Chương sáu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương sáu


Pete gặp lại ngài Korn - Bác cả chồng của cậu ở Viện dưỡng lão. Vegas chết tiệt đã giới hạn quyền lực của cậu đối với những công việc trong thế giới ngầm, vì hắn muốn bảo vệ cậu, theo đúng lời hắn nói. Vậy nên nếu cậu không có việc cần xử lý ở công ty hoặc cha chồng không cần cậu làm gì đấy thì Pete hoàn toàn rảnh rỗi, một trong những hoạt động cậu thường làm khi có thời gian là làm tình nguyện ở Viện dưỡng lão. Thật tình cờ khi Bác cả của cậu, người hiện đang đứng đầu gia tộc Theerapanyakul đôi khi đến đây với mục đích tương tự. Pete tôn trọng ông nhưng cậu không quá muốn gần gũi với ông, bởi khác cha chồng cậu, ngài Korn mang dáng vẻ hiền từ hơn nhiều giống như một vị giáo sư già uyên bác, mọi thứ từ ông đều rất nhẹ nhàng, dễ chịu. Nhưng có lẽ bởi thế mà cậu cảm thấy ông càng nguy hiểm hơn, Pete đã luôn được ông yêu thương và ôm ấp lúc nhỏ, mỗi khi ba mẹ bận, cậu sẽ sang chơi với con cái của ông. Nhưng khi lớn hơn, cậu nhận thức ngài Korn là một người máu lạnh thế nào, tất nhiên không phải với cậu, nhưng Pete vẫn cảm nhận được. Cậu dần lùi xa ông, mối quan hệ hiện tại không quá gần gũi như lúc xưa nhưng cậu luôn giữ một sự tôn kính nhất định với ông.

"Đi dạo một lúc với bác nhé." - Ngài Korn đề nghị.

Pete không từ chối. Cậu cùng ông đi dạo quanh khuôn viên của Viện, bên ngoài có một khu vườn rất đẹp, cỏ cây xanh tươi và có vài cụ ông cụ bà cũng đang đi dạo ở đó với những cây truyền dịch đi theo.

"Dạo này chúng ta không có nhiều cơ hội nói chuyện riêng nhỉ?"

"Dạ." - Pete cười.

"Bác nhớ ngày con còn nhỏ, quấn quýt bên bác và các anh thật đáng yêu."

Pete không nói gì, chỉ cười phụ họa theo.

"Bác cứ nghĩ Pete lớn lên sẽ trở thành con dâu bác, chúng ta sẽ là người một nhà."

"Chúng ta vẫn luôn là người một nhà mà ạ." - Pete thật không thích ý tưởng cậu sẽ là con dâu của Chính gia. Ai cũng nghĩ như vậy, kể cả ba cậu. Ba cậu từng nói rằng người ông nghĩ cậu sẽ lựa chọn để kết hôn là Kinn. Có lẽ vậy mà ông có chút thất vọng khi đó là Vegas. Pete biết Kinn yêu cậu từ sớm, anh cũng hết lòng chiều chuộng cậu, chỉ cần là thứ Pete muốn, Kinn bằng mọi cách sẽ lấy được nó cho cậu. Pete cảm kích và cậu cũng yêu quý Kinn, nhưng đó không phải là tình yêu. Cậu chắc rằng nếu không có Vegas, người cậu chọn cũng sẽ không phải là Kinn, bởi cậu chỉ xem anh như một người anh trai thôi.

"Phải, chúng ta đều là người nhà Theerapanyakul." - Ông Korn mỉm cười với cậu. - "Nếu con đã nói vậy thì bác có chuyện muốn hỏi con."

"Dạ?" - Nhịp tim của Pete bỗng tăng mạnh, cậu cảm thấy lo lắng khi ánh mắt ông xoáy vào cậu.

"Kinn gần đây không tốt lắm. Con cũng biết là Kinn vốn là một đứa điềm tĩnh, nhưng nó sẽ trở nên đa cảm và hỗn loạn với bất kỳ chuyện gì liên quan đến con. Và sau tiệc mừng thọ của ông trẻ, nó trở nên bất ổn, nhạy cảm và thu mình."

"Anh ấy sao rồi ạ?" - Pete hơi choáng khi nghe ông Korn nói về tình trạng của Kinn, cậu biết mình chính là nguyên nhân, điều đó khiến cậu lo lắng cho anh.

"Nó trở nên cuồng công việc, không gặp gỡ bất kỳ ai."

Pete cắn môi và cúi đầu xuống.

"Con yêu, chuyện gì đã xảy ra ở tiệc mừng thọ của ông trẻ?"

Tay Pete hơi run và cậu cố nắm chặt lại để che giấu điều ấy. Cậu nhìn thẳng vào ông, Pete biết mình có chút căng thẳng nhưng cậu có thể kiểm soát nó. - "Không có gì ạ."

Pete đoán được bác chồng cậu đã biết chuyện gì xảy ra giữa cậu và Kinn, và ông đang phát tín hiệu cảnh cáo. Người đứng đầu gia tộc sẽ bảo vệ danh tiếng người thừa kế của ông ta.

"Thật chứ?"

"Vâng." - Pete khẳng định.

Ông Korn trầm ngâm một chút sau đó cơ mặt liền giãn ra, ông nở một nụ cười hài lòng. - "Rất tốt, bác đoán là nó căng thẳng vì công việc thôi."

"Vâng ạ."

"Thưa ngài, đến giờ rồi ạ." - Pete vô cùng biết ơn khi Chan, thân tín của ngài Korn đến nhắc nhở ông cần phải đi. Đó giống như là một sự giải cứu đối với cậu.

"Pete, bác đi trước nhé, lần sau đến ăn cơm với bác được không?"

Pete mỉm cười. - "Dạ được ạ."

Pete chờ ngài Korn đi rồi cậu cũng ra xe để trở về, Elvin đang chờ cậu bên ngoài bãi đỗ.

"Thiếu phu nhân, người mệt sao?"

Pete ngoái đầu nhìn Elvin, Elvin là người đã ở bên Pete từ nhỏ. Elvin được gia đình Seangtham nuôi dưỡng và làm việc cho gia đình cậu, từ nhỏ trách nhiệm của Elvin chính là ở bên và chăm sóc cậu, Elvin là trẻ mồ côi nhưng tư chất rất tốt, thông minh, tháo vát, lúc nào cũng đáng tin cậy. Mặc dù thân phận là chủ tớ nhưng trong lòng Pete chưa từng phân biệt, Pete là con một, nên nhiều khi cậu cảm thấy Elvin cũng giống như anh trai của cậu.

"Chỉ là... qua bao năm người ta vẫn dày xéo tôi rằng tại sao lại là Vegas. Tại sao không phải là Kinn. Không ai quan tâm tới việc người tôi thật sự yêu là ai sao?" - Pete càu nhàu. - "Ngay cả bác cả, nếu tôi không phải con của ba, bác ấy cũng đâu có yêu tôi đến như vậy?"

"Chuyện đó tôi không rõ nữa." - Elvin đáp. - "Nhưng nếu khách quan, người ta kỳ vọng sẽ là cậu Kinn hơn. Cậu Kinn thật sự rất yêu thiếu phu nhân, còn thiếu chủ... hơi vô tâm."

Ừm, Kinn chung thuỷ, si tình, chắc chỉ là do cậu ngu ngốc, có phúc không biết hưởng, cứng đầu không biết tính toán thiệt-hơn. - "Ngay cả cậu cũng vậy."

"Tôi rất mong Thiếu phu nhân hạnh phúc, vậy nên tôi có chút ích kỷ khi muốn cậu chọn cậu Kinn. Nhưng tôi vẫn tôn trọng Thiếu phu nhân, tôi sẽ ở bên và bảo vệ cậu.

Pete mỉm cười, Elvin giống như cha cậu đã từng, sẽ vì con cái mà mở lòng cho dù đó không phải điều ông mong muốn. - "Cám ơn."

Khi Pete trở về thứ gia, người cậu đụng mặt đầu tiên là Eliot, một người bạn của Macau, mà theo cậu biết là cậu ta đang cố gắng theo đuổi nhị thiếu gia của Thứ gia. Vegas rất ghét Eliot, lần nào cậu ta đến cũng cho người xua đuổi. Pete cảm thấy Eliot giống với Vegas ngày xưa, cũng lén lút đến nhà tìm cậu vì ba cậu khó tính không ưng hắn lắm. Eliot cũng giống Vegas ngày xưa, rất chân thành, hi vọng là tương lai sẽ khác.

"Chào anh dâu!"

"Cậu cưới em tôi rồi sao? Tuỳ tiện như vậy?"

"Em... xin lỗi... thiếu phu nhân!"

Pete bật cười, bộ dạng lúng túng của cậu ta cũng khá dễ thương. Eliot có ngoại hình đẹp, rắn rỏi, có chút phong sương. Macau cũng rất mạnh mẽ nhưng xuất thân là thiếu gia nhà giàu nên cậu bé sẽ trông trắng trẻo hơn một chút. Đứng với nhau thật sự rất xứng đôi. - "Tôi đùa thôi. Cậu đến gặp Macau hả? Vào nhà đi, Vegas không có nhà đâu."

"Dạ thôi, Macau đang giận em. Anh có thể chuyển giúp em cái này không ạ?"

Pete nhận lấy túi giấy, là logo một cửa tiệm donut nổi tiếng. Khi cậu hai nhà Thứ gia giận dỗi, rất cần đồ ngọt để dỗ dành. - "Được rồi."

"Em cảm ơn... thiếu phu nhân."

Pete phì cười. - "Gọi anh Pete được rồi!"

Eliot đỏ mặt, hoá ra một chàng trai phong trần như vậy ngượng ngùng trông cũng hay hay. - "Vâng."

Tâm trạng cậu hai nhà Thứ gia hôm nay không tốt lắm, Pete chỉ mới bước đến cửa thôi đã cảm nhận được rồi. Cậu nghiêng đầu nhìn vào trong, thật nhẹ nhàng mà lên tiếng. - "Macau, có cái này cho em này!"

Đôi mắt Macau chợt sáng lên và cười toe toét khi cậu nhận lấy túi bánh. - "Cám ơn anh dâu, sao anh biết em thích bánh này?"

"Là có người nhờ anh mang vào cho em."

Sắc mặt Macau chợt thay đổi, đang từ vui vẻ đột ngột chuyển sang hờn dỗi. - "Thế em không cần!"

"Không cần thật không? Anh mang đi vứt nhé!"

"Khoan." - Macau vội níu tay Pete lại khi cậu toan đứng dậy ra ngoài. - "Anh hai dạy không được lãng phí đồ ăn. Để em ăn vậy!"

Pete phì cười, cậu đưa tay xoa đầu em chồng mình. Macau là một đứa trẻ ngoan, đẹp trai và dễ thương. Cậu biết giờ thì chưa nhưng hi vọng người em chồng đáng yêu này sẽ mở lòng, đừng để lỡ một quãng thời thanh xuân tươi đẹp, bởi vì cậu vốn dĩ chưa từng hẹn hò thời đi học. Vegas là người duy nhất của cậu nhưng cả hai chính thức vào cuối năm cuối, sau khi ra trường chưa bao lâu thì kết hôn, gần như chẳng thể tận hưởng được bao nhiêu cái gọi là "tình yêu tuổi học trò".

.

.

.

.

Mặc dù đã biết Kim nổi tiếng nhưng Pete không lường trước được các cô gái lại phát cuồng gã đến vậy, không gian trong quán bar được vây kín và mọi người đều hú hét mỗi khi Kim trình diễn xong một bài hát. Pete rất muốn đến tặng hoa chúc mừng gã nhưng các cô gái đã bám theo đến tận cánh gà.

"Hãy tưởng tượng ai đó làm tam thiếu phu nhân của Chính gia, hẳn sẽ rất áp lực." - Pete chép miệng.

"Vậy thì em đừng có dụ dỗ anh với Kim."

Pete quay sang bạn mình cười. - "Em tưởng anh muốn thay người yêu, anh Kim là lựa chọn không tồi nha, có thể có chút vất vả nhưng anh Kim đáng tin cậy lắm"

Tay đỏ bừng mặt. - "Nói linh tinh cái gì đấy?"

"Không ngờ em lại bán anh sau lưng như vậy?"

Pete suýt chút nữa thì hét ầm lên nhưng may mắn là cậu đã kiềm lại được. Kim đứng đằng sau cậu, đội sụp mũ, đeo khẩu trang kín mít, xém thì không thể nhận ra. - "Sao anh lại?"

"Cho em."

"Em không nghĩ anh còn nhớ." - Pete nhoẻn miệng cười khi Kim đưa cho cậu một ly kem bạc hà. - "Đây chúc mừng anh!" - Đổi lại, Pete tặng Kim bó hoa cậu đã chuẩn bị trước show diễn.

"Cám ơn em."

"À, hồi nhỏ, lúc nào em khóc nhè anh Kim sẽ mua kem bạc hà để dỗ em." - Pete giải thích với Tay, người đang nhìn cả hai đầy khó hiểu.

"Không biết anh thích gì, nên..." - Kim chìa một chai nước ra với Tay. Điều đó khiến Tay tròn mắt vì cậu ta sẽ không tưởng tượng được đứa nhóc em của Kinn, người lúc nào cũng lạnh nhạt với mọi thứ (trừ Pete) lại thật ra chu đáo đến vậy.

"Cám ơn." - Tay bối rối nhận lấy chai nước, cả hai không hề thân thiết thậm chí rất rất ít khi nói chuyện với nhau nên Tay cảm thấy thiếu tự tin khi đối diện.

"Anh phải đi trước, về sớm đi nhé!"

"Vâng." - Pete vui vẻ gật đầu. Pete chỉ chờ Kim thật sự đi mất, cậu lại quay sang cười với Tay. - "Anh chồng của em rất được phải không?"

"Chỉ với em thôi."

"Thôi nào, Kim tốt với mọi người."

Tay biết là không phải, rõ ràng ai nhìn vào cũng biết cậu ta đang hưởng ké từ Pete thôi. - "Anh đã quen biết Kinn một thời gian và anh chưa bao giờ thấy Kim ấm áp như vậy, ngoại trừ những lúc có em."

"Ồ đó là vì bọn em quen biết nhau từ nhỏ." - Pete phủ nhận. - "Với cả đừng nghĩ theo hướng khác, Kim là một người ủng hộ Kinn vô điều kiện, mặc dù anh ấy tôn trọng em, không hay khuyên bảo như những người khác nhưng anh ấy vẫn khiến em cảm nhận được ý của anh ấy là sẽ tốt hơn nếu người đó là Kinn."

Tay mở to mắt nhìn sừng sờ.

"Ừ, anh ấy đã khuyên em nên chọn Kinn." - Pete gật đầu. - "Cả thế giới đều yêu mến Kinn, cả thế giới đều nghĩ Pete và Kinn là một cặp đôi hoàn hảo. Em đoán mình là kẻ thù của cả thế giới hay gì đó... Ồ, xe của em tới rồi."

"Pete. Có bao giờ em nghĩ giá như năm đó em chọn Kinn?"

"Cuộc sống không có giá như, Tay." - Pete cười, theo một cách rất thản nhiên. - "Mọi thứ đều có nguyên do của nó. Giống như VegasPete và TimeTay, chúng ta đều biết tại sao chúng ta lại không thoát ra được cuộc tình này, và dẫu có quay trở lại, ta vẫn chọn đối phương như một lẽ dĩ nhiên."

Tay luôn ghét Pete ở một điều rằng, cậu luôn nói đúng. Pete ngồi vào trong xe, nhưng trước khi cậu sập cửa xe lại, cậu đã hé đầu ra nhìn Tay lần cuối. - "Em đã nghĩ sẽ thế nào nếu em và Kinn là một đôi. Em nghĩ chúng em sẽ sớm chia tay. Điều này không dính dáng gì đến việc em yêu và kính trọng anh ấy, nó chỉ là bọn em không phải sinh ra để dành cho nhau."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net