Tiểu hỗn đản vs đại tổng tài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
cách thân thiết với Thiệu Đường nhưng xem ra là có ý đồ khác



“Tôi xem chừng ngươi rủ tôi đi bar chủ yếu để gặp Thiệu Phong phải không?” Thiệu Đường vạch rõ bộ mặt của Lí Hàm



“Không có thật mà! Tôi chỉ là lâu không đi nên hiện tại muốn thư giản thôi mà!” Lí Hàm buồn bực vì cái gì mà lúc nào Thiệu Đường cũng nhìn thấu nàng



“Thật! Tôi còn không biết cô sao? Lần nào cũng rủ tôi đi bar mà còn kêu tôi rủ thêm anh em tôi. Kỳ thật mỗi lần tới đó là cô chỉ nhìn mỗi Thiệu Phong đã vậy lúc Thiệu Phong uống rượu nhìn cô chỉ muốn nhào tới mà ôm hắn” Đối với nàng Thiệu Đường đã nói rõ dụng ý của nàng. Ai kêu mỗi lần đi uống rượu nàng đều bỏ Thiệu Đường lại mà đi xem Thiệu Phong biểu diễn.



“Chán ghét cô! Đừng nhanh như vậy vạch trần tôi” Lí Hàm hướng Thiệu Đường đánh một cái



“Đau, đau” Thiệu Đường ôm chỗ bị đánh 



“Hừ, vậy cuối cùng cô có đi không” Lí Hàm hâm doạ Thiệu Đường, nếu người khác nhìn vào còn tưởng là đánh nhau đó chứ



“Đi! Tôi đi là được!”Thiệu Đường thực vất vả muốn thoát khỏi Lí Hàm



“Ân, ngươi ngoan quá! Chụt!”Lí Hàm dùng sức ấn môi của mình xuống má Thiệu Đường , vừa chạy vừa cười nói “ha ha, Thiệu Đường nữ nhân bị hôn trộm nha”



“Lần nào cũng dùng chiêu này với tôi! Cô như thế nào không chết đi” Thiệu Đường căm giận đi vào nơi có tấm gương, bất đắc dĩ lấy khăn tay chùi đi vết son trên mặt. 



Nhìn lại bản thân, Thiệu Đường cũng tự khâm phục mình, tất cả đồ đạc trên người đều là đồ miễn phí cũng vì nguyên lai ta cũng từng làm người mẫu. Bất quá tiền lương ta có xài vào việc khác không phải tốn tiền mua quần áo



Trong lúc đang thầm nghĩ, bả vai Thiệu Đường bị vỗ một cái



“Ân?” Thiệu Đường xoay qua phát hiện Điền Ngọt cũng chính bạn gái hiện tại của nàng đang đứng trước mặt mà bản thân lại không có chút phản ứng, làm cho nàng tức giận



“Ngươi đang bận sao” Điền Ngọt mỉm cười nhìn 

(Trước khi gặp Ngôn Nặc, Thiệu Đường hơi bị trăng hoa)



“Ân, sao ngươi lại ở đây” Thiệu Đường đứng dậy kéo ghế cho Điền Ngọt



“Nàng nói các ngươi hôm nay đi “Màn đêm”! Nên ta tới đây tìm ngươi”. Điền Ngọt chỉ vào Lí Hàm đang cố tình trốn tránh



“Ân? Mới đi làm về sao? Mới không thấy ngươi vài ngày, ta nhớ ngươi”. Thiệu Đường ôm Điền Ngọt làm người kia thấy nóng trong người nha



“Chán ghét! Còn có người khác ở đây!” Điền Ngọt thẹn thùng



“ Ha ha! Sợ cái gì! Ngươi cứ coi cô ta như không khí là được rồi” Thiệu Đường ngẩng đầu liếc về phía Lí Hàm



“Uy! Cô có ý gì sao có thể gọi tôi là không khí” Lí Hàm nghe lén được, trong lúc nghe lời ngon tiếng ngọt của Thiệu Đường với Điền Ngọt lại lọt được âm thanh nói móc liền trở mặt



“Cô không phải sắp đóng cửa sao, sao không chuẩn bị đi” Mới bảy giờ thôi từ đây tới tám giờ vẫn còn thời gian để chuẩn bị mà, nhưng sao thời gian trôi chậm nga



“Tôi cũng muốn đóng cửa sớm một chút nhưng quản lí qui định đúng tám giờ mới được đóng cửa” Lí Hàm vừa rồi phẫn nộ mà quên mất phải đi gặp Thiệu Phong



“Không có việc gì, cô đã đem Ngọt Nhi đến đây, tôi cũng không muốn lưu Ngọt Nhi tại nơi chán như vầy” Thiệu Đường nắm nay Điền Ngọt



“Thật sao? Nếu có chuyện gì cô chịu trách nhiệm nga” Lí Hàm vui vẻ nói



“ Được tôi chịu, đi thôi! Cô đóng cửa tôi gọi taxi” Thiệu Đường nắm tay Điền Ngọt đi hướng cửa 



“Biết rồi, đồ nữ nhân keo kiệt” Nói xong câu đó Lí Hàm thấy các nàng đã sớm li khai, vôi cầm chìa khoá ngăn kéo chạy theo

Lúc đi vào “Màn đêm”, nơi đây đã có rất nhiều người. Rượu được đưa đến, Thiệu Hiền đứng từ xa gật đầu chào Thiệu Đường



“Thiệu Đường cô ngồi nói chuyện tôi không phiền” Lí Hàm nói rồi cũng bỏ đi



“Đường hôm nay ngươi không được vui a?” Điền Ngọt dựa người Thiệu Đường hỏi

“Không có! Làm sao vậy?” 




“Vậy sao ngươi….”



“Không có mà! Ta có điện thoại ta đi ra ngoài nghe” Thiệu Đường cảm giác được di động trong người rung lên liền cắt lời Điền Ngọt



“Uy” Thiệu Đường tiếp điện thoại



“Ngươi đang ở đâu vậy Đường” Thiệu Văn hỏi



“Văn có chuyện gì ta đang ở “Màn đêm””



Thiệu Văn hồ hởi “Nga, chúng ta cũng đang tính đi tới đó, chờ ta nga”



“Ai a?” Điền Ngọt không vui



“Bạn ta, chút nữa sẽ tới” Thiệu Đường không chịu nổi nữ nhân đang líu ríu bên tai



“Ân! Đường đêm nay ngươi có dự tính gì không?” Điền Ngọt nhìn nữ nhân trước mặt, nghĩ trước kia chưa chính mình chưa thích qua nữ nhân, giờ lại yêu thương nàng



“Ân, buổi tối về cô nhi viện, Bang mụ mụ có việc nhờ”. Thiệu Đường không kiên nhẫn trả lời



“Đêm nay về với ta không được sao”Điền Ngọt hôn lên tóc Thiệu Đường. Đêm hôm đó sau khi cùng Thiệu Đường triền miên một hồi thì về sau Thiệu Đường ra sức khước từ.



“Không được, để lần khác đi! Ta đi vệ sinh” Thiệu Đường hướng WC đi tới. Trốn tránh lời của Điền Ngọt. Vì nàng chưa bao giờ ngủ cùng người khác quá 2 lần.Vượt qua 2 lần liền chia tay mà hiện tại thì vẫn chưa muốn chia tay.



Chương năm:



Lúc ra khỏi buồng vệ sinh thấy Thiệu Văn cùng Vương Tuyết Nhu đã vậy còn mang theo một đại mỹ nữ đang ở quầy bar nói chuyện cùng Thiệu Phong. Liền kêu Điền Ngọt cùng tiến lại



“Ân, gần một tháng không tới nơi này có chút nhớ” Thiệu Văn mỉm cười nói



“Ha ha, ngồi đi đứng làm cái gì” Thiệu Đường ngồi ở quầy bar nhìn Thiệu Phong pha chế rượu thật thành thục. Sớm biết thì chính mình đã đi học pha chế



“Tuyết Nhu tỷ” Thiệu Đường kêu Tuyết Nhu 1 cách khá thân 



“Ân, đây là?” Tuyết Nhu nhìn Điền Ngọt phía sau



“Nga, đây là nữ nhân của tôi” Điền Ngọt cắt lời định nói của Thiệu Đường. Thiệu Đường lúc này trong lòng thấy đặc biệt khó chịu



“Xin chào” Tuyết Nhu không nghĩ tới một nữ nhân có thể nói chuyện phóng khoáng vậy



“Ân, xin chào Tuyết Nhu tỷ” Điền Ngọt kêu Vương Tuyết Nhu rất thân thiết, mặt khác quay lại nhìn Thiệu Đường với ánh mắt an ủi ý muốn bảo Thiệu Đường nén lại



“Ah quên giới thiệu cho các ngươi đây là bạn tốt và cũng là biểu muội tôi, Ngôn Nặc” Vương Tuyết Nhu chịu không được người vừa mới gặp đã tỏ ra thân thiết vậy liền lái sang chuyện khác



“Xin chào! Tôi là Thiệu Đường!” Thiệu Đường tiến lại tự giới thiệu



“Thiệu Phong! Mỹ nữ năm nay có nhiều a”Thiệu Phong nhíu mày nhìn Ngôn Nặc



“Hừ! Ngu ngốc” Ngôn Nặc khẽ hừ một tiếng



“Cô, cô mới nói cái gì” Thiệu Phong nghe thấy tia khinh miệt trong lời nói liền phẫn nộ, Thiệu Đường cũng chau mày suy nghĩ nhưng đồng thời ngăn chặn Thiệu Phong sinh khí



“Nghe thấy cái gì thì chính là thế đó” Ngôn Nặc tiếp tục ôn hoà nói, thật không nghĩ chỉ là tò mò theo biểu tỷ đến đây vậy mà lại gặp bọn người ngu ngốc này



“Dựa vào cái gì cô nói vậy” Thiệu Phong thực tức giận



“Thôi thôi, em ấy là như vậy đừng nóng đừng nóng” Vương Tuyết Nhu đành hoà giải



“Chị a, không nghĩ tới nơi này nhiều người ngu ngốc vậy” Ngôn Nặc nhìn Vương Tuyết Nhu



“Ngươi…không có ai mời người tới! Ta đây cũng không có mời ngươi a” Thiệu Văn hiện tại cũng không vui vẻ không ngờ lại dắt tới một người kiêu ngạo đến đây



Ngôn Nặc thở mạnh“Anh..... Hừ hừ”



“Thôi quên đi, chúng ta uống rượu nga!” Thiệu Đường không hề nhìn vị tiểu thư xinh đẹp mà điêu ngoa kia nói



“Ngọt nhi! Chúng ta uống thôi! Phong, rượu của ta đâu” Thiệu Đường thấy Thiệu Phong vẫn còn tức giận



“Sắc lang!” Ngôn Nặc nhìn Thiệu Đường sờ mó trên lưng Điền Ngọt, liền nhìn Thiệu Đường với cặp mắt xem thường (hay còn gọi là khinh bỉ)



“Này cô nói ai đấy?” Điền Ngọt chịu không nổi nữ nhân này châm chọc người yêu của mình



“Ngu ngốc, chỉ là một kẻ mặt trắng xấu xa thôi mà, coi chừng bị lừa nha” Ngôn Nặc vừa nói xong liền rời khỏi quầy bar



“Ngươi….” Điền Nặc nhìn Ngôn Nặc rời đi dường như đỉnh đầu đã bốc khói ngùn ngụt nga



“Thôi cũng không có việc gì nữa” Thiệu Đường coi như không có chuyện gì xảy ra 



“Đường! Đừng để ý lời của nàng” Điền Ngọt trong lòng có một chút áp lực an ủi Thiệu Đường



“Thực xin lỗi là ta đã mang nàng đến làm cho các ngươi không vui” Thiệu Văn nhỏ giọng trách cứ bản thân



“Không có việc gì, còn nhiều người mà đừng nhắc chuyện không vui nữa” Thiệu Đường an ủi Thiệu Văn



“Ân! Muốn trách thì trách nữ nhân điêu ngoa kia” Điền Ngọt phẫn nộ nói



“Thực xin lỗi là tôi không tốt” Vương Tuyết Nhu ngượng ngùng bởi vì chính mình dắt Ngôn Nặc tới



“Không sao, Tuyết Nhu tỷ” Thiệu Đường trong lòng nghĩ nữ nhân kia rất cá tính nga



Ngôn Nặc đi ra với vẻ mặt rất phẫn nộ “Chết tiệt tên tiểu mặt trắng kia, cô ta khinh thường trước chẳng để mình vào trong mắt, cô ta nghĩ có bạn gái thì là giỏi sao?”



Thiệu Đường vất vả tiễn Điền Ngọt, bước chân thì cứ quấn quít lấy mình, bởi vì có men say trong người nên phải về cô nhi viện. Trên đường trở về thì thấy tranh chấp giữa một cô gái với chiếc BMW màu đỏ cùng một chàng trai



Ha ha, xem ra cô gái đó rất giàu nga! Nhưng đó không phải là đại tiểu thư chanh chua vừa rồi sao



“Tôi nói cho cô biết! Hôm nay không đền tiền cho tôi, đừng nghĩ sẽ rời khỏi” Phiến Tử Vĩ ôm đùi chỉ vào Ngôn Nặc lớn tiếng nói



“Anh nói gì, chính anh tự lái xe đạp tông vào ta nha” Ngôn Nặc không ngu ngốc đến vậy, rõ ràng muốn lừa gạt mà



“Ý cô là ta muốn chết nên mới đâm xe đạp vào xe cô” Phiến Tử Vĩ nói càng thêm lớn



“Ý ngươi là đại ca của bọn ta muốn chết?” Đàn em của Phiến Tử Vĩ cũng nói thêm vào, xem ra không lừa được tiền không bỏ qua



“Tôi không có ý đó” Ngôn Nặc không biết nói thế nào nữa. “Vĩ ca, ngươi lại đang làm cái gì thế” Thiệu Đường không quen nhìn nàng bị ức hiếp bước ra vỗ vai Phiến Tử Vĩ



“Ai vỗ ta?A! Đường đại tỷ, sao hôm nay có thời gian ghé qua đây a?” Đầu tiên là bất mãn nhưng sau khi thấy Thiệu Đường thì ra vẻ khúm núm nhìn



“Không phải, ta hẹn bạn nhưng lại thấy ngươi lớn tiếng với bạn ta. Ngươi nói ta nên làm gì bây giờ” Thiệu Đường cau mày nhìn Phiến Tử Vĩ



“Cô ấy là bạn của Đường đại tỷ a?”



“Ngươi cảm thấy không phải sao?” Thiệu Đường nhíu mày nhìn Tử Vĩ



“Không có việc gì! Tôi đột nhiên nhớ ta còn có việc phải đi trước, thực xin lỗi đã quấy rầy” Phiến Tử Vĩ vội vàng rời đi



“Ân” Phiến Tử Vĩ rời khỏi Thiệu Đường xoay người thì thấy Ngôn Nặc đang nhìn mình “Làm sao vậy? Bạn tốt. Cô không lên xe sao?” Thiệu Đường trêu chọc Ngôn Nặc



“Hừ đồ lưu manh! Lũ ăn cướp! Tôi không biết là ngươi có sắp xếp dàn cảnh anh hùng cứu mỹ nhân không a. Nhưng tóm lại cô chỉ là cẩu anh hùng đó.” Ngôn Nặc trước mặt mọi người mắng Thiệu Đường, không để lại một chút sĩ diện cho Thiệu Đường



“Cô.....Quên đi” Thiệu Đường nghĩ lại không cần cùng nàng so đo. Đã biết là tự mình tìm lấy rắc rối, nếu cô ta không phải biểu muội của Tuyết Nhu thì đã không thèm quan tâm. Thiệu Đường trong lòng thầm nghĩ thế mà rời đi.



Đáng tiếc ánh mắt nhìn Ngôn Nặc của Thiệu Đường đã bán đứng nàng, không phải vì cùng Tuyết Nhu tỉ có quan hệ mà cứu Ngôn Nặc, thực chất nàng đã sớm động tâm. Ở quán bar không thấy rõ là nàng đã động tâm với đại tiểu thư kia, vừa rồi nhìn cô ta cùng Phiến Tử Vĩ ở cùng lâu như vậy, chính mình thì lại chăm chú nhìn nàng ta. Nhìn dáng vẻ mỏng manh cùng đôi môi kia, có một loại cảm giác rất kì lạ len lỏi trong Thiệu Đường

Chương sáu:

Nằm trên giường ở cô nhi viện, Thiệu Đường nghĩ lại lúc vừa rồi, không hiểu vì sao cô ta lại phẫn nộ. Hay do bản tính của đại tiểu thư kia là vậy rồi



Trước kia mụ mụ có nói với ta rằng ta nên biết khoảng cách giữa ghét, hận hay yêu một người. Bởi vì lễ phép cũng không nên nhìn một người quá ba giây. Vì thế cho nên ta chưa từng nhìn ai đó quá ba giây nhưng vừa rồi lúc ở trên đường, ta cũng không biết ta nhìn nàng bao lâu, có thể đã vượt quá ba giây!



-------------------

“Bộ phim vừa rồi thực kích thích” Trương Ba nắm tay Ngôn Nặc nói về bộ phim khoa học viễn tưởng mới vừa xem, hoàn toàn không để ý đến biểu tình hiện tại của Ngôn Nặc



“Ân, tuyệt vời!” Ngôn Nặc lúc trong rạp mơ mơ màng màng mà ngủ căn bản là không để ý màn ảnh đang chiếu cái gì



“Em có đói bụng không? Chúng ta đi ăn cơm đi! Anh biết có một nhà hàng Pháp rất nổi tiếng chúng ta cùng đi ăn thử nga.” Lúc này Trương Ba đã hoàn toàn quên Ngôn Nặc không thích đồ ăn Pháp



“Được anh làm chủ là được” Chẳng lẽ hắn quên mình không thích ăn đồ Pháp sao?



“Nặc! Sao vậy hôm nay em không được vui?” Lúc rời khỏi nhà hàng Trương Ba mới để ý biểu hiện không vui của Trương Nặc



“Không có em muốn về nhà, đưa em về đi” Ngôn Nặc không biết tự bao giờ quan hệ của hai người đã thay đổi làm cho chính mình không thể nắm giữ, nàng chán ghét loại cảm giác này



“Được, anh đưa em về nhà sáng mai lại rước em?”



“Không cần đâu, xe của Tuyết Nhu bị hư rồi nên em phải lấy xe đưa chị ấy tới công ty cùng” Ngôn Nặc cự tuyệt



“Sao?” Trương Ba phản ứng lại một chút



----

“Đã về? Đi chơi vui không?” Vương Tuyết Nhu nhìn Trương Ba chở Ngôn Nặc về liền trêu ghẹo



“Cũng được” Ngôn Nặc trầm giọng trả lời



“Em sao vậy? Không vui sao?”



“Không có a”Ngôn Nặc thả túi xách xuống tiến tới tủ lạnh lấy nước uống rồi hướng sô pha ngồi xuống



“Thật sự không có?” Tuyết Nhu không tin trừng mắt hỏi



“Vâng, kỳ thật em cảm giác hắn đã thay đổi làm cảm giác của ta đối với hắn cũng đổi” Ngôn Nặc nghĩ sau khi mình đi công tác về thì cảm giác được Trương Ba đã thay đổi? Hay là bản thân mình đã đổi chứ không phải hắn?



“Sao! Các ngươi quen nhau cũng lâu rồi mà”



“Đúng, tính đến giờ cũng được bảy năm rồi”



“Dù sao cũng quen đến bảy năm rồi ngươi nên làm cái gì đi! Ngươi suy nghĩ tiếp đi ta đi tắm trước!” Vương Tuyết Nhu rời khỏi chỉ để lại Ngôn Nặc một mình ở sô pha



----

“Thiệu Đường hôm nay cô bị cái gì mà sao ấn sai rất nhiều lần?” Lí Hàm phẫn nộ nhìn Thiệu Đường



“Tôi cũng không rõ tôi làm sao nữa” Thiệu Đường bất đắc dĩ nhìn tay mình, cũng chẳng hiểu vì sao nữa



“Quên đi quên đi! Hôm nay sinh lý cô cũng không tốt lắm, tôi hôm nay có thể làm một mình ngươi về nghỉ ngơi đi!” Lí Hàm bất đắc dĩ nhìn Thiệu Đường



“cám ơn cô nha” Thiệu Đường cảm kích nhin Lí Hàm



Bước ra khỏi bệnh viện nhìn tay mình, bác sĩ nói là không có vấn đề gì nhưng vì cái gì tay vẫn run run vậy?



Thiệu Đường đi dạo xung quanh, chính mình đã lâu không đi dạo ở thành phố này! Trước giờ thường cùng Thiệu Phong làm việc hỗ trợ cho cô nhi viện những khi rãnh



Đi thế nào lại đi đến một con đường náo nhiệt, nhìn đám người đang vui vẻ kia phát hiện chính mình hiện tại không vui giống như bọn họ



Bỗng nhiên phát hiện trong chiếc xe xa xa có thân ảnh quen thuộc. Ngôn Nặc? Nàng như thế nào ở nơi này? Thiệu Đường đang tính tiến đến chào hỏi thì thấy có một nam nhân đang ôm nàng đỡ vào xe



Thiệu Đường dừng bước liền quay trở về cô nhi viện xem mụ mụ có việc cần nhờ hay không! Nghĩ vậy liền đánh bước về cô nhi viện



-------

“Thiệu Văn! Tốc độ của ngươi cũng khá nhanh nha” Thiệu Phong đùa khi Thiệu Văn chuẩn bị dọn ra ở với Tuyết Nhu



“Đúng rồi a! Tốc độ thực nhanh. Lúc ngươi đem nàng giới thiệu cho bọn ta tới giờ mới có một tháng thì đã dọn ra ở chung” Thiệu Hiền khoa trương hỏi



“Kỳ thật chúng ta đã quen nhau 2 năm, gần đây mới tính mua nhà để kết hôn a” Thiệu Văn vừa dọn đồ vừa giải thích, lại thấy mình thật có lỗi vì tới bây giờ mới nói rõ cho bọn họ, nhưng là ta với Tuyết Nhu mới quyết định mấy hôm trước, với ta cũng đủ tiền để có thể mua phòng



“Văn, chúc mừng ngươi! Khi nào thì kết hôn?” Thiệu Đường bình tĩnh hỏi



“Chừng hai tháng sau, sau khi trang hoàng nhà cửa xong dọn vào ở thì đi đăng kí kết hôn” Tuy Thiệu Đường bình tĩnh nhưng Thiệu Văn vẫn cảm thấy tia khó chịu cùng sự bất mãn của hai người kia



Bọn họ bốn người cùng nhau lớn lên cùng nhau sống, chưa từng rời xa nhau. Nhưng lần này phải rời khỏi, rời đi nơi mình sinh trưởng hơn mười mấy năm.



“Ừh, khi nào làm tiệc mừng a?”Thiệu Đường không muốn hắn buồn vẫn bình tĩnh hỏi



“Bất quá khi nào Tuyết Nhu xắp xếp xong, các ngươi nhất định phải tới dự a! Các ngươi không tới ta sẽ không vui!”



“Tất nhiên phải đến rồi. Chúng ta giống như người thân của ngươi sao có thể không đến”. Thiệu Hiền đáp



“Tới giờ rồi, ta phải đi nga, không cần tặng quà cho ta”



“Bọn ta cũng đâu tính tặng cho ngươi” Thiệu Hiền đứng lên bảo Thiệu Văn có thể đi 

Chương bảy

“Ai nha, vậy là hội bốn người chúng ta giờ chỉ còn ba” Thiệu Hiền đứng ở cửa sổ nhìn Thiệu Văn rời đi



“Lại nữa, chỉ còn hai ngươi các ngươi thôi đừng có lôi kéo ta” Thiệu Đường trước sau như một không thích bọn họ ép chính mình, thực ra không phải không thích cùng bọn họ ở cùng một chỗ chỉ là không thích họ quá đề cao mình



“hắc hắc, lão đại ngươi lại tổn thương chúng ta nữa rồi” Thiệu Phong chuyển sang nhìn Thiệu Đường 



“Ngươi đi chết đi” Thiệu Đường liếc mắt nhìn Thiệu Phong 



“Ô ô, ngươi là người nhẫn tâm a dám làm tổn thương ta, ta sẽ mách bạn gái ta” Thiệu Phong than khóc



“Đường đã rời đi rồi! Phong ngươi có đi không?” Thiệu Hiền khinh bỉ nhìn Thiệu Phong rồi cùng đuổi theo Thiệu Đường



“Này này cô không phải cẩu anh hùng hôm trước sao? Như thế nào cô lại ở đây? Cửa hàng này của cô sao?” Cuối tuần Ngôn Nặc đi shopping, tưởng rằng sẽ rất nhàm chán nhưng không ngờ lại gặp được Thiệu Đường đáng ghét kia



“Đây không phải ngu ngốc lại điêu ngoa tiểu thư Ngôn Nặc sao! Tôi chỉ làm công ở đây thôi” Thiệu Đường trả lời



“Ngươi…Hừ!Vậy cô cuối cùng chỉ là làm công thôi a! Tôi còn tưởng cô là dân lưu manh chứ! Thực không hiểu ông chủ nơi đây có hiểu biết hay không mà lại tuyển người lưu manh như cô làm việc chứ, tôi thật không biết nữa” Ngôn nặc khinh bỉ nói



“Tôi cũng không có cách nào khác!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net