Chương bảy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương bảy



Thiếu phu nhân đã dọn về nhà chính. Thông tin khiến cho dãy nhà chính của Thứ gia xôn xao, người làm ở đây mong điều đó từ lâu rồi. Thiếu phu nhân của họ không chỉ đẹp người mà tính tình còn hoà nhã, dễ chịu không giống như những kẻ mà Thiếu chủ đưa về, không biết phép tắc còn nghĩ mình là chủ nhân ở đây. Thật ra ai cũng biết, Thiếu phu nhân vốn dĩ là một cành cao, xuất thân cao quý, hiển nhiên lòng tự tôn không cho phép thiếu phu nhân cúi đầu. Vậy nên, nếu thiếu phu nhân chịu dọn về thì nghĩa là cả hai đã làm hoà, xem như lần dỗ dành này của Thiếu chủ hẳn đã có ích. Nhưng thật ra, Pete không hề tự nguyện quay về. Chẳng qua là ban đêm ở lại giúp Vegas xử lý công việc đến sáng, cậu mệt quá không còn sức đi lại nên để mặc hắn ôm cậu về phòng ngủ chính, cứ nghĩ chỉ miễn cưỡng nghỉ lại một đêm rồi thôi. Nhưng do quá mệt, đến trưa hôm sau cậu mới tỉnh, lúc này Vegas đã cho người dọn đồ của cậu về xong xuôi, còn hắn đi đâu không thấy mặt. Pete lúc này mới để ý, phòng ngủ của bọn họ đã được thay mới toàn bộ, từ rèm cửa, đến giường, đến drap trải giường, ngay cả mấy cái đệm ngồi cũng là mới hoàn toàn. Vậy ra Vegas đã tranh thủ thời gian ở bên cậu để làm mới nơi này, vậy mà cậu lại chẳng hay biết gì cả. Cũng phải, hắn là người hiểu cậu nhất, nếu có một chút dấu vết cũ, người ghét sự không sạch sẽ như Pete sẽ đời nào chịu quay về. Vậy nhưng Pete lại không hiểu vì lẽ gì lần này Vegas lại cư xử như vậy. Hắn luôn tự tin rằng cậu yêu hắn đủ nhiều và đủ thông minh để không dễ dàng rời đi, vậy nên hắn mặc sức mà ăn chơi. Hắn đã từng cố gắng dỗ dành cậu hết lần này đến lần khác, nhưng chưa bao giờ kiên nhẫn như gần đây. Thời gian cậu gặp hắn ở nhà nhiều hơn trước, hắn luôn đi theo cậu bất kể cậu đang làm gì, nhiều đến phiền phức. Có lẽ đó cũng là một lý do khiến Pete không phản kháng lại việc Vegas tự ý di chuyển đồ đạc của cậu về phòng cũ.

"Thiếu phu nhân, người ăn một chút súp nhé." - Người giúp việc bưng một bàn đồ ăn đặt lên giường của Pete, bên trên không có gì nhiều, một chút súp thịt đơn giản và một cốc nước, Pete không thích bữa sáng cầu kỳ hay ăn kiểu Tây giống Vegas, cậu hay ăn những món nhẹ bụng, dễ ăn nhưng đủ no là được.

Pete gượng dậy, người giúp việc lớn tuổi nhưng nhanh nhẹn giúp cậu dựng gối lên để dễ dàng tựa vào, cứ như thể đang chăm sóc người bệnh. - "Vegas đâu?"

"Thiếu chủ đến Chính gia từ sớm rồi ạ." - Bà trả lời. - "Ngài ấy dặn Thiếu phu nhân hãy chờ ngài ấy trở về, Thiếu chủ muốn ăn trưa với Thiếu phu nhân."

"Được rồi." - Pete đáp.

"Nếu Thiếu phu nhân cần thêm gì, người cứ nói với tôi."

Pete mỉm cười. - "Cám ơn chị, thế này là đủ rồi."

Pete ăn một chút súp, nửa chừng thì Elvin xuất hiện ở cửa, cậu ta gõ cửa, thấy Pete gật đầu cậu ta mới bước vào.

"Thiếu phu nhân đã chuyển về nhà chính rồi?"

"Tạm thời thôi."

"Tôi không định tò mò, chỉ là nếu biết sẽ dễ dàng đi tìm người hơn."

Pete mỉm cười, Elvin từ nhỏ đã lớn lên bên cậu, có thể nói giống như anh trai nuôi nhưng bản thân cậu ta lại giữ ý tứ như một nhân viên cấp dưới chuẩn chỉnh. - "Không sao đâu!"

"Hôm nay có mấy văn bản cần ký." - Elvin thông báo và đưa cho Pete một xấp giấy tờ. - "Buổi sáng không có lịch trình, thay vào đó cậu có hẹn đi mua sắm với cậu Tankhun."

"Tôi nhớ rồi."

"Thiếu phu nhân có cần tôi chuẩn bị trang phục?"

"Không cần đâu." - Pete mỉm cười. - "Cậu cứ đi làm việc của cậu đi, hôm nay không cần theo tôi nữa."

"Vâng, Thiếu phu nhân."

Tankhun vô cùng kích động, anh trở nên điên cuồng mua sắm, vệ sĩ đi theo đều rất bận rộn, tay xách nách mang vô cùng khó đi lại. Pete không mang Elvin đi, nên cậu tự xách đồ của mình, thật ra cậu cũng không mua gì nhiều cả, chỉ có một cái máy massage cho mắt, cậu mua vì gần đây Vegas phải làm việc giấy tờ nhiều. Có lẽ vì thế Tankhun liên tục càu nhàu cậu sao phải lo lắng cho một tên không đáng như vậy.

"Thằng Kim kìa!" - Tankhun reo lên và chỉ tay về phía trước, cách chỗ bọn họ không xa, là một kiot về mỹ phẩm, xung quanh có rất nhiều cô gái đang hò hét. Và... cậu ba Chính gia thật sự đứng trong đấy, chắc là khách mời tham dự sự kiện.

"Anh cả." - Pete vội níu tay Tankhun lại khi anh định xông tới đám đông đó. - "Anh ba đang đi làm, chúng ta đến sẽ làm anh ấy phân tâm. Hãy đi tìm một chỗ gần đây ngồi đợi đi."

"Thôi được, tao muốn ăn patbingsu."

Pete mỉm cười. - "Được."

Họ tìm được một quán cà phê khá lớn trong trung tâm thương mại, cách chỗ của Kim không xa. Tankhun nhìn vào menu hồi lâu rồi quyết định chọn vị dâu tây.

"Cho tôi cà phê được rồi." - Pete nói với phục vụ. - "Một cà phê không đường."

Arm và Pol đi cùng bị tước quyền gọi đồ, thay vào đó Tankhun tự cho mình cái quyền quyết định họ ăn vị dưa lưới và vị socola, Pete đoán là vì Tankhun muốn ăn cả ba vị thôi.

"Hôm trước thằng Tay kể mày gán ghép nó với thằng Kim à?"

Pete bật cười. - "Đâu có, em chỉ đùa thôi. Em biết anh ba sẽ không thích đàn ông đâu."

"Tao cứ tưởng nó thích mày, tại chúng mày trông thân thế cơ mà."

"Thân hồi nào?" - Từ phía sau, Kim đột ngột xen vào.

"Fuck! Mày có thể đừng có xuất hiện đột ngột như vậy không?" - Tankhun ré lên.

Kim đội sụp mũ, đeo khẩu trang kín mít nhún vai và kéo ghế ngồi bên cạnh Pete. - "Từ đâu mà có tin đồn đó vậy?"

"Em không biết."

"Chắc tại mọi người không biết hồi đi học em dữ như chằn, lúc nào cũng la hét vào mặt anh "Kim! Cậu có chịu về lớp không thì bảo?"." - Kim tỏ ra khoái trá khi diễn tả lại vẻ mặt cau có của Pete hồi ấy.

"Ai bảo anh chỉ toàn trốn học." - Pete đỏ bừng mặt giận dữ.

"Tóm lại em chỉ dịu dàng với người khác thôi, chứ anh thì làm gì có ân huệ ấy."

"Cũng tại anh mà hồi đi học em sống khổ sở lắm đấy." - Pete ấm ức kể lại. - "Em toàn bị thầy gọi lên mắng vì không quản được anh, bạn gái của anh không tìm thấy anh cũng đến làm phiền em."

"Ừ, là ai đã giấu giếm cho em đi hẹn hò với Vegas, một mình anh trốn học đấy hả?"

"Em không có đi hẹn hò! Hôm ấy anh ấy ốm em mới trốn đi một tiết thôi, còn anh một tuần trốn ba lần thì sao?"

"Nhưng tôi không phải là lớp trưởng nhé!"

"Thôi ngay, chúng mày không coi tao ra gì à?" - Tankhun tức giận đập mạnh xuống bàn rồi đứng phắt dậy - "Pol, Arm! Đi! Tao không chịu nổi nữa!"

"Anh cả!" - Pete cảm thấy tệ khi "bỏ quên" mất Tankhun và Tankhun cũng không thèm đếm xỉa đến cậu, hai vệ sĩ thân cận của anh lại lệnh khệch xách đồ chạy theo.

Pete quay lại trừng mắt nhìn Kim. Gã bật cười trước vẻ mặt phụng phịu của Pete, đã lâu rồi không cãi nhau với cậu, không thấy cái vẻ trẻ con này của cậu. Kể từ khi cậu kết hôn, mọi thứ đều thay đổi, vẫn là Pete nhưng không như trước nữa. Kim không biết vậy là tốt hơn hay không tốt hơn, quan hệ của cả hai tiến triển như thế này.

"Thôi được rồi, anh xin lỗi! Anh không có ý muốn cãi nhau với em đâu." - Kim xoa dịu. - "Thỉnh thoảng chúng ta mới gặp, bỏ qua đi."

"Em cứ nghĩ chúng ta là bạn thân." - Pete nói, điều cậu bực tức không phải là Kim nói cậu dữ dằn mà là anh đã hỏi cả hai thân nhau lúc nào. - "Chúng ta bằng tuổi, quen nhau từ nhỏ, học chung lớp và giờ là anh em một nhà. Em cứ nghĩ chúng ta thân nhau chứ?"

"Anh xin lỗi, tại anh không biết suy nghĩ." - Kim đáp. - "Tất nhiên với anh em là bạn thân rồi. Tại... anh ngốc thôi, em đừng chấp được không?"

"Thôi được, nếu anh trả lời một câu hỏi cho em, em sẽ bỏ qua."

"Em hỏi đi."

"Có bao giờ anh nghĩ mình sẽ thích đàn ông không? Và mẫu người đàn ông anh thích là gì?"

"Hai câu."

"Đừng mặc cả."

"Em vẫn muốn làm mai cho bạn em hả?"

"Anh cứ trả lời đi."

Kim tặc lưỡi rồi cười. - "Pete, tình cảm nó không quyết định bằng việc phân chia giới tính đâu. Chúng ta không thể biết chúng ta sẽ yêu người như thế nào, kể cả khi chúng ta biết là không nên, chúng ta vẫn không thắng được cảm xúc của chính mình."

"Giống em và Vegas."

Kim ngừng một chút rồi gật đầu. - "Ừ, giống em và Vegas."

Pete cười tủm tỉm. - "Em có hẹn, em đi trước!"

"Pete, đồ ngốc!"

Pete không thấy giận, ngược lại cậu rất hài lòng. - "Có lẽ."

Khi Pete trở về, Vegas đã ở nhà rồi, hắn nằm đọc sách trong phòng ngủ. Phòng của cả hai, với nội thất được thay mới toàn bộ.

"Hôm nay đi chơi có vui không?"

Pete không trả lời câu hỏi, cậu tiến đến và hôn hắn.

Tay Vegas giữ lấy eo Pete như một phản xạ nhưng hắn đang kinh ngạc, bởi rất lâu rồi cậu không còn chủ động với hắn như vậy. - "Em lạ vậy? Hôm nay có chuyện gì vậy?"

"Không có gì." - Pete cười. - "Trưa nay chúng ta sẽ ăn gì?"

"Bất cứ thứ gì em thích."

"Có muốn tắm chung trước không?"

Mắt Vegas mở to ra sửng sốt hơn lúc đầu, hắn không dám tin Pete sẽ đề nghị như vậy. Nhưng hắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội như này đâu, bất kể lý do của cậu là gì. Vegas nhoẻn miệng cười. - "Tất nhiên rồi, em yêu! Chỉ cần em cho phép!"

Pete không nói gì thêm, cậu cầm tay Vegas và kéo hắn đứng dậy thật chậm rãi. Vegas đặt quyển sách sang bên cạnh và để Pete dẫn dắt hắn. Biết đâu đây chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ ngọt ngào mà hắn đang rất mong chờ.

Kim nói đúng, ta không thể thắng được cảm xúc của chính mình. Bởi vậy nên cậu mới không thể bước ra khỏi cuộc hôn nhân này. Cậu yêu Vegas quá nhiều, cậu không chắc là hắn có thể chung tình như hiện tại được bao lâu. Nhưng sẽ thật mệt mỏi nếu như cứ co mình lại. Pete biết cậu sẽ không thể hoàn toàn buông bỏ hàng phòng ngự của mình, cậu cũng sẽ không để Vegas có nhiều lợi thế nhưng cậu vẫn muốn cho cả hai một cơ hội, thay vì cố gắng chống lại tình yêu của đời mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net