Chú Kim!Em yêu anh[Full]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungkook tung tăng nhẩy chân sáo đi qua nhà hàng xóm. Em hí hửng cầm sấp bài kiểm tra mang sang khoe với hắn, nụ cười chợt tắt khi em thấy bên cạnh hắn có 1 người phụ nữ trẻ trung lạ mặt.

- Chú K-i-m...

Giọng em nhỏ dần, tâm trạng của em cực kì tệ, em là đang GHEN ĐẤY. Em đứng đực ra nhìn hắn và cô gái kia bằng con mắt đánh giá.

"A jungkook sang đấy à?"

Hắn có chụt chột dạ hơi mất tự nhiên khi bắt gặp ánh nhìn gắt gao từ em.

"Hứ, chú còn biết đến sự tồn tại của em à."

Em bĩu môi lườm hắn, ánh mắt khinh thường nhìn cô gái kia. Hắn thấy em cứ đứng im không nói gì nên nhắc nhở.

"Cháu còn không mau chào hỏi. Cô ấy tên Mina, là vợ sắp cưới của chú"

" Vợ sắp cưới?" - Em bất ngờ hỏi lại chỉ mong là bản thân nghe lầm.

"Ừ đúng rồi, 2 tháng nữa bọn chú sẽ tổ chức hôn lễ." - Hắn nói mà không thèm nhìn em, hắn nhìn cô mỉm cười dịu dàng tiện tay vén luôn mấy lọn tóc thừa của cô vào.

Tim em đau âm ỉ, em dù đã biết trước ngày này rồi cũng sẽ đến nhưng sao nó khó để em chấp nhận quá vậy. Cô ả đứng lên niềm nở chào hỏi em hết sức thảo mai.

"Chào cháu nhé Jungkook, cô rất vui vì được gặp cháu đấy. Cô nghe Taehyungie kể rất nhiều về cháu."

"À vâng chào cô ạ" - Em thờ ơ đáp lại

"Mà cháu sang đây có chuyện gì không?" - hắn giờ mới để ý trên tay em ôm 1 sấp giấy liền nghĩ ngay là em sang để khoe điểm thi và nghĩ ngay được luôn đứa nhóc này lại muốn đòi hỏi quà đây mà. Vì từ trước đến nay em luôn như thế và hắn thì quen rồi nên luôn chiều theo em.

"Em sang thăm chú thôi. Giờ em về luôn đây." - Cậu định quay người rời đi thì bị Mina giữ lại.

"Cô với chú Taehyung định đi ăn tối. Cháu đi cùng cô chú luôn cho zui."

Mina ngỏ ý muốn em tham gia cùng bữa ăn nhưng em không muốn làm kì đà đâu ngu gì mà đi.

"Cháu chợt nhớ ra cháu có hẹn với bạn rồi. Chúc chú và cô có 1 bữa tối lãng mạn"

Em không thèm nhìn 2 người họ mà rời đi luôn. Hắn nhướn mày không vui, còn tính lên tiếng bảo em đi ăn cùng may mà Mina hiểu ý nhưng em lại từ chối khiến hắn không khỏi tức trong lòng nhiều chút. Hắn đang thắc mắc em có hẹn với ai mà không đi ăn tối cùng hắn.

Em về phòng thì chốt cửa lại leo lên giường chùm chăn khóc. Em thích thầm hắn hơn 4 năm rồi nhưng không dám nói vì sợ hắn ghét bỏ. Chỉ định cứ thế ở bên hắn thôi nhưng ai ngờ bây giờ hắn đã sắp lấy vợ mất rồi. Em lấy tư cách gì xen vào đây, nỗi đau trong lòng âm ỉ khiến em bật khóc nức nở. Em ghét bản thân lắm, sao em lại là con trai cơ chứ. Nếu là con gái thì khác rồi, có lẽ em sẽ không phải đắn đo suy nghĩ mà tỏ tình với hắn ngay mà không sợ xã hội kì thị và quan trọng hơn hết sẽ được hắn chấp nhận. Em sợ người đời, sợ dư luận và hơn hết là sợ hắn ghê tởm tình cảm của em.

Vì sao em lại tự ti đến như vậy...có lẽ là khi đó. Năm 3 đại học hắn được bạn thân cùng giới tỏ tình...hắn khá bất ngờ nên đã từ chối cậu ấy. Em còn nghe nói sau việc tỏ tình ấy 2 người chính thức cạch mặt nhau. Chỉ vì hắn ghê tởm người đồng tính, hắn ghét bỏ bạn thân mình chỉ vì lợi dụng lúc hắn ngủ mà hôn trộm vào má hắn. Hắn ghê tởm và đã đánh cậu bạn kia, em cũng biết cậu ấy sai nhưng nghe những lời hắn mắng chửi cậu ấy lúc đó em lại thấy đúng vì chưa phát hiện ra tình cảm của mình.

Sau khi nhận ra bản thân yêu hắn thì em đâm ra lo sợ, sợ hắn phát hiện ra liệu em có giống tình trạng của cậu bạn kia không. Rồi hắn cũng sẽ xa lánh em sao? Nên em cứ giấu tình cảm của mình tận xâu trong lòng, không cho 1 ai biết cả.

"Hức...em thích chú lắm nhưng chú mãi cũng chẳng biết được. Em đau lắm Taehyungie à, cô ấy sẽ có được chú người mà em nâng niu hơn cả sinh mạng mik. Có lẽ em đã quá ích kỉ chỉ muốn giam giữ chú ở mãi bên cạnh...nhưng chú phải lấy vợ sinh con. Mà em thì không thể cho chú một gia đình hoàn hảo...cho phép em khóc vì chú nốt hôm nay thôi."

Em nằm khóc mãi đến khi mệt thì ngủ thiếp đi. Hắn đi ăn với Mina sau đấy đưa cô về. Hắn đi dạo ngoài đường thấy quán thịt xiên nên ghé vào mua một ít mang về. Hắn nghĩ tới em rồi tự hỏi liệu giờ này em đã ăn chưa, hắn không nhận ra bản thân rất để ý đến em, hắn chẳng hiểu một chút gì về bản thân mình cả.

Hắn sách túi đồ ăn nóng hổi trên tay đi thẳng sang phía nhà em. Nhấn chuông cửa, người ra mở cửa là mẹ Jeon khiến hắn hơi hụt hẫng.

"Em chào chị Jeon" - Hắn mỉm cười chào mẹ Jeon. Bà khá ngạc nhiên vì muộn rồi mà hắn còn sang.

"Ơ Taehyung đấy à? Muộn rồi sang nhà chị có gì không em?"

"À em vừa đi ăn về nên tiện đường mua chút thịt xiên mà Jungkook thích ăn. Nên mang qua đây cho thằng bé."

Hắn dơ túi đồ ăn lên, mẹ Jeon nhanh nhẹn cầm lấy.

"Cảm ơn em nhiều nhé Taehyung. Nhưng tiếc là thằng bé nó ngủ mất rồi. Để mai dậy nó ăn cũng được. Còn em mau về ngủ đi 23h rồi đấy, mai còn dậy đi làm đừng thức khuya ảnh hưởng đến sức khỏe"

Nghe những gì mẹ Jeon nhắc nhở hắn cười ngại ngùng, chào tạm biệt mẹ jeon xong hắn mới về.

"Sao jungkook nay ngủ sớm thế nhỉ? Mọi khi toàn đợi mình nhắc mới chịu ngủ" (au: anh biết lí do là gì không Kim vì em kook muốn gây sự chú ý với anh á...muốn anh quan tâm nên mới vậy. Nhưng giờ sẽ thay đổi, anh sẽ sớm biết ngay thôi)

Anh thắc mắc nhiều chút nhưng cũng bỏ qua luôn. Vì cũng hơi mệt nên vừa đặt lưng xuống giường là anh ngủ ngay.

Sáng hôm sau em thức dậy, hệ quả của việc khóc tối qua chính là mắt sưng đỏ và dưới mắt thì xuất hiện quầng thâm, giọng khàn đặc, đầu thì đau như búa bổ. Đầu tóc bù xù, người thì đau mỏi và quan trọng hơn hết tâm trạng cực kì tệ. Em vẫn rất buồn sau cú sốc chú Kim sắp lấy vợ. Nó khó để vượt qua hơn là em nghĩ, em đang cố gắng lấy lại tinh thần vốn quá vì em không muốn để bố mẹ phải buồn đâu.

"Con ốm à bé con của mẹ?" - mẹ Jeon lên tiếng hỏi khi thấy tình trạng của con trai không được ổn. Mẹ nhìn thoáng qua cũng biết là đêm qua em khóc, nhưng mẹ không hỏi tới vì muốn em tự nguyện chia sẻ ra sẽ tốt hơn.

"Dạ không ạ, chắc do con ngủ không được ngon thôi."

Em gượng cười trả lời mẹ vừa đúng lúc bố Jeon đi ra nên mọi người tập chung vào ăn sáng.

Em đang học năm 2 tại trường ĐH Seoul, em học khá giỏi nên bố mẹ rất tự hào về em. Em kém hắn 7 tuổi, do hắn đã cứu bố em trong 1 lần đi biển nên được bố nhận là em trai. Vậy nên em mới gọi hắn là chú và thật trùng hợp hắn sống cạnh nhà em nên 2 người cũng xem như là thân thiết. Hắn khá trầm tính nên trong các cuộc nói chuyện toàn là em nói còn hắn ngồi nghe, lâu lâu hắn sẽ nói thêm vài câu. Nhưng hắn cũng hay chiều theo ý em, luôn hưởng ứng mọi trò con bò cùng em vậy nên em mới quý hắn, lâu dần thích hắn lúc nào không hay.

2 hôm liền em không qua nhà hắn rồi, hắn có chút nhớ em nhưng làm giá không chịu liên lạc trước. Em cũng nhớ hắn lắm còn đang định cuối tuần qua nhà hắn vì dạo này em khá nhiều bài tập mà em thì luôn đặt việc học lên hàng đầu.

Hôm nay tình cờ thằng bạn rủ em qua nhà nó học nhóm nên lúc đi ngang qua siêu thị em bắt gặp hắn và Mina đang cùng từ trong siêu thị đi ra. Em thấy 2 người bọn họ thì liền theo phản xạ tự nhiên núp vào một cái cây to gần đấy để tránh chạm mặt. Nhìn cô ả khoác tay hắn tính tứ, nhìn họ như 1 cặp vợ chồng son lòng em trùng xuống buồn hiu. Em vò 2 ống tay áo vào nhau, miệng em mếu thấy rõ, đôi mắt long lanh sắp khóc nhưng may mà kìm nén được.

Em vực lại tinh thần cố nặn ra nụ cười méo mó trên gương mặt không mấy vui vẻ. Em vào đến nhà thằng bạn thì ôm chầm lấy nó khiến nó hoang mang hết sức.

"Jungkookie mày sao vậy?Có chuyện gì thì phải nói tao nghe nha, đừng chịu đựng một mình."

"Oe......huhu Jimin ssi tao đau lòng quá hức phải làm sao để tiêu diệt thứ tình cảm xấu hổ này đây"

Em òa khóc ôm chặt lấy thằng bạn, nó an ủi vỗ nhẹ nhẹ vai em.

"Đồ ngốc mày còn có tao mà. Với cả chẳng có tình cảm nào là đáng xấu hổ cả. Đừng nói những điều ngốc nghếch này nữa. Mau kể tao nghe mày và ông chú họ kim kia sao rồi?"

Em ngừng khóc xụt xịt kể cho nó nghe từ đầu đến đuôi của câu chuyện. Nghe xong nó chửi thề vài câu,còn đòi xử đẹp hắn nhưng em cản lại. Sau một hồi nói chuyện thì em đã quyết định buông bỏ hết tình cảm đơn phương của mình.

"Giỏi lắm Jungkookie rồi mày cũng sẽ sớm gặp được người tốt thôi. Giống như tao nè giờ được anh Yoongi cưng quá trời luôn. Hehe ghen tị không để tao nhả vía cho."

Nghe nó nói em cười giòn tan, ăn uống xong thì em và nó làm bài tập. Nhìn đồng hộ đã quá 12h đêm nên em gọi điện xin mẹ ngủ lại nhà bạn. 2 đứa tâm sự đến 3h sáng mới đi ngủ vì mai là cuối tuần không phải đi học nên mới dư giả thời gian hơn.

Hắn sáng sớm đã sang nhà em, sau khi mẹ jeon nói em ngủ ở nhà bạn thì hắn tức giận nhưng không dám để lộ ra. Kìm nén cơn giận, hắn tính qua rủ em đi rã ngoại cùng hắn và người yêu nhưng có vẻ em lại bận vui vẻ với bạn rồi khiến hắn hơi ghen tị với cậu bạn kia của em.

"Jeon jungkook cháu giỏi lắm dám đi đêm không về nhà."

Do trước giờ em không ngủ ngoài bao giờ nên hắn cũng không biết bản thân mình bá đạo ra sao khi không vui khi em ngủ ở ngoài. Hắn lấy điện thoại ra gọi cho em nhưng đều chỉ nghe được giọng nữ máy móc nói

"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..."

Hắn tức điên gọi hơn 50 cuộc sau đấy bất lực ném điện thoại sang một bên. Buồn bã không rõ lí do, hắn không chấp nhận được việc em bơ hắn. Hắn đã nghĩ sẽ ổn thôi khi 1 tuần qua em không ngó ngàng gì đến, hắn đã nghĩ bản thân sắp cắt được 1 cái đuôi phiền phức rồi. Nhưng mà hắn sai rồi, mới có 1 tuần mà hắn đã không chịu đựng được, liệu rằng sau này khi em bơ hắn hẳn thì hắn có làm ra việc gì điên khùng không đây.

Mina gọi tới hắn cũng không quan tâm, cái hắn để tâm hiện giờ là đã 8h sáng rồi sao em vẫn chưa về nhà.

"Ch.ế.t t.iệt liên lạc thì không được, jungkook không biết là đang ở cùng ai nữa. Aiss sao tâm trạng lại khó chịu thế này."

Hắn vò đầu bứt tai không nhận ra bản thân đang ghen tức tới cỡ nào. Trong đầu tưởng tượng ra bao nhiêu cảnh tình cảm của em và cậu bạn kia. Tuy hắn biết em ở cùng bạn là con trai nhưng vẫn không ngăn được việc bản thân thôi để ý. Nghe tiếng chuông điện thoại kêu khiến hắn càng thêm tức giận, giọng hắn gầm nhẹ chửi thề.

"Gọi gì mà lắm thế"

Hắn cọc cằn với cô người yêu, Mina có chút buồn nhưng nhanh chóng tự phấn trấn.

"Anh quên hôm nay có lịch đi rã ngoại với em à. Em chuẩn bị hết rồi giờ anh đến đón em đi"

"Xin lỗi em hôm nay anh bận rồi . Công ty có việc đột xuất cần anh phải xử lý, hẹn em dịp khác"

Hắn không để cô kịp trả lời đã tắt cái rụp. Kiểu như hắn thông báo cho cô vậy thôi , không thèm để ý xem đối phương nghĩ gì.

"Kim Taehyung anh thật đáng ghét"

Cô uất ức nhìn màn hình điện thoại cuộc gọi đã kết thúc. Cô vất tất cả đồ ăn đã chuẩn bị cho buổi đi chơi hôm nay vào sọt rác, gọi điện rủ hội bạn đi shopping để xả stress.

Hắn ôm máy tính làm việc tiện đợi em về. Mải mê làm đến lúc nhớ ra đã gần trưa, hắn lại sang nhà em lần nữa và em vẫn chưa về. Hắn phẫn nộ rồi về đến nhà hắn ném luôn con thỏ bông mà em để quên vào sọt rác. 1 lúc sau lại nhặt lên ôm về phòng, hắn nâng niu như một báu vật vậy.

"Mày cũng ngố như chủ nhân của mày"

Hắn đấm đùm đụp vào mặt thỏ bông để chút giận. Một ông chú 29t đây sao? Nết rất chẩu như thằng nhóc mới lớn.

Cả ngày đi chơi cùng Jimin khiến em vui vẻ biết bao, gần 8h tối em mới mò về nhà. Lúc đi ngang qua nhà hắn thì bị hắn chặn lại sách cổ lôi vào nhà.

"Chú bỏ cháu ra đi. Sao lôi cháu vào nhà chú làm gì?"

" Sao giờ này mới về? Tôi gọi thì không nghe, giờ lớn rồi đủ lông đủ cánh nên cháu xem thường tôi à."

Hắn tức giận ép sát em vào tường, em run sợ cố gắng đẩy hắn ra.

"Cháu đi chơi với bạn, điện thoại hết pin nên tất nhiên là không nghe được rồi. Còn nữa cháu xin phép bố mẹ rồi...chú lấy quyền gì mà quản cháu?"

"Tôi là chú của cháu mà sao lại không có quyền."

Em uất ức mắt ầng ậc nước nhìn hắn, hắn thấy em khóc thì giật mình buông người em ra.

"Đừng khóc, tôi sót lắm"

Hắn lấy tay lau nước mắt cho em thì bị em gạt ra khó chịu nói

"Chú đừng động vào người cháu, cháu không yếu đuối đến mức cần chú lau nước mắt rùm đâu. Chú rảnh quá thì quan tâm vợ chú đi đừng để ý đến cháu làm gì."

Nghe giọng điệu xa lạ từ em khiến tim hắn đau nhói, hắn cũng không rõ cảm xúc hiện tại của mình là gì. Hắn chỉ biết bản thân hắn không muốn trở thành một người xa lạ đối với em. Hắn muốn ở bên em mãi mãi, muốn em luôn đi theo sau hắn như lúc trước. Hắn muốn em chỉ thân với một mình hắn và hắn nhận ra bản thân ích kỉ một cách đáng sợ. Hắn muốn độc chiếm em cho riêng mình.

"Jungkook à, nghe tôi nói đã...."

"Chú đừng nói gì cả, CHÚ ÍCH KỈ LẮM. TÔI GHÉT CHÚ "

Em lấy hết sức lực xô ngã hắn, khiến hắn ngã chổng vó xuống đất. Nhân lúc hắn còn loay hoanh đứng dậy em đã chạy ra khỏi nhà hắn, em lại khóc mất rồi.

"Hức chú Kim đáng ghét, em sẽ không tiếp tục thích chú nữa đâu"

Em vừa chạy vừa khóc, em không dám về nhà vì sợ bố mẹ sẽ thấy em khóc. Em ra một góc công viên ngồi khóc, tim em nó đau lắm... nghe lời em gì cả. Chưa được sự cho phép của em mà nó đã lỡ nhịp đập vì hắn rồi, em ghét con tim yếu đuối dễ rung động này. Em ghét hắn nhưng cũng ghét bản thân, tại sao càng nghĩ tới hắn em lại càng buồn thêm.

Ngồi lặng lẽ nhìn lên bầu trời nhiều sao, em thở dài từng hơi nặng nề chất chứa bao nhiêu tâm sự khó nói. Điện thoại đổ chuông, là mẹ jeon gọi khiến em luống cuống bắt máy.

"Con nghe đây mẹ"

"Con không về sao kookie, muộn rồi đấy con trai?"

"Dạ....con đang ăn tối với Jimin lát con về ạ" - Không hiểu sao em muốn khóc quá, không ngăn được những giọi nước mắt rơi. Em lấy tay bịt miệng lại sợ bản thân không kìm được mà phát ra tiếng khóc.

"Vậy à, nhớ về sớm con nhé. Về khuya lạnh không tốt đâu bé con. "

"Mẹ ơi" - em rất muốn được mẹ em ôm vào lòng ngay lúc này...

"Ơi mẹ đây sao thế con? Có chuyện gì xảy ra rồi sao?"

"Không ạ....con chỉ muốn nói con yêu bố mẹ....nhiều lắm ạ. Cảm ơn bố mẹ đã sinh ra con, cho con tình yêu thương vô bờ bến..."

"Ui trời ơi bé con của mẹ nay sến thế. Bố mẹ cũng yêu kookie lắm, cảm ơn vì con đã đến với thế giới này và là con của bố mẹ"

"Dạ vâng, con chào mẹ. Con cúp máy đây ạ, Jimin còn đang chờ con"

Kết thúc cuộc gọi em ôm mặt khóc nức nở, em trách bản thân rất nhiều.

"Mẹ ơi con xinloi, con không nên thích chú kim, cũng không nên giày vò bản thân như hiện giờ...con thấy có lỗi với bố mẹ quá. Con tệ hại quá, con phải làm sao đây mẹ..."

Em liên tục đánh vào đầu mình, em muốn loại bỏ hình ảnh người đàn ông đó ra khỏi tâm trí mình.

"Tại sao jeon jungkook mày thích chú Kim nhiều đến sao? Hức tên ngốc này thích nhiều cũng đâu có ích gì...chú ấy cũng đâu có thích mày. Một mình ngồi đây see tình như một đồ ngốc, tự ngặm nhấm nỗi đau 1 mình. Chú kim đâu thích mày, trong mắt chú ấy mày chỉ là một đứa trẻ phiền phức ngỗ nghịch luôn gây sự chú ý mà không tiếc làm bản thân bị thương. Hức.....sao trước đây mình không nhận ra bản thân ấu trĩ đến thế."

Em khóc đến khi kiệt sức không còn muốn khóc thêm nữa, lê bước chân nặng nề về nhà. Em lén lút như một tên trộm vì sợ bố mẹ sẽ thức dậy vì dù sao cũng đã muộn rồi.

Hắn từ lúc em chạy ra khỏi nhà mình thì hắn cứ ngồi đơ ra ở sofa như người mất hồn. Hắn đau khổ,không hiểu bản thân bị gì tại sao lại làm em tổn thương. Hắn hối hận lắm, nhưng không biết lấy tư cách gì níu em lại. Thấy phản ứng gay gắt mà em dành cho mình, hắn có chút tổn thương, hắn không muốn như vậy chút nào. Muốn em giống như ngày trước như một cái đuôi nhỏ bám theo hắn.

Hắn nhớ lại những kí ức lúc trước em luôn xuất hiện bên cạnh hắn. Luôn quan tâm đến hắn cho dù hắn có nói em phiền. Cho dù hắn có nói những câu quá đáng em cũng không hề rời đi. Nhưng sự việc khiến hắn ân hận mãi vẫn là ngày hôm ấy của 2 năm về trước, lần đầu tiên hắn nặng lời với em.

"Chú Kim hôm nay chú rảnh không?"

"Có chuyện gì muốn nhờ vả thì cứ nói. Nếu được thì tôi sẽ giúp cháu?"

"Em muốn đi biển. Chú đi cùng em nhé" - em nhìn hắn 2 mắt long lanh như đang cầu khẩn.

"Không thể. Cầm thẻ này rồi rủ bạn bè cùng đi đi. Tôi không rảnh dỗi bỏ bê công việc tham gia vào mấy trò vô bổ cùng cháu được."

Hắn lạnh mặt rút tấm thẻ đen đưa cho em. Em xị mặt nhận lấy thẻ hắn đưa nhắm ngay sọt rác nèm thẳng vào. Hắn trố mắt nhìn kinh ngạc, giận dữ hết thẳng vào mặt em.

"CHÁU ĐANG LÀM TRÒ GÌ THẾ JOEN JUNGKOOK. PHÁ THẾ ĐỦ CHƯA,CÚT RA KHỎI PHÒNG LÀM VIỆC CỦA TÔI"

Hắn tức giận thật rồi quát em to thế, em giật mình lùi lại. Em mếu máo không thèm nhìn mặt hắn, vùng vằng đi ra khỏi phòng. Tất nhiên là vừa ra ngoài công ty em khóc như mưa rồi, vì nãy cố kìm nén do đang ở địa phận của hắn khóc là rất nhục. Sau một hồi bình tĩnh lại thì hắn thấy hối hận lắm, nhưng em đã giận hắn rồi, em giận hắn đúng 3 ngày...sau đấy không chịu nổi mà phải làm hòa trước. Vì hắn ra vẻ lắm không chịu xuống nước trước nên tất nhiên là em tự giận dỗi - tự hết dỗi thôi. Chứ hắn đâu rảnh mà dỗ dành em. (Au : Tội em bé quá thôi bỏ chú kim là đúng rồi đấy kook)

Kim Taehyung cao cao tại thương được mọi người kính nể nhưng lại yếu lòng trước Jeon Jungkook

"Jungkook.... đừng chạy nữa. Dừng lại đi, đừng rời bỏ tôi."

"JUNGKOOK CẨN THẬN XE PHÍA TRƯỚC...AAAA KHÔNG..."

Hắn hét lên, ngồi bật dậy mơ màng nhận ra chỉ là giấc mơ mà thôi.

"Hóa ra đó chỉ là 1 cơn ác mộng. Mình đã khóc sao...tại sao vậy?"

Hắn đưa tay sờ lên mặt nhận ra bản thân đã rơi nước mắt từ bao giờ. Quanh chán hắn còn lấm tấm mồ hôi, có lẽ cơn ác mộng vừa rồi đã làm hắn thức tỉnh không ít.

Hắn ngồi trầm ngâm nhớ lại những gì trong giấc mơ mà thấy ớn lạnh. Trong giấc mơ ấy hắn đã làm em khóc rất nhiều, hắn đã ra tay tát em chỉ vì một ả đàn bà kia. Em khóc và chạy đi thì bị một chiếc xe tông vào....hắn cũng vừa kịp lúc chạy tới chỉ kịp hét lên. Nhưng em đã bị xe tông văng ra xa rồi, hắn hoảng loạn chạy lại chỉ biết bất lực nhìn em nhỏ nằm dưới đấy thở thoi thóp. Hắn đau lắm, trái tim như bị ai đó bóp nghẹt...hắn không thể di chuyển được cơ thể mình.

Hắn muốn ôm lấy em nhưng chẳng thể, muốn hét lên ngăn cản nhưng không ai nghe thấy hắn nói gì cả. Trơ mắt nhìn em từ từ nhấm mắt trút hơi thở cuối cùng...chủ nhân của chiếc xe bước xuống, hắn trợn mắt kinh ngạc...hung thủ không ai xa lạ lại chính là Mina người phụ nữ sắp trở thành vợ hắn. Cô ta đi lại gần chỗ em nằm, nụ cười khinh bỉ trên môi cô nhìn cô rất ác độc. Không chút quan tâm đến tội ác mà mình gây ra mà còn dơ chân đạp vào gương mặt em.

"Đáng đời mày lắm Jungkook. Mày chết rồi anh Taehyung sẽ là của tao.hahaha"

Sau đấy cô ta bỏ đi mặc kệ sự sống chết của em. Hắn cố gắng tiến lại gần em nhưng sao mãi chẳng thể chạm vào em được....không còn sau đó nữa vì hắn đã tỉnh dậy thì tất nhiên giấc mơ đã bị gián đoạn và kết thúc rồi.

Hắn ra ban công ngồi lôi thuốc ra hút, tâm trạng não nề. Hắn đã bị ảnh hưởng bởi cơn ác mộng vừa rồi. Hắn nhớ tới vẻ mặt ác độc và nụ cười ớn lạnh của cô ta trong cơn ác mộng kia. Hắn bắt đầu sợ hãi....sợ giấc mơ kia sẽ trở thành sự thật. Hắn sẽ không cho phép chuyện đấy xảy ra, hắn không thể mất em.

"Tôi sẽ bảo vệ em jungkook à....không một ai có thể cướp đi mạng sống của em nếu tôi chưa cho phép."

Hắn vứt điếu thuốc còn đang hút rở vào gạt tàn, lôi điện thoại ra gọi cho ai đó. Trông vẻ mặt của hắn khá nghiêm túc,giải quyết xong công việc hắn tranh thủ chợp mắt một lúc trước khi trời sắp sáng.

Hắn ra khỏi nhà lúc 6h sáng,vừa đúng lúc gặp em trước cửa nhà đang ngậm bánh mì trên miệng, trên vai thì đeo cặp sách. Hắn nhìn cũng biết em đang chuẩn bị đi học, hắn nhìn thái độ thờ ơ từ em thì có hơi khó chịu nên đã lên tiếng bắt chuyện trước.

"Cháu đi học sao?"

"Không đi học thì cháu đi bar chắc. Chú không nhìn thấy à mà còn hỏi"

Em đanh đá trả lời, thỏ xù lông rồi mỏ hỗn quá.

"Tôi tiện đường có thể cho em đi cùng được"

"Tiện đường thì kệ chú, Cháu xin phép từ chối ạ, cháu đi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net