đa! Ngươi vừa rồi bảo ta cái gì? Ngươi không phải...." Nguyễn Đa bỗng nhiên chuyển biến gây cho Nguyễn Minh kích động quá lớn, làm cho hắn cảm thấy là mình đang nằm mơ. "Ba... đưa ta đi!" Nguyễn Đa dụng lực nói xong, sau đó bắt đầu từng ngụm từng ngụm thở hổn hển. Nguyễn Minh sợ Nguyễn Đa thân thể gầy yếu quá mức kích động, lập tức ngồi lên cạnh giường vuốt vuốt ngực Nguyễn Đa, giúp nàng thở.



"Tiểu Đa, đừng quá sốt ruột, ngươi đã có thể nói chuyện rồi sao? Từ lúc nào vậy? Vì cái gì vừa nãy không nói với Tiểu Sương? Ngươi có biết nàng... thực lo lắng cho ngươi.." Nguyễn Minh khẩn trương trấn an cảm xúc Nguyễn Đa, hắn không hy vọng Nguyễn Đa lại bị đem vào phòng cấp cứu kia thêm một lần nào nữa, lại ccàng không muốn nhìn đến bộ dạng đứa nhỏ này đáng thương.



Nghỉ ngơi một chút, Nguyễn Đa hô hấp đã không còn dồn dập như trước, sắc mặt cũng tốt lên một ít.     "Chân của ta còn không?"



Đây là vấn đề thứ nhất mà Nguyễn Đa hỏi, tuy rằng chỉ một câu ngắn ngủn lại khiến cho Nguyễn Minh á khẩu khôn trả lời được. Hắn nên nói như thế nào? Chân của ngươi vẫn còn, chính là... so với không còn cũng chẳng có gì khác nhau?



"Tiểu Đa, đừng như vậy, là ba ba thực xin lỗi ngươi. Ta không cầu được ngươi tha thứ, ta chỉ hy vọng ngươi có thể tha thứ tỷ tỷ ngươi, nàng thực lo lắng ngươi. Tuy rằng ta vẫn chưa thể nhận chuyện của hai ngươi, nhưng mà ba ba sẽ không đi ngăn cản các ngươi, cũng sẽ không vội vã đem ngươi đi nước ngoài nữa..."



"Ba ba.... đừng nói nữa." Nguyễn Đa đánh gãy lời Nguyễn Minh, nàng muốn dùng hai tay nâng thân mình lên, nhưng không như mong muốn là thử dùng lực vài lần , cuối cùng cũng đều chấm dứt trong thất bại. Nhìn hai chân, Nguyễn Đa bất đắc dĩ xả ra một chút cười khổ.



Chẳng lẽ mình hiện tại chỉ mỗi việc đứng lên cũng không làm được sao? Thân thể như vậy, như thế nào còn có thể tiếp tục ở lại bên tỷ tỷ? Mình thành ra như vậy, lại sao có thể xứng với tỷ tỷ? Nguyễn Đa tự ti, cũng không phải vừa sinh ra đã như vậy. Thời điểm nàng vẫn còn bé, nàng cũng là một đứa nhỏ vừa vào thế giới giống nhau, vô ưu vô tư lự.



Nhưng mà, theo tuổi ngày càng lớn, hoàn cảnh chung quanh, thái độ Hoa Phượng đối với nàng, làm cho nàng hiểu hết thảy, đồng thời cũng học được tự ti. Suốt bảy năm, Nguyễn Đa đều là vượt qua mỗi ngày ở trong gian phòng rách nát của Hoa Phượng. Nàng rất ít đi ra ngoài, cho dù là đi ra ngoài, cũng sẽ chỉ dám ngồi ở cửa nhìn. Nhìn phía đối diện người ta tuy cũng không giàu có, nhưng cuộc sống lại tràn ngập hạnh phúc.



Nguyễn Đa tiếp xúc với rất ít người, trừ bỏ Hoa Phượng ra, cơ hồ là không có người nào khác. Nguyễn Đa mỗi lần ngồi ở cửa, nhìn người đi tới đi lui. Đều đã nhìn ra trong mắt mọi người nhìn mình bằng ánh mắt phản cảm, có khinh bỉ, có chán ghét, có thương hại, đủ loại. Cũng là từng này ánh mắt, tại nên dấu vết thật sâu trong đầu Nguyễn Đa, tạo thành nàng tự ti.



Cho dù là sau này đến Nguyễn gia, tiếp xúc với Nguyễn Ngô Sương, đi học, loại tự ti này đều không hề thay đổi. Hơn nữa thái độ Nguyễn Ngô Sương đối với nàng, sự miệt thị Nguyễn Minh đối với nàng... Nguyễn Đa ngoài miệng không nói, trong lòng lại chật vật khổ sở cùng sợ hãi. Nàng sợ có một ngày, tất cả mọi người đều ghét bỏ nàng, đem nàng bỏ lại  phía sau không đếm xỉa.



Nhưng mà lúc này, nàng cũng là cam tâm tình nguyện rời đi. Bởi vì nàng biết, chính mình không thể liên luỵ nàng, không thể làm cho người kia chăm sóc mình, một người tàn phế cả đời.



"Ba ba, ta muốn đi nước ngoài, ta muốn đi khỏi nơi này, càng xa càng tốt..." Thật sự không muốn còn ở lại chỗ này, không muốn nghe thấy Nguyễn Ngô Sương nói lời tâm tình, chính mình sẽ không chịu nổi. "Tiểu Đa , ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không? Ngươi xác định muốn rời khỏi Tiểu Sương? Ba ba vừa nói là..." Ta vừa nói là sẽ không ngăn cản các ngươi!



"Ba ba! Ta cầu ngươi! CHo ta đi! Van cầu ngươi! Ta thật sự không còn muốn ở lại nơi này, ta không muốn hại nàng! Ta không muốn làm cho nàng khó chịu! Lại càng không muốn bắt nàng cả đời cùng ta tàn phế!! Khụ khụ!" Nguyễn Đa lớn tiếng gào thét, sau đó liền kịch liệt ho khan.



Nguyễn Minh vội vàng lấy ra lọ thuốc ở đầu giường, thuốc này tăng thêm liệu an thần, thích hợp cho  bệnh nhân  không nên kích động cảm xúc. "Ba ba... Đưa ta đi... Càng xa càng tốt... Khụ Khụ...Cho ta rời khỏi nàng.." Nguyễn Đa nuốt xong thuốc, lại vẫn còn lặp lại những lời này. Nàng muốn rời đi, muốn mang một tia tôn nghiêm cuối cùng rời đi nơi khiến cho nàng hứng nhiều tuyệt vọng.



"Được! Ba ba đáp ứng ngươi! Chờ ngươi bình phục một chút, ba sẽ đưa ngươi đi!"



"Cám ơn..." Cám ơn ngươi nguyện ý đưa ta đi, cám ơn ngươi đối với ta nhân từ cùng tàn nhẫn.



Theo lời nói Nguyễn Đa âm rơi xuống đất, trong phòng lâm vào thật lâu trầm mặc. Nghe ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Nguyễn Minh hướng ra cửa nhìn, Nguyễn Ngô Sương đã thay đổi quần áo, vẻ mặt lo lắng bước vào. Nguyễn Minh đứng lên, từ bên Nguyễn Ngô Sương rời đi.



"Hảo hảo bên cạnh nàng, trò chuyện với nàng nhiều một chút." Dù sao thời gian các ngươiở bên cạnh nhau cũng không còn nhiều lắm.



Như mỗi tối giống nhau, Nguyễn Ngô Sương giúp Nguyễn Đa lau chùi thân thể, sau đó ngồi ở trên giường Nguyễn Đa, tận tình nói chuyện.



"Tiểu Đa, hôm nay ta rời ngươi một hồi, gần là vài giờ mà thôi, ta lại cảm thấy dài như mấy đời. Ta lo lắng ba ba trông nom ngươi không tốt, sợ ngươi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Tuy rằng ta không biết ngươi đến bao giờ mới có thể mở rộng lòng, mới có thể trở về như trước kia. Nhưng mặc kệ là bao lâu, ta đều sẽ ở bên cạnh ngươi, cho dù ngươi cả đời như vậy, ta cũng sẽ cùng ngươi cả đời."



Nguyễn Ngô Sương nói xong, trên trán Nguyễn Đa hạ một nụ hôn, liền sau đó ngủ ở bên cạnh giường. Bởi vì sợ Nguyễn Đa buổi tối gặp chuyện, cho nên Nguyễn Ngô Sương cố ý đem hai chiếc giường trong phòng kéo lại gần với nhau, ở giữa gần như chỉ còn cách một khe nhỏ hẹp. Nếu ai không để ý, thậm chí nghĩ ra đây là siêu quý danh giường.



Ánh trăng rọi vào phòng, lại chiếu không tới được nội tâm bi thương. Thân thể Nguyễn Ngô Sương quá mức mỏi mệt, vừa đụng tới giường liền nặng nề ngủ, cho nên nàng không biết sau khi mình ngủ đã phát sinh chuyện gì. Trong bóng đêm, một thân ảnh gầy yếu từ từ hướng Nguyễn Ngô Sương tới gần, chủ nhân của thân ảnh kia chính là Nguyễn Đa.



Giờ này khắc này, nàng cố hết sức hoạt động thân thể. Phần eo xuống hạ bộ đã hoàn toàn mất đi trực giác, thành trói buộc lớn nhất. Toàn bộ sức nặng của cơ thể, đều chỉ dựa vào hai cánh tay chống đỡ. Gần là nhích một chút, thật giống như đã dùng hết toàn bộ năng lượng.



Mồ hôi lạnh theo chiếc cằm nhỏ, rơi xuống giường, rất nhanh đã biến mất vô tung vô ảnh. Rốt cục không ngừng nỗ lực, lết được tới gần người kia. Nguyễn Đa mỏi mệt ngã vào trên ngực Nguyễn Ngô Sương, tham lam hấp thụ hương vị trên người nàng, "Tỷ tỷ... Tỷ tỷ..."



Nguyễn Đa nhẹ giọng kêu Nguyễn Ngô Sương, chiếc tay gầy nhỏ cẩn thận vuốt làn môi Nguyễn Ngô Sương. Giống như là đối đãi với một vật cực kì yếu ớt dễ vỡ, cẩn thận làm cho người ta đau lòng không nguôi. Chậm rãi, cánh tay từ trên môi Nguyễn Ngô Sương rời khỏi, chống tại trên giường. Nguyễn Đa tốn nhiều sức lực hơn nữa cẩn thận cử động thân thể, cảm giác lúc sắp chạm được vào hai cánh môi kia, nàng thậm chí kích động ngay cả trái tim đều run rẩy.



Bao lấy hai cánh môi, sau đó nhẹ nhàng nhập vào miệng nàng, tinh tế thưởng thức hương vị trong đó. Nguyễn Đa trong lòng là cười, ít nhất nàng biết, môi Nguyễn Ngô Sương giống như là độc dược, làm cho Nguyễn Đa lưu luyến. Lưu luyến trong đó, nhưng mà thời gian cũng không cho phép.



Lưu luyến rời đi, sau đó giống như vừa rồi, lần nữa cố sức bò về. Về tới chính giường của mình, thể lực Nguyễn Đa cũng đã đạt tới cực hạn. Tuy rằng mí mắt đã nặng trĩu, nhưng nàng cũng không cho phép mình ngủ, vẫn tham lam nhìn dung nhan Nguyễn Ngô Sương dưới ánh trăng, nhìn bao lâu cũng không đủ.



"Tỷ tỷ... Ta thực sự phải đi... Ngươi hãy tha thứ ta ích kỷ, tha thứ ta yếu đuối. Ngươi nói mỗi câu, ta cả đời đều đã ghi tạc trong lòng."

Ch

ư

ơng 52

Ngồi ở bên cạnh giường bệnh, Nguyễn Ngô Sương lưu luyến nhìn Nguyễn Đa gương mặt tái nhợt. Chuyện Nguyễn Minh vài ngày trước nói với chính mình, giống như là vừa nói . "Ta ở nước ngoài quen một bác sĩ tâm lý rất giỏi, nàng từng điều trị rất nhiều bệnh nhân có triệu chứng tự bế. Hơn nữa kỹ thuật

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net