Chap 44: Ngỡ ngàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thừ người suy nghĩ món ăn cho bữa tiệc tối nay. Không có lý do đặc biệt nào cả, chỉ là mọi người muốn đến nhà cậu một lần cho biết, sẵn tiện làm một bữa tiệc nho nhỏ. Jungkook đương nhiên vô cùng hoan nghênh, còn nói sẽ nấu một nồi lẩu thật to tiếp đón mọi người, rượu cũng được chuẩn bị sẵn sàng, đêm nay không say không về, ngày mai là cuối tuần nên cứ vui chơi thoải mái.

Nguyên liệu đã mua sẵn, chỉ cần nấu lên là xong. Trong lúc chờ lẩu sôi, cậu tranh thủ quét dọn nhà cửa sạch sẽ, tiếng "rè rè" của máy hút bụi kết hợp với âm thanh phát ra từ TV quả thật rất ồn, cậu vừa hát ngân nga vừa di chuyển máy hút bụi quanh nhà. Cắm thêm ít hoa tươi vào lọ, nhờ có bó hoa tươi mà căn nhà trông có sức sống hơn. Mở thêm đèn để ánh sáng bao phủ khắp căn nhà.

Thay bộ quần áo bám đầy mùi thức ăn ra, khoác lên người bộ quần áo khác rồi bước nhanh ra ngoài, giờ này chắc mọi người sắp đến. Lúc này cậu chợt nhớ đến người yêu mình, mấy hôm nay hắn thường xuyên ngủ lại đây, lỡ như hắn đến lúc bữa tiệc đang diễn ra thế nào mọi người cũng phát hiện mối quan hệ của cả hai. Gấp gáp gọi điện cho hắn nhưng có vẻ người kia đang bận nên không bắt máy, sao lại đúng lúc như vậy, điên thật mà.

Tiếng chuông cửa khiến cậu dừng hết mọi động tác, bỏ điện thoại sang một bên bước ra mở cửa cho mọi người. Ai nấy đều há hốc miệng nhìn căn nhà trước mặt, khu này nổi tiếng là khu của người giàu, chỉ có ai siêu giàu mới mua được nhà ở đây, gia thế của Jungkook chắc chắn không tầm thường. Kang Jia thích thú chạy quanh khoảng sân trước nhà, kéo tay Yoo Yoona, Min Soojin và Lee Chaewon tìm chỗ lưu lại vài tấm ảnh, nhà đẹp như này không chụp thì phí quá.

Những người còn lại khệ nệ hai ba hộp quà lớn nhỏ, đến chơi nhà bạn chứ có phải ăn mừng nhà mới đâu mà quà cáp nhiều như vậy. Thư ký Woo xắn tay áo bưng nồi lẩu ra bàn giúp cậu, thường ngày cũng hay nấu ăn nên động tác rất thuần thục. Ahn Jisung phụ mang mấy đĩa hải sản lên. Cái cậu Shin Minjun trông thảnh thơi nhất, ngã lưng trên sofa ăn sạch mấy gói bánh trên bàn, cậu thấy vậy liền mang thêm mấy gói nữa ra nhưng bị Ahn Jisung ngăn cản, ăn nhiều như thế không khéo lại lên cân, tháng này lên năm cân rồi chứ ít gì.

Nồi lẩu sôi ùng ục trên bếp, xung quanh nó có biết bao ánh mắt thèm thuồng, mọi người đều cầm sẵn đũa trong tay, chờ sôi thêm chút nữa là gắp ngay. Jungkook cho mì vào nồi, quay sang vứt rác, quay lại thì thấy mì đã biến mất không dấu vết, cậu bỏ thêm mấy gói nữa, lần này đến một cọng cũng không còn. Cứ như cái nồi ma thuật ấy, không để ý là biến mất.

Trời vào đêm thường rất lạnh, ngồi quây quần bên nồi lẩu nóng hổi thì còn gì bằng, thêm mấy cốc soju đăng đắng ấm hết cả người. Thư ký Woo xin phép vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo, nãy giờ có hơi quá chén. Ánh mắt cậu ta dừng lại trên chiếc cà vạt có chút quen thuộc, màu sắc này hình như đã thấy ở đâu rồi, là của ai nhỉ, tự dưng lại quên vào lúc này. Ra khỏi nhà vệ sinh, thư ký Woo đang bước cũng phải khựng lại khi bắt gặp cái mắt kính nằm trên bàn ở phòng khách, đây là của chủ tịch, cậu ta nhớ rõ mà, mấy hôm chủ tịch mang kính theo đều nhờ cậu ta lau giúp.

Nhưng sao nó lại ở nhà thư ký Jeon? Hay là hai người họ...đang sống cùng một nhà? Chuyện này là chuyện trọng đại, nếu nói ra chắc chắn náo loạn cả công ty, mấy nhân viên tích cực đẩy thuyền cho hai người họ có khi ngất xỉu vì thông tin này cho xem. Một chuyện quan trọng thế này mà thư ký Jeon lại giấu tất cả mọi người, hèn gì chủ tịch hay gọi riêng cậu vào phòng, hoá ra là vì cả hai đang hẹn hò. Tạm thời giữ kín mọi chuyện cái đã, chờ xem khi nào cậu mới nói thật cho mọi người biết.

Tiếng cụng ly ngoài bàn ăn nhanh chóng kéo Woo Nam-il quay lại với bữa tiệc nhỏ. Điện thoại Ahn Jisung reo lên liên tục, sự chú ý của mọi người đều hướng về nó, ban đầu là tắt máy không nghe, lát sau tắt nguồn ngăn không cho số máy kia gọi đến.

"Là ai thế?"

"À...chắc là lừa đảo, mình hay nhận được mấy cuộc gọi như thế lắm."

Jungkook chỉ hỏi vậy thôi chứ thật ra cậu biết ai là người gọi đến. Lúc này bên ngoài có tiếng chuông cửa, cậu nhếch mép trông vô cùng gian xảo, chạy nhanh ra ngoài mở cửa cho vị khách quý. Jackson có hơi bất ngờ vì được cậu mời đến nhà dự tiệc, càng bất ngờ hơn khi thấy Ahn Jisung cũng ở đây, ban nãy gã vừa lái xe vừa gọi điện nhưng nó không bắt máy, hàng trăm cuộc gọi đi vậy mà không bắt máy một lần.

Nó giật mình nấp sau lưng Shin Minjun, nghĩ rằng làm vậy người kia sẽ không thấy. Jackson bước đến chỗ hai người, liếc nhìn một cái làm Shin Minjun sợ hãi sang ghế khác ngồi, sắc mặt giám đốc khó coi như vậy có khi nào sẽ đánh người không? Jisung đứng dậy định bỏ sang chỗ khác liền bị gã kéo tay ngồi về chỗ cũ, cái nhìn sắc như dao khiến nó lạnh sống lưng, ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ không dám bỏ đi.

Thái độ giữa hai người quá rõ ràng, Jungkook càng tin vào những gì mình nghĩ, đó cũng là lý do mà cậu mời Jackson đến bữa tiệc hôm nay. Làm sao qua mắt Jeon Jungkook này được. Sự chắc chắn như lên đến đỉnh điểm khi cậu nhìn thấy Jackson gắp thức ăn cho Ahn Jisung, trước giờ gã chưa từng làm vậy với ai, thậm chí lúc có ý tán tỉnh cậu cũng không thấy làm vậy, hành động dịu dàng này chỉ có một mình Ahn Jisung nhận được, hai người chính là đang yêu nhau, không bàn cãi gì nữa.

Nhớ đến người yêu đẹp trai tài giỏi của mình, cậu ra phòng khách mở điện thoại xem hắn có gọi lại hay không, kết quả không có bất kỳ cuộc gọi hay tin nhắn nào. Cửa nhà đột nhiên bật mở, Kim Taehyung bước vào ôm chầm lấy bé thỏ con, mặt vùi vào cổ cậu nạp chút năng lượng.

"Cục cưng à, anh nhớ em chết được, bé thỏ ở nhà có nhớ anh không?"

Lúc này hắn mới nhận ra trong nhà không chỉ có một mình cậu mà còn có rất nhiều người khác, những khuôn mặt ngỡ ngàng đang hướng về hai người họ. Câu nói sến súa khi nãy chắc họ cũng nghe thấy hết rồi. Jungkook đơ người không nói được câu nào, Kim Taehyung càng thảm hơn, trước giờ luôn tỏ ra lạnh lùng trước mặt nhân viên, để bọn họ nhìn thấy dáng vẻ lúc làm nũng với người yêu cũng quá mất mặt rồi.

Lần này bé thỏ con chắc chắn mắng hắn một trận cho xem. Nhưng đâu phải hắn cố tình làm vậy, người ta nhớ nên đến gặp, ai biết nhà cậu đang có khách đâu chứ. Đã lỡ rồi thì công khai luôn vậy.








End chap 44









mith💜


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net