Chương 9.Hộp kem của cậu em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng nó vừa vào nhà để xe thì lại nghe thấy những tiếng động ở sân sau.Nó vội vàng chạy đến lại là nhóm học sinh bịt kín mặt đánh một cậu bạn nào đó.Nó lại chạy đến ngăn cản.Nó cũng lấy làm lạ là không hiểu tại sao bọn chúng lại cứ thấy nó là chạy hết,người bị đánh hôm nay là Ngọc Ánh.Cậu bạn tội nghiệp của nó đang co rúm người lại nó vội vàng đỡ cậu dậy.

-Cậu có sao không?

-Mặc kệ tớ đi.

-Cậu sao thế?Cậu chảy máu rồi này.

Nó vội lấy khăn tay ra chấm vết thương ở môi cậu bạn.Nó lúc này thật dịu dàng nó cũng không để ý rằng cậu ấy đang nhìn nó với ánh mắt kì lạ.

-Cậu bị thương như thế này thì bảo tớ mặc kệ làm sao được chứ.

-Bọn chúng đòi tiền tớ.

-Thôi lúc khác nói chuyện này mình lên lớp thôi.Tớ sẽ xuống phòng y tế xin thuốc cho cậu.

Giờ ra chơi tiết 3 nó đang đi photo đề thi thì Hải Vân hớt hải chạy tới.

-Không hay rồi,bọn thằng Long đầu gấu đến lôi Ngọc Ánh đi rồi.

-Hướng nào?

-Nhà kho ở sân vận động.

-Cậu photo đề kiểm tra mang về xin phép thầy Toán là tớ đưa Ngọc Ánh về cậu ấy ốm nhé.À nhớ cất cặp bọn tớ đi đấy.

-Ừ,cẩn thận nhé.

Nó đã chạy ngay đến nhà kho,nó cứ đinh ninh Long đánh Ngọc Ánh vì nó.Trong truyện toàn nữ chính vì ngồi cạnh nam chính nên bị đánh ghen chứ chuyện của nó thì...mà nó với cậu ấy có cái gì đâu.Nó xông luôn vào nhà kho mà chẳng nghĩ gì thêm,nó đạp mạnh cửa bung ra nó xông vào và nó trở thành đứa vô duyên nhất qủa đất mất.Chỉ là một bọn con trai ngồi nói chuyện với nhau thôi vậy mà nó làm như cháy nhà ấy.

-A,lớp trưởng có việc gì vậy?

-Các cậu mang Ngọc Ánh lớp tớ đi đâu?

-Là tớ rủ họ ra đây nói chuyện mà.

Ngọc Ánh lên tiếng.

Nó thở phào nhẹ nhõm

-Vậy mà tớ cứ tưởng.

-Tưởng đánh nhau chứ gì,chúng tớ chỉ ra làm hòa thôi.

Long bám cổ Ngọc Ánh.

Nó thấy vậy thật tốt quá.

-Thật à?Thế các cậu nói chuyện đi nhé,tớ không làm phiền nha.

Nó đóng cửa lại nhưng nó đã thấy điều gì đó kỳ lạ trong mắt Ngọc Ánh nên nó nấp ở bên ngoài.Nó ngồi im nghe ngóng, một lúc sau nó nghe thấy tiếng đánh nhau,lần này là thật rồi nhé.May quá có bác bảo vệ đi qua nó gọi bác vào can thiệp.
Cánh cửa mở tung,bọn kia thấy bảo vệ thì chạy mất tích,bác bảo vệ vội đuổi theo,chỉ còn lại nó với Ngọc Ánh.

-Dậy thôi,cậu luyện võ thế đủ rồi.

Nó đưa tay kéo cậu bạn ngồi dậy.

-Cậu không giận tớ à?Tớ đã nói dối mà.

-Nói dối gì cơ?Vừa xảy ra chuyện gì ấy nhỉ?Tớ quên hết luôn rồi,hihi.

Nó tỉnh bơ,cậu ấy biết nó đang giả vờ nhưng cách quên đi mọi thứ này thật đáng yêu.Cậu cũng cười gượng :

-Tớ cũng quên hết rồi này.Mình lên lớp học thôi.

Nó kéo cậu bạn,

-Quá 15 phút rồi giờ lên lớp là ngồi sổ nam tào đấy,với cả tớ xin nghỉ rồi,mình đi thôi.

-Bỏ học á?

-Cậu chưa bỏ học thế này bao giờ à?

-Ừ.

-Vậy đi thôi,chào mừng cậu tới với lần bỏ học đầu tiên.Nó cười và nháy mắt sang cậu bạn.

-Trèo lên đây mau,đưa tay cho tớ nào.Nó ra lệnh cho Ngọc Ánh.

-Nhanh lên bị phát hiện bây giờ,trèo tường dễ ợt ấy.

Thế mà cậu ta ì ạch mãi mới đứng được trên tường.

-Giờ thì nhảy nhé!

Nó nắm chặt tay cậu nhảy xuống,cậu còn chưa kịp chuẩn bị thì đã tiếp đất thật an toàn với nó rồi.

-Lớp trưởng leo tường giỏi thật đấy.

-Xì,cậu khen đểu đấy hả?

-Không không,tớ đâu có ý đó.

-Tớ đùa thôi.Nào giờ mình đi chơi nhé.Chắc công tử bột như cậu chẳng biết cúp học đi chơi vui như thế nào đâu nhỉ?

Nó dẫn cậu bạn ra công viên xem khỉ,đi ăn quà vặt ngoài phố,đi chơi xích đu rồi lại ăn kem.Cứ chỉ chơi và ăn thôi nhưng nó không biết rằng đã làm cậu bạn vui vẻ lắm.

-Trong mắt cậu tớ chỉ là một thằng nhút nhát thôi đúng không?

Cả hai đang ngồi bên hồ với làn gió mát rượi mà nghe xong câu hỏi nó lạnh toát người.

-Đâu,đâu có,hihi.

-Cậu đừng dối tớ nữa.Tớ đã cố thay đổi nhưng không được tớ xin lỗi.

-Xin lỗi gì chứ,tính cách của con người đâu có dễ thay đổi.Nhút nhát thì sao?Tớ lại thích những người hiền lành như cậu đấy,cho nên hãy cứ là chính mình nhé.

-Hihi.Cảm ơn cậu.

Nó khoác vai cậu bạn thân thiết.

-Tớ sẽ luôn ở bên cạnh cậu,chú em ạ.

-Cậu hứa thật nhé.

-Đương nhiên rồi.

-Cậu giống như một người chị vậy.

-Thế gọi chị đi em.

-Chị,chị...

Nó cười thích thú,thế là từ giờ có thêm một đứa em rồi vui ghê.
+
+
+
10h đêm,nó có tin nhắn của cậu em kết nghĩa.Nó khẽ mở cửa mẹ nó mà biết nó ra ngoài giờ này thì không ổn chút nào đâu.

-Ê chú em,nhớ chị hả?há há.

-Chị ngủ chưa?

-Đâu có,chị đang học.

-Chị đói không.

-Nhắc mới nhớ,nãy ngồi học mà chị chỉ ước có hộp kem dâu,haha.

-Của chị đây.

Thằng em giơ ra trước mặt nó một hộp kem dâu to dùng.

-Chị vào nhà đi không lạnh,em về đây.Lát chị ngủ ngon nha.

Nó tay ôm hộp kem,tay thì véo má,không biết đang tỉnh hay mơ nữa.

-Aaaa...đau quá,ra là thật à,thằng em này sao nó biết nhỉ?Đúng là kì lạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net